Tần tri huyện mở phong thư, nghênh diện chính là chữ viết quen thuộc.
“Này, đây là mặc bảo* của Liêu tiên sinh!”
*: chữ viết, bút tích.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn sinh ra một loại bản năng trân quý, xúc động……
Liêu Vô Hà sở dĩ thanh danh tại ngoại, một là đầy bụng tài học không ai
bằng, cỏn một cái khác chính là tài viết chữ đẹp khiến người truy tìm,
sưu tầm. Làm cho chữ viết của hắn lưu truyền ra bên ngoài cực ít, thường thường ngẫu nhiên thiệp mời, thư từ được người trân trọng cất giấu,
hiện giờ càng ít đi.
Tần tri huyện nhiều năm qua hao hết tâm tư,
cũng chỉ tìm được nửa câu đối tự tay Liêu Vô Hà viết, sớm đã dán ở trên
tường, hang ngày làm việc ở trong thư phòng, thường xuyên viết lại, đánh giá. Đến nỗi câu đối này có phải là ai đó trực tiếp trèo cửa lớn Liêu
phủ trộm xé xuống hay không…… Người đọc sách không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt này!
Thấy là Liêu Vô Hà tự tay viết thư, Tần tri huyện
đột nhiên có loại cảm động đã lâu mới được coi trọng, hít một hơi thật
sâu, lúc này mới xem tiếp.
Nếu thật sự bàn về bản lĩnh lừa người, Liêu Vô Hà tự nhận thứ hai, chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất.
Lời trong miệng hắn rực rỡ tựa hoa sen, dưới ngòi bút lại điên đảo càn
khôn, lời viết trên giấy là lời nói rỗng tuếch, không có một chút ý
nghĩa thực tế. Cái gì mà “Ngươi mấy năm nay tận tâm tận lực lo liệu
chính vụ, đại nhân nhà ta đều nhìn thấy, ghi tạc ở trong lòng, thật sự
là vất vả…… Đại nhân lòng nóng như lửa đốt, văn nhân chúng ta nặng nhất
chính là danh tiết, vạn mong làm người cao khiết (cao thượng và trong
sạch) không tì vết, làm vị quan tốt có thể tạo phúc cho bá tánh, chớ có
bị kẻ gian lợi dụng mà dẫn đến sai lầm, làm tổn hại bản thân……” Vân vân.
Những lời này đối với người khác, có vẻ chỉ là thủ đoạn quan trên động viên,
nói lời khách sáo khích lệ tinh thần cảnh giác, nhưng người nói vô ý,
người nghe có tâm, người nghe khác nhau có thể diễn giải ra ý tứ khác
nhau, đối với Tần tri huyện mà nói, quả thực những câu này đánh trúng
tâm hắn, cuối cùng chỉ tập hợp lại thành một câu:
Bọn họ đã biết!
Đáp án này dọa Tần tri huyện sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng,
nhưng ngoài nỗi sợ hãi, còn có loại cảm giác giải thoát, nhẹ nhõm không
nói rõ được……
Khi trong lòng Tần tri huyện dao động hết sức điên
cuồng, Yến Kiêu lại lôi kéo Bạch Ninh khen Liêu Vô Hà hết lời, thổi
phồng đến mức không góc chết
Kế ly gián lần này về hình thức ban
đầu nàng nghĩ ra không sai, Liêu Vô Hà cũng tỏ vẻ tán thưởng, nhưng hai
người lại có bất đồng về mục tiêu.
Yến Kiêu vốn là muốn nhằm vào
Phương Phong, dù sao cũng là nữ nhi của hắn chết, mặc kệ trên phương
diện nào càng có thêm động cơ.
“Tình yêu thương con?” Liêu Vô Hà
vừa nghe liền cười, lời vừa nói ra, nếu thật sự rơi xuống nước, hận
không thể độc chết cá, “Người nguyện ý dâng nữ nhi của mình ra, tất là
hạng người tàn nhẫn độc ác, chỉ sợ đã không thể gọi là người, kế ly gián chưa chắc thực hiện được.”
Phương gia bây giờ tuy rằng xuống dốc không phanh, nhưng một con tàu hỏng vẫn còn ba vạn cái đinh, lại ở trên địa bàn của hắn, nếu năm đó hắn thật sự không muốn, ai dám cưỡng ép?
Hiện giờ đã qua mấy năm, nếu hắn có ý niệm thay nữ nhi giải oan, cũng
không đến mức không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Yến Kiêu nhớ kỹ lời này ở trong lòng “Xác thật, ta cũng có chút phân vân, cho nên cố ý tới nghe cao kiến tiên sinh.”
Kế ly gián này, cơ hội chỉ có một lần, dùng tốt, làm ít công to; dùng không tốt, không chừng sẽ phản tác dụng với chính mình.
Liêu Vô Hà lắc cổ tay, gấp quạt lại, ở trên mặt bàn viết một chữ Tần.
Yến Kiêu và Bạch Ninh nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, “Nhưng
tiên sinh, Tần tri huyện kia thấp cổ bé họng, rõ ràng ở tầng phía dưới,
có khả thi không?”
Liêu Vô Hà nhoẻn miệng cười, “Phương Phong làm người thanh cao kiêu ngạo, coi trọng thanh danh hơn bất kỳ thứ khác,
nếu sự tình như các ngươi dự tính, dù là kề dao vào cổ, hắn cũng sẽ
không bao giờ thừa nhận cái chết của nữ nhi mình không rõ ràng.”
“Về phần Trương Hoành và Ngưu Thụy, hai người chính là anh em cột chèo*,
một tổn cùng tổn một vinh cùng vinh, quan hệ không tầm thường. Nếu gặp
phải chuyện này, chỉ sợ sẽ nói cho đối phương đầu tiên, đến lúc đó kế ly gián tự sụp đổ.”
*: hai người lấy hai chị em cùng một nhà.
“Vương gia không cần nhắc tới, cũng thế. Cuối cùng chính là Tần tri huyện, các ngươi có từng để ý, Phương gia sống ở huyện thuộc thẩm quyền của Tần
tri huyện, chiếu theo pháp luật, nếu chẳng may có người chết ngoài ý
muốn, quan phụ mẫu địa phương trước tiên nên phái ngỗ tác đi xác nhận
nguyên nhân cái chết.”
Yến Kiêu hô hấp dồn dập, ánh mắt sáng lên, “Nói cách khác, rất có thể chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Tần
tri huyện, hắn là bị kéo lên thuyền!”
Người Phương gia cố gắng
che dấu cái chết của Phương Lê Tuệ, chắc chắn không qua được mắt tri
huyện, nếu nói trước đây có giao tình, xác suất rất thấp.
Bạch Ninh cũng vỗ tay nói phải.
Liêu Vô Hà mỉm cười gật gật đầu, “Nhân mệnh quan thiên (sinh mệnh là chuyện
của trời), người bình thường không thể định đoạt. Ngưu Thụy đã thất thế, Trương Hoành so với hắn cũng chỉ là ngoại quan cao hơn một bậc mà thôi, quản không được hết, nếu hắn thật sự muốn đề cao chính nghĩa, làm sao
có thể gió êm sóng lặng như thế.”
“Cho nên sở dĩ hắn gia nhập,
hoặc là có lòng sở cầu, hoặc là bị mấy nhà liên thủ tạo áp lực ép buộc,
nhưng bất kể là lý do nào đều cực kỳ không ổn định.”
Đã hai năm trôi qua, Tần tri huyện cũng chưa được chỗ tốt nào, chỉ sợ bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Bạch Ninh cười to, “Nếu là cầu lợi, tự nhiên không ai có thể cho nhiều hơn
so với Định Quốc Công; nếu là bị người bức bách, hiện giờ đúng lúc cầu
Quốc công gia thay hắn chủ trì công đạo.”
Yến Kiêu chỉ cảm thấy
thông suốt, vội vàng đứng dậy hướng Liêu Vô Hà hành lễ, “Tiên sinh thật
có cao kiến*, nghe ngài nói chuyện một buổi hơn mười năm đọc sách! Làm
như vậy đi!”
*: ý kiến hay và sáng suốt hơn hẳn những ý kiến thông thường.
Sau khi thư và cả quà tặng ngày lễ được gửi đi mà thật lâu vẫn không thấy
hồi âm, Yến Kiêu cảm thấy nôn nóng bất an, Liêu Vô Hà lại ở tư thế Lã
Vọng buông cần**, tự tin cười, “Một gậy này, xem như đánh trúng.”
**: điển tích “câu cá chờ thời” của Lã Vọng (Khương Tử Nha), ý nói người
làm việc lớn nên có đức tính kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ chín muồi để làm nên việc lớn.
Thư từ, quà tặng trong ngày lễ chẳng qua để
hợp quy củ, phép tắc thôi, nếu Tần tri huyện thật sự quyết tâm đi đường
tối, hoặc là giả ngu, hoặc là khinh thường, e rằng giờ phút này đã sớm
hồi âm.
Đảo mắt kỳ thi hương đã kết thúc, nhưng Bàng Mục và đám
người giám thị vẫn phải tiếp tục nhốt mình ở trường thi để chấm bài, vì
họ sợ giám khảo thông đồng, cấu kết với thí sinh bên ngoài, có muốn đến
đưa cơm cũng không được.
Vệ Lam cũng phải trở về Đô Xương phủ tham gia kỳ thi, không có khả năng vừa thi xong trở về nhà luôn.
Trung thu yến năm nay thiếu vắng người, thật là quạnh quẽ, vắng vẻ.
Cũng may, Đồ Khánh phụ trách tuần tra bên ngoài, buổi tối ngày mười lăm
tháng tám đổi gác với người khác, tranh thủ thời gian trở về dùng bữa.
Người phía dưới tặng rất nhiều cua, tôm béo ngậy, từ song cũng có, từ hồ cũng có, Yến Kiêu trổ tài, nào là cua sốt, cua sốt cay, tôm om dầu, tôm rim
tỏi... đầy một bàn lớn, mọi người ăn thập phần đã ghiền.
Thấy Yến Kiêu thường xuyên thất thần, Nhạc phu nhân cười an ủi nói: “Đừng lo
lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sau này còn có nhiều dịp như thế
này.”
Hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Thời đầu chiến tranh, các
tướng sĩ ra đi thường phải tính theo năm, sinh tử không biết, chỉ có thể mỏi mắt mong chờ. Hiện giờ chỉ cách mấy con phố, lại biết bọn họ gió
thổi không tới, mưa rơi không đến, còn có ăn có uống, có cái gì cần phải lo lắng?
Yến Kiêu: “……”
Ta một chút cũng không thấy được an ủi?
Phải nói tâm ngài thật sự rất lớn, nếu giống như lão thái thái nói, gặp phải loại chuyện như này chẳng lẽ không nên tiếc nuối việc nhi tử không thể
cùng mình ngắm trăng thưởng nguyệt sao?
Đồ Khánh mỉm cười nói:
“Không thể ăn, chẳng lẽ không thể nghe sao? Ta sẽ đem mỹ vị này nói tỉ
mỉ, chi tiết cho đại nhân và bọn họ nghe là được.”
Nếu không nhìn vào con cua mập mạp trên tay hắn, mà chỉ nhìn vẻ mặt chân thành này, ai có thể nghĩ vị công tử ca này nói mấy lời thiếu đòn như vậy?
Yến Kiêu đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi thật sự có khả năng trở thành đồng tri đầu tiên bị quan giám thị đánh chết!”
Mọi người cười to.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại thưởng mấy chục bồn cúc hoa do Phi Hổ
Đường và Hắc Long các lấy danh nghĩa cảm tạ gửi đến, dưới sự dẫn dắt hạ
của Liêu Vô Hà, mỗi người phải làm một bài thơ. Yến Kiêu và Bạch Ninh,
hai người không thể thuyết phục, lập tức dùng chiến thuật rút lui……
Vốn tưởng rằng hôm nay cứ trải qua một cách bình lặng như vậy, bên ngoài
đột nhiên có người gửi thiệp tới nói muốn gặp Liêu Vô Hà, nói rõ có
chuyện quan trọng cần thương lượng.
Liêu Vô Hà nhận lấy tấm thiệp nhìn qua một cái, khẽ cười một tiếng sau đưa cho Yến Kiêu, “Như thế,
chúng ta cũng coi như một lần giống Khương Thái Công (Khương Tử Nha).”
Yến Kiêu nhìn lạc khoản, “Tam Hoành?”
Liêu Vô Hà ra hiệu bảo nàng và Bạch Ninh, Đồ Khánh đến thư phòng, “Thời trẻ
khi ta còn là thiếu niên khinh cuồng, từng làm một bài luận, diễn giải
Tần quốc cổ là đất tam hoành*. Bài luận này không được truyền lưu rộng
rãi, người biết đến nó không nhiều lắm, Tần tri huyện cũng có chút ý
tứ.”
*: hoành-nghĩa là nét ngang, trong chữ Hán ba nét ngang nối với nhau thành chữ “vương” 王.Thời chiến quốc, 6 nước (Hán, Triệu, Ngụy, Sở, Yên, Tề) liên kết với nhau để chống với nước Tần. Tần Thủy Hoàng là người tiêu diệt 6 nước thống nhất thiên hạ. Mà 6 nước nối với nhau cũng thành ba nét ngang. Theo mình
hiểu là ý nói ở đâu có những người như Liêu Vô Hà thì tất ở đó như đất
Tần, dù có bao nhiêu người như Tần tri huyện cũng đánh bại một Liêu Vô
Hà. (ai có cách hiểu khác đúng hơn thì bình luận nhé).
Đám người Yến Kiêu nhìn nhau, thầm nghĩ ngài đừng trẻ lại, ngài lúc này còn chưa đủ cuồng sao?
Nói như vậy…… Có phải hắn cũng lợi dụng ưu thế của thần tượng để bộc lộ ý tứ?
Nghĩ đến đây, Yến Kiêu không hiểu sao lại có một chút cảm giác thân thiết đối với Tần tri huyện. [Vì cùng chung thần tượng chứ sao!!!]
Sau đó, người sai vặt dẫn đến một người khả nghi dùng áo choàng che kín
người, khăn quàng cổ che mặt, hắn vừa vào cửa thấy có bốn người ngồi bên trong, trong đó có hai người là nữ tử, cả người sững sờ.
“Tần tri huyện?” Liêu Vô Hà vân đạm phong khinh nói, “Tại hạ Liêu Tịch.”
Tần tri huyện lập tức hoàn hồn, vội bỏ áo choàng và khăn quàng cổ, lộ ra
một gương mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, đôi môi run rẩy, “Ngài, ngài chính là
Liêu tiên sinh?”
Yến Kiêu chú ý đến hai chân hắn muốn khuỵu xuống, là bộ dáng muốn bái lạy nhưng lại cố kìm nén.
Thấy sắc mặt Tần tri huyện chật vật, Liêu Vô Hà nhẹ nhàng cười một cái, chỉ
vào Yến Kiêu: “Vị này chính là Yến ngỗ tác đại danh đỉnh đỉnh, hai người kia ngươi có thể coi là đồng minh, là Bạch gia, Đồ gia đến từ kinh
thành.”
Thỏa (xong xuôi, ổn thỏa)!
Tần tri huyện thấy không còn cố kỵ, một tiếng thình thịch quỳ xuống, “Tiên sinh cứu ta!”
Chờ hắn quỳ xuống, Liêu Vô Hà mới tiến lên nâng hắn dậy, thuận miệng an ủi hắn, sau đó mới hỏi từ đầu đến cuối.
Tốt xấu cũng là phụ mẫu một phương, thất thố lúc ban đầu qua đi, Tần tri
huyện cũng từ từ lấy lại vài phần phong phạm của quan viên. Sau khi biết được thân phận của Yến Kiêu và Bạch Ninh, hắn đâu dám coi khinh nữ tử,
lập tức hướng các nàng chắp tay, lúc này mới từ từ kể ra.
“Hai
năm trước ngày mười sáu tám tháng, hạ quan khó có được mấy ngày thanh
nhàn, đang muốn bồi phu nhân ra khỏi thành dâng hương, lại đột nhiên có
người của Phương gia tới báo, nói đại cô nương nhà bọn họ đêm hôm qua
trộm ra ngoài sân ngắm trăng, không may ngã vào trong ao nên chết đuối,
buổi sáng hôm nay mới phát hiện.”
Nói đến đây, hắn nhịn không
được thú nhận với mọi người: “Thật không dám giấu giếm, hạ quan nhiều
năm qua vẫn luôn làm đúng việc, án kiện qua tay lớn bé không có năm trăm cũng có ba trăm, có gì xấu xa mà chưa thấy qua? Vừa nghe lời này, lúc
ấy cũng có chút nghi ngờ. Nhưng nghĩ đó là Phương gia, cho nên tạm thời
không hỏi.”
Mọi người gật đầu, Yến Kiêu hỏi: “Tần đại nhân trước kia có từng qua lại với người Phương gia không?”
“Không dám nhận một tiếng đại nhân của cô nương,” Tần tri huyện hữu khí vô lực chắp tay, lại lắc đầu, “Không dối gạt chư vị, lúc trước hạ quan khi mới được điều đến nhậm chức tri huyện, xác thật từng có ý niệm muốn giao
hảo với người Phương gia, nhưng tầm mắt người nhà họ Phương thật sự quá
cao, đừng nói hạ quan, ngay cả tri châu bản địa cũng không đặt ở trong
mắt. Hạ quan cũng đã thử vài lần, đóng cửa cài then nghĩ mình tốt xấu
cũng là mệnh quan triều đình, thật sự không làm nổi, hoàn toàn chặt đứt ý niệm.”
Thời điểm hắn nói chuyện, Yến Kiêu nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, không bỏ sót bất cứ biểu tình hay động tác nào cho dù là rất nhỏ, trên cơ bản có thể xác định Tần tri huyện không nói dối.
Nàng lại nhìn về phía Liêu Vô Hà, hắn cũng gật đầu không chút để ý, hiển
nhiên lời nói này vô cùng hợp lý, hơn nữa cũng phù hợp với tình huống
bọn họ đã điều tra lần trước, hẳn là không có vấn đề gì.
Sinh tử
tồn vong giấu ở trong lòng mấy năm, bây giờ rốt cuộc có thể nói hết ra,
Tần tri huyện hoàn toàn không cần bất luận cái gì thúc giục, dứt khoát
lưu loát nói.
“Nghĩ hắn rốt cuộc cũng là nhà giàu bản địa, lại
đúng dịp gặp ngày hội, hạ quan về tình về lý đều nên tự mình đi một
chuyến, thế nhưng khi vừa đến, hạ quan liền biết xong rồi.” Tần tri
huyện lau mồ hôi, vô ý thức nuốt nước miếng, cười khổ nói, “Phương Phong kia trái ngược với vẻ lãnh đạm thường ngày, đối với hạ quan thập phần
nhiệt tình, nhưng chỉ là hỏi han ân cần, lại không nóng nảy nghiệm thi.”
Hắn nhìn về phía mọi người, “Nghĩ Phương cô nương kia cũng chỉ mới mười
tám, lại là tiểu thư khuê các, bây giờ đột nhiên qua đời, nhà bình
thường ai mà không phải cực kỳ bi thương, nghĩ sớm ngày xong xuôi việc
vặt, để nàng xuống mồ vì an?”
“Hạ quan xuất thân bần hàn, có thể
làm được đến cái chức tri huyện đã là không dễ, trước mắt xảy ra sự việc như vậy, trong lúc nhất thời lại không có người cùng thương nghị……”
“Ngỗ tác Tô Bổn là người thành thật, sau khi xem qua thi thể bị dọa, cả người mềm nhũn, sợ tới mức lời nói không nên lời.”
Thấy hắn vẫn chưa nói đến điểm mấu chốt, Bạch Ninh nhịn không được thúc giục, “Thi thể kia như thế nào?”
Tần tri huyện tay run rẩy bưng chén trà, chấn động đến chén trà, chén và
nắp chén trà va vào nhau không ngừng vang lên tiếng giòn vang. Hắn hình
như đã phải hứng chịu nỗi kinh hách sợ hãi cực lớn, đến mức đã qua hai
năm, khi nói lại lần nữa, còn không có cách nào thoát khỏi nỗi sợ hãi
ấy.
“Hạ quan chỉ nhìn thoáng qua liền không dám nhìn lại, thi thể kia trên dưới trải rộng vết bầm tím, càng có rất nhiều vết sưng, vết
roi cùng vết tích bị phỏng không biết do đồ vật nào gây nên, hiển nhiên
là bị người làm nhục đến chết.” Tần tri huyện nói xong liền quỳ xuống,
nhịn không được, nước mắt nước mũi giàn giụa nói, “Hạ quan, hạ quan trên có cao đường, dưới có thê nữ, nghĩ đến cái chức quan này, chỉ muốn sống thành thật hết cuộc đời này thôi, chưa từng nghĩ đến mơ màng hồ đồ đã
bị người kéo lên thuyền?”
“Hạ quan lúc ấy liền muốn chạy, nhưng
ai biết tri châu Xương Bình cùng Ngưu Thụy cũng ở đó, lập tức vừa đấm
vừa xoa, uy hiếp nói muốn tuyên bố ra bên ngoài là hạ quan phạm phải
gian dâm, khiến cho ta thân bại danh liệt, toàn gia không thể thoát
thân…… Lại nói hiện giờ hạ quan cũng biết, nếu để lộ tiếng gió, ai cũng
chạy không được. Còn nói biết ta bị ủy khuất, nếu có thể chấm dứt việc
này, quý nhân bên trên tất nhiên sẽ quên không công lao của ta, đến lúc
đó, đến lúc đó công danh lợi lộc……”
Đồ Khánh nhíu mày, “Cho nên
ngươi lừa trên gạt dưới? Bây giờ mắt thấy bọn họ hứa hẹn lúc trước chậm
chạp không thực hiện, quyết định phản bội?”
Tần tri huyện khóc
ngã xuống đất, gần như sụp đổ lại khó nén hổ thẹn nói: “Đồ đại nhân, hạ
quan là có tội, không nên mê muội, ham lợi. Nhưng, nhưng hạ quan chỉ là
kẻ hèn chức quan thất phẩm, lại không người giúp đỡ, sao dám phản kháng? Ta, ta cũng muốn sống, thê tử ta cũng chỉ là nữ tử ôn nhu yếu đuối, hài tử còn nhỏ như vậy, lão nương ta ăn cả một đời khổ mới nuôi được ta, ta sao có thể liên lụy đến các nàng?”
Đồ Khánh liền không nói.
Hắn xuất thân tốt, nhưng cũng không phải kẻ bất thông tình lý.
Từ khi tuổi còn nhỏ đã bắt đầu ra ngoài du lịch, Đồ Khánh thực sự đã nhìn
thấy sự bất lực của rất nhiều quan viên tầng dưới và bá tánh. Muốn sống
cũng không có gì sai, rất nhiều thời điểm, bọn họ xác thật không nhiều
có lựa chọn.
“Vị quý nhân từ kinh thành tới là ai?” Khoảng cách
đến chân tướng càng ngày càng gần, hơi thở của Yến Kiêu cũng càng có
chút dồn dập.
Tần tri huyện bừa bãi lau mặt, “Lúc ấy bọn họ không nói, hạ quan nghĩ còn tồn một tia may mắn, ngầm trộm đi điều tra, ai
ngờ ngược lại càng chết tâm.”
“Người nọ tên Mẫn Hành Dũng, là đệ
đệ ruột của Lại Bộ Thị Lang Mẫn Hành cùng một mẹ đẻ ra.” Tần tri huyện
chán nản nói, “Chuyện của hai anh em họ bao năm qua hạ quan cũng đã nghe thấy, biết cũng chỉ sợ không biện pháp.”
Hắn không phải kẻ
ngốc, sau khi biết được thân phận của Mẫn Hành Dũng cũng đoán được một
hai: Ba người Phương, Trương, Ngưu có ý đồ khởi phục, muốn trèo lên
trên, nhưng cũng chưa có người thân cận đáng tin cậy, sau lại không biết tại sao bắt lấy cọng rơm rạ Mẫn Hành Dũng này, lúc này mới gây ra đại
hoạ.
Bạch Ninh nghe xong thóa mạ (mắng chửi) không thôi, Yến Kiêu và Đồ Khánh thay phiên trấn an.
Lúc trong phòng yên tĩnh trở lại, Yến Kiêu mở miệng hỏi một câu cực kỳ tàn
khốc nhưng lại là vấn đề mấu chốt: “Nếu Phương gia kia đến nữ nhi thân
sinh cũng đã dâng lên, Mẫn Hành Dũng cũng đã tận hứng như vậy, vì sao sự tình vẫn chưa hoàn thành?”
Lời vừa nói ra, Bạch Ninh và Đồ Khánh đồng thời nắm chặt tay nhau, hiển nhiên vô cùng tứcgiận.
Tần tri huyện được nàng ổn định, suy nghĩ một lát mới mờ mịt lắc đầu, “Hạ
quan cũng không nghĩ ra, lúc ấy còn nghĩ rằng bọn họ có phải trộm bận
việc hay không, được thăng quan liền đem hạ quan đá ra ngoài, nhưng đến
hôm nay đã hai năm còn chưa có động tĩnh, chỉ sợ đã có chuyện.”
Yến Kiêu lại nhớ đến thư của Phương Lê Tuệ, vội hỏi: “Sau khi cô nương
Phương gia xảy ra chuyện, có phải từng có người đến báo án?”
Tần
tri huyện vẻ mặt kinh ngạc “Ngươi như thế nào mà biết”, gật đầu nói: “Có một thiếu niên họ Nhậm, hình như là bằng hữu của Phương cô nương, lúc
ấy hạ quan cực kỳ sợ, kêu người đánh vài cái rồi đuổi đi.”
Thấy
mọi người cau mày, Tần tri huyện mồ hôi nhễ nhại biện giải nói: “Chỉ là
mấy bản tử nhẹ nhàng, để dọa hắn sợ mà thôi, chắc chắn chỉ bị thương
ngoài da, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Bạch Ninh lời nói sắc bén hỏi: “Biết hắn là tai hoạ ngầm lớn, ngươi cứ nhẹ nhàng
buông tha như vậy, không sợ sau này hắn nói ra sẽ làm hỏng đại sự sao?”
Tần tri huyện vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua, như có điều suy xét lời nói, mới nói: “Cô nương có điều không biết, báo án không phải nói miệng là
được, nói miệng không bằng chứng, dù có bẩm báo ngự tiền cũng không ai
tin.”
Bạch Ninh tức giận nghiến răng, Yến Kiêu vỗ vỗ tay nàng, lại hỏi Tần tri huyện, “Thiếu niên họ Nhậm kia thì sao? Hắn đi đâu?”
“Nói đến việc này cũng thấy kỳ quái,” Tần tri huyện nhíu mày nói, “Kỳ thật
xong việc, hạ quan cũng từng kêu người trộm theo dõi hành tung của hắn,
ai ngờ giống như hư không tiêu thất, không có tin tức.”
Hư không tiêu thất*?
*: biến mất như không khí, biến mất không để lại dấu vết.