Nếu có người không biết xấu hổ, không tiếc mạng, thực lực cao cường còn
là một tên M, liệu có cách nào khác ngoài việc giết cho sảng khoái?
Không có, thật sự không có.
Cung Cửu quả nhiên nói được làm được, ban ngày đi đến đâu theo tới đó, buổi
tối ở trên nóc nhà, ở sát vách hoặc ngay cửa. Cảm giác tồn tại bùng nổ
nghiêm trọng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và giao lưu hài hòa của hai người.
Tô Kết vùi mặt vào lòng Hoa Mãn Lâu, không cho đối
phương nhìn thấy ánh mắt tàn bạo của anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta có thể giết hắn không? Để ta giết hắn đi, ta thật sự nhịn không
nổi."
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng vỗ vai anh, trấn an nói: "Chưa đến mức đó."
Tô Kết bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tàn nhẫn, "Ta đi đánh gãy chân hắn."
Nói xong không đợi Hoa Mãn Lâu khuyên can, bay ra ngoài như một làn gió.
Ngày hôm sau, mặc dù Cung Cửu đã tự mình nối chân nhưng vẫn có chút thiếu
linh hoạt, vì thế hắn đổi sang ngồi xe ngựa, hơn nữa chơi xe ngựa thành
xe phòng, theo dõi thoải mái hơn so với lúc dựa vào hai chân.
Lâu lắm rồi Tô Kết không bị ăn mệt đến thế.
Hoa Mãn Lâu không khỏi thở dài, "Vị Cửu công tử này quả thật lợi hại."
Có hàng ngàn hạng vạn cách giải quyết vấn đề trên thế gian nhưng nói tóm lại chỉ có hai loại, một là giải quyết vấn đề, hai là giải quyết người tạo ra vấn đề.
Tô Kết đi lên vén rèm xe, "Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi?"
Anh hỏi rất bình tĩnh, Cung Cửu cũng trả lời rất bình tĩnh, thậm chí trên
mặt hắn còn treo nụ cười, "Ta nói rồi, ta rất sẵn lòng chết trên tay
ngươi. Đừng nói đánh gãy một chân ta, cho dù ngươi chặt đứt cả hai chân
ta, ta vẫn sẽ đi theo các ngươi."
Không nghi ngờ gì nữa, loại người này là khó chơi nhất.
"Ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, trong vòng nửa tháng đưa tiểu lão
đầu tới trước mặt ta." Tô Kết lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu không có
gợn sóng, "Ngươi bằng lòng chết trong tay ta, ta lại không muốn. Nhưng
cho dù là vậy, ta vẫn có cách khiến "Cung Cửu" biến mất vĩnh viễn, trở
thành người nào khác tuỳ ý ta."
"Ta ghét nhất thủ đoạn xoá bỏ
nhân cách đó, vì vậy ngươi không nên ép ta dùng, cùng với không có lần
sau." Nói xong anh tung rèm trở lại bên cạnh Hoa Mãn Lâu.
Sau đó
Lục Tiểu Phụng mang theo Sa Mạn đến chào tạm biệt, hắn đã quyết định quy ẩn với Sa Mạn, làm một đôi thần tiên quyến lữ rời xa giang hồ.
Về chuyện này, tuy Tô Kết có cảm giác hoài nghi sâu sắc song vẫn lựa chọn
tôn trọng, Hoa Mãn Lâu cũng bày tỏ chúc phúc, hơn nữa bọn họ nhất trí
giấu bản danh sách thế lực mà Cung Cửu giao ra.
Không vì điều gì
khác, Lục Tiểu Phụng có quá nhiều bằng hữu, một số là người rất có danh
tiếng và rất xuất chúng, mà phần lớn người trên danh sách là dạng người
đó.
Nếu Lục Tiểu Phụng đã quyết định tách khỏi giang hồ, bọn họ không cần thiết phải tung thêm khói mù ngay lúc chia tay làm gì.
Sau khi hai người thảo luận về danh sách, quyết định giao cho Lục Phiến
Môn, triều đình và các thế lực khác trên giang hồ một phần, phần còn lại thì bỏ xó.
Có thể loạn nhưng tuyệt đối không thể loạn đến mức
không thể cứu vãn, nếu không sẽ đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của
Tô Kết.
Chắc là lời đe doạ của anh có tác dụng rồi, Cung Cửu
không còn thời thời khắc khắc chạy ra làm chói mắt, tuy rằng vẫn bám
riết không tha đi theo bọn họ song đã biết kiềm chế.
Khi tiểu lão đầu đến là một ngày sau giờ Ngọ, trời quang mây tạnh, gió thổi vi vu.
Trong viện, Tô Kết đang gối lên đùi Hoa Mãn Lâu ngắm nghía quả vải vừa
to vừa tròn.
Bởi vậy mới nói có tiền có thế thực sự có thể muốn
gì làm nấy, vải ở Lĩnh Nam mới vừa chín muồi đã có thể ngàn dặm đưa gấp
tới Trường An, Cung Cửu cũng xem như có lòng.
Nhìn hồi lâu Tô Kết chợt nói, "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai[1]."
(Bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ.
Vải tiến mang về, ai biết đâu!)
Hoa Mãn Lâu đang lột vỏ nghe vậy không khỏi cười, "Tuy không trúng nhưng cũng không xa lắm."
Hoàng đế Đường tặng vải để lấy lòng Dương Quý Phi, Cung Cửu tặng vải là vì niềm vui của ai không nghĩ cũng biết.
Tô Kết nghe hiểu, khẽ hừ một tiếng: "Ít nhất ta có thể cứu mạng hắn, hơn nữa ta không đẹp bằng Dương Quý Phi à?"
Nghe anh so sánh với nữ tử, Hoa Mãn Lâu ý cười càng sâu, "Đương nhiên, dù sao ngươi là tu......"
Nhận ra y muốn nói gì, Tô Kết quyết đoán kịp thời chặn lại, "Đừng nói chuyện, hôn ta!"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Y nhét một quả vải vào miệng Tô Kết, "Ăn không nói."
Lúc này một lão già đi đến, vóc người lão không cao, râu tóc bạc trắng, ăn
mặc phổ thông không hoa lệ, trông giống một ông lão bình thường hoà nhã, có chút hiền từ.
Nhưng lão già có vẻ bình thường ấy có thể khiến Cung Cửu đi theo sau lưng, không dám vượt qua.
Tiểu lão đầu nhìn thấy một mâm vải tươi mới, cười nói: "Vải Lĩnh Nam nổi
tiếng thiên hạ song muốn ăn tươi lại không dễ gì, nghiệt đồ này chưa bao giờ để bụng đến lão hủ tới thế."
Tô Kết chậm rì rì ngồi xuống, "Ta biết mà, dẫu sao ai mà không có nghiệt đồ."
"Tiểu hữu đang nói về Long thiếu chủ ở Hưng Vân trang?" Tiểu lão đầu cười ha
hả nói, "Ngược lại nó là một đứa nhỏ hiếu thảo, tuy có chút nghịch ngợm
nhưng thắng ở chỗ nghe lời, không giúp người ngoài đối phó sư phụ mình,
khá hơn lão Cửu nhiều."
Tô Kết nhìn Cung Cửu, giễu cợt nói:
"Nghiệt đồ như hắn đích xác không nhiều lắm, nhưng không có cách nào, ai bảo hắn có một sư phụ muốn đùa chết đồ đệ chứ."
Tiểu lão đầu
không tức giận mà vẫn cười hiền hậu, "Hôm nay đến đây vì nghe nói tiểu
hữu võ nghệ cao cường, một tay ngang sức lão hủ, vì thế cố ý tới xin chỉ giáo."
"Thế tử điện hạ, sao ngươi có thể lừa sư phụ mình như
vậy?" Tô Kết dùng ánh mắt lên án nhìn Cung Cửu, "Ta cần dùng một tay
sao? Cho dù ta ngồi đây để lão đánh, lão cũng không thể gây tổn thương
cho ta mảy may."
Cung Cửu sửng sốt, sau đó cười khẽ, "Chung quy lão vẫn là sư phụ ta, phải cho ít mặt mũi."
Tiểu lão đầu hờ hững nói, "Người trẻ tuổi có chút kiêu ngạo là chuyện tốt,
nhưng ngạo mạn quá sẽ khó tránh không biết trời cao đất dày."
Tô
Kết đứng dậy đi tới trước mặt lão, hai tay để sau lưng, cả người không
hề phòng bị, "Hôm nay ta đứng ở chỗ này, tuyệt đối không ra tay cũng sẽ
không đánh trả. Ngươi có chiêu thức gì cứ việc dùng, nếu có thể làm tổn
thương ta nửa phần xem như ta thua."
Tiểu lão đầu sâu kín thở dài, "Tuổi trẻ khí thịnh phải nếm ít khổ sở mới học được tính khiêm tốn."
Nói xong, lão nhẹ nhàng đánh một chưởng vào vai Tô Kết, chưởng ấy nhìn như
mơ hồ vô lực song lại là Như Ý Lan Hoa Thủ thất truyền đã lâu trong võ
lâm. Nó là một võ công cực kỳ tàn nhẫn thâm độc, chặt gân nghiền mạch,
đả thương người vô hình, chỉ cần bị đánh trúng sẽ đau khổ tột cùng,
không chết cũng thành phế nhân.
Song Tô Kết dường như chẳng bị gì cả, vẫn lười biếng đứng tại chỗ, mày chả nhăn tí nào.
Tiểu lão đầu thấy thế ánh mắt hơi thay đổi, nhận ra Tô Kết không phải cuồng
đồ luyện công pháp hộ thể bèn tự cho rằng không ai đả thương được, vì
thế chưởng pháp lão thay đổi, đánh ra chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng độc địa
hơn.
Tô Kết rốt cục có phản ứng, anh hơi nhướng mày, "Chiêu này vô dụng với ta."
Chưởng lực Hóa Cốt Miên Chưởng hai canh giờ sau mới có thể phát tác, người
trúng chiêu xương mềm như bông, từng tấc nứt ra, hết cách xoay chuyển.
Nhưng tiền đề là đối với người bình thường, xương cốt Tô Kết cứng như mạng
anh, không dám nói không thể phá huỷ, chí ít Hóa Cốt Miên Chưởng còn lâu mới đủ trình.
Trông thấy anh không giống giả bộ, vẻ mặt tiểu lão đầu có thêm vài phần thận trọng. Lão thiên tư trác tuyệt, võ công khó
nhằn vừa học đã biết, vừa chạm đã tinh, nắm vững mấy chục tuyệt học võ
lâm đã thất truyền.
Kế tiếp lão lại dùng Thất Sát Thủ, Hàn Băng
Chưởng, bàn tay to tùy tiện xuất ra cũng là tuyệt chiêu có thể hoành
hành thế gian nhưng đều như trâu đất xuống biển, không thể gây ra bất cứ tổn hại thực chất nào cho Tô Kết.
Cuối cùng, Tô Kết nhịn không
được lui về sau một bước, anh nâng tay xoa xoa ngực, thở dài nói: "Được
chưa vậy lão gia tử? Cơ ngực sắp bị ngươi nện ra rồi này."
Ngô Minh: "......"
Tiểu lão đầu kéo ra một nụ cười khó coi, "Tiểu hữu thần công cái thế, quả nhiên hậu sinh khả uý."
"Không dám." Tô Kết nhẹ nhàng gật đầu, cười dịu dàng nói, "Hôm nay lão gia tử
đến đây rồi, chung quy vẫn nên để lại gì đó làm quà gặp mặt?"
Sắc mặt tiểu lão đầu hoà nhã, "Không biết tiểu hữu muốn thứ gì?"
Tô Kết hất cằm ra hiệu về phía Cung Cửu, "Để lại đồ đệ cặn bã của ngươi
đi, đồ đệ hôm nào cũng muốn khi sư diệt tổ không ném còn giữ lại đón tết à?"
Tiểu lão đầu nhìn Cung Cửu, cười nói: "Nếu tiểu hữu thích
lão hủ sẽ tặng lại cho ngươi, chẳng qua phải cẩn thận đừng theo gót lão
hủ."
Cung Cửu đang bị thảo luận về quyền sở hữu như một món hàng
sắc mặt vẫn thản nhiên, dường như không hề cảm thấy bị sỉ nhục và căm
phẫn.
Tô Kết cười khẽ, "Ở trước mặt ta hắn vẫn ngoan lắm."
Trước khi rời đi, tiểu lão đầu cười híp mắt mời Tô Kết, "Nếu hôm nào rảnh
tiểu hữu đừng ngại ghé qua đảo lão hủ làm khách mấy hôm, mặc dù ở trên
biển nhưng cũng có rượu ngon thượng hạng, mỹ thực tuyệt vời. Hơn nữa vừa khéo cách đảo nhỏ nhị hiệp Thẩm Vương ẩn cư không xa, nghe nói tiểu hữu có mối hận sâu sắc với Phi kiếm khách, cũng rất có duyên phận với Liên
Hoa công tử, lẽ nào không định tự mình nhìn thử phong thái hai người nọ
sao?"
Nói xong, lão chắp tay sau lưng y như lúc tới chậm rì rì đi khỏi.
Thực lòng mà nói, Tô Kết cảm thấy đề nghị ấy rất hay, nhất là khi nghĩ đến
tiểu tử bây giờ đang nỗ lực vươn lên, một năm sau chuẩn bị tìm anh báo
thù lại càng động tâm.
Nuôi không dạy là lỗi của người làm cha, dù cho Thẩm Lãng không phải tự nguyện nhưng sao hắn thoát khỏi cái nồi này được?
Còn có Lâm Bình Chi, nếu có thể đi theo Vương Liên Hoa học tập, dù chỉ học
được một phần mười xảo trá của đối phương, con đường tương lai sẽ dễ đi
hơn rất nhiều.
Chỉ có điều việc cấp bách trước mắt là một việc khác.
Tô Kết nhìn Cung Cửu, lãnh khốc nói: "Tránh ra."
Vô cùng tuyệt tình.
Đối xử với nguồn sáng chói mắt phải lạnh lẽo giống trời đông giá rét, đây là điều anh học được từ Đông Phương Bất Bại.
Cung Cửu cong khóe miệng, vẻ mặt phức tạp, muốn nói gì đó song cuối cùng chỉ chắp tay, "Cáo từ."
Chung cuộc chỉ còn lại hai người là anh và Hoa Mãn Lâu, anh thở phào nhẹ
nhõm, "Cuối cùng cũng kết thúc rồi, có phải chúng ta nên lên đường về
Bách Hoa Lâu không?"
"E rằng không được." Hoa Mãn Lâu ấm áp trả
lời, "Chúng ta phải về Hoa gia một chuyến, công việc trong nhà ta phải
đích thân báo cáo với phụ thân, vả lại cũng sắp tới sinh nhật của đại ca rồi."
Tô Kết tức khắc do dự, "Nếu không mình ta về Bách Hoa Lâu
trước nhé, các huynh trưởng nhà ngươi không thích ta lắm, ăn sinh nhật
ta vẫn không nên đi khiến đại ca ngươi ngột ngạt."
Anh vẫn nhớ rõ mồn một lần trước đi Hoa gia gặp phải thất đường hội thẩm đây.
"Ngươi lo xa rồi." Hoa Mãn Lâu duỗi tay ôm anh vào ngực, "Ngươi không đi bọn
họ mới không vui kìa, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê và tỉnh lại
dùng rất nhiều dược liệu quý giá đều do các huynh trưởng cố ý phái người đưa tới."
Tô Kết:...... Sao ta không thấy cảm động tí nào hết nhỉ?
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của anh, Hoa Mãn Lâu hơi suy tư liền đoán được nguyên do, y dịu dàng nói: "Nếu ngươi không đi, mai sau đến sinh nhật của các vị
huynh trưởng khác ta đều đi một mình ư?"
Tô Kết ngốc một hồi, đột nhiên nhớ ra Hoa gia từ Hoa Như Lệnh đến Hoa Mãn Lâu có tám người, mỗi
người một lần sinh nhật, một năm là tám lần. Nếu anh luôn không đặt chân tới cửa Hoa gia, vậy có nghĩa là anh có ít nhất tám cơ hội phòng không
gối chiếc trong một năm.
...... Nhân gian khó khăn đây sao?
Nhiều người đúng là rất ghê gớm.
Vì thế anh im lặng cúi đầu, "Được rồi."
Sau đó anh lại nghĩ đến một chuyện, "Ta vẫn chưa biết phụ thân và huynh
trưởng ngươi thích gì, chung quy không thể tay không mà đi."
Hoa Mãn Lâu sờ mặt anh, trong mắt chứa ý cười dịu dàng, "Những chuyện đó ta sẽ từ từ nói cho ngươi."