Bảy tám người bảo an cao to lực lưỡng nhanh chóng tiến tới, kéo hai người ra.
Người nọ sau khi đẩy Kiều Xảo ngã thì giơ nắm tay lên muốn công kích đến thân thể nàng, sức lực vô cùng dọa người, vội vàng bắt lấy vai nàng rồi đẩy
ra sau.
Kiều Xảo lúc này đã lấy lại tinh thần, nàng đứng dậy
muốn chạy đi. Nhưng nàng nào chạy được đi đâu, mới vừa đứng lên đã bị
dắt đi rồi.
Đây là ân oán gì vậy chứ... Kiều Xảo túm lấy
ống quần, đầu gối đều bị ngã bầm tím, bên trái còn bị rách da. Nàng cầm
lấy cái khăn có tẩm thuốc rượu nhẹ nhàng ấn vào một cái, sau đó đau đến
nhe răng trợn mắt.
Đau quá, đau quá trời ơi!
Nàng cắn
răng sát trùng lên vết thương, thoa thuốc mỡ hoa hồng lên chỗ bầm tím,
sau đó gác hai chân tinh tế lên ghế, quyết định lướt weibo một chút để
giảm bớt sự đau đớn.
Kiều Xảo mở điện thoại lên, trên thanh thông báo có một tin nhắn wechat chưa đọc. Nàng thuận tay bấm vào.
Nguyên Nghi Demi: Nếu em có thời gian thì thứ bảy tuần này cùng nhau ăn cơm nha.
Hộp đựng kẹo thủy tinh ở trên giá cao bị lật úp lại, vô số viên kẹo rơi
lạch cạch rớt lên đầu quả tim Kiều Xảo, khiến cả người nàng nóng lên,
đầu óc choáng váng, không biết năm nay là năm nào nữa.
Nữ thần... nữ thần chủ động mời nàng cùng nhau ăn cơm.
Quả thật không thể tin được!
Kiều Xảo nhéo mình một cái thật mạnh, dụi dụi mắt, hơi run rẩy mà cầm điện thoại lên, nghiêm túc nhìn một lần nữa.
Nếu em có thời gian thì thứ bảy tuần này cùng nhau ăn cơm nha.
Một chữ cũng không bỏ sót.
Kiều Xảo nắm chặt lấy tay vịn của ghế, thở dốc từng ngụm từng ngụm, không để mình vì quá kích động mà té xuống.
Chuyện mà nàng cảm thấy không có khả năng xảy ra nhất đã cứ như vậy mà xảy ra rồi.
Ngón tay thoáng chốc run đến mức so với hai bên đùi bị thương còn mềm nhũn
hơn, nó run lên cầm cập, mất nửa ngày mới gõ hoàn chỉnh câu trả lời.
"Theo lý nên là em mời tiền bối ăn cơm mới phải..."
Chắc là Tạ Nguyên Nghi không có xem điện thoại nên nhất thời không có đáp
lại. Kiều Xảo ôm điện thoại, thẳng lưng ngồi trên ghế, giống như một đứa trẻ đang đợi cha mẹ đón về nhà trên một mặt băng đầy sương mù. Hai mắt
của nàng ngây ngốc nhìn cửa phòng, trong đầu toàn nghĩ nữ thần sẽ trả
lời mình như thế nào.
Hi vọng nữ thần không phải nhất thời run tay gửi nhầm tin nhắn...
Năm phút sau, điện thoại truyền đến âm thanh rung động.
Kiều Xảo bị âm thanh báo tin nhắn tới này làm cho sợ đến cả người đều giật nảy lên, hai chân bị thương cứ vậy mà rớt xuống đất.
"Xuýt----" Đau xuyên tim luôn.
Nhưng mà đau đớn chỉ có một giây, ngay lập tức nàng đã bị hàng chữ mới xuất hiện trên màn hình làm cho hết đau rồi.
Nguyên Nghi Demi: Nào có đạo lý để em mời khách. Thứ bảy sáu giờ tối, nhà hàng Cầu Vồng, lầu hai, phòng VIP02.
Người ta thường nói cuộc đời giống như một cô gái trẻ, một giây trước mới vừa cho bạn một cái tát thì một giây sau đó liền giáng một cái bánh có nhân xuống.
Bất quá, cái bánh này cũng quá lớn rồi!
Kiều Xảo bị nhân ngọt của bánh lan ra đầy não, cười khúc khích "hí hí hí" trả lời: "Cám ơn tiền bối đã chăm sóc em như thế"
Bản thân Kiều Xảo cũng không biết nàng đã lê hai cái chân bị té bầm này đi
như bay về nhà bằng cách nào. Khi về đến nhà thì chuyện đầu tiên nàng
làm không phải đi tắm mà là rẽ vào phòng lấy quyển nhật ký ra.
"Nhật ký cưa đổ nữ thần".
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được lần đầu tiên ghi vào nhật ký này.
Kiều Xảo thầm suy nghĩ, sau này nhất định sẽ ghi lại càng ngày càng
nhiều.
Nàng cầm bút, trịnh trọng viết xuống một hàng chữ giống như khi điền giấy thi Đại học.
Ngày 29 tháng 7 năm 2017, thứ bảy, nữ thần mời tôi ăn cơm.
Kiều Xảo mở hộp băng dán ra, chọn loại băng dán có màu đỏ, nhẹ nhàng cắt một đoạn dán bên dưỡi hàng chữ này.
Trên nền giấy trắng ngà có một phong cảnh sống động. Một hàng các cô bé với
mái tóc đen, làn váy đỏ, da trắng như tuyết, trong đôi mắt to như chứa
những bông tuyết sáng rực rỡ. Khi mở trang ra là có thể thấy được cảnh
các cô bé đang vừa múa vừa hát, cười thật to với bạn, khiến người t
akhoong kiềm được mà thấy ấm áp trong lòng, cũng theo đó mà nở một nụ
cười.
Ánh mắt của Kiều Xảo càng ấm áp hơn. "Cưa đổ nữ thần" hay
"Hạ gục nữ thần" thì ngay từ đầu nàng cũng chỉ là fan của Tạ Nguyên
Nghi, đưa ra một suy nghĩ không thực tế như vậy mà thôi, thật ra cũng
hệt như những fan khác cả ngày hô phải gả cho nam thần trên weibo mà
thôi.
Nhưng mà một ngày nào đó, fan nhỏ này thật sự gặp được
thần tượng, có thể cùng thần tượng nói chuyện phiếm, cùng nhau quay
phim, thậm chí còn ăn chung trên một bàn cơm nữa, ước mơ nhỏ nhoi vốn co ro trong lòng cũng men theo sung sướng mừng rỡ như điên này mà càng lớn hơn, cho đến khi tràn đầy toàn bộ trái tim.
Cả trái tim đều là
gương mặt mỉm cười của Tạ Nguyên Nghi, âm thanh trưởng thành và tri thức của cô, cảm xúc hấp dẫn người khác của cô nữa.
Cảm xúc yêu
thích đơn giản ban đầu này sẽ từ từ phát triển thành tình cảm ái mộ, bởi vì trong khoảng thời gian đó, mỗi một lần đối diện nhau, mỗi một lần
trò chuyện, mỗi một lần ôm nhau đều sẽ biến thành mật hoa len lỏi trong
tim, tưới đẫm cho bông hoa nhỏ bé ấy lớn lên.
Hoa tươi như thế
làm sao có thể ở trong một tấc vuông đất tầm thường như thế, nó liều
mạng sinh trưởng đương nhiên là vì để được ý trung nhân đến hái vào một
ngày nào đó rồi.
Tạ Nguyên Nghi là nữ thần đứng trên đỉnh giới
giải trí, Kiều Xảo bằng lòng từ hèn mọn từ bụi bặm bắt đầu bò lên, từng
bước đột phá tầng mây, nhổ đi những chiếc gai nhọn, chỉ vì để sóng vai
cùng cô.
"Kiều Xảo, phải cố gắng mạnh mẽ hơn!"
Bút tích
xinh đẹp dừng lại trên giấy, Kiều Xảo nhẹ nhàng dán miếng băng dán có
chữ "cố gắng lên" ở hai bên, sau đó cười thỏa mãn.
*
Nhà hàng Cầu Vồng, nhà hàng cũng như tên, tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Hiện nay vì đều chú trọng đến sự sang trọng bình dân, có thể nói nhà
hàng Cầu Vồng đã đưa phong cách trang trí này lên đỉnh cao.
Vừa
vào cửa là hành lang cổ kính, bên trong người đông như cá trong hồ. Tuy
nhiên, chỉ có các chuyên gia mới thấy được sự quý giá của loại gỗ được
sử dụng để xây dựng hành lang này, và ngay cả cá trong hồ thì cho dù tùy tiện bắt một con cũng có giá xa xỉ.
Bước vào sảnh nhà hàng, màu được trang trí chủ đạo là màu nâu cà phê bình thường, tất cả đèn và
thảm đều được đặc biệt làm riêng. Được phục vụ dẫn đường nên Kiều Xảo đã đến được phòng ăn, từ cánh cửa gỗ bay ra mùi hương thoang thoảng, khiến đầu mũi nàng ngứa ngáy.
Kiều Xảo vẫn chưa từng tới nơi xa hoa
như thế này để ăn, trong lòng khó tránh khỏi vừa thấy mới lạ vừa khẩn
trương. Nói đến cùng giao tình giữa nàng và Tạ Nguyên Nghi cũng không
sâu, chỉ là một vài cảnh diễn chung và vài món ăn qua lại mà thôi, nữ
thần mới nàng tới nơi xa hoa này để ăn cơm, Kiều Xảo được sủng ái mà lo
sợ, song cũng có một chút căng thẳng khó xử.
"Mời vào, hai vị đang đợi cô bên trong" Người phục vụ mỉm cười lễ phép với Kiều Xảo, mở cửa ra mời nàng đi vào.
Hả... Hai vị?
Khó xử ở đáy lòng Kiều Xảo càng mạnh mẽ hơn, thoáng chốc đã không quá hiểu rõ tình huống này là gì, nên cứ mơ hồ đi vào.
"Em tới rồi, ngồi đi" Vừa vào cửa Kiều Xảo nghe được giọng nữ nhân dịu dàng quen thuộc mới ngẩng đầu lên.
Tạ Nguyên Nghi ngồi tại chỗ cười vẫy tay với Kiều Xảo. Hôm nay cô mặc một
chiếc áo thun ngắn màu xám cùng quần tây dài chín tấc, đôi giày cao gót
màu đỏ tinh tế làm tô lên đường cong của đôi chân, trông cô rất thanh
lịch và tao nhã.
Không biết thế nào, khi thấy Tạ Nguyên Nghi thì tim vốn loạn nhảy bang bang của Kiều Xảo liền bình tĩnh lại.
"Vâng" Có thể là xuất phát từ lễ phép, hoặc có thể là vì xấu hổ nên Kiều Xảo dự định ngồi ở đối diện Tạ Nguyên Nghi.
Nhưng mà khi nàng vừa nhấc chân lên thì nghe thấy Tạ Nguyên Nghi nói tiếp:
"Giới thiệu với anh một chút, đây là người mới tôi vừa quen được, tên là Kiều Xảo, là một tiểu cô nương rất có năng lực"
Kiều Xảo có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên bàn ăn còn có một
người khác đang ngồi, chỉ là vừa rồi khi nàng vào cửa thì bị cánh cửa
che mất tầm nhìn không nhìn thấy được.
Vị tiên sinh kia đã ngoài 30, đeo một cặp kính mắt, dáng vẻ lịch sự, nhìn Kiều Xảo, gật đầu,
không biết là đang chào hỏi với nàng hay là đáp lại lời nói của Tạ
Nguyên Nghi.
Ngay lập tức Kiều Xảo có hơi lúng túng, đây đây đây... đây là tình huống gì vậy.
Tiểu cô nương không còn lòng dạ gì nữa, suy nghĩ gì đều viết ra trên mặt. Tạ Nguyên Nghi cầm lấy một ly rượu sau đó rót vào ly một chút nước trái
cây, đặt xuống trước mặt chỗ ngồi bên cạnh mình.
"Em ngồi đây đi. Hôm nay mời em ra ngoài ăn cơm, tiện thể giới thiệu em với đạo diễn Quách làm quen với nhau"
Kiều Xảo đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Nàng ngoan ngoãn ngồi
xuống bên cạnh Tạ Nguyên Nghi, lễ phép cười với đạo diễn Quách: "Chào
ngài đạo diễn Quách, em là Kiều Xảo, mong được chỉ giáo nhiều hơn"
Đây là nữ thần đang dẫn dắt nàng đó!
Kiều Xảo mơ hồ nghĩ, trước khi cũng đã gặp qua vị đạo diễn này trên TV, hắn
làm đạo diễn chỉ mới ngắn ngủi mười năm thì đã có bảy tám tác phẩm được
công chiếu, gần như tất cả đều rất thịnh hành, còn làm bạo hồng vô số
diễn viên. Nếu như có thể được hắn chọn tham gia diễn một bộ phim truyền hình thì có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Xuất phát theo lễ
phép, Quách Tử Tùng cũng mỉm cười đáp lại với Kiều Xảo. Hắn cầm ly rượu
lên nhẹ nhấp một ngụm, một lúc lâu sau mới giơ ly với Tạ Nguyên Nghi.
"Bộ phim này vừa được duyệt thì em đã gấp gáp nhét người cho tôi, rất sợ tôi không tìm được người thích hợp à?"
Kiều Xảo nghe được ý không hài lòng về nàng trong lời của đạo diễn Quách, nàng nhịn không được căng thẳng tinh thần lên.
Sắc mặt Tạ Nguyên Nghi không đổi, lắc lư ly rượu không hề nóng nảy mà nói:
"Dáng vẻ của em ấy rất phù hợp với những yêu cầu về nhân vật Đỗ Bồng
này"
Quách Tử Tùng nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà: "Kiều Xảo... Đại học đã học chuyên ngành gì?"
Kiều Xảo cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Hệ âm nhạc của Đại học A"
Sắc mặt Quách Tử Tùng ngưng trọng vài phần. Hắn có yêu cầu rất cao với diễn viên, một bình hoa thì không lọt được vào mắt của hắn.
Bầu
không khí xấu hổ một chút, gương mặt Kiều Xảo dần dần đỏ lên, nàng cảm
giác mình như người đang trượt băng, xung qanh sương mù dày đặc, không
thoát thân được lại tìm không thấy phương hướng.
Tạ Nguyên Nghi
vỗ nhẹ cánh tay của nàng, trấn an thân thể của hơi run lên vì sợ của
Kiều Xảo. Cô ngẩng đầu nhìn Quách Tử Tùng: "Trong 'Nghi Chương Hoàng
Hậu' em ấy diễn vai nha hoàn của em, tuy là một vai phụ nhưng mà diễn
xuất khá xuất sắc. Em ấy rất có thiên phú và rất cố gắng, anh có thể cho em ấy thử xem"
Quách Tử Tùng nâng kính mắt lên, "Một phần cá mú dẹt"
Khóe miệng Tạ Nguyên Nghi không khỏi khẽ run lên, người này thật đúng là
được đà lấn tới, tất nhiên không phải hắn trả tiền rồi.
Trong
lúc ăn thì Kiều Xảo vẫn duy trì mỉm cười, cố gắng không để lại ấn tượng
xấu nào với đạo diễn Quách. Tạ Nguyên Nghi giỏi giao tiếp vẫn luôn làm
sinh động bầu không khí, làm cho bầu không khí có chút cứng nhắc ban đầu dã dần dịu hơn rất nhiều.
Bữa cơm đã gần đến hồi két, Quách Tử Tùng cơm no rượu say thỏa mãn nheo mắt lại: "Người đại diện của cô là ai?"
"Lục Đào ạ"
Quách Tử Tùng gật gật đầu, hắn và Lục Đào cũng coi như là cùng vào nghề. Hắn
đứng dậy: "Ngày mai cậu ta sẽ đưa kịch bản cho cô, ba ngày sau tới
trường quay thử vai"