"Vậy ngươi tính theo ta tới khi nào đây?" Tô Kết nhướng mày nhìn Long
Tiểu Vân vẻ mặt bình tĩnh: "Mẫu thân kêu ngươi về nhà ăn cơm."
Long Tiểu Vân nở một nụ cười trẻ con với anh: "Ta đã nói phải đi theo tiền
bối làm tùy tùng, sao có thể nuốt lời, hơn nữa ta đã sai người về báo
với phụ mẫu, để bọn họ không cần lo lắng rồi."
Tô Kết lại quay
sang một người khác: "Lý đại hiệp, ngươi mới từ quan ngoại trở về, lại
xảy ra chuyện như vậy, việc khẩn cấp hiện tại không phải là đi Hưng Vân
trang thăm hỏi cố nhân sao? Tiện thể đưa hắn đi chung luôn, cứ theo đuôi ta thì có ích lợi gì đâu?"
Lý Tầm Hoan nhìn Long Tiểu Vân một
cái, cười khổ: "Ta biết nó chắc chắn không muốn quay về với ta, sao ta
có thể bỏ nó lại một mình, huống hồ bây giờ hài tử này không có chút
năng lực tự vệ."
Hắn lại nói: "Tô huynh, ngươi thật sự không thể giúp nó sao?"
Tô Kết cười như không cười lắc đầu: "Nếu ta giúp hắn vậy còn gọi là giáo
huấn làm gì, thêm nữa sao có thể để hắn lĩnh hội được đòn hiểm đến từ
thế giới người trưởng thành?"
Lý Tầm Hoan nghiêm túc nói: "Việc
này với Tô huynh mà nói chỉ là một bài học nhỏ, nhưng đối hài tử lại là việc hệ trọng đủ để ảnh hưởng đến cả cuộc đời."
Tô Kết xua
tay, không chút để ý trả lời: "Thế thì có liên quan gì tới ta, hài tử
này với ta không thân cũng chẳng quen, ta không cần chịu trách nhiệm về cuộc sống sau này của hắn." Nói xong anh đứng lên, nhìn xuống Lý Tầm
Hoan: "Lý đại hiệp, ta khuyên ngươi nên khẩn trương đưa hắn đi thì hơn,
bởi vì tiếp theo ta muốn đi làm chính sự, ngươi cũng không hi vọng để
một hài tử nhìn ta làm sao giết người nhỉ?"
Lý Tầm Hoan còn chưa trả lời, Long Tiểu Vân bên cạnh lại nở nụ cười, nụ cười ngây thơ đến
tàn nhẫn: "Tiền bối không phải lo lắng, lúc mới bảy tuổi ta đã giết
người rồi."
Tô Kết nhìn chằm chằm nụ cười của hắn một hồi, sau
đó cũng phát ra tiếng cười khẽ, vỗ tay hai cái: "Phu thê Long trang chủ
thật biết cách dạy con, ta nhìn ngươi vậy mà không thấy được một chút
lương thiện nào, thủ đoạn ngoan độc âm hiểm xảo trá, còn co được dãn
được, cứ giữ nguyên thế này, mai sau ắt có thể trở thành một đại ma đầu
khuấy đảo võ lâm đến tinh phong huyết vũ."
"Lý đại hiệp à, hắn như vậy, ngươi có chắc muốn ta chữa cho hắn không đấy?"
Lý Tầm Hoan mấp máy môi nhưng nửa chữ cũng không nói được, nếu không phải nhìn rõ tâm tính của Long Tiểu Vân, hắn sao có thể nổi sát tâm với một
hài tử mới mười hai mười ba tuổi? Vả lại nếu không phải lúc cuối thấy nó thật sự tuổi còn nhỏ nên sinh lòng trắc ẩn, thì sao có thể chỉ phế bỏ
võ công.
Thế nhưng, nó là hài tử của Thi Âm mà......
Nghĩ đến nữ tử kia, trong mắt Lý Tầm Hoan vụt qua một tia thống khổ, hắn che miệng kịch liệt ho khan vài tiếng, né tránh ánh mắt của Tô Kết, thấp
giọng nói: "Nó tuổi còn nhỏ, sau này chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, chắc chắn
có thể thay hồn đổi xác, thoát thai hoán cốt."
Tô Kết lười vạch
trần hắn tự lừa mình dối người, hài tử này trừ phi cuộc sống bị đảo
lộn, nếu không tính tình cơ bản đã được định hình, nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện này đều là Lý Tầm Hoan năm đó một tay tạo nghiệt, quả
đắng này hắn nếm thử cũng không oan.
Anh xoay người đi ra ngoài cửa, không quay đầu lại nói: "Ta đi đây, đi giết người, các ngươi cứ tự nhiên."
Hoàng hôn buông xuống, hàn ý ngày càng dày đặc, trong thiện phòng Khổ Qua
đại sư ngồi đầy khách quý, Kim Cửu Linh ăn mặc hoa lệ tinh xảo từ trong
tay áo lấy ra một chiếc khăn màu đỏ thêu hắc mẫu đơn trải ra trước mặt
mọi người: "Gần đây trên giang hồ đã xảy ra vài việc lớn, Tiểu Lý Phi
Đao nhập quan, Mai Hoa Đạo tái xuất giang hồ, thiếu chủ Hưng Vân trang
gặp nạn, Tú Hoa Đại Đạo ngang trời xuất thế, một tháng liên tiếp phạm
sáu bảy chục vụ án lớn." Dứt lời thở dài một hơi.
Khổ Qua đại sư nói: "Giang hồ hoàn toàn rối loạn rồi."
Mộc đạo nhân buông chén rượu: "Giang hồ nào có từng yên bình, chỉ là trong khoảng thời gian này đặc biệt loạn thôi."
Lục Tiểu Phụng đối diện Kim Cửu Linh bẩn như thể vừa mới được đào từ dưới
đất lên, nghe vậy hai mắt sáng rực: "Là Tiểu Lý Phi Đao - Lệ bất hư
phát xếp hạng ba trên Binh Khí Phổ sao?"
Kim Cửu Linh mỉm cười nói: "Ngoại trừ hắn, còn có ai xứng được gọi là Tiểu Lý Phi Đao?"
Lục Tiểu Phụng hứng thú dào dạt mở miệng: "Ngưỡng mộ đại danh Lý thám hoa
đã lâu, đáng tiếc lúc hắn xuất quan ta chỉ là một tiểu nhi, lần này có
cơ hội nhất định phải kết giao một phen."
Kim Cửu Linh lắc lắc đầu: "E rằng rất khó."
Lục Tiểu Phụng: "Có gì mà khó, nghe nói năm đó Tiểu Lý Phi Đao cũng là một
nhân vật rất phong lưu, bạn tốt trải rộng khắp thiên hạ, người như vậy
có thêm mấy người bằng hữu cũng không ngại."
Kim Cửu Linh thở
dài một tiếng: "Ngươi có điều không biết, Lý thám hoa vừa mới nhập quan
liền ngộ thương hài tử của cố nhân, phế bỏ võ công của thiếu chủ Hưng
Vân trang. Lại vô ý để người ta bắt hài tử đi, hắn tự cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với huynh đệ ngày xưa và biểu muội của mình, hiện giờ
đang tìm kiếm tung tích hung thủ khắp nơi, thời gian quay đầu còn chẳng
có."
Lục Tiểu Phụng lắp bắp kinh hãi: "Tại sao lại như vậy?"
Trên thực tế, chuyện lúc trước của Tiểu Lý Phi Đao mọi người trong lòng đều
biết rõ, nói hắn làm tổn thương hài tử của Long Khiếu Vân và Lâm Thi Âm
thật sự là việc khôi hài nhất trên đời.
Kim Cửu Linh lại thở dài: "Này......"
"Hiện tại bên ngoài truyền ra như vậy à?"
Kim Cửu Linh còn chưa kịp nói chuyện, một người chậm rãi bước vào cửa,
tướng mạo tuấn tú, mặt mày tươi cười, một bộ thanh y mặc trên người hắn
hiện rõ vẻ lãng tử, Lục Tiểu Phụng thấy hắn tức khắc đứng lên, vừa mừng
vừa sợ: "Tô Kết!"
Tô Kết nhìn hắn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Bây giờ ta nói không quen biết ngươi còn kịp không?"
Lục Tiểu Phụng cười nói: "Tất nhiên là không kịp."
Tô Kết chọn cách tránh hắn thật xa, ngồi xuống bên cạnh Hoa Mãn Lâu: "Thất Đồng, đã lâu không gặp."
Hoa Mãn Lâu tự tay châm trà cho anh, một lát sau mới cười hỏi: "Biệt lai vô dạng?"
Tô Kết bưng trà nhấp một ngụm: "Những việc khác cũng không tệ lắm, chỉ là mùi vị bị người khác bám theo thực sự rất khó chịu."
Hoa Mãn Lâu: "Ngươi bị theo dõi?"
Lục Tiểu Phụng kinh hãi nói: "Ngươi đã đắc tội với ai vậy?"
Tô Kết lắc đầu: "Nếu đắc tội với ai thật ngược lại rất đơn giản, sợ nhất
là loại người lì lợm la liếm xin ngươi làm việc, giết thì không thể
giết, ném lại ném không xong."
Anh vừa dứt lời Long Tiểu Vân
liền đi đến, sắc mặt Kim Cửu Linh tức khắc thay đổi: "Tô huynh, thiếu
chủ Hưng Vân trang sao lại đi cùng ngươi?"
Tô Kết cười nhạo một
tiếng, trả lời Kim Cửu Linh: "Không chỉ có hắn đi cùng với ta, mà Tiểu
Lý Phi Đao cũng ở chung với ta, vả lại hắn sẽ đến sớm thôi."
Kim Cửu Linh cười khổ: "Tô huynh, ngươi có biết chuyện này đã nhấc lên bao
nhiêu gợn sóng trên giang hồ không? Hưng Vân trang đã treo thưởng vạn
lượng hoàng kim để bắt ngươi."
Tô Kết nhướng mày: "Việc này phải hỏi tiểu thiếu gia ấy, làm sao ta biết được hắn kêu người truyền lời
như này? Nhưng mà làm vậy cũng tốt, để người của Hưng Vân trang mau mau
nhận về hai củ khoai lan phỏng tay này đi."
Long Tiểu Vân mỉm
cười nói: "Tiền bối chớ nên tức giận, đây đều là hiểu lầm, sau này ta sẽ đích thân giải thích với gia phụ gia mẫu, người đưa tin nhất định cũng
sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Lục Tiểu Phụng hiếu kỳ nhìn Long Tiểu Vân, hỏi Tô Kết: "Bọn họ đi theo ngươi làm gì?"
"Vừa rồi không phải ngươi tò mò tại sao Lý Tầm Hoan lại phế võ công của
hắn à?" Tô Kết nghiêng người dựa vào Hoa Mãn Lâu, chỉ vào Long Tiểu Vân nói: "Bởi vì người này tâm ngoan thủ lạt, nham hiểm độc ác, Lý đại hiệp cảm thấy sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành đại hoạ trong võ lâm, vậy
nên vừa gặp mặt đã cảm thấy không thể giữ hắn lại. Nếu không phải thấy
hắn còn nhỏ cuối cùng động một chút lòng cảm thông, thì sao chỉ đơn giản phế bỏ võ công vậy chứ?"
Mọi người nghe xong đều chết lặng, ánh mắt không tự chủ được chuyển qua Long Tiểu Vân vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi
ngay ngắn bên cạnh Tô Kết.
Có thể khiến Tiểu Lý Phi Đao vừa nhìn đã cảm thấy là tai họa thế gian, thậm chí nhịn không được ra tay phế võ công, hài tử này phải điên cuồng mất trí tới trình độ nào?
Đặc biệt hài tử này còn là con của Hưng Vân trang Long Khiếu Vân nổi tiếng hiệp nghĩa trên giang hồ.
"Đương nhiên." Tô Kết cong khóe môi: "Lúc đó Lý thám hoa vẫn chưa biết hắn là
thiếu chủ Hưng Vân trang, sau này biết được tất nhiên đã hối hận rồi."
Tô Kết: "Về phần hai người bọn họ tại sao lại đi theo ta, chẳng qua là do
hắn mạo phạm ta, ta muốn dạy dỗ hắn cho tốt. Vì thế ta đã nói với hắn ta có thể chữa trị kinh mạch của hắn, thế nhưng ta càng muốn thấy chết
không cứu, có điều bọn họ vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ theo đuôi ta vào
rừng già núi thẳm suốt mấy tháng liền."
Hoa Mãn Lâu nghe vậy nhịn không được thở dài: "Bài học này của ngươi thật sự là nhắm ngay chỗ yếu hại."
Tô Kết đắc ý nói: "Đánh rắn đánh giập đầu, về phương diện này ta là người thạo nghề."
Nói xong anh lại dời mắt qua Kim Cửu Linh: "Kim bộ đầu, ngươi nhận được đồ ta tặng chưa?"
Vẻ mặt Kim Cửu Linh lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ: "Quả thực đã nhận được."
Tô Kết cười hỏi: "Còn sống?"
Kim Cửu Linh một lời khó nói hết gật đầu.
Tô Kết hỏi tiếp: "Lần này chắc sẽ không vượt ngục đào tẩu nữa chứ?"
Kim Cửu Linh cười khổ: "Tô huynh, lần trước sở dĩ Độc Hoa Phong có thể bỏ
trốn khỏi đại lao là bởi vì hắn có hai bằng hữu thiện dùng cổ độc, toàn
bộ ngục tốt......"
Tô Kết mỉm cười ngắt lời hắn: "Ta không quan
tâm quá trình, ta chỉ nhìn đến kết quả. Huống hồ ta cũng biết ngươi bây
giờ không còn làm việc ở Lục Phiến Môn, việc này cũng không thể tính lên đầu ngươi."
Tô Kết: "Có điều ta có một tin tốt muốn báo cho ngươi, Độc Hoa Phong đã chết."
Kim Cửu Linh kinh ngạc nhìn anh: "Chẳng lẽ Tô huynh ngươi......"
Tô Kết nhún vai: "Thật ra ta cũng muốn cho hắn thống khoái đấy, chỉ có
điều hắn mắng ta là chó săn triều đình, không nói quy củ giang hồ. Nói
thật, mặc dù thời gian ta vào giang hồ chưa lâu, nhưng quy củ giang hồ
vẫn biết rõ, đơn giản chính là ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu."
Anh cười nói: "Ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, hắn với ta không thù
không oán, ta thì có tư cách gì giết hắn chứ. Vậy nên ta chỉ dùng xích
sắt trói hắn lại, sau đó báo tin cho người nhà của những nữ tử bị hắn
lăng//nhục dã man đến chết, nói với bọn họ ta đã bắt được hung thủ trước đây giết chết thân nhân của họ, kêu bọn họ đến báo thù."
Kim Cửu Linh cầm lòng không đậu hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tô Kết cười càng xán lạn: "Sau đó bọn họ có người dùng răng cắn,
có người dùng đá đập, có người dùng đao chém...... Cuối cùng còn có
người không biết từ nơi nào dắt tới mấy con chó hoang......"
Lục Tiểu Phụng khóe miệng co rút, đôi đũa cũng có chút không hạ xuống được: "Đừng nói nữa."
Tô Kết không chút để ý nói: "Coi tính mạng người khác như cỏ rác, vậy cũng không thể trách người khác coi ngươi như súc vật cầm thú, đối xử với
cầm thú lẽ nào còn phải cho bọn chúng tôn nghiêm à?"
"Hơn nữa."
Tô Kết cười khẽ: "Chẳng lẽ ta không cho hắn cơ hội sao? Là hắn một hai
đòi giảng quy củ giang hồ với ta mà, lấy nhân từ trao cho lương thiện,
lấy giết chóc trả lại thù hận, ta nghĩ ta đã đủ công bằng rồi phải
không?"