Khoảng cách không gần cũng không xa, ở
dưới ngọn đèn nổi bật lên, Lâm Túc nhìn thấy rõ từng biểu cảm đa dạng
trên mặt cùng với hành động của Diệp Đồng. Diệp Đồng lẳng lặng đứng đó,
mặt mày mềm mại, bên môi là nụ cười khẽ dịu dàng, khiến cho cô không thể dời ánh mắt.
Chỉ trong nhất thời, Lâm Túc như nhìn thấy được cô
gái trẻ mà năm ấy cô đặt trong tim dành toàn bộ yêu thương, cô gái ấy
lạc quan luôn hướng về phía trước, nụ cười ngây ngô tỏa nắng, nhìn vào
đôi mắt ấy chỉ có ánh sáng trong trẻo.
Cô ấy nhỏ ấy dường như thật sự đứng trước mặt cô, chẳng bao giờ rời đi.
"Chị đang nghĩ gì." Diệp Đồng gõ cửa vài cái, hỏi: "Còn chưa tan tầm sao?"
Lâm Túc đặt bình tưới nước xuống:
"Em ngồi xuống chờ chút, chị đi rửa tay."
Bên cạnh lối nhỏ có một căn phòng nghỉ nho nhỏ, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nghiêng người đi vào, lúc này cô mới đi đến ban công, bước chân dừng ở
chỗ Lâm Túc vừa đứng, mấy bông nở rộ trong chậu hoa mai vào đông đã bắt
đầu héo tàn, cánh hoa rơi đầy mặt đất.
Thật ra hai người đều hiểu rõ đối phương, vừa rồi khi hai người đối diện nhau, một biểu cảm một
ánh mắt Diệp Đồng tự nhiên cảm nhận được tình cảm sâu nặng trong mắt Lâm Túc vô tình hiện ra.
Người phụ nữ này... không nhìn thì tốt, vừa nhìn thấy chung quy sẽ bị mê hoặc, quả nhiên liên quan đến tình cảm, lý trí gì đó cũng biến mất, chỉ là con số 0.
Mấy phút sau, Lâm Túc rửa tay xong, nhìn thấy Diệp Đồng đứng ở ban công, sự dịu dàng ẩn chứa trong ánh mắt không hề giảm.
Tay Diệp Đồng chống lên lan can từ tầng 30 nhìn xuống, quan sát phong cảnh
thành phố về đêm, trong lòng đang suy nghĩ về một chuyện, nghe thấy
tiếng bước chân lúc này mới xoay người, ánh mắt hai người chạm nhau,
Diệp Đồng mặt mày rạng rỡ mỉm cười, còn chưa mở miệng Lâm Túc đã bước
tới, đôi tay kia thừa cơ lướt qua eo Diệp Đồng chống lên lan can, thành
công 'giam cầm' Diệp Đồng trong vòng tay của mình.
Trước sau vẫn bá đạo không cho Diệp Đồng đưa ra cơ hội từ chối.
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau, Diệp Đồng bị hành động bất ngờ của Lâm
Túc trêu chọc, nhịp tim gia tốc nhưng cũng không có đẩy người trước mắt
ra, do dự, giơ tay lên cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ trên cổ áo sơ mi của Lâm Túc.
"Em nói với chị một chuyện."
Lâm Túc nhướng mày, cúi đầu vùi vào tóc Diệp Đồng, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên đó:
"Chuyện vui hay không?"
"Chuyện nghiêm túc." Cổ lại truyền đến hơi thở ấm áp của Lâm Túc, Diệp Đồng đẩy vai người kia: "Chị nghiêm túc đi."
Lâm Túc đại khái có thể đoán được chuyện nghiêm túc Diệp Đồng muốn nói là
gì, cô ngẩng đầu thẳng lưng, giả vờ nghiêm trang nhìn người kia:
"Em nói đi."
Quả nhiên, Diệp Đồng nói:
"Buổi chiều La Hoan gọi điện thoại cho em, chị ấy nói có quen Quý Quỳnh,
chính là nữ minh tinh gần đây đang rất nổi tiếng, lần này muốn mời cô ấy làm người đại diện cho nhãn hàng, La Hoan nói mấy ngày nữa sẽ giúp em
hẹn gặp mặt, chị cảm thấy thế nào?"
Diệp Đồng hỏi ý kiến Lâm Túc, vì dù sao Lâm Túc cũng là người sừng sỏ có tiếng trong thương giới,
giao thiệp rộng trong giới giải trí nên kinh nghiệm tương đối phong phú.
"Chị cảm thấy rất tốt." Lâm Túc đánh giá tuy lời ít nhưng ý nhiều: "Nhưng chúng ta đã sớm tan tầm cho nên không bàn công việc."
Đây là giao ước ba chương trước đây của hai người.
Một trong số đó là khi hai người tan tầm và lúc ở nhà không bàn công việc,
Diệp Đồng khi đó là trợ lý mỗi ngày đều đi theo bên người Lâm Túc, trong lúc đi làm đã nói xong công việc về nhà đối với Lâm Túc không có gì
đáng nói, nhưng tình huống bây giờ không giống nữa, cô cũng không phải
trợ lý của Lâm Túc, lúc này cô là người hợp tác của Lâm Túc trong công
việc.
Nhưng nghe Lâm Túc nói, Diệp Đồng cũng không tiện tiếp tục
hỏi, cùng lắm ngày mai đi làm tới phòng tổng tài quang minh chính đại
bàn công việc.
"Vậy chị đừng ôm em." Diệp Đồng vỗ bàn tay bên eo mình: "Tan tầm về nhà."
Người kia không buông ngược lại càng siết chặt:
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói gì?" Diệp Đồng đẩy vài cái cũng không thoát được tay Lâm Túc, bèn từ
trong lòng người kia xoay người dựa vào lan can nhìn thành phố vào đêm:
"Chúng ta không có lời nào để nói."
"Thật sự không có?"
Diệp Đồng nghiêng đầu, nhìn người kia cảm thấy buồn cười:
"Có, mắng chị, chị nguyện ý nghe không?"
Nói rõ trong lòng người ta vẫn còn giận, đánh cũng đánh rồi mắng có là gì,
Lâm Túc đặt cằm lên vai Diệp Đồng, nhìn gò má Diệp Đồng, giọng nhẹ
nhàng:
"Vậy em mắng đi chị nghe nè."
"Chị là M* hả?" Để cô như người đàn bà chanh chua chửi đổng với Lâm Túc, cô không làm được:
"Được rồi, em không chửi chị, dù sao tất cả đều qua rồi."
*M trong SM. Khổ dâm nên google cho dễ nha
Ngón trỏ thon dài đã được cắt dũa gọn gàng từ phía sau duỗi ra, Diệp Đồng
nhìn thấy nó đặt ở lồng ngực của mình, Lâm Túc mỗi chữ mỗi câu nói ra:
"Nhưng ở đây của em vẫn chưa tiếp nhận chị."
Vị trí bị ngón tay kia chỉ vào, con tim giống như rung động, Diệp Đồng thu lại cảm xúc nơi ánh mắt, quay đầu hỏi Lâm Túc: "Tại sao chị biết là
không?" Không chờ Lâm Túc lên tiếng trả lời, Diệp Đồng đã nắm chặt ngón
trỏ ở ngực của mình, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Lâm Túc: "Bởi vì nơi này
từng bị chị làm tổn thương, cho nên em sợ chị lại không cần em, đương
nhiên cũng không nghiêm trọng như chị nói, chị xem, ngay chỗ ngón tay
này, trước nay đều chỉ có chị."
Trước nay chỉ có chị... vô luận
bị thương đến vỡ nát hay bị ngược mấy trăm lần, đã tiến vào trong tim
thì không bao giờ rời đi được.
Lâm Túc nhìn chằm chằm Diệp Đồng,
ngón trỏ bị nắm chặt có chút run run, khóe mắt mơ hồ nóng lên thành vệt
đỏ, cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại khiến người ta khó tả, nhưng cũng như đang kêu gào sung sướng.
Đây là lời thật lòng của Diệp
Đồng cũng trá hình thổ lộ, một tay Lâm Túc ôm lấy eo Diệp Đồng, một tay
đỡ gáy Diệp Đồng trán chạm trán, giọng nghèn nghẹn:
"Chị theo đuổi em một lần nữa."
Diệp Đồng nghe thấy câu này, cô cười nói:
"Bây giờ không phải chị đang theo đuổi em sao?"
Ngày nào cũng quấy lấy ỷ lại vào cô, buổi tối ngủ cùng giường thì không quên câu dẫn quyến rũ cô.
Đó không phải theo đuổi thì là gì?
Lâm Túc bất ngờ lấn người tới nhẹ nhàng đẩy, Diệp Đồng đang dựa vào lan can không kịp đề phòng vô thức ôm chặt cổ Lâm Túc, vừa ngẩng đầu lên đôi
môi mỏng lành lạnh ở trước mặt hôn tới, Diệp Đồng còn chưa kịp nhắm mắt
đầu lưỡi nóng rực vói vào trong dây dưa, lấp đầy hút lấy, trượt vào hàm
răng muốn mà giả vờ khép lại kia, từng chút từng sâu đó hoàn toàn xâm
chiếm, hành động liền mạch lưu loát.
"Lâm Túc..." Bị Lâm Túc hôn quá sâu khiến cho cả người mềm nhũn ra, lúc này Diệp Đồng khó mà tự kiềm chế gọi tên người kia.
Bây giờ Lâm Túc không muốn làm gì hết, chỉ muốn hôn Diệp Đồng, hôn rồi lại
hôn... mang Diệp Đồng tiến sâu vào trầm luân, hôn tới mắt loạn tình mê,
bởi vì cả thể xác và tinh thần của cô trước nay chỉ thuộc một mình người kia, cô muốn đem ba năm không thân mật từng chút bù đắp.
Buổi
tối gió thổi tới thật lạnh, lại không làm giảm được nhiệt độ cao của hai người duy trì liên tục, lần này không có người bên cạnh quấy rầy, hơn
nữa tình cảm nhận được đáp lại, giống như tìm được ngọn nguồn khơi
thông, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hàm chứa trong nụ hôn thâm tình kéo dài
này.
Chuyện thân mật hai người đã làm nhiều lần rồi, luyện thành sự ăn ý vô hình.
Vào lúc này, Diệp Đồng bị hôn đến choáng váng hai tay mềm những không làm
gì được, Lâm Túc cảm thấy đến lúc liền dùng sức ôm eo Diệp Đồng, để cho
cơ thể Diệp Đồng dán chặt vào cơ thể mình không chừa một khe hở, để nụ
hôn sâu thêm, không ngừng mà chỉ sâu thêm.
Mãi cho đến khi Diệp Đồng bị động (nhận lấy nụ hôn) không chịu nổi, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.
Diệp Đồng càng lúc càng bất mãn, cô đè môi và lưỡi của Lâm Túc, từ bị động
hóa thành chủ động, Lâm Túc từ chỗ cô đòi lấy bao nhiêu cô cùng răng môi Lâm Túc đòi lại bấy nhiêu, chỉ nhiều chứ không ít, đôi tay từ bên người mình chuẩn xác tìm đến tay Lâm Túc, lôi kéo Lâm Túc ôm cổ mình, lúc này hai tay cô ôm chặt eo Lâm Túc, cực kỳ 'công'.
Trước đây, Diệp
Đồng như con cừu nhỏ luôn bị ăn sạch sẽ, Lâm Túc cảm thấy thỏa mãn sẽ để cô ăn, cô bị chơi đùa cả người xụi lơ căn bản không còn sức để phản
công... tuy rằng thoải mái thì thoải mái thật, cô cũng thích lắm, nhưng
thường xuyên bị lừa đến đầu óc choáng váng, cái miệng Lâm Túc là miệng
quỷ gạt người, sau này nhớ lại khiến cô nghiến răng phẫn hận.
Đối với việc Diệp Đồng chủ động, trong lòng Lâm Túc âm thầm mỉm cười vì đạt được như ý.
Hai người hôn lâu, hô hấp giống như bị rút đi, muốn ngất xỉu.
Chỉ là được hôn, cũng làm cho đối phương hài lòng theo nhiều cách, Lâm Túc
chuyên chọn Diệp Đồng chủ động, vừa đáp lại nụ hôn của Diệp Đồng vừa
thuần thục dẫn Diệp Đồng đi tới sofa rất gần ban công.
Sofa mềm mại thật dài, Lâm Túc thuận theo tự nhiên bị Diệp Đồng đè phía dưới, Diệp Đồng đang bắt lấy mặt Lâm Túc hôn môi:
"Lâm Túc..."
Trong cổ họng Lâm Túc tràn ra âm thanh mị hoặc khẽ đáp lại:
"Ừm..."
Hai người mở rộng lòng hôn nhau đầy nhiệt tình, Diệp Đồng hôn rất dịu dàng, môi Lâm Túc quá mềm quá ngọt giống như chạm vào sẽ nghiện, cô ngậm lấy
môi Lâm Túc luyến tiếc buông ra, còn không quên cảnh cáo người kia:
"Lần sau không được quyến rũ em..."
"Nhịn rất khó chịu." Đầu lưỡi bất ngờ bị cắn, rất nặng, Lâm Túc rên rỉ: "Đau, em cắn nhẹ thôi..."
"Chị không quyến rũ em thì khó chịu à..."
Môi Lâm Túc bị chặn lại, nói cũng không rõ, đầu lưỡi bị cắn đau được Diệp
Đồng dịu dàng mút lấy an ủi, bị hôn nửa ngày mới trả lời:
"Nói rõ em có suy nghĩ muốn làm gì chị."
"Không có nha..."
"Trái lương tâm, không nghĩ làm người ta, vậy em đang làm gì?"
"..."
Hiếm khi được thỏa mãn cực hạn, Lâm Túc thoải mái nheo mắt, tùy ý đối phương ở trong khoang miệng của mình quét qua mọi ngóc ngách.
"Cáo
già..." Không biết sao Diệp Đồng muốn gọi Lâm Túc, vừa hôn vừa sờ tới sờ lui trên người Lâm Túc, ngay cả chính mình cũng không biết muốn nói gì.
"Hồ ly tinh..."
Lâm Túc ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phóng điện:
"Đừng nói, hôn chị."
"..."
Ai kia được như ý nguyện, quanh quẩn trong văn phòng làm việc vắng vẻ là tiếng rên rỉ.
Phía dưới Diệp Đồng nhô lên một bàn tay lành lạnh phủ lên vùng eo mềm mại
của cô, kéo áo sơ mi từ trong quần tây của cô ra, lúc bàn tay lành lạnh
của Lâm Túc chạm vào da thịt nóng hổi, Diệp Đồng nhịn không được run
nhẹ, rất nhanh thích ứng lại, một đôi chân thon dài nhịn không được câu
lên người Lâm Túc, cách lớp vải vóc nhẹ nhàng ma sát.
Không được...
Hô hấp dồn dập, dưỡng khí không đủ, hôn sâu không thể không ngừng, Diệp
Đồng buông người kia ra, cảm thấy tay chân không chút sức lực, dùng sức
trở mình, mềm nhũn nằm qua bên cạnh Lâm Túc trên sofa.
Ngực phập phồng kịch liệt, Diệp Đồng chưa lấy lại tinh thần từ trong sự thoải mái mà Lâm Túc mang đến cho cô.
Hai người trán và chóp mũi đều rịn một lớp mồ hôi mỏng, rõ ràng chỉ là hôn môi nhưng tràng cảnh này lại không thể tả nỗi.
Lỗ tai là chỗ cực kỳ nhạy cảm của Diệp Đồng, Lâm Túc bình phục liền
nghiêng người sát đến tai cô, cố ý làm mấy chuyện hư hỏng như nhẹ nhàng
thổi khí, nhẹ giọng gọi nhũ danh của cô:
"Đồng bảo, em thật là giỏi."
Lỗ tai bất ngờ bị khí nóng thổi vào, điểm nhạy cảm bị kích thích, cả người Diệp Đồng phút chốc run lên, dùng đầu ngón chân cũng đoán được giọng
mập mờ này của Lâm Túc là muốn làm chuyện hư hỏng, cô vội xoay người
qua:
"Nơi này là văn phòng, chị chú ý chút đi..."
Lời này
tự làm chính mình đỏ mặt, cũng không biết ai không chú ý... làm chuyện
hư hỏng, cáo già lại dùng chiêu này quyến rũ cô.. làm cho cô không giữ
được mình, lần nào cũng bị mắc lừa.
"Không sao." Lâm Túc chống
khủy tay nâng nửa người dậy, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ người kia, giọng khàn khàn: "Hết giờ làm không còn ai đâu."
Diệp Đồng giả vờ không nghe thấy, cầm gối lên che khuất gương mặt nóng hổi của mình, từng chữ từng câu nói:
"Không được quyến rũ em..."
Mặt cô không dày như Lâm Túc, huống chi 3 năm nay cũng không có thân mật,
nhớ tới khi nãy bị Lâm Túc đè lên hôn tới hôn lui, lúc này xấu hổ, không dám nhìn người kia.
"Đi thôi." Lâm Túc khẽ cười: "Chúng ta về nhà."
"Chị tránh xa em ra..." Diệp Đồng xua tay với Lâm Túc.
Bên dưới gối lộ ra mảng da thịt đã đỏ âu lên, ánh mắt Lâm Túc rơi vào đôi
môi đỏ hơi sưng kia, yết hầu lên xuống, đứng lên đi đến bàn làm việc bên cạnh.
"Chị cách xa em rồi."
Diệp Đồng dùng ánh mắt lườm
người trước mặt, nhìn thấy Lâm Túc không ở bên mình, lúc này mới nằm
xuống để hoàn toàn tỉnh táo rồi ngồi dậy, sửa lại áo sơ mi bị đè xốc
xếch.
Diệp Đồng cảm thấy mặt vẫn còn nóng, mặt không đổi sắc
liếc nhìn mặt bàn bóng loáng, phản chiếu gương mặt đỏ ửng đã rút đi, chí ít thoạt nhìn như không có gì, Diệp Đồng đi tới lướt ngang qua người
Lâm Túc, bỏ lại một câu:
"Về nhà."
Văn phòng tắt đèn, hai
người một trước một sau bước ra, Diệp Đồng nhìn về phía phòng thư ký bên cạnh, nhìn thấy không ai cũng thở phào.
Diệp Đồng bước nhanh
hơn, đi thẳng tới cửa thang máy, Lâm Túc nhìn bóng lưng của Diệp Đồng,
chậm rãi đi về phía cô, trong mắt đầy ý cười.