Làn nước ấm nóng dội rửa lên làn da trắng nõn mượt mà. Tạ Nguyên Nghi
xuống nước, da thịt trắng nõn nhiễm một tầng hơi nước, gương mặt tinh
xảo làn hơi sương phủ một lớp hồng nhạt. Trên cổ, trước ngực dính một
vài vụn cánh hoa, tựa như vầng trăng sáng được phản chiếu lại trong bụi
hoa.
Hoạt sắc sinh hương. Trong lòng Kiều Xảo rất nhanh lóe lên câu này.
Ánh mắt nàng hơi hơi híp lại, nếu như nàng có thể hóa thành cánh hoa này thì tốt quá rồi.
Thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, đạo diễn Ngụy gọi Kiều Xảo qua phân tích cảnh diễn cho nàng.
Đạo diễn Ngụy từ trước đến nay chỉ nhìn năng lực không nhìn xuất thân, Kiều Xảo với biểu hiện xuất sắc trước đó mà thành công có được sự khen ngợi
của đạo diễn Ngụy. Cảnh này đối với hai nhân vật Hoàng Hậu và Yên Liễu
mà nói thì đều rất quan trọng, nó xúc tiến quan hệ của hai người phát
triển, cũng khiến cho cảnh phản bối của Yến Liễu càng hiệu quả hơn.
"Cảnh này tình cảm của Hoàng Hậu là bày tỏ trước rồi mới thu liễm, như vậy
thì tình cảm của em cũng phải là ban đầu thu liễm sau đó mới thể hiện
ra. Hoàng Hậu say rượu, mượn men say mà nói ra hết toàn bộ lời bình
thường không dám nói, như vậy lúc này em phải chú ý mà tứ chi phối hợp,
đoạn này không có lời thoại gì cả, cảnh diễn đều ở trong mắt, ở trên
người"
Kiều Xảo chăm chú gật gật đầu.
Đạo diễn Ngụy tiếp tục kiên trì giảng giải: "Hai người chủ tớ dụ dỗ nhau, lúc này quan hệ
của cả hai tạm thời thay đổi, từ chủ tớ biến thành tỷ muội sớm chiều ở
chung. Đến đây thì Hoàng Hậu thu liễm lại, còn em thì thể hiện ra, lúc
đang nói lời thoại của cảnh này thì ánh mắt, nét mặt của em vừa có chút
sợ hãi hơi run rẩy lên, còn có chút kích động, tự em nắm bắt cho tốt
nhe"
"Đạo diễn Ngụy, em sẽ cố gắng" Kiều Xảo nghiêm túc gật gật đầu với ông, sau đó đi vào trong.
"Action!"
Cánh hoa tung bay khắp bể nước, Hoàng Hậu ngâm cả thân thể vào trong bể, chỉ để lộ nửa bả vai thon gầy trắng muốt. Lác đác cánh hoa thật vất vả mới
rời khỏi mặt nước, gấp gáp tìm kiếm mỹ nhân, hôn lên cái cổ thon dài của nàng.
"Ngươi cách ta xa như vậy làm gì, đến đây, đến chỗ ta"
Hoàng Hậu nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng lung lay chén ngọc, đổ nửa chén
rượu còn lại vào trong bể nước.
Rượu ngon đổ xuống giữa vườn
hoa, kích thích tạo thành bọt nước lên cánh tay trắng noãn như ngó sen
của Hoàng Hậu, giống như ánh trăng giữa lòng sông, lưa thưa vài gợn sóng nhỏ.
"Nương nương" Yên Liễu cung kính thong thả đi tới bên cạnh Hoàng Hậu, cầm lấy khăn sạch và viên tắm trong tay, "Nô tỳ hầu hạ ngài
tắm"
Hoàng Hậu ngăn cản động tác của nàng, Yên Liễu cong lưng
cầm khăn ướt trong tay ấn lên lưng Hoàng Hậu, nhất thời không biết nên
làm thế nào cho phải.
"Sao lại sợ ta như thế?" Trong mắt Hoàng
Hậu chứa đầy bi thương, nàng yên lặng nhìn Yên Liễu, giống như muốn nhìn thấu nội tâm đối phương, "Vì sao một đám người các ngươi đều cách ta
ngày càng xa chứ... Cha ta, Tứ Lang cũng đi rồi, ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao?"
Hoàng Hậu đau khổ nức nở một tiếng, nàng xoay lưng lại, vung cánh tay thật mạnh xuống mặt nước.
Mặt nước bị tác động tạo ra một trận gợn sóng, cánh hoa tán đi khắp nơi,
ngay cả hơi thở cũng bay loạn đi, tùy ý chạy trốn trên mặt Hoàng Hậu và
Yên Liễu.
Viền mắt Yên Liễu đỏ lên, lúc này nàng quỳ xuống.
"Tiểu thư... nô tỳ, nô tỳ đau lòng ngài"
Hoàng Hậu xoay người lại, ngọn tóc bị nước làm ướt, hòa vào cánh hoa cùng dán lên làn da trắng noãn của nàng. Nàng cũng đỏ viền mắt, hơi mỉm cười với Yên Liễu.
"Yên nhi, trong thâm cung lớn như vậy, chỉ còn ngươi và ta thôi"
Hoàng Hậu chậm rãi đến gần Yên Liễu, kéo lấy tay nàng: "Ngươi vẫn sẽ luôn ở cạnh ta, đúng không?"
Trong họng Yên Liễu đắng ngắt. Từ nhỏ nàng đã thông minh, sao lại không biết
bây giờ Dương gia đã nguy như trứng xếp chồng, nếu như để mặc phe địch
trong hậu cung tiếp tục làm loạn, nói lời gièm pha uy hiếp Hoàng Hậu thì toàn bộ Dương gia thật sự coi như xong.
Lúc này, nếu như cần
một người đứng ra chịu chết vì để bảo toàn cho Hoàng Hậu, thậm chí là
Dương gia thì chỉ có thể là nàng mà thôi.
Nhưng mà chuyện này, nàng không thể nói ra được.
Nương nương sẽ không đồng ý để nàng làm như vậy.
Thứ Hoàng Hậu chờ đợi rồi nhận được chỉ là sự trầm mặc lầu dài, cho nên ánh mắt nàng nhìn Yên Liễu từ từ trở nên thất vọng, lo lắng.
"Ngươi qua đây!" Mượn men rượu, Hoàng Hậu kéo tay Yên Liễu, kéo nàng cùng vào bể nước.
Nước trong bể bắn tung tóe lên người cả hai, Hoàng Hậu đỡ bả vai Yên Liễu
chống nàng lên vách bể nước, gần như hét lên, khóc nói: "Tại sao không
chịu qua đây, ngươi cũng sợ ta rồi sao?"
Yên Liễu tưởng tượng đến tình cảnh sau này Hoàng Hậu đoạn tuyệt với nàng, trong lòng đau như cắt.
Nàng ngẩng đầu, viền mắt đỏ bừng nhìn Hoàng Hậu, từng giọt nước mắt to tròn
rơi xuống, giọt thì lăn xuống mặt nước, bị cánh hoa cuốn đi, giọt thì
lăn vào trong y phục, làm cho cả người nàng càng chìm vào trong nước,
giống như bây giờ mọi người đều bị kéo vào trong vòng xoáy triều đình,
càng vùng vẫy càng lún càng sâu.
"Nô tỳ không sợ! Tiểu thư, nô tỳ sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngài, nô tỳ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngài"
Hoàng Hậu dùng tay che kín miệng Yên Liễu, nàng không nói lời nào, chỉ là nhìn thật sâu vào Yên Liễu. . Truyện Đam Mỹ
Yên Liễu ngước đôi mắt ướt sũng đỏ rực lên, nhìn chăm chú vào Hoàng Hậu:
"Tiểu thư, ngài nhất định có thể vượt qua mà, Dương gia không thể không
có ngài. Ngài là trụ cột của Dương gia, cũng là Hoàng Hậu của Yến quốc,
còn có thể là... Thái hậu của Yến quốc nữa"
Tuy rằng gian tắm to như vậy, ngoại trừ hai người các nàng thì không có một bóng người nào
khác, nhưng Hoàng Hậu vẫn tay mắt lanh lẹ mà đè Yên Liễu lại, tỏ ý nàng
đừng nói hết.
Nhắc đến chuyện nhà, bàn tay ngọc ngà của Hoàng
Hậu rũ xuống, vô lực khoát lên bên cạnh ao. Nàng run rẩy cầm lấy chén
rượu bên cạnh, còn chưa có đưa tới bên miệng thì cả chén rượu và rượu
đều cùng nhau rơi xuống nước.
"Tiểu thư, ngài tắm đã lâu, có hơi mệt rồi" Nước mắt Yên Liễu không nhịn được mà rơi xuống, nàng không dám tưởng tượng sau này Hoàng Hậu lẻ loi một mình sẽ cô đơn đến mức nào.
"Ta say rồi, ta mệt rồi, bằng không vì sao rõ ràng nước nóng như vậy mà ta
lại thấy lạnh chứ" Giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, cả người Hoàng
Hậu đều dựa lên người Yên Liễu, "Đỡ ta ra ngoài, thay y cho ta, ta muốn
ngươi đi ngủ với ta"
Thân thể Yên Liễu mạnh mẽ run lên. Vừa rồi Hoàng Hậu nói cái gì vậy...
"Thế nào, ta không tự xưng bổn cung, lời nói không nghe vào sao?" Hoàng Hậu
khép hờ mắt lại, trong đó nửa là sầu bi nửa là bất lực.
Tâm Yên Liễu thoáng chốc mềm mại, nàng liên tục lắc đầu: "Nô tỳ... nô ty đỡ ngài đến tẩm điện"
Phượng trướng rũ xuống, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, Hoàng
Hậu mới tạm thời buông xuống trái tim đập nhanh khi nghe tin phụ thân tử trận, cùng với việc cô độc khi bị Hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ.
Nghe được hô hấp của Hoàng Hậu dần dần vững vàng, Yên Liễu mới lặng lẽ mở
mắt ra. Nàng nhìn sau gáy trắng noãn của Hoàng Hậu, nước mắt tích từng
giọt lớn rơi xuống.
"Cắt!"
Viền mắt đạo diễn Ngụy ửng
đỏ, âm thanh hô Cắt cũng đều hơi khàn đi. Nhân viên bên cạnh càng không
cần nhiều lời, đều bị tình cảm chủ tớ thắm thiết này làm cảm động đến
rối tinh rối mù, nghe âm thanh của đạo diễn Ngụy như mới vừa trong mộng
tỉnh lại, có chút ngượng ngùng lấy khăn giấy lau nước mắt.
Điều
khiến mọi người bất ngờ ngoài ý muốn đó là trong cảnh này vai diễn của
hai người đều không khác nhau lắm, nhưng mà với Kiều Xảo vừa mới vào
nghề lại hoàn toàn không có bị Tạ Nguyên Nghi áp chế, hai người phối hợp đến vô cùng ăn ý, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều vừa đúng.
Nghe đạo diễn hô cắt, Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo đứng dậy nói cám ơn với các nhân viên công tác.
Trương Hải Phong vây xem toàn bộ quá trình đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, động
tác cúi người nói cám ơn của cả hai đều cùng một lúc, chẳng lẽ có thần
giao cách cảm sao?
"Biểu hiện của em rất tốt" Tạ Nguyên Nghi
quay đầu cười với Kiều Xảo. Cô biết ánh mắt của mình sẽ không sai, Kiều
Xảo trời sinh là một diễn viên, nhưng không phải chỗ nào cũng biết diễn, nếu có thể tôi luyện thì sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.
Kiều Xảo quay một cảnh nhưng có thể tắm chung với nữ thân, ngâm bồn chung
với nữ thần, ngủ cùng giường với nữ thân, hương vị trong lòng nàng lúc
này như nước chanh pha với mật ong, lại bị ném vào thêm mấy viên đá đến
sửng sờ. Vị giác chua ngọt bất ngờ này chưa kịp tan đi thì men theo vách ly nổi lên bọt khí ùng ục, cuối cùng xông tới bên ngực trái, tràn ngập
một trái tim.
"Là tiền bối chỉ dạy quá tốt, em phải cám ơn tiền
bối mới phải" Kiều Xảo hơi hơi cúi đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, không
muốn để Tạ Nguyên Nghi nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt tim đập nhanh của nàng.
Tạ Nguyên Nghi thấy tiểu nãi miêu xấu hổ như vậy thì nhịn không được muốn chọc nàng nhiều hơn: "Vậy ân tình này chị nhớ kỹ đó"
Trong lúc nhất thời Kiều Xảo tay chân luống cuống. Nàng, nàng phải cảm tạ cô như thế nào đây...
"Đùa em thôi, sao dễ xấu hổ như vậy hả" Tạ Nguyên Nghi cười khẽ.
Quay phim xong, khi Kiều Xảo thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì đạo diễn Ngụy gọi nàng lại.
"Kiều Xảo, hi vọng em có thể luôn duy trì chuẩn mực này, cố gắng lên"
Đối với Kiều Xảo thì những lời này chắc chắn là sự cổ vũ lớn nhất. nàng
kích động đến hai tay run nhẹ lên, nắm lại thành quyền, "Cám ơn đạo
diễn, em sẽ cố gắng!"
*
"Hoàng hậu Nghi Chương" chỉ vừa
mới quay được nửa đoạn đường, nhưng nhiệt độ trên mạng thì càng ngày
càng cao, quả nhiên là khán giả đều vô cùng trông chờ bộ phim lớn tụ họp các ngôi sao này.
Vì để tạo bước đệm trước cho phim nên đoàn
làm phim công khai ảnh hậu trường đầu tiên, chính là màn diễn cùng nhau
tắm cùng nhau ngủ của Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo.
Ảnh hậu trường vừa đăng lên, ngay lập tức weibo nhốn nháo lên.