Cảm giác dính dính từ nơi nào đó truyền đến làm người ta thấy thẹn vô
cùng, cả người vốn cứng đờ của Kiều Xảo thoáng cái mềm thành vũng nước,
mặc cho người nhào nặn.
Trời ạ, chỉ là chụp tạp chí thôi mà, mình sao có thể có phản ứng như vậy chứ......
Cả quá trình chụp ảnh, nhiếp ảnh gia với kinh nghiệm phong phú rất quan
tâm đến biểu cảm và động tác của Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo. Vô cùng
tốt, ánh mắt vô cùng đúng chỗ, một dịu dàng thâm tình, một ngượng ngùng ỷ lại. Khi đôi môi Tạ Nguyên Nghi rời khỏi, trong mắt hai người đều mang
theo một chút quyến luyến không tha.
Chuồn chuồn đã rời khỏi mặt
nước, nhưng sóng gợn đọng lại trên mặt nước rất lâu vẫn không biến mất,
thậm chí còn không kiêng nể gì mà khuếch tán khắp tứ phía, hòa cùng với
gợn sóng phía trước cách đó không xa. Dấu môi son trên đầu ngón tay như
Chu Sa vào nước, làm vụt sáng một đóa hoa cát bụi lộng lẫy, nó rung động theo gợn sóng, lại rung động nhiều hơn, cuối cùng đung đưa đến đỉnh
điểm.
Động tác trong tay nhiếp ảnh gia liên tục không ngừng, trong lòng lặp đi lặp lại một từ.
Bảo vật.
Trong góc phòng, khi Tạ Nguyên Nghi rướn môi tới hôn thì Trương Hải Phong và
Lục Đào liền vội vội vàng vàng dời đường nhìn đi, làm bộ như không có gì xảy ra mà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng vô cùng ăn ý
lặp đi lặp lại một cụm từ.
Đậu má.
Tạ Nguyên Nghi nhìn vết son đỏ mà cô đã để lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út của Kiều Xảo, toàn
bộ lồng ngực cô đều tràn ngập sự cảm động và vui sướng, giống như vừa
rồi các nàng đã hoàn thành nghi thức chúc phúc của cha sứ, từ nay về sau hai người nắm tay nhau ngắm nhìn bầu trời, bạc đầu không phân ly.
"Nằm vậy có mệt không?" Tạ Nguyên Nghi hồi lâu không nói chuyện, vừa cất lời thì âm thanh vốn nhu hòa lại mang theo một chút khàn đặc, giống như sữa trộn lẫn với đường cát, thoải mái đến lục phủ ngũ tạng của Kiều Xảo đều ấm áp phát ngọt.
"Vẫn ổn ạ, chỉ là chân...... Có hơi tê." Tê chỗ nào mà tê, căn bản đã run đến mềm như chân tôm rồi.
Sắc mặt Kiều Xảo được đà đỏ lên, làm cho làn da ở cổ càng thêm trắng mịn,
bên dưới xương quai xanh tinh xảo khéo léo là một khe rãnh nhỏ thâm sâu. Nàng vốn đã đủ câu người, nhưng lại cứ muốn mặc thêm váy cưới, cho dù
Tạ Nguyên Nghi là người tự cao tự chủ hơn bao giờ hết cũng không chịu
nổi sự cám dỗ như vậy, thoáng chốc tâm viên ý mã (*).
(*) Tâm viên ý mã: chỉ tâm trí xao động, dễ mất kiểm soát.
Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve viên kim cương trước ngực Kiều Xảo.
Kim cương rất nhỏ, khó khăn lắm đầu ngón tay mới chạm đến được. Ngón tay Tạ Nguyên Nghi cẩn thận vòng quanh nó, chậm rãi vuốt ve, một vòng, rồi lại một vòng.
Ánh mắt của cô đúng lúc bị chiều sâu của khe rãnh kia
thu hút, động tác trên đầu ngón tay liên tục, một vòng một vòng vẽ vòng
ra bên ngoài, giống như đang miêu tả đường viền mê người bên dưới lớp
vải này. Ma sát lúc nhẹ lúc mạnh, hai bên khe rãnh cũng theo thủy triều
mà lên xuống, hai tòa ngọn núi cũng lập loè theo.
Nếu như nói vừa rồi là vì không cẩn thận nên dẫn đến tê chân thì giờ đây Kiều Xảo có
thể nói là vì nóng nên đã liệt hết nửa người rồi.
Nữ thần, đây,
đây không phải đang xoa ngực nàng sao? Trong đầu Kiều Xảo tức khắc vang
lên báo động, ở đây là nơi công cộng, giữ tiền bối và hậu bối sao có thể làm loạn như vậy được!
Không đúng, sao nàng có thể cho là như
vậy được! Phụ nữ đều thích vàng ngọc châu báu, nữ thần chắc là chỉ thấy
kim cương trên váy cưới của nàng rất đẹp nên không kìm lòng nổi muốn sờ
muốn nhìn mà thôi, hơn nữa viên kim cương này lại đúng lúc ở trước ngực
nàng.
Với lại ngực thì nữ thần cũng không phải không có, lại còn
lớn hơn nàng nữa...... Nói chung là phải đá bay sạch sẽ suy nghĩ không
lễ phép này đi mới đúng!
Nhưng mà nói tiếp, thật ra như thế này...... rất thoải mái.
Kiều Xảo bị lý trí và tình cảm lắc tới lắc lui đầu óc đều thành một mớ bùn nhão.
"Em nhìn xem, viên kim cương này có phải giống hệt như đúc viên trên vai
của chị không?" Khi Tạ Nguyên Nghi phản ứng được động tác trên tay của
mình thì sợ đến tim đập nhanh chệch đi một nhịp. Nhưng cô cũng không
muốn để Kiều Xảo cảm thấy bản thân đã thất lễ nên không thể làm gì khác
hơn là tùy ý tìm một cái cớ để ngụy biện cho sự mất kiểm soát vừa rồi
của chính mình.
"A, phải nha, thật đẹp." Được rồi, quả nhiên là
chị ấy chỉ thấy hứng thú với kim cương mà thôi, Kiều Xảo âm thầm thở dài một hơi, nhưng bỗng nhiên lại sinh ra một sự mất mát nhàn nhạt không lý do.
Tuy là Kiều Xảo không nghi ngờ gì khác, nhưng cảm giác tội
lỗi trong lòng Tạ Nguyên Nghi lại bắt đầu quay cuồng, quay đến da đầu cô tê dại, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nhưng ánh mắt vẫn cứ
không muốn dời đi......
"Chị đi toilet một chút." Ảnh hậu đại nhân mượn mắc vệ sinh để chạy trốn.
Kiều Xảo vừa nghe vậy cũng đứng lên: "Em, em cũng muốn đi toilet."
Tiếp đó sẽ còn quay chụp, dù sao cũng phải đem những thứ này xử lý một chút, nếu không thì......
Vì vậy hai người mang theo tâm tư khác nhau, vừa run rẩy cố gắng bình tĩnh vừa cùng nhau đi đến toilet.
Nhân viên công tác ngay lập tức sáng mắt lên, bọn họ đã thấy nhiều CP bên
ngoài xào cho hot nhưng mà ngầm xé thành chó điên, đến nói đều không nói một câu, ngược lại quan hệ của Ảnh hậu và tiểu Kiều thật tốt nha, đến
cả đi toilet cũng phải đi chung nữa!
Trương Hải Phong và Lục Đào
nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát không ngẩng đầu lên, hai anh em cứ như huynh đệ song hành ngồi xổm một góc cắn hạt dưa, trong miệng vang lên tách
tách.
Có thể nói là hai bên tai không nghe thấy gì ngoài tiếng cắn hạt dưa!
Tạ Nguyên Nghi dùng nước lạnh vỗ lên cánh tay, đánh tan vài phần bực bội
trong lòng. Không phải là chụp bộ ảnh bách hợp thôi sao, đến mức lúng
túng thành như vậy à?
Nàng đè xuống cảm xúc rối loạn trong lòng,
khôi phục lại sựa bình tĩnh. Ừm, chờ lát nữa chỉ cần biểu hiện chân thật là tốt rồi, không cẩn thận cảnh giả làm thật cũng chẳng sao.
Tấn công cua vợ!
Vì vậy hai người lại tâm ý tương thông đạt chung một nhận thức về cùng một vấn đề.
Kiều Xảo đi vào toilet, nàng vô cùng cẩn thận nhấc váy lên. Cũng may là hôm
nay sợ làm bẩn bộ váy đặt riêng này nên đã lót thêm một lớp, nàng ngượng ngùng đến khẽ cắn môi dưới, đỏ mặt nhanh chóng đi thay lớp mới, sau khi quần áo nón nảy chỉnh tề thì mới thở nhẹ một hơi.
Cảm giác ẩm ướt dính dính cuối cùng cũng biến mất.
Hai người quay trở lại hậu trường, chuyên viên trang điểm mang theo túi
trang điểm đến đây dặm trang cho các nàng. Tiểu Trương kiểm tra lại lớp
trang điểm của Kiều Xảo một lần, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đỏ bừng, phấn
hồng không chỉ có không có phai mà còn xinh đẹp hơn khi mới vừa trang
điểm xong nữa, ngược lại là son môi ở mép bên trái đã bị trôi rồi.
Kỳ lạ, tiểu Trương mở to hai mắt cẩn thận nhìn vào môi của Kiều Xảo. Son lại không thể ăn, nàng cắn môi làm cái gì?
Bất quá chất lượng của phấn hồng này xem ra cũng không tệ lắm, lần sau đi
quầy chuyên doanh có thể mua nhiều một chút để tích trữ.
Dặm trang xong, các bộ phận cũng một lần nữa điều chỉnh xong, bắt đầu quay tài liệu thứ chụp bộ ảnh thứ ba.
Động tác khu chụp và tạo hình đều đã được thiết kế tỉ mỉ qua trước đó, nhất
là khi chụp với đối tượng hai người trở lên thì thường thường sẽ thiết
kế tư thế tạo hình của họ mờ ám một chút, nhưng mà vẫn sẽ khống chế
trong phạm vi hợp lý, cho đọc giả một loại cảm giác "Tay còn ôm đàn tỳ
bà che khuất nửa mặt" (*). Như vậy vừa có thể hấp dẫn mọi người mua, lại có thể chế tạo đề tài xào nhiệt độ, là chuyện mà mọi người đều vui như
mở cờ.
(*) Tay còn ôm đàn tỳ bà che khuất nửa mặt: trong bài thơ Tỳ bà biệt bão.
Mà vốn dĩ ý đồ của Xuyên Hải chính là mượn nhiệt độ của CP đang rất hot
hiện tại để xào đề tài, Xuyên Hải và tạp chí ăn nhịp với nhau, cho nên
động tác có thể nói là không từ thủ đoạn để thiết kế.
Ánh đèn mờ
nhạt giống như màn đêm buông xuống, phủ kín lên hoa hồng trên giường một tầng u tối. Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo bốn mắt nhìn nhau nằm trên đó,
thân thể vùi sâu vào trong, từng cánh hoa hồng bao vây lấy mỗi một tấc
da, làm tôn lên làn da trắng như tuyết, đuôi lông mày ở khóe mắt đều
nhiễm một màu quyến rũ.
Váy cưới màu đỏ của Tạ Nguyên Nghi gần
như hòa vào một thể với bối cảnh, giống như toàn bộ hoa trên giường đều
kết thành váy cưới của cô, ngàn vạn đóa hoa hồng trong trang viên được
hái xuống từ sáng sớm, chỉ để tôn lên vẻ đẹp hiện ra trong chớp mắt trên chiếc váy cưới đỏ rực này.
Kiều Xảo an tĩnh nằm trong làn váy
thật lớn, đưa mắt nhìn Tạ Nguyên Nghi cúi đầu nhìn chăm chú vào mình, ở
sâu trong con ngươi đen láy như đang có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Không đúng. Ngọn lửa này, đúng hơn chính là ảnh phản chiếu từ đôi mắt của nàng.
Tình cảm dồn nén trong lòng đã lâu, giờ đây cuối cùng cũng không kiềm nén
được nữa, cũng không muốn lại cất giấu nữa sao? Âm thanh ở bốn phía bỗng thụt lùi về phía sau rồi dần dần biến mất, Kiều Xảo nhận ra chính mình
cũng đang dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn vào Tạ Nguyên Nghi.
Trong nháy mắt các nàng không tự giác được mà tựa trán vào nhau, mười ngón
nắm chặt thì Tạ Nguyên Nghi mím môi mỉm cười, ngôi sao trong mắt không
hề giảm đi. Những âm thanh xung quanh lại như thủy triều ập đến bên tai, dẫn tới cả người Kiều Xảo đều run rẩy.
"Rất tốt! Tiến hành chụp kiểu thứ tư thôi."
Bối cảnh khi chụp kiểu thứ ba và kiểu thứ tư hoàn toàn giống nhau, có thể
nói động tác của kiểu thứ tư chính là động tác tiến xa hơn của cảnh
tượng hai mười tựa trán nhau, mười ngón tương giao vừa rồi.
Đó chính là hôn môi.
Quang cảnh hậu trường rất lớn, âm thanh của nhân viên công tác ở bên ngoài
phải qua một cái loa mới có thể truyền tới tai hai người. Các nàng nằm
trong rừng rậm hoa hồng, giống như ngăn cách khỏi bên ngoài, trong lòng
trong mắt đều chỉ có lẫn nhau.
Sau gáy Kiều Xảo đều ửng lên một
màu đỏ, nàng thật sự rất hi vọng thâm tình trong mắt nữ thần lúc này
không phải diễn xuất dưới camera, mà là thật sự động tâm với cô gái mặc
váy cưới màu trắng trước mặt mình.
Nghĩ gì vậy chứ, đồ ngốc này. Kiều Xảo lập tức âm thầm mắng mình si tâm vọng tưởng.
Nàng rất thỏa mãn, thật sự đã rất thỏa mãn rồi.
Chính mình có thể mặc áo cưới cùng nữ thần nằm giữa hoa hồng hôn quấn lấy
nhau, cho dù đó chỉ là biểu diễn dưới camera nhưng cũng là điều mà trước giờ nàng chưa từng dám nghĩ tới. Nàng chỉ cần lén lút yêu nữ thần là
tốt rồi.
A, nhưng mà hình như nàng càng ngày càng trầm mê vào trong đó rồi.
Trong lòng Tạ Nguyên Nghi nảy lên một xảm giác chua xót không nói rõ thành
lời, hóa ra Kiều Xảo khi nhìn đến người trong lòng, trong mắt thế em ấy
lại hàm chứa thâm tình như vậy.
Em ấy, nhất định rất yêu người kia.
Bình thường Kiều Xảo hay nhìn lén cô, nàng còn tự cho là không ai phát hiện
nhưng thật ra đã sớm bị cô cảm nhận được rồi. Bên trong ánh mắt đó là sự mê luyến không hề giấu diếm, chính là loại tâm tình mà fan đều có mỗi
khi nhìn thấy thần tượng, Tạ Nguyên Nghi rất quen thuộc với cảm xúc ấy.
Nhưng ở sâu trong đôi mắt kia tựa hồ còn cất giấu một phần cảm xúc nữa, nàng
muốn giấu nó sâu một chút nhưng rồi lại không thể ức chế được mà biểu lộ ra, nửa che nửa đậy, khiến người ta thoáng chốc đoán không ra.
Cảm xúc đó chính là thâm tình không thể che giấu ngay lúc này sao? Mà hình như là... cũng không phải.
Cánh hoa hồng tô điểm trên làn da, chọc cho khóe mắt Kiều Xảo đều lan tỏa
nhàn nhạt hương hoa. Trái tim Tạ Nguyên Nghi đã bị dáng vẻ kiều mị này
của Kiều Xảo câu đến hóa thành nước, tiếng lòng khẽ nhúc nhích, ánh mắt
không tự giác dời xuống.
Đôi môi béo mộng kia, là thứ trước đó cô từng muốn......
Bỗng nhiên trước mặt Kiều Xảo nổi lên một cơn gió nhẹ làm nàng không tự chủ
được mà hơi hơi nhắm mắt lại, nhưng khi chưa kịp mở mắt ra thì môi của
nàng đã bị một tầng mềm mại cản lại.
Từ đầu ngón tay đến trái
tim, bây giờ lại đến môi, ba điểm kết nối thành một ngọn lửa, sáng rực
thiêu đốt đến lòng tràn đầy yêu thương.
Tạ Nguyên Nghi cảm nhận
được độ nóng của cánh môi dưới thân dần dần tăng cao, cứ như con cá đang đung đưa dưới nước bị bắt lên nướng, cánh hoa vốn mấp máy xấu hổ chợt
vô ý mở ra, nó tha thiết được giữ lại một giọt sương ngọt.
Một lời mời im ắng trí mạng.
Camera đã hoàn thành phần chụp cận cảnh nên dần dần kéo ra xa. Quạt gió đã
được chuẩn bị từ lâu đã thổi bay các cánh hoa dưới sàn nhà, tạo nên hiệu ứng 3D trang viên hoa hồng sống động như thật.
Không sai, đây
chính là cảnh 3D mà studio "Hoa hồng" bỏ nhiều tiền ra để chụp, bối cảnh rất thật, giảm bớt rất nhiều công phu lấy bối cảnh.
Nhìn từ
camera, khắp nơi trên mặt đất đều nồng đậm cảm giác của một vườn hoa
hồng, một đôi tình nhân lấy cánh hoa làm chăn, lấy nhị hoa làm ghế, mười ngón giao nhau, thỏa thích ôm hôn. Dưới chân là đôi giày cao gót, những sợi chỉ trắng đỏ rủ xuống cổ chân như hòa vào nhau, quyện vào nhau.
Máy ảnh thì chụp toàn cảnh, còn camera thì dời ra xa xa. Tạ Nguyên Nghi hơi hơi mở mắt thì phát hiện bốn phía đều biến thành một vườn hoa, bên dưới chân khắp nơi đều nở đầy hoa hồng.
Hai mắt mê ly của Kiều Xảo
lúc này cũng có chút giật mình, đột nhiên đặt mình ở giữa bầu trời hoa
hồng, cảm giác hạnh phúc kéo tới khiến người ta trở tay không kịp.
Quá trình quay chụp dần dần về đến cuối, Tạ Nguyên Nghi không cho Kiều Xảo
có thời gian phản ứng, cô theo bản năng phóng thích tình cảm, dùng đầu
lưỡi tinh xảo mà khéo léo tách đôi môi khẽ nhếch của Kiều Xảo ra.
Một mảnh nóng ướt mềm mại tràn vào.
Hàm răng của Kiều Xảo rất trắng, hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, lúc cười rộ
lên sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh. Tạ Nguyên Nghi yêu thương nhẹ nhàng
vỗ về hai hàm răng đóng chặt vì đột nhiên bị dị vật xâm lấn này.
Một lần rồi lại một lần hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi quấn lấy ướt át.
Viền mắt Kiều Xảo mở lớn ra, con ngươi co rụt mạnh lại. Đây đây đây...... Đây là tình huống gì vậy!
Nàng khó mà tin nổi liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Nghi.
Trong mắt Tạ Nguyên Nghi sâu thẳm một mảnh, Kiều Xảo cẩn thận tìm kiếm trong
hồ nước kia rồi bắt được một luồng ánh sao, cầm lấy một mảng nhu tình,
còn có những thứ khác sâu hơn nữa, Kiều Xảo khó khăn mà cong người xuống lục lọi trong nước, và bắt được thứ mềm mại ấy......
Phù phù. Nàng gặp hạn rồi.
Hàm răng Kiều Xảo nhẹ nhàng mở ra, Tạ Nguyên Nghi nhanh chóng tiến thẳng
vào, vội vàng quay cuồng ở khắp các vách tường hoa, tạo nên sóng to gió
lớn. Nhị hoa bị khuấy đảo đến run run rẩy rẩy co rụt lại, Kiều Xảo khó
khăn lắm mới bắt lấy được thứ mềm mại ấy, nhưng rồi nàng lại chịu đựng
không kích động càn đáp lại, ngay chớp mắt nàng sắp ngã xuống thì...
Bỗng nhiên động tác dịu dàng lại. Tạ Nguyên Nghi có khát vọng vô cùng, nhưng cũng có mười phần kiên trì.
Cô bằng lòng dạy nàng.
Dạy nàng hôn môi như thế nào, dạy nàng cái gì là cảm giác rung động, dạy nàng như thế nào... là yêu cô.
Ở trước mặt Tạ Nguyên Nghi thì Kiều Xảo luôn vô cùng khiêm tốn hiếu học.
Sau khi trải qua khó xử ngắn ngủi, nàng cũng dần dần bị động tác dịu
dàng này dẫn dắt, nàng vươn đầu lưỡi của mình ra chạm vào, sau đó bị dắt theo cùng quấn lấy triền miên, hai cánh hoa đan vào cùng một chỗ, trao
đổi giọt sương ngọt ngào cho nhau.
"OK, quay chụp kết thúc tốt đẹp, hai vị lão sư vất vả rồi!"
Âm thanh của Tổng giám thông qua loa truyền vào trong tai hai người, kéo
Kiều Xảo đang sa vào trong bầu trời đầy sao vực dậy, một cơn gió lạnh
thổi tới trước mặt thổi lạnh luôn trái tim nàng.
Tạ Nguyên Nghi nghe được thông báo cũng nhanh chóng thu hồi động tác của mình.
Hai người đỏ mặt nhìn nhau nhẹ nhàng thở gấp, sắc thái tình dục trong mắt nhau vẫn còn chưa kịp rút đi.
Kiều Xảo cứng đờ đứng dậy, từng màn từng màn vừa rồi quanh quẩn trong đầu nàng, nóng bỏng đến trên mặt nàng một mảnh đỏ bừng.
Tạ Nguyên Nghi cũng đứng dậy, cố gắng bình tĩnh gỡ những cánh hoa dính vào người thả lại lên giường.
Hai người trầm mặc khiến khung cảnh xấu hổ càng trở nên xấu hổ hơn.
Kiều Xảo môi mấp máy, không chịu nổi sự an tĩnh như vậy.
"Tiền bối, có phải chị...... xem em thành người trong lòng của chị không?"