Một số tiền lớn vừa được chuyển đến thẻ ngân hàng, Kiều Xảo thở dài một
hơi, thoải mái nằm xuống sofa. Hiện tại sự nghiệp xem như là đi vào quỹ
đạo, cuối cùng thì không cần phải phát sầu vì kiếm sống nữa rồi.
Cách ngày nhập đoàn còn một tháng nữa, Kiều Xảo dự định điều chỉnh lại bản
thân mình thật tốt. Nàng vuốt màn hình điện thoại vài cái, xem lướt qua
các nơi du lịch có cảnh đẹp. Thoạt nhìn đều là nơi chơi rất vui, nhưng
dường như thiếu chút gì đó.
Nếu như... có thể đi du lịch với nữ thần thì tốt rồi.
Kiều Xảo bị suy nghĩ điên cuồng trong đầu của mình làm cho sợ đến giật mình, điện thoại rơi lạch cạch xuống, đập lên cằm nàng. Nàng ăn cú đau cầm
điện thoại ngồi bật dậy, sao mình lại có suy nghĩ như vậy trong đầu chứ?
Có lẽ là trong khoảng thời gian này tương tác với Tạ Nguyên
Nghi quá nhiều nên mới khiến nảy ra suy nghĩ không thực tế như vậy
chăng?
Kiều Xảo nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cửa chính
phòng khách sạn bị kéo ra, Tạ Nguyên Nghi đi đến, cô chỉ diện một thân
trắng đen đơn giản nhất nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như vậy.
"Bên trên nói thế nào?" Ngồi trên bàn lần lượt là Trương Hải Phong và hai
trợ lý, đều là người một nhà nên Tạ Nguyên Nghi cũng lười lôi kéo họ nói chuyện phiếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Chưa nói được
cũng chưa nói không được. Anh đoán là bọn họ là muốn trì hoãn nên cứ dây dưa như vậy, bọn họ chỉ mới nhả ra một chút, nói là đồng ý thành lập
một công ty con"
"Vậy còn không phải là chưa nói sao" Tạ Nguyên Nghi nhíu mày, "Nếu không bàn bạc được, vậy thì lấy cứng đối cứng đi"
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Em đi tới ngày hôm nay không hề dễ dàng gì, thế
lực của Xuyên Hải rắc rối khó gỡ, thuyền nhỏ làm sao đấu lại ca-nô?"
"Vậy thì ở Xuyên Hải chờ đến già sao?" Tạ Nguyên Nghi tự cảm thấy từng chút
mâu thuẫn của cô và công ty đã tích góp đến trình độ nhất định rồi, cho
dù là nhất tỷ Xuyên Hải có tên tuổi thì sao, trên cô còn có công ty áp
bức, sự nghiệp của cô hoàn toàn không do cô tự chủ.
Cô không
muốn cứ mãi quay phim thương nghiệp nữa, cô muốn quay một bộ phim điện
ảnh thật hay, vươn ra nước ngoài, để thế giới nhìn thấy tiềm lực của
điện ảnh Trung Quốc. Hệ sinh thái của ngành điện ảnh trong nước càng
ngày càng tệ, hiện tại Xuyên Hải là công ty đứng đầu trong ngành, từ lâu đã không còn tư tưởng như ban đầu nữa, một lòng muốn kiếm tiền, chọn
phim cho cô quay cũng càng ngày càng kém đi. Bất đắc dĩ, vì để bản thân
mình trống lịch quá lâu, cô không thể làm gì khác hơn là liên tục chiến
đấu trên các chiến trường phim truyền hình, vì vậy lần này cô mới nhận
phim "Hoàng hậu Nghi Chương".
Tạ Nguyên Nghi là một trong các
nghệ sĩ đầu tiên của Xuyên Hải, lúc trước Xuyên Hải vẫn là một phòng làm việc nho nhỏ, vì để quay một bộ phim mà có thể chạy qua chạy lại trời
nam đất bắc không hề tính toán chi phí. Khi đó làm gì có xe quản lý, tùy tiện dựng một căn lều ở trường quay để ở tạm, vì một cảnh quay mà mọi
người có thể lặp đi lặp lại tạo hình thâu đêm suốt sáng.
Bộ phim đầu tiên cô chính thức xuất đạo liền nhận được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Long, trong mắt người khác thì cô quả thật
là người may mắn của Thượng Đế, nhưng trong lòng cô biết rất rõ, vì quay bộ phim này mà toàn bộ đoàn độ cố gắng nhiều thế nào.
Thời gian bảy năm, Xuyên Hải đã trở thành công ty Điện ảnh và Truyền hình lớn
nhất trong nước. Có thể đuôi to khó vẫy, công ty có khó xử của công ty,
nhưng mà Tạ Nguyên Nghi đã không còn kiên trì nữa, lại không để nó tiêu
tốn dần như vậy nữa. Cô muốn rời đi, cho dù mạo hiểm có thể sẽ mất đi
tất cả tài nguyên, sẽ khó khăn khi hoạt động trong ngành, nhưng cô sẽ
không ngần ngại mà quay lưng đi.
Trương Hải Phong thấy vẻ mặt Tạ Nguyên Nghi uể oải thì thở dài: "Tình huống có lẽ không tệ như em nghĩ đâu"
"Bọn họ có đưa ra điều kiện gì không?" Nói thế nào cũng là công ty đầu tiên
đi cùng nhau, trong nhóm người cấp cao có vài người là bạn thân của Tạ
Nguyên Nghi, đại khái còn có một đường hi vọng.
"Con số này" Trương Hải Phong giơ ngón tay lên rồi lại cụp xuống thành số chín.
Hai trợ lý ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh vào trong ngực. Một trăm triệu tệ...
Tạ Nguyên Nghi rũ mắt xuống, suy nghĩ sâu xa một chút, lại ngẩng đầu lên,
khi cô mở mắt ra vẫn là vẻ bình tĩnh và tự tin trước sau như một: "Show
truyền hình nào có giá cao vậy anh?"
Trương Hải Phong ngẩn
người, hắn nhớ rõ Tạ Nguyên Nghi từng nói qua cô sẽ không nhận show
truyền hình... Haiz, bây giờ thời gian gấp gáp, cũng chỉ có thể dựa vào
show truyền hình ngắn hạn này mà thu về vài hợp đồng lớn kiếm một khoản
tiền.
"Có một show du lịch thực tế anh cảm thấy rất thích hợp,
không có xây dựng hình ảnh nhân vật đặc biệt, cũng không có trùng lịch
trình nhiều lắm"
"Phí cát xê cộng với lợi nhuận sản xuất "Lầu Yên Vũ" chắc là đủ rồi nhỉ?"
Trương Hải Phong tính toán đại khái, "Nếu ratings tốt, thì chắc là đủ"
Trong đầu Tạ Nguyên Nghi hiện ra hình ảnh Kiều Xảo mặc áo sườn xám đứng trên
sân khấu nở một nụ cười tươi đẹp làm sao, "Sẽ đủ thôi"
"Gửi văn bản của show thực tế đó cho em xem thử, nếu phù hợp thì tính tiếp"
*
Kiều Xảo tìm kiếm rất lâu cũng chưa quyết định được sẽ đi chơi ở đâu, bây
giờ tháng bảy tháng tám vào đúng thời gian nghỉ hè, chỗ nào cũng đều
đông người.
Nàng buồn rầu nằm co quắp trên ghế sofa bằng tơ, quên đi, ở nhà một tháng là được rồi.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Kiều Xảo cầm điện thoại, thấy người
gọi đến là ai thì tròn to hai mắt, cả người như cá chép nhảy khỏi nước,
bật ngồi dậy.
Là Tạ Nguyên Nghi.
Nữ thần gọi điện thoại
cho nàng? Kiều Xảo cảm thấy nhất định là nàng xuất hiện ảo giác rồi,
nhưng nàng lại vô cùng hưởng thụ loại ảo giác này.
Trong đầu
Kiều Xảo nhanh chóng bay qua mấy vạn chữ đối thoại, vô số suy nghĩ chợt
lóe trong đầu. Mà có điều điện thoại chỉ vừa vang lên hai tiếng mà thôi.
Hai tay nàng run nhè nhẹ, bấm chuyển cuộc gọi: "Tiền bối, chị tìm em..."
"Ừm, là chị" Âm thanh quen thuộc vang lên trong điện thoại, khiến Kiều Xảo
cảm thấy ấm áp đến kích động gấp bội lần, "Lịch trình của em có trống
không?"
"Hả? Hmm..." Sao chị ấy hỏi mình chuyện này? Bất quá
Kiều Xảo cũng không có dự định giấu diếm, "Mấy ngày nay vẫn sẽ đi tuyên
truyền với đoàn phim, tháng sau thì nhập đoàn, hết rồi ạ"
"Có hứng thú muốn tham gia một show thực tế với chị không?"
Một bong bóng kẹo ca su lớn nổ tung bên tai Kiều Xảo, dòng khí ngọt ngào
thổi vào tai nàng, khiến toàn bộ đầu óc nàng như có kẹo bông gòn thấm
vào. Đại não khó khăn vận động, vẫn đang không thể tin nổi với những gì
vừa nghe được.
Nữ thần... nữ thần gọi điện thoại mời nàng cùng tham gia show thực tế?
"Bằng lòng, em đường nhiên là bằng lòng rồi, nếu như tiền bối không ngại..."
Tạ Nguyên Nghi xì một cái cười thành tiếng: "Là chị chỉ động mời em, sao ngại được?"
"Thanh Xuân Đang Chờ Đón" là một show truyền hình du lịch thực tế, tham quan
các thành phố khác nhau cùng nhóm thành viên "Hai bô lão, hai thanh
niên". Hiện tại đã xác định được hai thành viên lão làng tham gia, tổ
chương trình thử một lần ôm tâm tư gửi thư mời cho Tạ Nguyên Nghi.
Và không ngờ rằng Tạ Nguyên Nghi sẽ chấp nhận tham gia. Tổ chương trình
gần như thích thú đến phát khóc, cát xê giá trên trời thì sao nào, lấy
sức ảnh hưởng của Ảnh hậu Tạ, cộng thêm tên tuổi của "Show truyền hình
top đầu" thì ratings tuyệt đối sẽ bạo. Cho nên khi Tạ Nguyên Nghi đưa ra đề nghị thêm một khách quý khác do cô mời tới thì tổ chương trình luôn
miệng đồng ý.
Mặc kệ cô mời ai, đến lúc đó đều có thể lấy đó để xào nhiệt độ "hảo bằng hữu" một phen, kiếm được thêm bộn chứ không hề lỗ.
Nhân mạch trong giới của Tạ Nguyên Nghi không tệ, tùy tiện một chút là có
thể hợp tác rất tốt. Cũng vì vậy mà trong đầu cô lại hiện lên một thân
ảnh nhu nhược, nhỏ nhắn, xinh xắn.
Chính là tiểu nãi miêu luôn thích mạnh dạn nhìn cô, nhưng một khi đối mặt với cô thì cứ xấu hổ rồi đỏ mặt.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà Tạ Nguyên Nghi đã phát hiện, cô đã quen với sự tồn tại của tiểu nãi miêu rồi.