Thế nhưng khi nhìn sang đám người Phùng Ngọc Chi đang đứng cách đó
không xa, thì Trương Tấn Phong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không hiểu ý
của bố”
Vẫn chưa tới thời điểm nên công khai.
Ông Trương gắt gao nhìn chằm chäm Trương Tấn Phong một lúc rồi nói: “Thằng nhóc thúi này!”
Cho đến khi xe nổ máy, ông Trương vẫn không nhịn được mà gõ lên cửa
sổ xe, dặn đi dặn lại: “Nếu cảm thấy ở không thoải mái thì hãy về nhà ở, nhớ phải thường xuyên đưa Bào.
Ngư tới thăm bố”
“Vâng thưa bố” Võ Hạ Uyên cười nói.
Phùng Ngọc Chỉ thấy vậy liền xoay người lại, hãn học nói với Trương
Thiên Định: “Tố Vân làm sao vậy? Đến bây giờ mà bụng vẫn chưa động tĩnh
gì!”
Rồi bà ta lại nhìn về phía Trương Tấn Phong, thật sự là vô cùng thủ đoạn.
Trương Thiên Định nhíu mày nói: “Mẹ, con đã kết hôn theo yêu cầu của mẹ, lại còn có thêm một chỗ dựa là nhà họ Huỳnh. Tố.
Vân muốn sinh con lúc nào thì sinh, mẹ đừng tiếp tục can thiệp cuộc sống của chúng con nữa có được hay không?”
Phùng Ngọc Chỉ tức giận ngẩng đầu lên, thế nhưng lại chạm phải đôi
mắt rõ ràng là thiếu kiên nhẫn của Trương Thiên Định. Coi như bà ta vẫn
còn tính có lý trí, vội vội và vàng nuốt lời muốn nói xuống, chỉ có thể
gị thích: Mẹ chỉ muốn ôm cháu trai thôi mà. Tố Vân còn trẻ tuổi như vậy
chính là thời điểm tốt để sinh con dưỡng cái mà. Thôi được, mẹ cũng
không ép các con, thế đã được chưa?”
Lúc này mặt mày của Trương Thiên Định mới giãn ra một chút.
Kể từ khi Trương Thiên Định tiếp quản Phong Thiên, sau lưng Phùng
Ngọc Chi đã đắc tội với không ít người. Chính bà ta cũng tự cảm nhận
được như vậy nên mới không muốn xảy ra mâu thuẫn với con trai mình vào
lúc này. Chuyện con cái để bà ta tự tìm thời gian đến nói chuyện trực
tiếp với Huỳnh Tố Vân vậy.
Căn nhà rất đẹp, vừa bước xuống xe đã có thể ngửi thấy hương cỏ xanh thoang thoảng, xem ra Võ Hạ Uyên đã chọn lựa rất kỹ càng.
Võ Hạ Uyên đón lấy con trai từ trong tay của Trương Tấn Phong, nắm
tay người đàn ông đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Căn nhà này không
lớn lắm, dù sao thì chúng ta cũng không sống luôn ở đây. Chờ đến khi mùa đông ở An Giang trôi qua thì chúng ta sẽ lập tức trở về, em cũng không
thuê người hầu đây, chỉ có mỗi ba người nhà chúng ta có được không?”
Âm cuối cùng khi cô nói lời này cực kỳ mềm mại và dịu dàng, Trương Tấn Phong nghe vậy thì làm sao có thể từ chối được?
Anh chỉ hận không thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô mà thôi.
Ở nơi này đến ngày thứ ba thì Bùi Cảnh Sinh tới cửa hỏi thăm.
Võ Hạ Uyên nhiệt tình đón tiếp anh ta vào nhà. Có rất ít người biết
được nơi này, hẳn là Trương Tấn Phong đã thông báo cho Bùi Cảnh Sinh.
Vừa nghĩ đến chuyện Trương Tấn Phong có được một người bạn tốt, Võ Hạ
Uyên vô cùng vui vẻ. Cô nhìn về phía sau Bùi Cảnh Sinh một chút rồi hỏi: “Du Dương đâu rồi?”
“Tôi là nhất thời nảy ra ý định nên mới đến đây, còn Du Dương thì
đang ở Tiền Giang” Bùi Cảnh Sinh quan sát Võ Hạ Uyên: “Vẫn tốt chứ?”
“Khá tốt” Võ Hạ Uyên cười nói: “Mau vào ngồi đi. Anh muốn uống gì?”
“Trà xanh là được rồi”
Võ Hạ Uyên đi chuẩn bị nước trà, Bùi Cảnh Sinh ngồi xuống đối diện
với Trương Tấn Phong, Bào Ngư thì đang chơi xếp gỗ trên thảm lông ở cách đó không xa. Bùi Cảnh Sinh thoáng nhìn qua cách bài trí trong căn nhà,
thế rồi đáy mắt của anh ta bỗng xuất hiện thêm một tia hài lòng: “Chúc
mừng cậu đạt được như ước.
nguyện”
Năm đó Võ Hạ Uyên biến mất, Bùi Cảnh Sinh đã được tiếp xúc qua vài
lần với Trương Tấn Phong. Nói thật, anh ta từng bị ánh mắt tối tăm u ám
của người đàn ông này làm cho.
khiếp sợ. Có vẻ như dù cho có đứng lại ở vị trí cao đến thế nào đi
chăng nữa thì Trương Tấn Phong đều trở nên lạnh lùng, mất hứng với thế
giới bên ngoài.
Nào có giống như bây giờ, băng tuyết trên khuôn mặt đều đã tan rã.
“Cảm ơn” Trương Tấn Phong nhẹ giọng.
đáp, anh còn có thể vui vẻ thổ lộ tình cảm với Bùi Cảnh Sinh, có điều quan hệ của hai người chỉ có thể duy trì ở mức bạn bè mà thôi.
Tình bạn giữa hai người đàn ông vốn nhạt như nước.
Chẳng qua là nước nhạt này cũng sắp phải sôi trào rồi.
Trương Tấn Phong rút ra tập tài liệu đã chuẩn bị trước từ dưới ngăn bàn đưa tới trước mặt Bùi Cảnh Sinh.
Bùi Cảnh Sinh cầm lấy lật ra xem, vài phút sau thì vẻ mặt bất chợt
biến đổi. Anh ta đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tấn Phong, đôi
mắt sáng như đuốc: “Quả nhiên là cậu.”
Trương Tấn Phong gật đầu: “Là tôi”
Thứ mà Bùi Cảnh Sinh muốn nói chính là KT.
“Cậu đã làm như thế nào vậy?” Bùi Cảnh Sinh kinh ngạc nhưng đồng thời cũng có chút kính nể. Một người vừa có thể quản lý Phong Thiên, lại vừa có thể tạo ra đế chế thương.
mại khổng lồ như vậy mà không làm kinh động bất kỳ ai, đây vẫn còn là người sao?
“Ngay từ khi tiếp quản Phong Thiên thì tôi đã bắt đầu chuẩn bị đầu
tôi cũng chỉ đăng ký một công ty nhỏ ở nước ngoài mà thôi, sau đó mới
dần dần phát triển lên” Lời nói của Trương Tấn Phong nhẹ nhàng như gió
bay nhưng Bùi Cảnh Sinh cũng có thể đoán được những gian khổ trong đó.
“Bây giờ cậu tính làm gì?” Bùi Cảnh Sinh lại hỏi “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cậu”
Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “ET đang tiến vào thị trường nội địa với quy mô lớn, những trở ngại mà chúng tôi phải gánh chịu cũng không
nhỏ. Nếu như có một chủ doanh nghiệp lớn mạnh như cậu có thể mở ra một
lỗ hổng cho tôi, sau đó những người khác lại đồn dập làm theo, vậy thì
mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Bùi Cảnh Sinh lập tức năm được trọng điểm: “Mục tiêu của cậu bao gồm cả Tiền Giang sao?”
Trương Tấn Phong lắc lắc chỉ mỗi Tiền Giang thôi đâu. Tôi đã vất vả
kinh doanh tám năm trời, điều tôi muốn cũng không chỉ là một Phong Thiên thứ hai”
Bùi Cảnh Sinh nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, mắng: “Tên điên này”
Trương Tấn Phong cũng mím môi cười nhạt, chờ Võ Hạ Uyên bưng nước trà lên thì lấy trà thay rượu cụng một ly với Bùi Cảnh Sinh, vậy là xem như đã thỏa thuận thành công.
Võ Hạ Uyên vẫn luôn không lên tiếng, chờ tới khi tiễn Bùi Cảnh Sinh đi tới cửa rồi mới thấp giọng nói: “Anh Bùi.”
“Hả?” Bùi Cảnh Sinh nhướng mày.
“Tôi muốn nói.” Võ Hạ Uyên có chút khó mở lời: “Nếu Tấn Phong phải làm việc cho.
anh, không đúng! Ý của tôi là nếu hai người có hợp tác, vậy có thể
chậm lại một chút được không, thân thể của anh ấy còn chưa hoàn toàn hồi phục.”
Bùi Cảnh Sinh: “…”
Anh ta liếc mắt nhìn về phía phòng khách, chỉ cảm thấy Trương Tấn Phong thật chẳng ra gì, ngay cả vợ mình cũng giấu diếm?
*Võ Hạ Uyên, tôi nghĩ rằng có lẽ cô đã hiểu lâm điều gì đó rồi” Bùi
Cảnh Sinh cố gắng nói một cách uyển chuyển: “Anh ấy không cần làm việc
cho bất cứ ai hết.”
“Tôi biết tình tình của anh ấy vốn kiêu ngạo” Võ Hạ Uyên cúi đầu, bao gồm cả việc cô vẫn luôn tin tưởng Trương Tấn Phong vậy: “Thế nhưng… Suy cho cùng thì vẫn là người.”
Là người thì tất nhiên cũng sẽ có những lúc vì phạm sai lầm mà mệt mỏi.
Bùi Cảnh Sinh cố gắng kiềm chế không trợn trắng mắt vì kích động: “Chồng của cô…
Không thể coi là người.
Võ Hạ Uyên kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao anh lại mắng người chứ?”
Bùi Cảnh Sinh: ”..”
Bùi Cảnh Sinh đã từng giao thiệp với người anh em tốt Trần Quốc Bảo
kia của Trương Tấn Phong, giờ phút này anh ta rốt cuộc cũng đã hiểu vì
sao Trần Quốc Bảo lại đánh giá đôi vợ chồng này là “trống mái song sát”, thật quá chính xác mà.
Thấy Bùi Cảnh Sinh có chút bực tức mà rời đi, đầu óc Võ Hạ Uyên liền mơ hồ, cô nói Sai cái gì sao?
Trong phòng khách, Trương Tấn Phong đang nâng Bào Ngư lên rất cao,
thế nhưng Bào Ngư cũng không hoảng sợ, còn “ha ha ha” cười khanh khách:
“Bố, bò bò..”
Ánh mắt của Trương Tấn Phong sáng “Bố “Đúng rồi! Là bố!” Trương Tấn
Phong không nhịn được liền hôn mạnh lên miệng Bào Ngư: “Con trai của bố
thật thông minh!”
Võ Hạ Uyên vội vàng đi tới, vuốt ve bàn tay nhỏ của Bào Ngự, vui vẻ nói: “Gọi mẹ đi”
Bào Ngư há miệng rồi lại ngậm lại, xoắn quýt một lúc lâu mới nói: “Bố”
Võ Hạ Uyên tức giận xoay người lại: “Sao lại như vậy? Chỉ có thể gọi
bố nhưng lại không thể gọi mẹ? Con đã quên là ai đã mang thai con mười
tháng rồi mới sinh rồi sao?”
Trương Tấn Phong cất tiếng cười to, một tay ôm Võ Hạ Uyên vào trong
lòng, ghé đến sát tai người phụ nữ thấp giọng nói: “Con trai vẫn còn
nhỏ, từ từ dạy con là được mà.”
Võ Hạ Uyên hòa toàn không chịu không nổi khi anh nói như vậy, vành
tai cô đã đỏ bừng. Cô nghĩ sẽ không có ai có thể yêu thương Bào Ngư hơn
Trương Tấn Phong được. Lần thoát khỏi virus X này hãy để cô dùng hết tâm sức mà sinh ra đứa trẻ.