Dây dưa nửa ngày ở giữa cầu thang, Kiều Xảo không dám lên lầu đối mặt
với kết quả chia phòng thì nghe được câu này, thiếu chút nữa nàng đã
trượt chân.
Nữ thần... nữ thần chủ động đề nghị ngủ cùng phòng với nàng, ước nguyện đã thành công rồi!
Lỗ tai như được mở ra một lỗ hổng, nước đường đổ rào rào vào bên trong.
Ừng ực ừng ực, nàng cũng không biết ăn có no không nhưng nước đường vẫn
luôn tràn không ngớt. Sự ngọt ngào truyền vào đến tận trong mỗi mạch máu của cơ thể.
Huyết mạch sôi ùng ục, cả người đều nóng lên, hạnh phúc đến đầu đều ê ẩm căng trướng.
Bước chân Kiều Xảo thoáng chốc nhanh hơn, cứ như rất sợ Tạ Nguyên Nghi đổi ý, hai ba bước xông lên lầu hai.
"Vậy... chuyện này ủy khuất hai đứa rồi" Từ Thao có chút ngượng ngùng.
Kiều Xảo thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã.
Không ủy khuất, hoàn toàn không hề ủy khuất! Muốn nàng và Tạ Nguyên Nghi ngủ
riêng mới gọi là ủy khuất đó! Tiểu nãi miêu nhu thuận cúi mặt xuống,
nhưng trái tim nhiệt huyết sôi trào lại đang rít gào lên.
Bành
Trình vừa nghe lão gia hỏa này nói xong liền biết ông làm hỏng chuyện,
thất vất vả mới để người ta chủ động nói ra, sao có thể đổi ý chứ. Ông
nghi ngờ nhìn sang Từ Thao: "Ý của ông là hai chúng ta ngủ chung một
phòng à?"
Nụ cười Từ Thao cứng đờ lại, sắc mặt khẽ biến thành xám xịt.
Tạ Nguyên Nghi cười khúc khích, đỡ Kiều Xảo sắp bị ngã xuống kia, "Cẩn
thận một chút". Sau đó ngẩng đầu nói với hai lão tiền bối: "Cháu và Kiều Xảo quay phim với nhau hơn hai tháng, ngủ chung với nhau một đêm hoàn
toàn không có vấn đề gì hết. Chúng ta chuyển vali vào phòng đi"
Pháo hoa trong lòng Kiều Xảo nổ đùng đùng không dứt. Tuy là đã ôm nhau ba
lần rồi, nhưng mà mỗi lần chạm vào Tạ Nguyên Nghi thì nàng vẫn không
nhịn được mà run nhẹ lên một cái, sau đó âm thầm điên cuồng đấm tường.
Bành Trình tán thưởng nhìn thoáng qua Tạ Nguyên Nghi, vẫn là tiểu cô nương hiểu chuyện.
Không chỉ ông mà vô số fan sau khi xem xong chương trình cũng điên cuồng bình luận.
"EQ của Ảnh hậu đại đại không có gì để nói nữa, bộ dạng Kiều Xảo chạy lên cũng rất đẹp nha prprpr"
"Ha ha ha Bành Trình lão gia tử quá biết đùa, đôi hoan hỉ oan gia của lão và Từ Thao nhìn vào không hiểu sao thật dễ thương"
"Lầu trên soi đam đen tối quá, hai lão gia tử cũng có thể mạnh mẽ xé CP, tôi mặc kệ, tôi đẩy Tạ Kiều!"
"Vách tường không gian nứt ra, Hoàng hậu và Yên Liễu ở hiện thực cũng phải ở chung ha ha ha, #Tạ Kiều# fan mới đưa tin!"
Lúc này tâm trạng Kiều Xảo như vali xoay vòng vòng, vui sướng đến lăn tới
lăn lui trên sàn. Nhịp tim của nàng như tiết tấu dancing disco, chỉ huy
một đám tiểu si hán điên cuồng đấm tường trong lòng.
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng.
Vào trong phòng, Tạ Nguyên Nghi kéo vali lại mở ra, lấy một bộ áo ngủ và
túi tẩy trang. "Chị đi tắm đây, em ngủ trước đi, chúng ta đánh một giấc
ngủ trưa rồi đi vườn nho"
Kiều Xảo nháy mắt mấy cái.
Tạ Nguyên Nghi kêu nàng lên giường trước, đợi cô tắm xong thì cùng nhau làm một giấc ngủ trưa.
Cùng nhau đi ngủ.
Trái tim đang đập nhanh của nàng đột nhiên dừng lại.
Tường đã bị phá rồi, tiếp theo có thể lên trời rồi.
"Vâng" Kiều Xảo ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh trước camera.
Tạ Nguyên Nghi đi vào phòng tắm, trong phòng giờ chỉ còn lại mỗi Kiều Xảo. Nàng lấy một tấm vải trắng, căng thẳng ra hết mức, quay sang vẫy vẫy
tay với camera, "Mọi người ngủ ngon"
Sau đó che tấm vải trắng lên camera, đóng máy.
"A---" Kiều Xảo vùi đầu vào trong chăn, tiếng thét chói tai của nàng xuyên qua chăn, khi truyền ra ngoài giống như một tiểu miêu đang huơ tay vẫy
đuôi, phát ra tiếng kêu meo meo như sữa.
Nàng nằm trên giường
chui tới chui lui, khiến cho chiếc chăn vốn đang chỉnh tề bị loạn thành
một cục. Sau đó nàng bắt đầu lăn, lăn tới cuối giường, có vài lần thiếu
chút nữa là ngã sấp xuống sàn.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, nàng vẫn không kiềm chế được tâm tình kích động của mình. Kiều Xảo nghe tiếng
nước loáng thoáng trong phòng tắm, trong lòng ngứa ngấy dùng bảy tám
camera HD, mười mấy vị staff camera chụp một bộ ảnh tắm chung cho nàng
và Tạ Nguyên Nghi.
Tấm rèm bị kéo xuống, xung quanh tràn ngập màu đỏ rực, nhẹ nhàng cởi áo tơ lụa xuống, cánh hoa bay xuống lả tả. Hơi
nóng dày đặc khiến các nàng không thấy rõ lẫn nhau, một người bước đến,
chen qua mặt nước, kích thích tạo nên bọt sóng nhẹ nhàng dừng lại trên
mặt, tren cánh tay và trên xương quai xanh của cả hai.
Các nàng
tìm kiếm lẫn nhauy, vươn tay phá đi tầng hơi nước này, đầu ngón tay nhẹ
chạm đến, trong lúc không chú ý, thân thể cũng đã dính vào cùng nhau...
Được rồi, được rồi. Kiều Xảo vừa mừng thầm vừa ngượng ngùng che mặt lại, nàng thấy thẹn vô cùng.
Nhưng mà thật sự rất vui. Nàng nhếch miếng cười khúc khích, ahi tay hai chân đấm đạp lung tung trên không trung.
Ngay lúc ván giường đều sắp bị nàng lăn qua lăn lại đến sụp thì Kiều Xảo
cũng mệt mỏi. Dù sao chạy bang bang một buổi sáng, thể lực đều sắp tiêu
hao hết rồi.
Thân thể không có sức lực, Kiều Xảo yên tĩnh nằm đó, chợt nàng nghe thấy tiếng nước ngừng lại, sau đó là tiếng bước chân đi
ra khỏi phòng tắm và cách nàng càng ngày càng gần, mỗi lúc một gần
hơn...
Nàng lẳng lặng nằm nhưng cảm nhận được nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh hơn.
Tạ Nguyên Nghi đi ra thì liền thấy một tiểu nãi miêu ngoan ngoãn vùi vào
trong chăn, mở to hai con mắt đen tuyền ướt sũng nhìn cô.
Tâm Tạ Nguyên Nghi đều mềm ra rồi.
Trong lòng cô hiểu rõ, bình thường Kiều Xảo nói vài câu với cô đã xấu hổ đến vậy thì bây giờ nhất định đang rất khẩn trương.
"Em vùi thành một cục như vậy làm gì đó?" Tạ Nguyên Nghi nghẹn cười trêu nàng.
"A, em cũng không có chú ý tới" Nàng len lén nhìn Tạ Nguyên Nghi, phát hiện cô cũng đang chăm chú nhìn mình. Hai tai nàng đỏ lên, cả người như bị
điện giật mà nhanh chóng nằm thẳng ra, như tư thế của quân đội.
Phì, cho dù có gặp Nguyên Soái thì cũng không cần có nề nếp đến vậy chứ. Tạ Nguyên Nghi nghẹn cười: "Chị sấy tốc một chút"
Tạ Nguyên Nghi xoay lưng lại đi lấy máy sấy tóc, lúc này Kiều Xảo mới thả
lỏng người ra, vùi vào trong chăn, chỉ để lộ ra ngoài nửa cái đầu, dùng
đôi mắt to tròn nhìn Tạ Nguyên Nghi không chớp mắt.
Tạ Nguyên
Nghi tháo khăn trùm đầu xuống, một nửa phần tóc đã khô rũ xuống, khoác ở phía sau tấm lưng thẳng tắp tao nhã của cô. Hơi nước tập trung ở ngọn
tóc, có một hai viên thủy châu không chịu nỏi trọng lực mà nhỏ giọt
xuống, lưu lại một vệt nước trên váy ngủ bông của cô.
"Em nghỉ ngơi đi, chị đến phòng khách sấy" Tạ Nguyên Nghi sợ làm phiền Kiều Xảo đi ngủ nên cầm máy sấy tóc lên muốn đi ra ngoài.
"Không cần đâu!" Kiều Xảo theo bản năng thốt ra, sau đó nàng đỏ mặt lên nói:
"Á, ý em là chạy qua chạy lại rất phiền phức, chị... chị cứ sấy trong
phòng đi"
Tạ Nguyên Nghi thấy nàng không ngại thì nhàn nhạt cười, sau đó mở máy sấy lên.
Kiều Xảo vẫn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong nụ cười mà nữ thần tặng
cho mình thì cả người như bị điện giật, hương thơm trên người Tạ Nguyên
Nghi mang theo hơi nước từ máy sấy tóc bay tới trên giường, bị Kiều Xảo
ngửi được.
Đại não Kiều Xảo dưới thế tiến công ngọt ngào trùng trùng đã hoàn toàn chết máy.
Nàng mới vừa bình tĩnh lại thì ở bên kia Tạ Nguyên Nghi đã thoa dầu dưỡng tóc xong, cô đi tới bên giường xốc chăn lên, nằm vào.
Tạ Nguyên Nghi nằm xuống bên cạnh Kiều Xảo, nhẹ nhàng nói với nàng: "Ngủ ngon"
Trong nháy mắt cả người Kiều Xảo như nhũn ra hết nửa bên, trong đầu còn đoàng một tiếng, đại não hoàn toàn chết máy.