Hai người đi đến hậu trường, Kiều Xảo đi theo phía sau Tạ Nguyên Nghi,
nhìn váy cưới trên người đối phương có cùng kiểu với mình, tiếng lòng
khẽ run lên.
Váy cưới của Kiều Xảo là kiểu hở hai vai, bắt đầu từ viên kim cương được thêu ở giữa vạt áo trước là chùm tua sa tanh phủ
xuống, phần đuôi của tua sa tanh nhẹ nhàng dừng lại trên hoa văn rỗng ở
eo.
Những chiếc tua rua thêu với màu sắc tươi tắn nổi bật dưới
lớp vải trắng trở thành điểm thu hút nhất của nửa người trên, với ánh
sáng đen xen, dù không cần điểm nhấn thắt lưng cũng có thể nhẹ nhàng
quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Mỗi một bộ trang phục được
đặt riêng đều là độc nhất vô nhị. Váy cưới của cả hai mặc dù là cùng một chủ đề, kiểu dáng tương tự nhau nhưng rất nhiều chi tiết trên đó đều
khác nhau, kỹ càng tinh tễ đến mỗi một đường thêu đều có chỗ đáng khen.
Váy cưới của Tạ Nguyên Nghi là kiểu hở một vai, ở trước ngực trái cùng với
phía sau mép sườn đều được đính một viên kim cương. Hai viên kim cương
được dùng một sợi ruy băng nối lại, thoạt nhìn giống như một dòng suối
chảy tự nhiên từ trên vai trái xuống vào giữa viên kim cương, phần xương quai xanh tinh xảo tựa như bươm bướm bay ra giữa khe núi, nhảy múa linh động với dòng suối kia.
Bên dưới dòng suối là một rừng phong đỏ
rực. Từng lá phong như mọc cánh vũ hóa thành tiên, làm cho trời xanh cảm kích, chim hót bay xa, gió mát vây quanh, từng thứ từng thứ, mỗi một
đường chỉ đều làm nên một chiếc váy cưới.
Đôi chân thon dài của
Tạ Nguyên Nghi được vẻ ngoài của đôi giày cao gót làm tôn thêm vẻ trắng
nõn thẳng tắp. Cô bước đi trên nền gạch đen, tạo ra âm thanh thâm thúy,
cô như phượng hoàng giữa núi rừng, mang theo từng đường nét thêu thùa
phức tạp dưới váy, bước vào làn gió đi đến hậu trường.
Đột nhiên
Tạ Nguyên Nghi quay đầu lại, Kiều Xảo không kịp thu hồi ánh mắt, bóng
dáng Tạ Nguyên Nghi cứ như vậy đánh thẳng vào trong mắt nàng.
Gió chợt lên, thổi lăn tăn một hồ nước xuân.
"Em sao vậy?" Đôi mắt Tạ Nguyên Nghi bình lặng, khóe miệng khẽ nhếch lên,
khi thấy tiểu nãi miêu ngoan ngoãn đi phía sau mình, dưới đáy lòng đều
mềm thành một đám mây, áp lực tình cảm lâu ngày trong nháy mắt như cỏ
dại mọc lan tràn.
Vừa rồi khi Kiều Xảo đẩy cửa vào, nàng trông
xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, làm cho trong lòng Tạ Nguyên Nghi rung
động mãnh liệt, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại một giây.
Chợt
trong lòng cô đột nhiên nảy lên một cảm giác tội ác. Kiều Xảo tin tưởng
cô như vậy, thậm chí bằng lòng cùng cô ngủ chen trên một chiếc giường,
vậy mà cô lại nảy sinh ra tình cảm khó có thể mở lời với nàng... Dọc
theo đường đi Tạ Nguyên Nghi đều cố gắng duy trì sự bình tĩnh vốn có của mình, nhưng mỗi bước đi cô đều cảm thấy phía sau như có một ánh sáng
mạnh mẽ không thể nào bỏ qua được, nó đã hấp dẫn cô quay đầu lại.
Nhịn không được, vẫn là nhịn không được. Cô xoay người, gấp gáp muốn nhìn
thiên sứ mỹ lệ thuần khiết tỏa sáng ở một góc kia thêm một chút.
Tạ Nguyên Nghi đối diện với đôi mắt đen láy ẩm ướt của Kiều Xảo, bên tai
như có nước suối chảy qua, đáy lòng như có hoa tươi nở rộ.
Đôi
mắt đó đúng là thứ mà cô đã từng gặp qua trong mộng vô số lần, nhưng mà
khi tỉnh lại tìm khắp nơi thì không thấy đâu. Ngày đêm nhớ thương, từ
lâu cô đã rơi thật sâu vào tay giặc rồi, từ giờ về sau cả đời này bất
luận có tìm như thế nào cũng tìm không được đôi mắt khác để thay thế.
"Không, em không sao ạ" Sau gáy trắng nõn của Kiều Xảo lặng lẽ ửng lên một tầng hồng phần, làm cho chiếc váy cưới tăng thêm một phần kiều mị. "Lần đầu
tiên mặc như thế này, em có chút không quen thôi"
Muốn nữ thần hôn một chút, sau đó cùng nhau kết hôn, động phòng mới có thể quen được, ừm.
Tạ Nguyên Nghi cười khẽ: "Em có thích ai chưa?"
Kiều Xảo ngẩn ra, sợ hãi đến mức lập tức tắt đi video động phòng nho nhỏ
trong đầu, trong lòng căng thẳng lên, ngón chân giấu trong giày cao gót
cũng xấu hổ đến hơi cuộn lại.
"Vâng... có rồi ạ" Đối mặt với Tạ
Nguyên Nghi, Kiều Xảo luôn hoàn toàn thành thật. Nàng nhẹ nhàng gật gật
đầu, gương mặt đỏ lên như cây đào mật, ngượng ngùng hơi hơi cúi xuống,
không dám ngẩng đầu liếc nhìn người trong lòng đang gần ngay trước mắt.
Ánh mắt Tạ Nguyên Nghi tối sầm lại, trong lòng xẹt qua một chút chua xót, cảm giác tội ác lại càng dày đặc thêm vài phần.
"Em ấy đã có người mình thích rồi, nói không chừng còn là chàng trai cao
lớn tuấn tú... Tạ Nguyên Nghi, chấm dứt đi!" Cô lặng lẽ nói thầm trong
lòng với chính mình.
Nhưng không thể chấm dứt được, ngược lại
càng sinh ra cảm giác không cam lòng nhiều hơn, vùi dập lên tình cảm vừa bén rễ, kết quả nó lại nẩy mầm, dù có đuổi như thế nào cũng đuổi không
đi được.
"Không sao"
Kiều Xảo có chút không giải thích được, cái gì không sao?
"Chờ lát nữa lúc chụp ảnh em cứ xem chị như người em thích là được."
Đến đây Kiều Xảo mới phản ứng được, đôi mắt bất ngờ mở to lên.
Cái gì gọi là xem chị ấy như người nàng thích, chị ấy chính là người nàng thích mà!
Bất quá nếu nữ thần đã nói như vậy rồi, chính mình cũng có lo lắng, chờ
chút nữa biểu lộ chân thật là được. Cho dù cảnh giả làm thật, không cẩn
thận hôn lên cũng không cần phải sợ.
Tạ Nguyên Nghi nhìn dáng vẻ xấu hổ rũ mi của nàng bỗng nhiên có chút đắc
ý. Kiều Xảo tựa như một gốc cây mắc cỡ, không đợi người khác đưa tay
chạm vào thì cả người nàng đều co rụt lại. Người không thể chịu được sự
khiêu khích như nàng, cho dù có thích ai cũng trăm triệu lần không dám
đi thổ lộ.
Tuy rằng không biết người nàng thích là ai, nhưng mà
không sao, dù gì với lịch trình sắp tới hai người các nàng đều cột dính
vào nhau. Tiểu nãi miêu sẽ ở dưới mí mắt của cô, các nàng sẽ có cơ hội
cùng nhau quayg show thuận tiện ấp ấp ôm ôm, cùng nhau ăn cơm thuận tiện cho đút ăn cho nhau, cùng nhau du ngoạn thuận tiện ngủ cùng một
giường......
Còn nhiều thời gian mà. Khóe miệng Ảnh hậu đại nhân nhếch lên một độ cung bí ẩn, âm thầm vạch ra kế hoạch theo đuổi vợ.
Cả hai đều có chút hiểu lệch về tình cảm của nhau......
Nói chung, buổi chụp ảnh đã bắt đầu rồi.
Qúa trình chụp ảnh cũng như phương án đều đã được bàn bạc xong trước. Như
những trang tạp chí thời trang khác, mỗi kỳ《 Hoa Hồng 》đều có bản chính
và bản phụ. Trang bìa bản chính kỳ này bọn họ chụp là Tạ Nguyên Nghi,
còn bộ ảnh chung của Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo sẽ được sắp xếp ở bản
phụ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Xảo chụp tạp chí nên Lục Đào không
an tâm, hắn lùi hai cuộc hội nghị tự mình đến đây với nàng một chuyện,
nhưng mà bây giờ hắn hối hận rồi, sớm biết vậy còn không bằng lái về,
đứng ở đây bị thồn cho một miệng đầy cẩu lương.
Hắn chờ ở trong
góc phòng nhìn hai người thầm kín đưa tình nhau, nhịn không được nét mặt già nua đỏ lên. Lúc này mới vừa có chút tình cảm đã dính thành như vậy
rồi, sau đó nếu thật sự hẹn hò còn không phải sẽ ngọt chết hắn sao.
Trương Hải Phong nhàn tới không có việc gì làm, cầm hạt dưa muốn tìm chỗ ngồi
nghỉ, hắn nhìn bốn phía một chút thì phát hiện Lục Đào trong góc phòng.
Hai người cũng coi như quen thuộc nên hắn lấy thêm nhiều hạt dưa một
chút, vui vẻ chạy tới.
"Ngũ vị hương, thử không?"
Lục Đào
ngẩng đầu: "Ồ, ông cũng ở đây à." Hắn kéo ghế cho Trương Hải Phong rồi
nhận lấy hạt dưa, hai người đại diện vàng trong giới giải trí cứ như vậy mỗi người ngồi một cái ghế cầm nắm hạt dưa trò chuyện.
"Này hả,
tại vì tài xế có chút việc nên bắt tôi tới đây đó." Loại hành trình như
chụp tạp chí thì có trợ lý của Tạ Nguyên Nghi hỗ trợ xử lí là được, thật ra không cần đến hắn.
"Ồ, vất vả vất vả." Lục Đào khách khí một câu, sau đó liếc nhìn Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo bên kia.
Đậu má, sao còn có cắn lỗ tai luôn vậy, trường hợp công cộng đừng cười gian như vậy được không!
Lục Đào không được tự nhiên mà lau mồ hôi trên trán, hắn nghẹn một bụng
muốn nói hết với Trương Hải Phong, nhưng mà vẫn không nói ra được.
Sau khi chụp xong bản chính của Tạ Nguyên Nghi thì dàn cảnh và ánh sáng cần sắp xếp lại một lần nữa. Trong lúc đang chờ đợi thì Tạ Nguyên Nghi tận
dụng mọi thứ dạy cho Kiều Xảo một ít kỹ xảo cần dùng đến khi chụp cận
mặt, vẻ mặt Kiều Xảo khiêm tốn hiếu học ghi nhớ, học theo Tạ Nguyên Nghi luyện tập một vài biểu cảm, đồng thời bản thân nàng cũng rất hiểu biết
mà phối hợp một vài động tác tứ chi.
Tạ Nguyên Nghi rất là tán thưởng nàng, dứt khoát tay cầm tay chỉ dạy, bầu không khí giữa hai người càng ngày càng lệch đi......
Đương nhiên dưới ánh nhìn của nhân viên công tác thì nghiễm nhiên đó là cảnh
tượng hài hòa ấm áp giữa một tiền bối hùng hồn hào phóng cùng một hậu
bối khiêm tốn lắng nghe, cộng thêm hai người đều xinh đẹp như vậy, mọi
người không nhịn được cảm thán thật đúng là cặp đôi lạ đời của giới giải trí, xào CP đến hot được như vậy cũng hoàn toàn hợp lý.
Cho nên, chỉ có hai người Lục Đào và Trương Hải Phong biết chút nội tình mới có
thể cảm thấy, bầu không khí gọi là hài hòa của tình bạn giữa hai người
các nàng nó lệch như thế nào.
Lúc này tâm trạng Trương Hải Phong cũng phức tạp: "Lão Lục, bình thường Kiều Xảo cũng đều...... Xấu hổ như thế sao?"
"Không hề, trong công việc còn rất có hiệu suất, cứ như tia chớp nhỏ vậy, sao
có thể dong dong dài dài như thế." Ai biết trên người Tạ Nguyên Nghi có
chuẩn bị thuộc giảm tốc gì, Kiều Xảo vừa dính cùng một chỗ với cô đã bắt đầu nói không lưu loát rồi.
"Ồ, vậy hả." Trương Hải Phong nhìn Kiều Xảo đầu đều không ngẩng nổi ở đằng kia, lập tức nghi ngờ lời nói này.
Hai người vẫn luôn không dám phá vỡ quy tắc, Lục Đào thực sự nhịn không
được nữa: "Nói thật nha, trước đây tôi chưa từng gặp qua loại tình huống này, tuy là khó mà tin được, nhưng mà...... Tôi cảm giác Kiều Xảo đối
với Tạ Nguyên Nghi có thể có một loại tình cảm khá là đặc biệt, cái đó
nói thế nào nhỉ, chính là......"
Máy hát vừa được bật lên, Trương Hải Phong cũng nhịn không được nhanh mồm nhanh miệng nói: "Chính là
thích đó. Ông đừng nói vậy, tôi cũng cảm giác là Tạ Nguyên Nghi cũng
thích Kiều Xảo, sau này hai người họ có lẽ thật sự muốn come out, vậy
thì hai chúng ta cũng coi như sui gia, phải chuẩn bị cho tốt."
Lục Đào: "......" Lão ca ông ngay thẳng như thế làm tôi nhất thời không tiếp được lời nào nữa luôn.
Sự suy đoán ở trong lòng một khi đã nói ra thì sẽ không giống như vậy nữa. Hôm nay cửa sổ vừa mở, lời nói vừa ra, một chút gió lạnh lập tức thổi
vào, thổi đến gò má người hai rét run, nhất thời đều có chút ngượng
ngùng.
Bất quá ít nhiều gì hai người cũng đã gặp qua sóng to gió
lớn, chuyện này của Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo cũng coi như không quá
ngạc nhiên, chỉ là thực sự có chút ngoài dự đoán mà thôi. Một trận xấu
hổ ngắn ngủi qua đi, bầu không khí ăn dưa khôi phục lại bình thường, hai người nhỏ giọng nói thầm, thảo luận về công việc quan hệ xã hội vô cùng có trật tự.
"Tạ lão sư, Kiều lão sư, tiếp theo chúng ta sẽ chụp
bộ ảnh tình bạn mập mờ, sẽ có động tác và giao lưu ánh mắt tương đối
thân mật một chút. Hai người đều đã hợp tác với nhau rồi, nhất định có
thể biểu hiện rất tốt."
Trong lòng Tạ Nguyên Nghi thì thét chói
tai nhưng mặt ngoài bình tĩnh, còn Kiều Xảo thì trong lòng thét chói tai nhưng mặt ngoài ngượng ngùng.
Có thể nói là vô cùng có ăn ý.
"Ánh sáng vào chỗ!"
"Camera vào chỗ!"
"Đạo cụ vào chỗ!"
Kiều Xảo nằm ở giữa chiếc giường đầy hoa, dưới người phủ kín cảnh hoa hồng
nhiệt tình như lửa. Nàng mặc một bộ lụa trắng lấp lánh ánh sáng, tựa như một con bạch mã đang phiêu bồng trong rừng hoa đào thơm ngát, chân
thành lay động, đem toàn bộ giọt sương trên cánh hoa nhẹ nhàng tan vỡ,
làm tản ra nhàn nhạt tiên khí, cùng nhau tan vào ly rượu vang đỏ này.
Tạ Nguyên Nghi nửa quỳ ở bên giường hoa hồng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay
trắng nõn trong trẻo của Kiều Xảo, như đang nâng một ly rượu vang đỏ tốt nhất, muốn cẩn thận nhìn cho đủ mới uống vào.
Dưới ống kính
không cần phải kiềm nén tình cảm trong lòng. Tạ Nguyên Nghi dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Kiều Xảo, Kiều Xảo cũng si ngốc nhìn lại
cô, như sự ăn ý giữa rượu ngon và người phẩm rượu. Có lẽ mạch đập của
hai người đã xuyên thấu qua da và hòa cùng một thể với máu từ lâu, ánh
lấp lánh của chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út như đan xen vào ánh
sáng chiếu xuống của đèn hình trái tim thủy tinh giữa trần nhà, giống
như hai con cá đang bơi lượn cùng một chỗ.
Sau khi《 Thâm tình đối diện 》 thì chính là 《 Trao nhau nụ hôn 》.
Tạ Nguyên Nghi chậm rãi cúi người xuống, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi lấy hơi
thở thuần khiết của ly rượu ngon này. Hôm nay Kiều Xảo thoa kem dưỡng da có mùi mật hoa nhàn nhạt, trộn lẫn với hương sữa nhè nhẹ vốn có trên
người nàng, hai loại hương vị đan vào nhau hóa thành một đôi tay vô hình dụ dỗ môi Tạ Nguyên Nghi một đường thẳng xuống......
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Đôi môi đỏ mọng của Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Kiều Xảo.
Mặt nước bị kinh động hơi hơi gợn sóng. Kiều Xảo khép hờ mí mắt kiềm chế để mình không run lên. Bắt đầu từ đầu ngón tay áp út, một dòng điện mười
phần năng lượng mạnh mẽ ăn mòn tay chân của nàng.
Hai quả thân cứ một khắc không ngừng tăng ca thêm giờ, viền mắt ẩm ướt khiến cho trước
mắt mơ hồ một mảnh, chỉ có thể thấy được hàng mi đậm như lá thông của Tạ Nguyên Nghi. Trước mũi cay xót, Kiều Xảo khẽ mở đôi môi đỏ, bật ra từng ngụm hơi thở nhỏ.
Mặt nước rộng như vậy, chuồn chuồn không thỏa
mãn khi chỉ lướt qua đã phải ngừng lại, nó chậm rãi tiến sâu vào mặt
nước. Vì vậy diện tích điểm xuất phát của dòng điện đó càng lúc càng lớn hơn, lớn đến mức...... cả đôi môi của Tạ Nguyên Nghi đều hôn lên, hô
hấp ấm áp ở chóp mũi phả lên mu bàn tay hơi lạnh của Kiều Xảo.
Mu bàn tay nhanh chóng trở nên nóng như lửa.
Tạ Nguyên Nghi lặng lẽ vươn đầu lưỡi tinh xảo khéo léo của mình ra, giống
như một cây bút lông dính đầy nồng tình ôn nhuyễn liếm lên làn da đang
quấn lấy đôi môi của cô.
Mí mắt Kiều Xảo mạnh mẽ run lên, cả
người cứng còng lại. Cứ như van bị đóng kín đã lâu đột nhiên bị mở ra, ở bụng dưới có một luồng nóng ấm trút xuống.