Đông Phương Bất Bại nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, cong khóe môi, trong nháy mắt quyến rũ tràn lan, hồn xiêu phách lạc:
"Trái lại ngươi không có ba hoa chích choè."
Tô Kết phủi phủi
đống phấn còn sót lại trên tay: "Thật ra đây không phải phong cách ta am hiểu nhất, nhưng nhìn sở thích ăn mặc của ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ
thích...... Phong cách hồ ly tinh."
Thật. Phong cách hồ ly tinh.
Đông Phương Bất Bại: "......"
"Ngươi tên gì?" Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc hỏi.
Tô Kết đối diện với ánh mắt không có độ ấm của hắn từ trong gương: "Ta
tưởng Đông Phương giáo chủ khinh thường nhớ tên họ của kẻ vô danh tiểu
tốt như ta."
Đông Phương Bất Bại cười khẩy: "Một kẻ vô danh võ công không dưới bổn toạ?"
Trên mặt Tô Kết lộ ra vẻ lãnh đạm: "Danh lợi đối với ta như mây bay. Nếu
giống giáo chủ bước ra khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải làm người
ta tránh xa ba thước, thì cũng bị một đám người kêu đánh kêu giết, đời
người chẳng phải sẽ mất nhiều lạc thú?"
Đông Phương Bất Bại hỏi lại lần nữa: "Ngươi tên gì?"
Tô Kết không úp úp mở mở, trực tiếp báo tên.
"Tốt lắm." Đông Phương Bất Bại khẽ nhếch môi: "Không phải ai chết trong tay
bổn tọa cũng xứng được bổn toạ nhớ tên, ngươi là một ngoại lệ."
Tô Kết giả vờ ngạc nhiên: "Giáo chủ muốn giết ta?"
Đông Phương Bất Bại hờ hững nói: "Nếu ta không nhịn nổi."
"Giả sử ngươi không giết được ta?"
"Vậy bổn tọa sẽ nhường danh hiệu "Bất bại" lại cho ngươi."
Tô Kết im lặng một hồi rồi vô cùng nhiệt tình, chân thành nói: "Đông
Phương giáo chủ, ta quyết định rồi. Ta muốn làm bằng hữu tốt với ngươi
cả đời, vĩnh viễn không đánh nhau!"
Chọn bỏ mạng là không thể rồi, vì vậy anh lựa chọn gia nhập.
Đông Phương Bất Bại cũng im lặng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh: "Ngươi có
biết chỉ bằng một câu vừa rồi, đủ để mấy người giang hồ đó buộc ngươi
thành tà ma ngoại đạo không?"
Tô Kết không để bụng nói: "Ta ngăn
gia đình Lưu Chính Phong bị giết, đưa Khúc Dương đi trước mặt mọi người, một kiếm biến Dư Thương Hải thành thái giám. Nếu không có gì bất ngờ
xảy ra, ta đã là tên tà ma ngoại đạo trong mắt danh môn chính phái rồi."
Nghe vậy Đông Phương Bất Bại không nén được kinh ngạc: "Ngươi thiến Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành?"
Tô Kết giải thích ngắn gọn chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ, Đông Phương Bất Bại
nghe xong cười to: "Được! Đã lâu rồi bổn toạ không nghe chuyện hả lòng
hả dạ như vậy."
Rồi sau đó hắn lại nhìn Tô Kết đầy tán thưởng:
"Ngươi làm việc rất hợp ý bổn tọa, nếu đã muốn làm bằng hữu với ta, chi
bằng gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo? Lấy võ công của ngươi có thể ngồi
lên chức trưởng lão."
Tô Kết mỉm cười: "Nếu ngươi muốn nhìn Nhật
Nguyệt Thần Giáo của ngươi bị ta chơi nát trong vòng một tháng, thật ra
ta cũng có thể chấp nhận."
Mặc dù Đông Phương Bất Bại không quản
giáo vụ, nhưng dù sao vẫn là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo. Không có
khả năng thật sự để người ngoài tuỳ ý quậy phá, vì thế hắn dập tắt ý
nghĩ trong lòng, nói: "Ngươi không chịu làm người trong giáo ta cũng
được, chẳng qua nếu ngươi đã lên Hắc Mộc Nhai, vậy không thoát khỏi quan hệ với Thần Giáo ta. Lúc ngươi an toàn xuống núi dù không thừa nhận, võ lâm chính đạo vẫn sẽ nhận định ngươi là người Ma giáo."
Tô Kết
mở hộp trang sức, chọn những món trang sức lộng lẫy nhất so trên đầu
Đông Phương Bất Bại, không để ý cười nói: "Từ xưa đến nay, đối với tồn
tại mạnh mẽ không thể đánh bại, không phải bị thần thánh hoá thì sẽ bị
yêu ma hóa. Nếu so sánh ta với tà ma sẽ làm mấy kẻ yếu đó vui sướng, ta
không phải là không thể nhân từ hơn chút, để bọn họ mắng thêm một hai
câu."
Đông Phương Bất Bại giễu cợt: "Kiêu ngạo hơn cả bổn toạ."
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân, ban đầu Tô Kết tưởng là Long Tiểu Vân nhưng khi nghe kỹ mới phát hiện bước chân nặng nề, không phải dáng
đi của một thiếu niên choai choai, mà giống một nam nhân cao lớn.
Đông Phương Bất Bại cũng nghe được, lộ ra vẻ nghi ngờ: "Liên đệ?"
Người tới đẩy cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt Đông Phương Bất Bại nháy mắt dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "Liên đệ, sao ngươi quay lại
rồi?"
Tô Kết nhạy bén phát hiện Dương Liên Đình hơi cứng người
gần như không thể thấy được, sau đó hắn mạnh mẽ dời mắt đi như không có
việc gì: "Ta đến lấy một thứ."
Nụ cười của Đông Phương Bất Bại
không thay đổi, đứng dậy tình mềm như nước ngả vào ngực Dương Liên Đình: "Liên đệ, tuy rằng buổi sáng mới tách ra nhưng ta thật sự luyến tiếc
ngươi. Nếu ngươi tới đây rồi thì ở lại với ta hôm nay đi, không cần đi
vào giáo, giáo chủ có biết cũng sẽ không trách tội ngươi."
Dương
Liên Đình lập tức không nén được giật mình, hắn đẩy Đông Phương Bất Bại
ra, thô lỗ quát: "Đừng càn quấy! Giáo chủ thật sự trách tội xuống ai sẽ
gánh vác?!"
Tô Kết: "......"
Anh nhìn "Dương Liên Đình" với ánh mắt đầy hài hước và đồng tình.
"Dương Liên Đình" vô ý bắt gặp tầm mắt của anh chợt nhận ra không ổn, vội lùi
về sau nhưng vẫn bị mười mấy cây kim thêu hoa đâm vào vai.
Nếu không phản ứng kịp thời, những cây kim đấy sẽ không đâm vào vai mà là trái tim.
Gã biết mình đã bại lộ nên quay đầu muốn bỏ chạy, Đông Phương Bất Bại hừ
lạnh một tiếng phi thân đuổi theo. Cho dù hàng giả khinh công cực kỳ cao siêu trác tuyệt, song Đông Phương Bất Bại cũng không nhường một tấc.
Hơn nữa hắn vừa truy đuổi vừa dùng mưa châm chặn đường, chẳng mấy chốc
đã dồn người nọ vào ngõ cụt.
Theo vài tiếng kêu rên, Đông Phương
Bất Bại dùng châm phong bế mấy đại huyệt của người nọ, khiến đối phương
mất hết năng lực phản kháng. Đông Phương Bất Bại lạnh lùng hỏi: "Ngươi
là kẻ nào? Liên đệ đâu?"
Người nọ cười khổ nói: "Bị ta đánh ngất rồi, làm sao các ngươi nhìn thấu được ta?"
Tô Kết ngẩn ra, giọng nói này......
"Tư Không Trích Tinh?"
Tư Không Trích Tinh nhìn anh, cười khổ gật đầu: "Tô huynh, đã lâu không
gặp. Ta không ngờ sẽ nhìn thấy ngươi ở tổng đàn Nhật Nguyệt Thần Giáo."
Tô Kết: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tư Không Trích Tinh thở dài: "Có người uỷ thác ta trộm một vật trên người Đông Phương Bất Bại."
"À." Tô Kết gật đầu sáng tỏ: "Hoá ra ngươi tới tìm chết."
Tư Không Trích Tinh nghẹn họng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không muốn nhận ủy thác này, nhưng ta thiếu người nọ một ân huệ rất lớn. Đừng nói
là kêu ta trộm đồ, dù có muốn mạng của ta, ta cũng sẽ đưa."
Tô Kết tò mò hỏi: "Hắn nhờ ngươi trộm thứ gì?"
"Quỳ Hoa Bảo Điển."
Tô Kết hướng mắt ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: "Hắc Mộc Nhai xem như non xanh nước biếc, phong cảnh độc đáo, chôn ở đây cũng
không tính là thiệt thòi cho ngươi."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Tuyệt tình vậy sao?
Tư Không Trích Tinh không cam lòng nói: "Rốt cuộc ta đã lộ sơ hở ở đâu?"
Gã thật sự rất khó chấp nhận thuật dịch dung và ngụy trang độc bộ thiên hạ của mình vừa đối mặt đã bị vạch trần, không có đạo lý!
Tô Kết sâu kín thở dài: "Ngươi biết Đông Phương Bất Bại ở đâu không?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Tư Không Trích Tinh khiếp sợ nhìn anh: "Chẳng lẽ ngươi là Đông Phương Bất Bại?!"
Tô Kết: "......"
Một lát sau anh quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại bên cạnh, đầy chân thành
nói: "Đông Phương giáo chủ, nể tình hắn ngu ngốc dễ thương như vậy, tha
cho hắn một mạng chó đi."
Tư Không Trích Tinh há to miệng, vẻ mặt trống rỗng nhìn Đông Phương Bất Bại: "Ngươi là...... Ngươi...... Đông
Phương Bất Bại không phải nam nhân sao?"
Tô Kết mở to mắt nghiêm
trang nói hươu nói vượn: "Một món ăn bắt ngươi ăn mỗi ngày, ăn trong
vòng một năm cũng sẽ muốn ói ra. Một bộ y phục hôm nào cũng mặc, mặc
trong vòng một tháng cũng sẽ ghét bỏ. Giới tính cũng giống vậy, mấy chục năm như một làm nam nhân, làm chán rồi muốn đổi thành nữ nhân là chuyện rất bình thường mà?"
Tư Không Trích Tinh mém tí thì tin tà của anh rồi, hỗn loạn lẩm bẩm: "Ta không nghĩ ra, ta thật sự không nghĩ ra......"
Mẹ nó ai có thể nghĩ ra?!
Cả Đông Phương Bất Bại cũng không khỏi cảm thán: "Nói suýt nữa bổn toạ đã tin."
Sau đó hắn hỏi Tư Không Trích Tinh: "Là ai phái ngươi tới?"
Tư Không Trích Tinh theo bản năng lắc đầu: "Ta không thể nói."
Nghe được câu trả lời này Đông Phương Bất Bại cũng không bất ngờ, vô cùng
dứt khoát chưởng về phía ngực gã: "Vậy thì đi chết đi."
Nhìn một
chưởng chứa nội lực mạnh mẽ ngày càng đến gần, Tư Không Trích Tinh không khỏi nhắm mắt lại thầm than, hôm nay bản thân e rằng thật sự phải ngã
xuống đây. Song lại nghe thấy một tiếng "Bốp", một chưởng chí mạng đó
dường như bị thứ gì đó ngăn cản. Gã mở mắt ra nhìn, một cây quạt bằng
sắt vươn ra chống lại lòng bàn tay Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại thu tay, sắc mặt không tốt nhìn người cầm quạt: "Ngươi đang làm gì?"
Tô Kết vuốt ve cán quạt, giọng điệu lười biếng: "Hắn không thể chết được."
Đông Phương Bất Bại: "Tại sao?"
"Bởi vì ta chợt nhớ ra có một việc rất quan trọng muốn giao cho hắn làm." Anh lại nhấn mạnh thêm: "Rất quan trọng."
Đông Phương Bất Bại cười lạnh: "Ngươi nghĩ Nhật Nguyệt Thần Giáo ta là nơi nào? Mặc người muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Tô Kết thở dài, đến gần thì thầm vài câu với Đông Phương Bất Bại. Sắc mặt
Đông Phương Bất Bại tức khắc trở nên kỳ lạ, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh: "Ngươi nói thật?"
Tô Kết gật đầu: "Ta cần gì dùng chuyện này lừa gạt ngươi, cho ta tí mặt mũi đi Đông Phương giáo chủ, nể tình ta làm
danh sư gợi cảm."
Để không có được danh hiệu "Bất bại", Tô Kết
cũng phải liều mạng. Nếu không dù mang theo Tư Không Trích Tinh giết bảy vào bảy ra trong Nhật Nguyệt Thần Giáo có gì khó, hà tất phải ép dạ cầu toàn.
"Cầu bại" vẫn tốt hơn "Bất bại", anh thà nghe thiếu đánh chứ không muốn nghe ra trung nhị được chứ!
Đông Phương Bất Bại hơi nhếch khóe môi: "Vậy bổn toạ sẽ mở lòng khoan dung,
còn Khúc Dương, nếu ngươi muốn gặp thì đi gặp một lần đi."
Tô Kết: "Đa tạ."
Lúc này có một người khác từ cửa bước vào, ngoại hình thoạt nhìn hơi chật
vật. Nhìn thấy người nọ Đông Phương Bất Bại lập tức bay tới đỡ hắn:
"Liên đệ, ngươi không sao chứ?"
Dương Liên Đình đang muốn nói chuyện, thấy rõ dáng vẻ người trước mắt bèn đứng ngốc tại chỗ: "Ngươi......"
Hãy để Tô Kết tổng kết sơ lược biểu cảm của hắn: Sáng sớm không gặp, trở về lại phát hiện lão bà đổi đầu rồi, sao lại thế này, online chờ, thực
ngốc.
Đông Phương Bất Bại lập tức phản ứng lại, dịu dàng cười nói: "Liên đệ......"
"Chờ đã."
Không đợi hắn nói xong, Tô Kết đột nhiên từ bên cạnh lao ra, không hề có tự
giác gây mất hứng: "Có chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi lâu lắm rồi. Nữ
nhân đều rất lưu tâm đến tuổi tác, cho dù lớn hơn người trong lòng cũng
sẽ không nói ra, giả non là cần thiết. Vì vậy ngươi không được gọi hắn
là "Liên đệ", ngươi phải gọi hắn ——"
"Liên ca ca."
Đông Phương Bất Bại: "......"
Dương Liên Đình: "......"
Sau đó hắn bỗng nhiên giật mình, nhịn không được lùi lại một bước, nhìn
Đông Phương Bất Bại dữ dằn hô: "Ngươi dám kêu một tiếng thử xem?!"