Trương Thiên Định vừa mới xuống máy bay thì đã đi thẳng tới bệnh viện.
Võ Hạ Uyên đụng phải anh ta lúc ở ngoài hành lang, lúc đó cô đang cầm bình giữ nhiệt trong tay, sau khi liếc mắt nhìn thấy được Trương Thiên
Định thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là cậu thiếu niên
hung hăng càn quấy năm xưa, hiện tại đã trưởng thành rồi.
Mi mắt của Trương Thiên Định vẫn đẹp đẽ tinh xảo như trước, nhưng
tầng trẻ trung trước đó đã bị ép xuống, bị đè bởi một lớp chững chạc
thật dày.
Mà ở đẳng sau lưng Trương Thiên Định, còn có một người đã sớm là vợ của người ta, Huỳnh Tố Vân, đang đứng.
Huỳnh Tố Vân nở nụ cười gật đầu với Võ Hạ Uyên một cái, cô ta không
bước lên phía trước, dường như muốn để cho Trương Thiên Định và Võ Hạ
Uyên có không gian để nói chuyệ “Đã lâu không gặp” Võ Hạ Uyên chủ động
chào hỏi.
Yết hầu của Trương Thiên Định lên xuống một chút, hai mắt chăm chú
nhìn thẳng vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, một hồi lâu sau, rốt
cuộc anh ta cũng cử động một cái, bước lên ôm lấy Võ Hạ Uyên, thấp giọng nói bên tai của cô: “Còn sống cũng không biết báo một tiếng bình an hay sao?”
Võ Hạ Uyên cũng vòng tay ôm lấy anh ta: *Xin lỗi, để cho mọi người phải lo lắng rồi”
Cái ôm này sạch sẽ mà ngắn ngủi, cuối cùng Trương Thiên Định buông Võ Hạ Uyên ra, đưa tay về phía Huỳnh Tố Vân, sau đó kéo người đi đến sát
bên cạnh mình: “Người này chắc cũng không cần tôi phải giới thiệu nữa
chứ?”
Sau đó lại nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Vợ của tôi, Tố Vân”
Ánh sáng trong con ngươi của Võ Hạ Uyên khẽ lấp lánh một cái, cô “tự
nhiên” biết được, Trương Thiên Định đã hoàn toàn đón nhận Huỳnh Tố Vân
rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không nói ra những lời này.
Huỳnh Tố Vân đỏ mặt, nói với Võ Hạ Uyên: “Cô không sao thì tốt rồi”
Sắc mặt của Trương Thiên Định bỗng tối sầm lại: “Người đang ở đâu?”
Trương Tấn Phong vẫn yên yên lặng lặng năm hôn mê, đến nay cũng đã
gần mười ngày trôi qua rồi nhưng anh vẫn không hề có dấu hiệu gì cho
thấy mình sẽ tỉnh lại.
Nhìn người đàn ông gầy đến mức mất đi cơ bắp ở trước mặt mình, trong
lòng Trương Thiên Định tràn đầy cảm xúc phức tạp, trước nay anh ta đều
cho rằng mình yêu Võ Hạ Uyên, nhưng mà sau này anh ta mới có thể hiểu
được, người anh ta yêu là chính mình, bởi vì thói quen luôn luôn có
được, cho nên mới không cam lòng mất đi, mà tình yêu của.
Trương Tấn Phong đối với Võ Hạ Uyên, mới thật sự là yêu đến tận xương tủy.
“Bác sĩ nói anh ấy sắp tỉnh lại rồi” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói, cô
ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Trương Tấn Phong bao bọc
lại trong hai bàn tay của chính mình: “Tôi biết chắc là anh ấy đã vô
cùng mệt mỏi, cho nên ngủ thêm một lát mà thôi, cũng không có gì”
Huỳnh Tố Vân nhìn hai người, chóp mũi đau xót.
Sau khi thăm Trương Tấn Phong xong, thì cũng đến lúc phải nói vào chuyện chính.
“Chú hai chuyên quyền ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, đúng là đã
đẩy nhà họ Trương lên được đến một tầm cao mới, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều có lòng cảm kích chuyện này, hiện tại muốn nhân cơ hội mượn gió bẻ măng cũng có không ít người.” Trương Thiên Định mở
miệng.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Tôi biết”
Người giống như Trương Văn Thanh quá nhiều, ông ta không quan tâm
người khác cho ông ta bao nhiêu, ông ta chỉ quan tâm đến việc lòng tham
của ông ta đã thỏa mãn được bao nhiêu, mơ tưởng đến vị trí của Trương
Tấn Phong, đồng thời cũng lại có một nỗi sợ hãi sâu sắc đối với Trương
Tấn Phong, thật vất vả mới có được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên
là sẽ hy vọng có thể dùng một cú đá mà đạp được vị thân luôn luôn đứng ở vị trí trên đỉnh cao kia rơi xuống vũng bùn.
“Nhưng tôi đã trở về ồi” Đáy mắt Trương Thiên Định vẫn tràn đầy kiêu
căng giống như năm xưa: “Đụng tới Phong Thiên, bọn họ không có tư cách.”
Mấy ngày sau, lại có một chuyện xảy ra ngoài dự liệu của Võ Hạ Uyên.
Trương Văn Thanh vậy mà lại thuyết phục được ba vị cổ đông góp vốn
của Phong Thiên, với số cổ phần của ba người đó cộng lại, cũng chiếm tới được ba mươi phần trăm tổng số cổ phần của Phong Thiên.
Ba mươi phần trăm, không phải là một số lượng nhỏ.
Trương Văn Thanh dường như đã điều chuyển xong, một lần nữa gọi điện thoại cho Phùng Bảo Đạt, bảo anh ta chuyển lời lại cho.
Võ Hạ Uyên, để cho hai người bọn họ lại đến đàm phán một lần nữa.
Võ Hạ Uyên đương nhiên là đến, hơn nữa cùng đi với cô lần này, còn có Trương Thiên Định.
Thấy Trương Thiên Định, Trương Văn Thanh nháy mắt một cái liền rơi
vào trạng thái luống cuống, nhưng ngay sau đó lại rộ ra một ý cười đắc ý khi thấy Trương Thiên Định đang rất muốn lao tới đấm một cú trên mặt
ông ta.
“Đây là di chúc” Võ Hạ Uyên trực tiếp ném ra đòn sát thủ: “Không biết ba vị giám đốc nghĩ như thế nào.”
“Rút cổ phần” Một người trong số đó trầm giọng nói.
Con ngươi của Trương Thiên Định lập tức co rút lại, bọn họ muốn…
Đối chọi với tầm mắt của Trương Văn Thanh, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng hiểu được, ông ta đang có ý muốn cá chết lưới rách.
Ngay lập tức rút đi ba mươi phần trăm cổ phần đối với Phong Thiên mà
nói chính là đòn tấn công gây tổn thương nặng nề, đây không phải là điều mà Võ Hạ Uyên muốn thấy.
“Tôi có thể hỏi là tại sao không?”
Một vị Giám đốc già khoảng trên sáu mươi tuổi lẳng lặng nhìn Võ Hạ
Uyên: “Cô có thể lựa chọn tiếp tục kế thừa và phát triển Phong Thiên sau khi Tổng giám đốc Trương đi, thì chúng tôi cũng có thể lựa chọn không
tiếp tục dốc sức vì Phong Thiên nữa. Cô mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mấy
người chúng tôi mặc dù không được như Tổng giám đốc Trương, nhưng mà
chúng tôi cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của một con nhóc con, đợi
đến khi cô đem cổ phần của chúng tôi đi đầu tư rồi làm lụi bại hết, vậy
thì có muốn rút lui cũng không còn kịp nữa rồi.”
Lời nói này hết sức thực tế.
Võ Hạ Uyên hiểu rõ những băn khoăn của bọn họ, hiện tại Trương Tấn
Phong sống chết vẫn còn chưa rõ, bọn họ chọn lợi tránh hại, so với việc
lựa chọn một người phụ nữ chưa từng trải qua phong ba thương trường thì
sao bằng việc nhanh chóng chọn lại một cây đại thụ khác vững chãi hơn,
hơn nữa, nếu như không có ba mươi phần trăm cổ phần này, địa vị đầu rồng của Phong Thiên ät sẽ bị lung lay, mà ba người này rốt cuộc cũng đã có
được một loại cảm giác vượt trội hơn người khi nắm giữ được mạch sống
của Phong Thiên.
Ý tưởng của Trương Văn Thanh thì lại càng đơn giản hơn, bất kể Trương Tấn Phong có tỉnh lại hay là không, nhất định ông ta phải làm xong được chuyện này! Cứ coi như ông ta không lấy được Phong Thiên, thì cũng phải khiến cho Võ Hạ Uyên rơi vào tình cảnh chật vật, cho dù có một ngày
Trương Tấn Phong thật sự tỉnh lại thì cũng không còn cách nào có thể
xoay chuyển được trời đất, đến lúc đó chỉ cần phân chia một chút là được một chút.
Hướng gió trên thương trường biến hóa khôn lường, không chừng chờ đến lúc Trương Tấn Phong mở mắt tỉnh dậy, một ngày này cũng đã thay áo xong rồi.
Trương Văn Thanh vừa nghĩ đến đây thôi cũng đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi.
Trương Thiên Định vẫn luôn một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Ba
chú không tin tưởng thím hai của tôi, cũng không tin tưởng vào tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, ba người ngồi ở phía đối diện đều có chút do dự,
trong lòng bọn họ hiểu rất rõ ràng, dù cho có những tai tiếng hư hỏng
kia đi chăng nữa nhưng mà có nói thế nào thì Trương Thiên Định cũng sẽ
là người cầm bánh lái tương lai của con thuyền nhà họ Trương, chỉ là
không biết.
“Mợ hai đây tình nguyện giao lại hết tất cả cho Thiên Định sao?” Vị Giám đốc già kia hỏi.
“Đương nhiên, tất cả những thứ tôi làm cũng đều chỉ là vì Phong Thiên, vì lợi ích của tất cả mọi người” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Thật ra thì bọn họ cũng hiểu lầm rồi.
Những thứ mà Trương Tấn Phong để lại cho Võ Hạ Uyên thực ra không có
bao nhiêu liên quan đến Phong Thiên, ý tứ ban đầu của bố Trương là để
cho Trương Thiên Định thừa kế tất cả sản nghiệp, dựa theo tính cách của
Trương Tấn Phong, anh sẽ giúp đỡ sẽ cứu trợ, nhưng tuyệt đối sẽ không
cướp lấy, thứ mà anh để lại cho Võ Hạ Uyên, chính là những tài sản mà
mấy năm nay anh đã gây dựng được ở nước ngoài, nhưng đây cũng chính là
điểm mà Võ Hạ Uyên không thể nào.
để lộ ra được, nếu không Trương Văn Thanh đã sớm lật được trời, sau
đó mỗi ngày còn phải suy nghĩ biện pháp để nhanh chóng lấy được tính
mạng của Trương Tấn Phong rồi.
“Ba vị Tổng giám đốc đừng nghe con đàn bà này ăn nói bậy bạ, cô ta
làm sao có thể buông tay được chứ?” Trương Văn Thanh có chút hốt hoảng.
*Tôi có thể soạn ra hợp đồng tặng cho”
Võ Hạ Uyên nói tiếp.
“Mày!” Trương Văn Thanh giận đến mức cả mặt đỏ rần.
Nhưng Võ Hạ Uyên ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho ông ta.
*Cho dù là như vậy” Lại thêm một người khác mở miệng: “Nhưng Trương
Thiên Định ậu còn trẻ như vậy, làm sao cậu có thể đảm bảo cậu có thể so
được với chú hai của cậu?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đối phương lắc đầu: “Điểm này vẫn chưa đủ để có thể thuyết phục được
tôi “Nếu như cộng thêm tôi nữa thì sao?” Từ phía cửa vang lên một giọng
nói điềm đạm hòa nhã, Võ Đức Duy lững thững đi tới, đứng ở bên người Võ
Hạ Uyên: “Tôi là Võ Đức Duy, người trước mắt nắm quyền ở Thành Phát, Hạ
Uyên là em gái của tôi, nếu như em ấy muốn chống đỡ Phong Thiên, vậy thì tôi sẽ là núi dựa lớn nhất của em ấy”
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức biến đổi.
Cái tên Võ Đức Duy này bọn họ cũng không xa lạ gì, những năm này
Thành Phát phát triển vô cùng lớn mạnh, nếu như đặt ở Cần Thơ mà so sánh thì hoàn toàn có thể tranh cao thấp cùng với Phong Thiên.
Thế cục lần này lại biến đổi trong nháy mắt.
Trương Văn Thanh dựa vào lưng ghế phía sau một chút, ánh mắt đờ đẫn,
trong lòng cũng biết chuyện đã xong rồi. Lợi ích mang theo sức cám dỗ
như vậy, mấy con cáo già này làm sao có thể bỏ qua được?
Quả nhiên, một người mở miệng: “Ồ?
Nếu như Tổng giám đốc Võ đã muốn gia nhập, hay là góp cổ phần đi?”
Đây rõ ràng là muốn kéo Võ Đức Duy xuống nước.
Mấy lời ngoài miệng của Võ Đức Duy đều là những thứ vô dụng, bọn họ
muốn nhìn thấy dòng tiền tiến vào Phong Thiên được luân chuyển mới có
thể yên tâm được, đến lúc đó, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bọn
họ không tin xảy ra chuyện thiệt hại đến lợi ích mà Võ Đức Duy vẫn có
thể khoanh tay đứng nhìn.
Đây là bọn họ đang ép Võ Đức Duy và Võ Hạ Uyên.
“Khẩu vị của các người đúng thật là lớn đấy” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, trong đầu Võ Hạ Uyên cũn: tiếng nổ mạnh.