Lại là một năm mưa xuân, hoa lê làm người yêu thích, gió thổi làm mặt hồ gợn sóng.
Tập Khánh phủ từ xưa đã có nhiều văn nhân, giống như bên trong không khí
mang theo một chút ý vị nhanh nhẹn, bá tánh bình thường cũng thích ngắm
hoa đấu cỏ, làm chút chuyện phong nhã.
Ngày hôm đó, ngoài thành
có hội chùa Hoa Thần, vô cùng náo nhiệt, từ đêm hôm qua trời đã bắt đầu
mưa nhẹ, cho nên người ra ngoài tìm hoa hỏi liễu cũng ít đi rất nhiều,
hợp với tú bà Lan Di Thiên Hương Lâu lười đứng dậy.
Thanh lâu sở quán sao, ban ngày vốn là không phải thời điểm hành nghề, hiếm khi ít người, dứt khoát trộm lười biếng.
Lan Di lười biếng ngáp một cái, nghiêng người dựa vào lan can lầu hai quét
mắt nhìn ra bên ngoài, nghe được thanh âm kẽo kẹt ở cửa nhỏ cuối hành
lang, cái tay đang phẩy quạt dừng lại một chút, lắc mông đứng lên.
“Chép xong rồi?” Nàng hỏi thiếu niên bạch y vừa mới đi ra.
Thiếu niên kia nghe tiếng xoay người lại, lộ ra gương mặt rắng nõn, ước chừng mười tám, chín tuổi tuổi, tuấn mi lãng mục, tướng mạo thanh tú, hoàn
toàn không giống hạng người hay lui tới nơi son phấn.
“Đã chép xong.” Hắn khẽ cười, giống như một hồ xuân thủy bị gió thổi nhăn mặt nước bên ngoài.
Năm đó, Lan Di từng hoài thai, nhưng cuối cùng không thể sinh ra, trong
lòng áy náy, mỗi tháng sẽ sai người chép mấy cuốn kinh thư để đốt. Hắn
trời sinh xuất sắc, nét chữ cũng tuấn tú, cho nên sau khi đến chậm rãi
ôm này việc.
Nhìn hắn, trong lòng Lan Di vừa vui mừng lại khổ sở, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ không chút để ý, tùy ý rút từ trong tay áo một cuộn giấy đưa qua, “Ngươi không phải cả ngày nói cái gì mà mặc bảo (chữ viết đẹp) của vị họ Đường thiên hạ ít có, chỉ là thường nhân khó có?
Này, cầm về chơi đi.”
Thiếu niên sửng sốt, theo bản năng nhìn lên, mặt mày nhiễm vài phần vui sướng, “Ngài có từ chỗ nào?”
Lan Di cười nhạo một tiếng, có chút đắc ý phe phẩy cây quạt nói: “Nam nhân
sao, rót mấy chén rượu vàng liền không biết đông nam tây bắc, đừng nói
bảo hắn viết chữ, có là ký khế ước bán mình khế cũng cho, giá trị cái
gì!”
Thần sắc thiếu niên trở nên phức tạp, chần chừ nói: “Đường tiên sinh…… Không đến mức?”
Người ta thường nói Đường tiên sinh phẩm hạnh cao khiết, cũng không lưu luyến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cho nên mới có thể viết ra những chữ
thanh lãnh cao ngạo như thế, sao có thể xuất hiện ở Thiên Hương Lâu?
Lan Di che miệng cười khanh khách, cười nửa ngày mới nhịn không được dùng
ngón tay điểm điểm cái trán của thiếu niên, buồn bã nói: “A Trạch, ngươi vẫn là quá non nớt.”
Nam nhân, có ai không ăn vụng?
Thấy nàng như vậy, A Trạch dần dần rũ đôi mắt, lại nhìn những tờ giấy trong tay, khó tránh khỏi có chút chán ngấy.
Lan Di nhìn ra ra sự chuyển biến trong tâm tư của hắn, cũng không chọc phá, chỉ hỏi: “Hôm nay trời mưa, còn muốn đi ra ngoài sao?”
A Trạch ừ một tiếng, thuận tay gấp mấy tờ giấy nhét vào trong tay áo, ôn nhuận
nói: “Hôm nay hội chùa ngoài thành chắc chắn có nhiều người, ta đi đánh
đàn, cũng có thể kiếm được nhiều hơn một chút.”
Lan Di thở dài, muốn nói thêm vài lời, lại nghe thấy hắn lại thấp giọng nói: “Tích góp thêm chút bạc vẫn luôn tốt hơn.”
Thiên Hương Lâu chiếu cố mẫu tử bọn họ, hắn đương nhiên biết, nhưng bọn họ lại không thể hiểu rõ lại giả bộ hồ đồ.
Nói đến chuyện trên đời này thật sự kỳ quái, thân phận, hoàn cảnh con người thậm chí là phẩm tính cũng sẽ thay đổi, nhưng duy chỉ có một thứ sẽ
không thay đổi: Bạc.
Phục hồi lương tịch là vô vọng, đợi ngày sau mẫu tử bọn họ già đi, tiền bạc là thứ duy nhất có thể trông cậy vào.
Nghe xong lời này, Lan Di có chút bất đắc dĩ, muốn nói mấy lời nhưng rốt
cuộc vẫn không nói ra khỏi miệng, “Thôi, đi thôi, coi chừng một số
người.”
A Trạch nói tạ, xoay người đến một phòng khác thay quần áo, lấy đàn đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lan Di lại phẩy quạt mấy cái, không hiểu sao cảm thấy bực bội, dứt khoát phủi tay đi.
Thiên Hương Lâu nổi danh nhờ ca cơ, nhạc kỹ, thường xuyên thu nhận gia quyến
của quan viên bị hạch tội, tuy rằng thỉnh thoảng có buôn bán da thịt,
nhưng rốt cuộc cũng tính là kỹ nữ lập đền thờ, thanh cao hơn chút.
Thiếu niên A Trạch này, mấy năm trước cùng phu nhân của một vị quan nhỏ, hiện giờ sửa tên thành nhạc kỹ Yên Loan cùng đến đây.
Lan Di nhớ lại tình cảnh đồng dạng của mình năm đó, trên dưới trong lâu
càng có nhiều người cùng đường, thấy cô nhi quả phụ bọn họ, khó tránh
khỏi có chút thương tiếc, cho nên đều duỗi tay kéo lại. Đối với tiểu tử
họ Nhậm mắt nhắm mắt mở, cũng không gọi hắn lên đài, chỉ ở phía sau làm
chút việc sao chép, tính toán. Mà nhắc đến Yên Loan cũng buồn cười, rõ
ràng đã đến tình trạng này rồi, mỗi khi cười đán hát kiếm được bạc, lại
vẫn đi mua sách cho nhi tử đọc.
Lan Di cũng thường xuyên hỏi, “Đã đến tình trạng hiện giờ, hoàn lương là không thể, khoa cử cũng không
thể tham gia, còn đọc sách cái gì?”
Yên loan cũng thường xuyên bị hỏi khó, đáy mắt đau khổ, mặt đầy mờ mịt lắc đầu, “Ta cũng không biết,
nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào kết cục giống như ta và
ngươi……”
Cứ niệm tưởng như vậy, nếu không tiếp tục, thật sự không biết nên trông cậy vào cái gì để sống.
Hai nữ nhân đều không nói lời nào, chỉ ngơ ngẩn phát ngốc.
Ở loại địa phương giống như Thiên Hương Lâu, nếu không tìm thứ gì để trông cậy vào, chỉ sợ thật sự bức người phát điên.
Nhậm Trạch lấy ra cây dù giấy vẽ bức Tuế Hàn Tam Hữu*, xuyên qua sương mù
mưa gió, rẽ qua mấy cái ngõ nhỏ, dọc theo đường lớn đi ra khỏi thành.
*: văn hóa truyền thống Trung Hoa cho rằng cây tùng bốn mùa tươi xanh, cây mai ngạo nghễ nở hoa trong tuyết, cây trúc đứng hiên ngang bất khuất.
Trong đó, tùng là loài cây biểu tượng cho sự trường thọ, trẻ mãi không
già. Cây trúc biểu tượng cho đạo của người quân tử. Cây mai tượng trưng
cho tấm lòng trong sạch thanh khiết. Ba loài cây này đứng cạnh nhau tạo
nên ý nghĩa của bức họa “Tuế hàn tam hữu”, hiên ngang đón gió sương mưa
tuyết.
Mỗi khi gặp ngày lễ, số người xuất nhập thành tăng lên rất nhiều, vì để bảo đảm an toàn, thủ vệ ở các cửa thành sẽ yêu cầu bá
tánh chủ động đưa công văn chứng minh thân phận. Sau khi xác minh thân
phận, thủ vệ kia thấy hắn là tiện tịch, không khỏi kinh ngạc nhìn nhiều
hơn mấy lần, đợi đến cuối cùng, trong ánh mắt hiện lên sự khinh thường
cùng đáng khinh.
Loại ánh mắt này, Nhậm Trạch đã gặp qua quá nhiều lần, trong lòng hiện giờ đã không còn hứng dậy sóng.
“Quan gia, ta có thể đi chưa?” Hắn mỉm cười hỏi.
Thủ vệ kia sửng sốt, ném công văn lại giống như củ khoai nóng bỏng tay, “A, đi thôi đi thôi.”
Nhậm Trạch gật gật đầu, vừa đi ra ngoài vài bước, đã nghe được tiếng mấy người kia bàn tán sau lưng:
“Thanh lâu vẫn có mặt hàng như vậy? Hù lão gia còn tưởng là người đọc sách!”
“Ha ha ha, kiến thức của ngươi quá thiển cận, nghe nói bán mông nhập hẻm, càng có tư vị khác……”
“Phi, giả vờ cái gì, không chừng thấy mấy kẻ đại gia có tiền, tự mình liền lột xiêm y dâng thân lên đến miệng, ha ha ha ha!”
Mấy người kia miệng không sạch sẽ nói ra những lời nói thô tục, sau lưng càng làm càn cười ha hả.
Nhậm Trạch vốn tưởng rằng nhiều năm qua đi như vậy, chính mình đã luyện
thành thói quen, chết lặng, nhưng hôm nay, những lời này vẫn như cũ dễ
như trở bàn tay phá đi lớp vỏ tự hắn cho là cứng, giống như con dao nhỏ
đâm vào trong tim hắn, máu nóng tuôn trào chảy đầy đất.
Hắn gắt
gao tóm túi đàn trên lưng cầm, đờ đẫn đi đến, thẳng đến khi hương hoa
nồng đậm hòa cùng lời nói giỡn của người đi đường đánh ập lại hết đợt
này đến đợt khác, lúc này mới khiến hắn thoát khỏi sự bi thương.
Nhậm Trạch lảo đảo đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng phồn hoa trước
mắt, cuộn tròn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một cành hoa lê còn mang
theo hơi nước, lúc này mới cảm thấy chính mình trở lại nhân thế được một chút.
Thôi, thanh cao cái gì? Chính mình lần này ra ngoài không phải là vì kiếm tiền sao?
Lúc này sắc trời còn sớm, du khách vừa mới ra cửa, đang lúc hào hứng, cũng
không có mấy người nghỉ ngơi, mấy chỗ ven đường trong đình hóng gió đều
thập phần trống trải. Nhậm Trạch cười tự giễu, tùy ý chọn một chỗ, thu
thập tốt dù che mưa, mở túi đàn, hơi bình phục lại tâm tình, nâng lên
cánh tay, từ đầu ngón tay gảy ra âm thanh đầu tiên.
Vùng này cây
lê mọc khắp đồi núi, lúc này từ xa nhìn lại, trắng thuần một mảnh. Đợi
gió nhẹ phất quá, giống như sóng cuộn, những cánh hoa trắng điên cuồng
tung bay trong gió, cực kỳ giống những bông tuyết nở rộ trong tiếng gầm của gió lạnh.
Mưa xuân triền miên,mặc dù không lớn, nhưng lại thê lương không ngừng nghỉ, dần dần, trong đình tụ tập một ít người.
Có người rộng rãi, lẳng lặng lắng nghe một hồi sau đó đến chỗ cái khay nhỏ trước mặt Nhậm Trạch ném mấy tiền đồng, hoặc là một nén bạc vụn.
Qua một lát, một đám thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi kết bạn mà đến, bên
người đều có nha đầu cùng thư đồng, nhìn cách ăn mặc đều người không tầm thường.
Một đám chủ tớ gần mười người, đứng tràn đầy hết hơn nửa cái đình, nói chuyện ríu rít, quả thực đè ép tiếng đàn xuống.
Cũng không biết ai nhìn thấy bên kia có người đánh đàn, đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, ngược lại chậm rãi an tĩnh lại.
Nhậm Trạch cũng không để ý tới, hết một khúc, đang lúc suy tư tiếp theo sẽ
đàn khúc nào, bỗng nhiên thấy trước mắt có thêm một góc áo màu lam.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là một cậu ấm tuổi không khác mình lắm, khuôn mặt kiêu căng.
Hai người đối diện một lát, Nhậm Trạch không chút gợn sóng cúi đầu một lần nữa, làm cái thủ thế.
Cậu ấm bị người làm lơ như vậy, mặt đỏ lên, một đám đồng bạn phía sau cũng
bật cười ha ha. Trong đó, có một thiếu nữ áo tím ban đầu còn nghĩ có nên mở miệng ngăn lại hay không, hiện giờ thấy tình cảnh này, cũng cảm thấy thú vị.
“Uy, ngươi cũng biết đánh đàn?”
Cậu ấm quyết tâm đòi lại mặt mũi, cố ý giũ ra cây quạt bạch ngọc, lớn tiếng nói.
Nhậm Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, trong khoảnh khắc lại đàn ra một khúc, mặt cậu ấm kia đã trướng thành màu gan heo.
“Trời đầy mây trời mưa không đánh đàn,” cậu ấm hung tợn nói, “Nhìn ngươi cũng sinh nhân mô cẩu dạng (dạng chó hình người), mà ngay cả cái này cũng
không biết, còn đến chỗ này khoe khoang! Nơi nào tính là người yêu đàn.”
Nhậm Trạch không ngừng tay, nhưng cuối cùng vẫn đưa ánh mắt lại đây, nhàn
nhạt nói: “Nghĩ đến ánh mắt các hạ không được tốt, ta chỉ là lấy cái này mưu sinh thôi, đàn này cũng mượn ta tay mới có thể thấy ánh mặt trời,
lợi dụng lẫn nhau, nói gì đến yêu mến?”
Mọi người không khỏi cứng họng.
Ai không yêu tiền, nhưng bọn họ sinh ra đã được nuông chiều, chỉ luận chút phong hoa tuyết nguyệt, chưa từng nghe qua có người quang minh chính
đại nói lợi dụng?
Lập tức có mấy người nhíu mày, sôi nổi đứng dậy nói: “Sinh ra có được túi da đẹp thì có tác dụng gì? Cũng chỉ là xuẩn
vật người đầy hơi tiền!”
“Chúng ta đi thôi, ở chỗ này thật sự khó chịu.”
Ngay cả cậu ấm đến gây sự cũng thay sang bộ dáng cao cao tại thượng, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Nhậm Trạch mặc kệ chung quanh, chỉ nhắm mắt đánh đàn, cũng không biết trải
qua bao lâu, đầu ngón tay cũng đã hơi hơi đau nhức, lúc này mới mở to
mắt, thấy du khách trong đình đã đi hết, chỉ còn lại một vị thiếu nữ áo
tím.
Hai người đột nhiên đối diện, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng thời thu hồi tầm mắt, thoáng có chút thẹn thùng.
Gió lạnh cùng mưa xuân thổi qua, mấy cánh hoa lê dính nước mưa rơi xuống, nháy mắt đánh vỡ bình tĩnh.
Ngược lại là thiếu nữ kia mở miệng trước, “Tiếng đàn của công tử hình như có ưu tư.”
Ban đầu tiếng đàn nhẹ nhàng thản nhiên, không ít du khách đều thích nghe,
ra tay cũng hào phóng. Thế nhưng cũng không biết tại sao, tiếng đàn dần
dần trầm thấp, thê thê vắng vẻ, hợp với mưa nhỏ lớt phớt, thưa thớt bên
ngoài, chọc giận rất nhiều du khách, đều ngại ủ rũ đi.
Lông mi Nhậm Trạch nhẹ nhàng run lên hạ, nhàn nhạt nói: “Nhân sinh trên đời, có ai không khổ?”
Cô nương kia ngẩn ra, dường như bị xúc động, trên khuôn mặt cũng nhiễm chút u sầu, không hề nói nữa.
Bên ngoài người tới tới lui lui, chỉ có hai người tĩnh tọa không nói gì, ai cũng không nói.
Nhậm Trạch nghỉ ngơi, lại đàn một hồi, không bao lâu, có nha đầu bà tử tìm
đến, nói với thiếu nữ kia: “Cô nương sao còn ở nơi này? Ngày mưa trời
lạnh, đừng ở lâu.”
Thiếu nữ hướng Nhậm Trạch liếc mắt một cái, không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh đứng dậy rời đi.
Đợi chủ tớ ba người ra khỏi đình, Nhậm Trạch như ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn, thấy trên cái dù bà tử kia cầm khắc có một “Phương”, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, làn điệu đã thay đổi.
Phương cô nương vừa muốn
dẫm lên ghế trèo lên xe ngựa, trong tai chợt nghe thấy tiếng đàn khác
thường, vô thức quay đầu nhìn lại.
Người đánh đàn dường như hoàn toàn không có ý xem xét, vẫn như cũ ngồi đánh đàn tại chỗ.
Nhưng trong tiếng đàn này, rõ ràng có ý đưa tiễn……