Nghe thấy hai chữ "Uống thuốc", Lâm Tiên Nhi đang che cổ ho khan bên cạnh khiếp sợ nhìn Kinh Vô Mệnh.
Kinh Vô Mệnh lại chẳng ngó ngàng tới nàng, sắc mặt không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn Tô Kết hỏi: "Ngươi là ai?"
Nụ cười Tô Kết vụt tắt, giọng điệu âm lãnh: "Các ngươi mang Hoa Mãn Lâu đi, không phải vì dẫn ta đến đây sao?"
Trong mắt Kinh Vô Mệnh rốt cuộc có một tia dao động: "Ngươi là Tô Kết."
Tô Kết: "Không sai, ta đến rồi, Hoa Mãn Lâu ở đâu?"
Kinh Vô Mệnh không đáp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua người anh, mặt không đổi sắc hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"
"Ta không cần kiếm." Tô Kết cau mày hỏi lại: "Hoa Mãn Lâu ở đâu?"
Kinh Vô Mệnh vẫn dán mắt vào người anh: "Không cần kiếm, sao luyện được Tịch Tà kiếm pháp?"
Tô Kết: "......"
Một lát sau anh cười khẽ: "Thực xin lỗi, ta không nghe rõ, ngươi vừa mới nói luyện gì cơ?"
Kinh Vô Mệnh: "Tịch Tà kiếm pháp."
Lần này Tô Kết im lặng hồi lâu, ánh mắt từng chút di chuyển xuống túp lều
cưỡng ép dựng lên do dược lực của Kinh Vô Mệnh. Anh vươn tay về phía
hắn, nhẹ nhàng nói: "Còn thuốc không? Cho ta một viên."
Kinh Vô Mệnh diện vô biểu tình nhìn anh, không nhúc nhích.
Tô Kết thu mắt lại nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy ta nhất định lớn hơn ngươi."
Kinh Vô Mệnh: "......"
Cũng qua hồi lâu sau, Kinh Vô Mệnh mới mở miệng: "Ngươi không luyện Tịch Tà
kiếm pháp?" Bây giờ mọi người trên giang hồ đều biết, muốn luyện Tịch Tà kiếm pháp tất phải tự cung. Nếu Tô Kết không tự cung, hiển nhiên sẽ
không luyện Tịch Tà kiếm pháp.
Tô Kết quăng roi trong tay xuống: "Cả kiếm ta còn không dùng, ngươi nói xem?"
Kinh Vô Mệnh không nói gì mà cũng không rời đi, đứng đó như một pho tượng
đá. Tô Kết thấy thế không quan tâm hắn nữa, đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi trông thấy song không hề lo sợ, trái lại nở nụ
cười ngọt ngào với anh.
Tô Kết hoàn toàn thờ ơ, từng câu từng chữ hỏi: "Ta hỏi lại lần cuối, Hoa Mãn Lâu ở đâu?"
Lâm Tiên Nhi sóng mắt lưu chuyển, mang theo tia đắc ý và không lo ngại gì,
cười duyên nói: "Trên đời này chỉ có ta biết hắn ở nơi nào, muốn biết
thì cầu xin ta đi."
Tô Kết cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nhếch khóe môi, gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời, anh duỗi tay nắm chặt tóc Lâm Tiên Nhi ném cả người nàng ra
ngoài. Lâm Tiên Nhi không kêu đau, ngược lại ưm một tiếng, quỳ rạp dưới đất nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, cười khoái trá nói: "Hoá ra ngươi
thích như vậy, sao không nói sớm chứ?"
Nàng thích tra tấn kẻ khác khiến kẻ khác thống khổ. Đồng thời chính nàng cũng thích đau đớn, nam
nhân càng thô bạo nàng sẽ càng thỏa mãn.
Tô Kết bước qua, ngồi
xổm xuống trước mặt nàng. Anh lấy ra một cây đao nhỏ trong ánh mắt hưng phấn của Lâm Tiên Nhi, trở tay cắm vào mu bàn tay nàng. Máu tươi văng
tung toé, lưỡi đao sắc bén xuyên thẳng qua lòng bàn tay non mềm ba tấc
có thừa.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết chói tai của Lâm Tiên Nhi, Tô Kết ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ta xin ngươi."
Thấy anh lấy ra một cây đao khác, lúc này Lâm Tiên Nhi mới biết sợ, sắc mặt tái nhợt chuyển ánh mắt xin giúp đỡ sang Kinh Vô Mệnh. Song chỉ bắt
gặp đôi mắt không gợn sóng tựa như nước lặng của hắn.
Lòng Lâm
Tiên Nhi thoáng chốc phát lạnh, sẽ không có ai cứu nàng. Người duy nhất không màng tất cả bảo vệ nàng đã bị chính tay nàng dùng một chén thuốc
mê đánh gục.
Ngay sau đó một tay khác cũng bị đóng trên mặt đất, Tô Kết cười khẽ: "Ta xin ngươi."
"Ta nói! Ta nói hết!" Lâm Tiên Nhi vừa thét chói tai vừa rơi lệ. Nàng
thật sự sợ rồi, gã vốn không phải nam nhân, gã là ác quỷ, nàng không
nên trêu chọc tên ác quỷ này!
Tô Kết dừng tay, giọng nói vốn êm tai của Lâm Tiên Nhi đã trở nên nghẹn ngào, nàng run rẩy nói: "Hắn ở sau tiểu lâu."
Tô Kết nghe vậy rút một cây đao ra, nhìn máu tươi bắn lên gương mặt mỹ lệ
kia, nụ cười dịu dàng hơn: "Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nói ngươi
khiến ta thấy ghê tởm. Nhưng ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, ngoại
trừ ghê tởm, ta còn cảm thấy rất vui vẻ."
Anh chầm chậm lau vết máu trên lưỡi đao vào y phục Lâm Tiên Nhi, tàn nhẫn và ý cười trong
đáy mắt hoà lẫn vào nhau: "Giống như ngươi sẽ cảm thấy vui sướng khi
hành hạ người khác. Với ta mà nói, tra tấn loại người như ngươi cũng sẽ
làm ta cảm thấy hưởng thụ, vui thích, hưng phấn."
"Lần đầu ta đã
thả ngươi đi rồi. Lần thứ hai ta nhịn xuống, chỉ bảo Long Tiểu Vân cho
ngươi một bài học nhỏ, có điều ——" ý cười bên khóe miệng anh càng thêm
tàn khốc, tay cầm đao xoay một vòng trong lòng bàn tay Lâm Tiên Nhi mới
dùng sức rút ra: "Tại sao ngươi phải cho ta cơ hội thứ ba chứ?"
Rõ ràng đau sắp điên rồi, nhưng bởi vì sợ hãi nên cả tiếng thét cũng mắc
kẹt trong cổ họng. Lâm Tiên Nhi cả người run rẩy, hàm răng cũng đang
phát run. Nàng hận mình vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa ngất xỉu, càng
hối hận lúc trước tại sao phải nhiều lần tính kế tên điên trước mặt.
Chịu đựng đau nhức và sợ hãi, dựa vào dục vọng cầu xin mãnh liệt, Lâm Tiên Nhi khó khăn nói: "Ngươi...... Không thể giết ta. Bởi vì nếu ta chết,
Hoa Mãn Lâu cũng...... Cũng không sống được......"
Vừa nói xong, nàng cảm giác không khí xung quanh chợt trở nên nặng nề, khiến nàng
sắp không thở nổi. Do đau đớn và hoảng sợ, nàng không thể ngẩng đầu
nhìn vẻ mặt Tô Kết, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt tức khắc âm u
và ý cười nơi khóe miệng đã biến mất không thấy của anh.
Lâm Tiên Nhi chỉ nghe thấy tiếng dò hỏi khe khẽ vang lên trên đầu: "Vì sao?"
Nàng tìm về một tia tự tin, bởi vì nàng biết Hoa Mãn Lâu có bao nhiêu quan
trọng với kẻ điên này, nếu không sao lại nói "Tuyệt đối không mang theo một thân mùi máu trở về"? Cẩn thận như thế, khiến nàng cho rằng lúc đó
mình đã tìm được điểm yếu của người nam nhân này.
Sự thật chứng
minh nàng đã đúng, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng. Hiện giờ chuyện nàng có thể làm chỉ có nắm lấy cọng rơm
này mà thôi.
Nàng thở hổn hển, chậm rãi nói: "Hắn trúng độc, chỉ có ta biết thuốc giải."
Trả lời nàng là sự im lặng, trong cái im lặng ấy tim nàng đập ngày càng
nhanh, hoảng loạn khó để miêu tả khiến nàng không kiểm soát được run
kịch liệt hơn, gần như sắp hỏng mất.
"Tốt lắm." Giọng nói không
chút cảm xúc vang lên trên đầu, ngay sau đó da đầu nàng đau nhức. Tô Kết đã đứng dậy kéo tóc nàng lôi cả người nàng ra ngoài, như đang kéo một
con súc sinh.
Tô Kết kéo Lâm Tiên Nhi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Kinh Vô Mệnh không hề chú ý tới hắn. Từ đầu đến cuối anh dường như
hoàn toàn không thèm để ý Kinh Vô Mệnh có thể chợt ra tay với anh hay
không, như thể kiếm khách sát thủ hàng đầu này thật sự chỉ là một pho
tượng hình người.
Kinh Vô Mệnh bỗng có chút tò mò về người này,
chuyện này chưa từng có, thế giới của hắn trước nay luôn là một mảnh
hoang vu. Ngoại trừ Thượng Quan Kim Hồng thì không có gì cả, cũng không
có gì quan trọng. Vì thế cảm xúc này có vẻ đặc biệt kỳ diệu, không đợi
hắn suy nghĩ cẩn thận đã vô thức nhấc chân đi theo.
Lâm Tiên Nhi
bị kéo một mạch về hướng tiểu lâu, do y phục trên người rất dày nên
không bị thương, chỉ là sợ hãi trong lòng ngày càng mãnh liệt. Nàng chợt nhận ra hình như bản thân lại đưa ra một quyết định sai lầm rồi. Nếu
Tô Kết coi trọng Hoa Mãn Lâu đến thế, biết nàng hạ độc Hoa Mãn Lâu
chẳng phải sẽ càng không buông tha nàng sao?
Nhưng hối hận đã
muộn rồi, nàng chỉ có thể hy vọng Tô Kết ném chuột sợ vỡ bình, vì thuốc
giải thả cho nàng một con ngựa. Chẳng sợ chỉ là tạm thời, chỉ cần cho
nàng ít thời gian, nàng sẽ lập tức rời khỏi nơi này, từ đây thực sự
"Biến mất" khỏi thế gian.
Bởi vì thứ nàng dùng không phải độc,
mà là cổ của Miêu Cương. Trong tay nàng cũng không có thuốc giải, mà chỉ có thuốc viên có thể tạm thời áp chế cổ trùng.
Đi đến trước cầu
thang tiểu lâu, Tô Kết không thả nàng ra mà vẫn nắm tóc nàng đi thẳng
lên trên. Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi dưới không dám hé răng, dù cho xương cốt khắp người sắp phải tan thành từng mảnh, da đầu đau đớn như sắp
bị xé xuống, nàng cũng không dám phát ra âm thanh. Bởi vì nàng sợ vừa
lên tiếng sẽ lại thu hút sự chú ý của đối phương vào người mình.
Tô Kết dừng ở ngoài, nâng tay gõ cửa, bên trong vang lên giọng lanh lảnh của nữ hài: "Ai vậy?"
Tô Kết bỏ tay xuống, im lặng đá văng cửa bước vào. Trong phòng hai tổ tôn
vốn đang hoảng sợ khi thấy Lâm Tiên Nhi vô cùng nhếch nhác bị anh lôi
vào, vẻ mặt lập tức đông cứng lại.
Tô Kết chỉ nhìn thoáng qua bọn họ liền thờ ơ dời mắt đi, đáp xuống người Lâm Tiên Nhi, nhẹ giọng hỏi:
"Vẫn muốn ta cầu xin ngươi ư?"
So với vừa rồi, thái độ của anh
lúc này có thể nói là ôn hoà. Nhưng Lâm Tiên Nhi còn sợ hãi hơn, đối
phương dường như đã nghĩ ra cách xử lý nàng, vì vậy anh sẽ không tiếp
tục lãng phí cảm xúc lên người nàng.
Tựa như, ngươi sẽ hoang phí tình cảm trên một người râu ria đã chết sao?
Suy nghĩ ấy khiến Lâm Tiên Nhi như rơi vào hầm băng, song ả không dám không trả lời câu hỏi của anh: "Trong phòng ngủ."
Có một mật đạo dưới ván giường trong phòng ngủ, ngày thường chuyên dùng
để vụng trộm gặp mặt đủ loại nam nhân sau lưng A Phi. Vì vậy nàng để Hoa Mãn Lâu ở nơi này, một khi phát hiện bất thường hai tổ tôn sẽ lập tức
đưa Hoa Mãn Lâu rời đi bằng ám đạo, không ai có thể tìm ra trong chốc
lát.
Tô Kết cuối cùng cũng thả Lâm Tiên Nhi ra, đi hai bước về
phía phòng ngủ, sau đó dừng lại. Anh giơ tay cởi áo ngoài dính máu, dùng nước trong ấm trà trên bàn cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay, sau cùng lau khô tay mới bước qua lần nữa.
Anh vén mành che lên, rốt cục gặp được người khiến anh nhớ nhung không thôi.
Hoa Mãn Lâu ngồi cạnh bàn, trên tay cầm một quyển sách đang mở ra. Mặt mày y vẫn như xưa kia, ôn nhu sâu lắng, khiêm khiêm quân tử, tâm như trăng
sáng, người cũng như trăng sáng.
Lệ khí sót lại trong lòng nháy mắt biến mất, Tô Kết cảm thấy lòng mình chưa bao giờ mềm mại như bây giờ.
Giọng nói Hoa Mãn Lâu cũng nhẹ nhàng như vẻ mặt y: "Ngươi đến rồi."
"Đúng vậy." Tô Kết từ từ đi tới trước mặt y, càng đến gần, những hàng rào
xây nên trong lòng trước đó sụp đổ càng nhanh. Chỉ có điều lần này anh
không cố gắng vùng vẫy nữa.
"Ta tới chậm rồi."
Hoa Mãn Lâu nghe vậy mỉm cười: "Ta đã nghĩ ngươi sẽ không bao giờ đến gặp ta nữa."
Tô Kết không chút xấu hổ khi bị chọc thủng tâm tư, cười nói: "Ta cũng
tưởng là vậy, nhưng sau đó ta phát hiện ra mình sai rồi. Muốn khống chế dục vọng của mình rất đơn giản, nhưng muốn khống chế tim của mình lại
rất khó. Bởi vì dục vọng có thể thay thế bằng dục vọng lớn hơn, dời
đi, nhưng tim chỉ có một quả. Nếu nó không nghe lời, chẳng những không
thể bị thay thế, thậm chí cả phản kháng và trốn tránh đều phí công."
"Hơn nữa, ngươi cho ta thứ này, thật sự cho rằng ta sẽ không trở về sao?"
Tô Kết đặt ngọc bội vào tay y, trong giọng điệu chứa một tia bất lực.
Hoa Mãn Lâu cầm ngọc bội, ý cười càng sâu: "Tâm ý của ta, ngươi không nhất định phải tiếp nhận."
Nhưng y càng nói vậy, Tô Kết càng cảm thấy mình bị đối phương ăn gắt gao, đối với thiêu thân mà nói ngọn đèn dầu cần làm gì? Rất đơn giản, nó chỉ cần cởi bỏ chiếc lồng đậy bên ngoài, sau đó tiếp tục phát ra ánh sáng chói
lọi và hơi ấm dịu dàng là đủ rồi. Không đâm trúng cái lồng đậy ấy, thiêu thân đương nhiên chỉ có thể lao vào vòng tay của nó.
"Thứ đã tặng cho ta, muốn lấy lại rất khó." Anh vươn tay phủ lên ngọc bội, sau đó nắm lấy bàn tay thon dài nọ: "Đây là của ta."
Hoa Mãn Lâu không nói, chỉ cười ôn nhu hơn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trong tay mình.