Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chằm chiếc khăn đỏ nửa ngày, dường như đã hiểu
ra điều gì, Kim Cửu Linh nhịn không được hỏi: "Chiếc khăn này làm sao
vậy?"
Tô Kết bỏ khăn xuống: "Ta nói tới vài người, ngươi sẽ hiểu."
Anh chậm chạp nói: "Rất lâu trước kia trên giang hồ có một nhân vật truyền
kỳ, người giang hồ khen ngợi hắn là "Đạo Soái ái tiêu hồn, nguyệt dạ ám
Lưu Hương"."
Lục Tiểu Phụng cười nói: "Là vị Sở Hương soái kia sao?"
Tô Kết ừ một tiếng: "Vị nhã tặc này mỗi lần trước khi ra tay nhất định sẽ
cho người mất của tiếp theo một tấm thiệp, viết rõ thời gian hành động và mục tiêu, chưa bao giờ thất thủ."
Tô Kết: "Ba mươi mấy năm
trước Mai Hoa Đạo ngang trời xuất thế, phạm phải vô số đại án, giết
người như ngoé, những người bị hại đều để lại năm lỗ máu hình hoa mai
trên ngực. Nhưng mãi tới khi hắn tái xuất giang hồ, cũng không có người nào biết hắn rốt cuộc là ai, diện mạo thế nào, hễ là người từng gặp hắn mạng đều đã về hoàng tuyền rồi."
Tô Kết: "Tư Không Trích Tinh
được mệnh danh là Thâu Vương, đến vô ảnh đi vô tung, thuật dịch dung
xuất thần nhập hóa, không ai biết bộ mặt thật sự của hắn, thậm chí rất
có khả năng ngươi cũng không biết hắn đã từng ghé thăm nhà ngươi."
Kim Cửu Linh cười khổ: "Ta vẫn không hiểu."
Tô Kết cũng không thừa nước đục thả câu: "Ba người ta nhắc đến là ba ví dụ rất điển hình."
Hoa Mãn Lâu ôn hòa mỉm cười, rót thêm chút trà vào chén giúp Tô Kết: "Ví dụ làm trộm sao?"
"Tất nhiên." Tô Kết lấy trà nói: "Trong ba người ta vừa nói Tư Không Trích
Tinh giống một tên trộm nhất, bởi vì hắn chỉ trộm đồ chứ chưa từng để
lại bất cứ vật dư thừa nào. Hắn danh chấn giang hồ nhưng không ai biết
khuôn mặt thật của hắn, hắn đi lại lặng yên không một tiếng động nhưng
hầu như không thất thủ, đây mới là dáng vẻ một tên trộm hoàn mỹ nên có.
Vả lại một tên trộm chân chính sẽ không có khả năng hy vọng bản thân bị
bắt được, bởi vì một khi bị bắt thì có nghĩa là không đủ tư cách, giống
như một tên sát thủ đã bại lộ sẽ không xứng được gọi là sát thủ."
Tô Kết: "So sánh với Tư Không Trích Tinh, Sở Hương soái nói là làm trộm,
còn không bằng nói là trò đùa dai hoặc là cường đạo, nói đi trộm không
bằng nói công khai đi cướp, dựa vào khinh công độc bộ thiên hạ của mình
tới lui tự nhiên. Hắn cố ý đưa thiệp mời, cũng không che giấu thân phận của mình, hắn hành sự trước nay oanh oanh liệt liệt cũng không sợ
người khác bắt được, bởi vì hắn biết trên thế gian người có thể bắt hắn ít ỏi không có mấy, vậy nên hắn hoàn toàn không cần bất cứ nguỵ trang
hay che dấu gì."
"Mà Mai Hoa Đạo." Tô Kết hơi nheo mắt lại: "Hắn chẳng những trộm đồ, hơn nữa còn giết người, cho nên hắn không chỉ là
trộm, còn là một tên tội phạm giết người liên hoàn. Hắn yêu thích hơn
nữa hưởng thụ việc giết người, có thủ pháp giết người độc đáo, đây cũng đại biểu cho dấu ấn riêng của hắn. Dấu ấn này không chỉ khiến người
khác có thể nhận ra bút tích của hắn, mà theo một nghĩa nào đó còn là
một kiểu khoe khoang và khiêu khích, khoe ra thành tích của mình, khiêu
khích người đời vô năng. Loại trộm này thích bị truy đuổi, nếu không có
ai chú ý tới hắn, vậy khoái cảm hắn nhận được khi phạm tội sẽ giảm ít
nhất một nửa."
Mấy người nghe xong đều sửng sốt, Kim Cửu Linh nhịn không được mở miệng: "Chẳng lẽ Tô huynh đã từng làm việc vặt giống như ta?"
Hắn chỉ đương nhiên là việc xử án bắt người giống Lục Phiến Môn rồi.
"Này trái lại không có." Tô Kết thờ ơ đặt cái chén xuống: "Ta chỉ là kiến
thức rộng rãi thôi, tục ngữ nói rất đúng, sống lâu rồi, cái gì cũng có
thể nhìn thấy."
Lục Tiểu Phụng bật cười khanh khách: "Đây là tục ngữ gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe qua."
Tô Kết tiếp tục nói: "Tuy ba ví dụ ta vừa đề cập không thể đại diện cho
tất cả, nhưng có thể lấy ra tham khảo một chút. Rất rõ ràng Tú Hoa Đại
Đạo cũng không muốn trở thành Tư Không Trích Tinh thứ hai, bởi vì hắn
chẳng những để lộ hành tung của mình, còn để lại quá nhiều thứ không cần thiết. Hắn cũng không thể thành Sở Lưu Hương thứ hai, vậy nên hắn ngụy
trang bản thân. Kiểu hành động của hắn càng giống với Mai Hoa Đạo, nhưng hắn còn kiêu ngạo hơn Mai Hoa Đạo, vì hắn không chỉ để lại manh mối -- chiếc khăn này, còn để lại người sống, thậm chí trộm Bình Nam Vương phủ làm chấn động cả triều đình và giang hồ. Thứ cho ta nói thẳng, nếu nói
Mai Hoa Đạo thích được chú ý, vậy thì Tú Hoa Đại Đạo là mong muốn bị
bắt."
Có lẽ kết luận của anh quá kinh người, qua một hồi lâu Kim Cửu Linh mới miễn cưỡng cười nói: "Đây...... Thật sự quá bất ngờ."
Lục Tiểu Phụng đỡ trán nghĩ trăm lần cũng không ra: "Rốt cuộc hắn có ý đồ gì chứ?"
Tô Kết lộ ra nụ cười rất thích thú: "Đây là một trò chơi địch trong tối ta ngoài sáng, mấu chốt của trò chơi phụ thuộc vào việc Tú Hoa Đại Đạo có
thật sự muốn bị bắt hay không. Nếu muốn thật, vậy manh mối hắn để lại
tất nhiên cũng là thật, hắn đang tận hưởng thú vui của kẻ thao túng bằng cách phạm tội. Nếu là giả, thế manh mối hắn để lại và mục đích còn phải chờ thương thảo."
"Vậy tổng kết lại." Tô Kết gõ nhẹ lên bàn hai cái: "Nam nhân, có tiền, võ công cao cường, có lẽ rất có danh, yêu
thích phong nhã -- người giang hồ thô lỗ thông thường sẽ không nghĩ đến chuyện ăn trộm tranh chữ, những manh mối khác quá ít, chỉ có bấy nhiêu
thôi."
Anh nhìn về phía Lục Tiểu Phụng: "Bằng hữu, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây."
Tô Kết ý vị thâm trường nói: "Việc trước không quên, việc sau làm thầy. Ta chỉ hy vọng ngươi chớ quên bài học của Đại Kim Bằng vương triều khi
trước, bị người ta xem như thanh đao để mượn đao giết người."
Hiển nhiên Lục Tiểu Phụng đã nhớ tới việc gì, vẻ thoải mái trên mặt dần dần biến mất.
Sau khi tiệc tan Khổ Qua đại sư, Mộc đạo nhân và những người khác đều đã về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại vài người muốn tham gia vào vụ án kế tiếp, mọi người hai mặt nhìn nhau một hồi, Lục Tiểu Phụng duỗi tay chỉ
về phía Long Tiểu Vân hỏi: "Hắn phải làm sao đây?"
Tô Kết nhìn thoáng qua Long Tiểu Vân vẫn đang giả ngoan ngoãn, cười nhạo một tiếng: "Chờ."
"Nơi này cách Hưng Vân trang không xa, Lý Tầm Hoan đi thăm hỏi cố nhân, chắc chắn sẽ sớm có kết quả, đến lúc đó cho dù là Lý Tầm Hoan hay người của
Hưng Vân trang tới, đều có thể tiễn hắn đi rồi." Dứt lời anh đổi giọng: "Lần này ta tới đây để tìm Hoa Mãn Lâu, nếu hắn muốn xuống vũng nước
đục này, ta tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ."
Hoa Mãn Lâu nghe vậy ngẩn ra, nét mặt ôn hòa cười hỏi: "Tìm ta?"
Tô Kết thở dài, lộ ra vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ."
Hoa Mãn Lâu lắc đầu: "Giữa bằng hữu cần gì phải dùng đến chữ nhờ, chỉ cần là việc trong khả năng thì nghĩa bất dung từ."
Tô Kết giãn mày ra, ho khan một tiếng: "Ta muốn mua một chỗ gần Bách Hoa
Lâu, chỉ là những chỗ đó đều là sản nghiệp của gia đình ngươi, không bán cho người lai lịch không rõ, thế nên......"
Đúng vậy, Giang
Nam Hoa gia chính là vừa có tiền vừa tùy hứng vậy đấy, những nhà cửa ở đoạn đường phồn hoa đó thà để trống chứ không bán cho người không biết
hết gốc gác, trừ những người tự tìm tới cửa ra, thì tất cả tồn tại có
khả năng gây phiền phức cho Hoa Mãn Lâu đều bị ngăn chặn hết. Vì vậy
đừng nhìn Hoa Mãn Lâu sống một mình bên ngoài, thật ra vẫn ở dưới sự bảo vệ của Hoa gia, mấy người sống ở lân cận Bách Hoa Lâu phỏng chừng cả
ba đời đều đã bị điều tra rõ ràng rồi.
Hoa Mãn Lâu nhịn không được bật cười: "Đây chỉ là một việc nhỏ."
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói: "Tại sao ngươi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua nhà thế?"
Tô Kết cũng dùng vẻ mặt kỳ quái đáp lại hắn: "Con người chung quy cũng không thể ở ổ chó chứ?"
Lục Tiểu Phụng nghe vậy cười đắc ý: "Ngươi nhìn ta, vừa không cần mua nhà,
cũng không cần ở chuồng chó, làm theo ta sống không biết có bao nhiêu
sung sướng!"
Tô Kết lạnh nhạt: "Ừ, ngươi đâu chỉ không cần nhà, ngươi chèo thuyền cũng không cần mái chèo mà."
Lục Tiểu Phụng mờ mịt: "Hả? Liên quan gì đến chèo thuyền?"
Tô Kết cười lạnh: "Toàn dựa lãng." Anh cố ý nhấn mạnh chữ cuối cùng, trong phòng yên tĩnh một lát rồi bỗng phát ra tiếng cười to.
(Lãng nghĩa là sóng. Còn có nghĩa phóng túng, buông thả, ở đây anh Kết đang nói mỉa anh Phụng.)
Lục Tiểu Phụng cũng một bên nhịn không được cười một bên vuốt mũi, vẻ mặt
phức tạp mở miệng: "Trong tất cả bằng hữu ta sợ nhất là nói chuyện với
ngươi, mỗi lần luôn khiến ta nói không nên lời, cố tình người nói
chuyện thú vị nhất cũng là ngươi, đây cũng coi như là mua vui trong khổ
đi."
Tô Kết không khỏi nhìn hắn thêm hai cái, sẽ không bị ngược ra thuộc tính gì chứ?
Kim Cửu Linh ngưng cười mở lời: "Gần chỗ ta có một vài nhà ở, nếu Tô huynh không chê đơn sơ, ta nguyện tặng huynh một căn."
Tô Kết xua tay: "Không nhọc Kim bộ đầu tiêu pha, tại hạ cũng không thiếu
tiền, chỉ là nhờ Hoa Mãn Lâu hỗ trợ thì thuận tiện hơn thôi."
Hoa Mãn Lâu ôn giọng dò hỏi: "Còn có yêu cầu gì khác không?"
Tô Kết nghĩ nghĩ, gật đầu: "Chỉ có một cái, cách Bách Hoa Lâu của ngươi càng gần càng tốt."
Lục Tiểu Phụng cầm lòng không đậu nói: "Đây lại là đạo lý gì?"
"Nào có nhiều đạo lý như vậy." Tô Kết tựa tiếu phi tiếu nghiêng người nhìn
hắn: "Ta thích Bách Hoa Lâu, cũng thích Hoa Mãn Lâu, muốn đến sống gần
hắn một chút được chưa?"
Vẻ mặt Lục Tiểu Phụng nhất thời có chút cổ quái, há miệng thở dốc như muốn nói gì, nhìn nhìn Hoa Mãn Lâu rồi
lại nhìn nhìn Tô Kết, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Hoa Mãn Lâu ngơ ngác nhìn về phía anh, có vẻ hơi bối rối: "Ngươi......"
Tô Kết không hiểu gì nhìn vẻ mặt khác thường của hai người: "Hơn nữa Bách
Hoa Lâu vừa lúc nằm ngay đoạn đường phồn hoa nhất, sau này đi ra ngoài
sinh hoạt cũng tiện."
Đương nhiên, quan trọng nhất là Bách Hoa Lâu có Hoa Mãn Lâu.
Nhắc tới cũng nực cười, anh đã từng sống mỗi ngày một cách chết lặng và quy
luật, cảm thấy bản thân cứ như một cái xác không hồn, sau này lại ngày
ngày liều mạng giãy dụa để sinh tồn, ảo tưởng lúc nào đó có thể thoát
khỏi lồng chim, chấm dứt luân hồi, trở lại cuộc sống yên bình. Nhưng kết quả khi thật sự có thể bình ổn sống qua ngày, lại phát hiện trái tim
rốt cuộc đã khác rồi, thứ cuộc sống bình lặng không gợn sóng sinh ra
không phải là sự thỏa mãn và hạnh phúc, mà là sự lo lắng kiềm nén khao
khát kích thích và nguy hiểm.
Tại sao chứ?
Là bởi vì thế giới xa lạ này không thuộc về anh, hay là vì anh chỉ là một đám lục
bình không có gốc rễ, không có liên kết với thế giới này?
Ngoại
lệ duy nhất là Hoa Mãn Lâu, mấy ngày sống ở Bách Hoa Lâu lòng anh thật
sự rất bình thản, anh không biết nguồn sức mạnh có thể xoa dịu lòng
người của đối phương đến từ đâu, nhưng lại khiến anh vô cùng khát vọng.
Bởi vì Tô Kết biết rất rõ, nếu lòng anh vẫn không thể chân chính bình tĩnh
lại, vậy anh nhất định sẽ không có cách nào kiềm chế được lâu, đến lúc
đó sẽ vặn vẹo thành bộ dạng gì, có lẽ ngay cả chính anh cũng không thể
khống chế.
Anh nhìn Lục Tiểu Phụng và Kim Cửu Linh một cái rồi
nhanh chóng dời mắt đi, cuộc sống như một lãng tử có lẽ không tồi, nhưng không thể không nói giang hồ hiện nay không đủ để anh phát huy. Hoặc là giống Kim Cửu Linh đam mê ca múa săn bắn, sống ngợp trong vàng son,
nhưng anh cũng hiểu rõ sinh hoạt kiểu này sẽ sớm khiến anh chán ghét.
Có lẽ anh nên học theo mấy nhân vật phản diện trên TV, trước tiên xây dựng một thế lực thần bí đen tối, rồi bồi dưỡng thêm một hay vài người dũng
cảm tới lật đổ anh.
Tô Kết không chút để ý nghĩ, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Hoa Mãn Lâu gật đầu, cắt ngang suy nghĩ của anh, cười nhạt nói: "Chuyện này rất đơn giản, Tô huynh chỉ cần đợi vài hôm là được, nếu mấy ngày nay
không có chỗ đặt chân thì có thể ở lại Bách Hoa Lâu."
Tô Kết: "Vậy thì đa tạ."
Dứt lời anh cười nói thêm: "Lần này quay về ta còn mang theo lễ vật, lát nữa sẽ tặng cho ngươi."
Hoa Mãn Lâu sửng sốt: "Này...... Không cần phải vậy đâu."
Tô Kết hơi nhíu mày, cố ý dùng giọng điệu vô cùng mất mát nói: "Ta tình cờ tìm được một cây phong lan trên núi, mùi hương đặc biệt thơm mát, Lý
thám hoa nói là dị chủng rất thưa thớt, ta nghĩ chắc ngươi sẽ thích nên
mới mang về đây, ngươi thật sự không cần sao? Đây là lần đầu tiên ta
ra ngoài mà trong lòng còn nhớ mong một người."
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đình trệ, qua một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy từ chối thì bất kính."
Bấy giờ Tô Kết mới vừa lòng gật đầu: "Mấy hoa hoa cỏ cỏ này ta cũng sẽ
không nuôi, nếu ngươi không chịu nhận, ở trong tay ta bảo đảm sống không quá ba ngày."
Lúc này Lục Tiểu Phụng từ bên cạnh thò qua, chờ mong hỏi: "Chẳng lẽ ta không có sao?"
Tô Kết vẻ mặt lạnh nhạt dời mắt đi: "Không liên quan đến ngươi."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tủi thân.
Hắn không chết tâm nói: "Ta không phục, Hoa Mãn Lâu là bằng hữu của ngươi, lẽ nào ta không phải hả? Vì sao ngươi chỉ nghĩ đến hắn?"
Tô
Kết cười như không cười nhìn hắn: "Tặng lễ chẳng lẽ không phải nên gãi
đúng chỗ ngứa sao? Lẽ nào ta còn có thể đem một nữ nhân về cho ngươi?"
Lục Tiểu Phụng nghiêm túc nói: "Chỉ cần là bằng hữu đưa, cho dù là một cây cỏ hay một phiến đá vụng, ta cũng thích."
Tô Kết thu hồi vẻ trêu tức: "Được rồi, ta đang lừa ngươi thôi, lễ vật đã
bắt đầu chuẩn bị từ lâu, chẳng qua còn phải đợi mấy ngày nữa mới đại
công cáo thành, hơn nữa chắc chắn ngươi sẽ thích."
Lục Tiểu Phụng lập tức hài lòng thoả dạ nói: "Chúng ta nói tiếp chuyện Tú Hoa Đại Đạo."
Kim Cửu Linh luôn đứng ngoài quan sát mỉm cười xen vào: "Ta muốn đi tìm
Giang Trọng Uy và Thường Mạn Thiên trước, bọn họ đều là bằng hữu của ta, không biết ý mọi người thế nào?"
Lục Tiểu Phụng cầm chiếc khăn thêu màu đỏ lên, cười đầy ẩn ý nói: "Ta sẽ không đi, ta muốn tìm một con cọp cái."
Kim Cửu Linh hỏi: "Con nào cơ?"
Lục Tiểu Phụng cười nói: "Đương nhiên là con đẹp nhất!"
Tô Kết nghe vậy nhướng mày: "Con cọp cái mà ngươi muốn tìm là Tiết Băng, hậu duệ của Tiết Thần Châm?"
Lục Tiểu Phụng: "Đúng vậy, ngươi đi với ta không?"
Lúc này Tô Kết mới thật sự cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí nhịn không được
nghi ngờ lỗ tai của mình: "Ngươi, đi gặp tình nhân cũ, đưa ta theo?"
Lục Tiểu Phụng sờ sờ râu, nhanh chóng nhìn Hoa Mãn Lâu một cái, ho khan một tiếng che giấu: "Ngươi ở hay không ở cũng không có gì khác biệt."
Ý trên mặt chữ là muốn khoe ân ái trước mặt anh á?
Nội tâm Tô Kết không hề dao động, một cước đạp đổ chén cẩu lương này: "Không đi."
Lục Tiểu Phụng vừa định xoay người rời đi thì bị Tô Kết gọi lại, ánh mắt
anh có thâm ý khác nhìn hắn nói: "Là Tiết Băng thì thôi, nếu ngươi gặp
Công Tôn Lan vậy hãy thay ta chuyển cho ả một câu, chậm nhất là một
năm, ta cam đoan ả tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Lục Tiểu Phụng mờ mịt: "Công Tôn Lan?"
Tô Kết cười mà không nói, quay đầu trò chuyện với Hoa Mãn Lâu, đuôi mắt
nhìn thoáng qua vẻ mặt chợt hơi khác thường của Kim Cửu Linh.