Pha Sát quận chúa hiển nhiên cực không hài lòng đối với hướng đi và kết
cục bi thảm này, cho dù bị bịt miệng nhưng vẫn liều mạng ô ô, đôi mắt đỏ như máu gắt gao trừng mắt mọi người trong đại sảnh. Nếu ánh mắt kia có
thể phóng dao, chỉ sợ mấy người này đã sớm biến thành thịt vụn.
Nhưng kiểu tóc của nàng hiện tại rõ ràng rất bất lợi cho việc phát huy mắt hung ác:
Tiểu Tứ hỏa phóng rất có trình độ, làm cho Pha Sát quận chúa trong quá trình chạy trốn còn còn bị bỏng đầu, phối hợp cùng không khí ăn tết, nếu
không nhìn đến gương mặt xám xịt cùng miếng khăn đen đang bịt miệng, thì cả người trông rất thời thượng.
Sau thời gian hỗn loạn ngắn
ngủi, đám người Yến Kiêu lúc này mới biết được, khi đám tiểu Tứ bắt Pha
Sát quận chúa, Dương Mặc quận vương còn có ý định ngăn cản, kết quả bị
cha hắn lão Vương gia đánh gãy chân.
Yến Kiêu còn chuyên môn nhằm vào chi tiết này rồi tiến hành xác nhận lại nhiều lần, cuối cùng biết
được ý nghĩa thật sự của từ gãy chân, chính là gãy chân trong y học.
Lão Vương gia cẩn thận chặt chẽ hơn nửa đời, có lẽ đến chết cũng không thể
nghĩ rằng mình sinh ra một nhi tử to gan lớn mật như thế, nháy mắt xụi
lơ. Mệt hắn đầu óc cũng nhanh nhạy, dứt khoát quyết định, trước khi ngất xỉu qua còn không quên lấy trường mâu trong tay quá thị vệ đánh xuống
vài, Dương Mặc nằm bò ngay tại chỗ.
Những người khác đều kinh
ngạc đến ngây người trước những thao tác dũng mãnh như hổ này, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, đều cảm thấy lão già này thật có tâm.
Hài tử dù không biết cố gắng nhưng cũng do chính mình sinh ra, cuối cùng
vẫn sốt ruột bao che cho con: Đây rõ ràng là lấy lùi làm tiến!
Ngày thường không phải có loại tình huống này sao? Hài tử hai nhà đánh nhau, gia trưởng sau khi chạm trán, một bên chủ động đánh hài tử của mình tỏ
thái độ, một bên khác sẽ không tiếp tục truy cứu.
Đáng tiếc một
chiêu này của lão Vương gia vẫn dùng sai chỗ, đây không chỉ đơn giản là
đám tiểu bối đùa giỡn, quốc gia đại sự sao có thể tính theo lẽ thường?
Đừng nói đánh gãy chân Dương Mặc, cho dù đánh hắn sắp chết, cũng phải nâng người đến để tiến hành tam ti hội thẩm.
Thủ phạm chính cùng tòng phạm đều bị bắt, án kiện chính thức bước vào giai
đoạn thẩm tra xử lí, mọi người dời chiến trường đến Hình Bộ, Yến Kiêu
lần thứ hai theo dõi phiên xét xử do Thiệu Ly Uyên chủ thẩm ở cự ly gần.
Hắn dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm mấy chục năm, thủ pháp thành thạo, kỹ xảo linh hoạt, từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn nắm giữ
tiết tấu, khiến phu thê hai người Bàng Mục cùng Yến Kiêu thay đổi giữa
đường tự thấy xấu hổ.
Pha Sát quận chúa sau khi có được kiểu tóc
mới, ngay từ đầu còn định áp dụng biện pháp bạo động, không hợp tác, kết quả Thiệu Ly Uyên cũng không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp sai người sắp xếp phòng giam bẩn thỉu nhất, xập xệ, tồi tàn nhất cho nàng ta, ba
bữa cơm một ngày hoặc thiếu hoặc dở, lâu lâu còn có mấy nữ lao đầu (cai
tù, quản ngục) cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ chửi bới, chưa kể đến đám
chuột, gián đang hoành hành……
Hách Đặc tuy là tiểu quốc xa xôi,
nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng đủ ngũ tạng, Pha Sát quận chúa tốt xấu từ nhỏ
cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, sao có thể chịu đựng được những
chuyện khổ này? Trong hai ngày ngắn ngủn, tinh thần suy sụp, nắm lấy cửa lao chửi ầm lên bằng tiếng Hán xen lẫn tiếng Hách Đặc, nên nói hay
không nên nói đều đã nói hết.
Thiệu Ly Uyên trước tiên phái người thông hiểu tiếng Hách Đặc canh giữ ở gần đó, khi Pha Sát quận chúa mắng chửi, hắn liền ghi chép lại, cuối cùng không chỉ biết rõ tiền căn hậu
quả của vụ án, còn viết được một quyển “Hách Đặc hoàng tộc ân thù sử”,
tình tiết cốt truyện vừa hạ lưu lại hương diễm, phi thường xuất sắc.
Sau khi phát tiết một lúc, Thiệu Ly Uyên hỏi lại, Pha Sát quận chúa cùng
tiểu quận vương Dương Mặc nằm trên ván phối hợp hơn rất nhiều.
Hách Đặc bộ đối với huynh muội cùng cha khác mẹ, ân oán tình thù sớm đã chú định từ lúc hai người sinh ra.
Mẫu thân của Pha Sát quận chúa là nữ nhi của quốc chủ Chiêu Lâm quốc, mà
mẫu thân Pha Gia Quận Vương lại là nữ nhi của thường dân ở Hách Đặc
quốc, thân phận địa vị kém xa, lại muốn cùng nhau tranh đoạt một nam
nhân, quan hệ đương nhiên ác liệt cực độ.
Sau đó bọn nhỏ dần dần
lớn lên, lại đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, hòa bình còn sót lại một chút ngoài mặt giữa nhóm hậu phi hoàn toàn sụp đổ, tranh đấu càng
ngày càng gay gắt, khốc liệt.
Bởi vì không có mẫu tộc làm hậu
thuẫn vững chắc, mẫu thân Pha Gia Quận Vương nhanh chóng bị thua, cũng
buồn bực mà chết, hắn cùng đệ đệ cũng theo đó mà trải qua cuộc sống khổ
cực.
Vốn dĩ nếu đi theo quỹ đạo này, huynh trưởng Pha Sát quận
chúa kế vị là chuyện nước chảy thành sông, nhưng trăm triệu lần không
nghĩ đến, thời gian trôi qua, liên quân của mấy tiểu quốc đối kháng với
quân đội của Đại Lộc dần dần lộ ra xu hướng suy tàn, cuối cùng hoàn toàn bị thua.
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát
của nhóm thủ lĩnh Hách Đặc, bọn họ trơ mắt nhìn người ngoài thao túng
nội chính (chính trị trong nước) bổn quốc: Pha Gia Quận Vương cha không
thương nương không có kế vị ngai vàng, Pha Sát quận chúa hòa thân, Hách
Đặc từ quốc thành bộ, chính thức thuộc về lãnh thổ Đại Lộc.
Gần
hai mươi năm chiến tranh phá hủy nhà cửa và tinh thần của vô số người,
đến lúc này, thể xác và tinh thần của tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ
biết hèn mọn mong mỏi ngày hoà bình. Khi biết được tin tức trần ai lạc
định*, tất cả mọi người có cảm giác giải thoát “cuối cùng đã kết thúc”,
đến nỗi việc người thượng vị là ai, con đường phía trước của Hách Đặc
như thế nào, ngược lại chỉ là râu ria.
*: mọi chuyện đã được định sẵn.
Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Nhưng mà tình cảnh xuống dốc không phanh khiến cho Pha Sát quận chúa và những phần tử trung thành không hài lòng, biểu ca Dương Mặc từng tự định
chung thân cùng nàng cũng không hài lòng, cảm thấy Đại Lộc cô phụ lòng
chiêu hàng của Chiêu Lâm bộ. Hai người tụ tập một đám phần tử cực đoan, ý đồ giãy giụa đến cùng.
Hai người cực kỳ hận Pha Gia Quận Vương,
nhưng cũng đồng ý và hiểu rõ chỉ cần Đại Lộc không ngã, cho dù giết hắn
cũng chẳng có ích gì.
Vì thế, từ biết sứ đoàn chuẩn bị nhập kinh, bọn họ liền bắt đầu kế hoạch.
Bọn họ muốn mượn cơ hội khơi gợi sự bất mãn cùng oán giân của mười ba bộ,
năm nước xung quanh đối với Đại Lộc, nếu có thể dẫn đến phát động chiến
tranh thì tốt nhất, nếu không thể, cũng phải hung hăng cắn Đại Lộc một
miếng thịt lớn, sau đó thừa dịp loạn mà bỏ trốn……
Không thể không nói, kế hoạch này vô cùng phức tạp, rất khó hoàn thành, thiên thời địa
lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, thị nữ, thị vệ tham gia đều phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào, không khí lúc bắt đầu
rất bi tráng.
Chờ đến ngày kế hoạch thực sự được thực hiện, mọi
người mới bàng hoàng phát hiện mọi chuyện thuận lợi đế không ngờ, căn
bản không có phát sinh ngoài ý muốn trong dự đoán, suôn sẻ giống như có
thần trợ!
Nhưng sự tình kế tiếp hoàn toàn không phát triển theo dự đoán của bọn họ:
Pha Sát quận chúa mới thoát từ thùng cặn đồ ăn ra ngoài chưa được nửa ngày, đã tuyệt vọng khi phát hiện chính mình thành tội phạm bị truy nã, thanh danh Hách Đặc bộ xuống dốc không phanh; mà Dương Mặc cũng kinh ngạc
phát hiện người tiếp ứng do chính hắn an bài tại đây đang bị lùng bắt
toàn thành!
Hắn đã đến vọng yến đài không chỉ một lần, nhưng dường như là ngày đầu tiên biết tòa thành này có nhiều người như vậy!
Các ngươi đều không cần sống sao? Tết nhất, cái gì cũng không làm, mỗi
người cầm một bức họa lùng bắt khắp nơi, trong ánh mắt như phát ra ánh
sáng xanh, cực kỳ giống đàn sói đói kiếm ăn vào mùa đông.
Nhờ
phúc của bọn họ, đừng nói Pha Sát quận chúa, ngay cả chính Dương Mặc
cũng hãi hùng khiếp vía, căn bản tìm không được đường chạy và cơ hội
tiến hành bước tiếp theo.
Tâm tình của hai người này vẫn như cũ,
nhưng cảm giác của các tướng sĩ thủ thành cùng các bá tánh bên ngoài
muốn vào thành càng thêm mãnh liệt.
Có thương nhân đi đường xa
đến, chuẩn bị vào thành buôn bán, kinh ngạc phát hiện hôm nay người xếp
hàng ở cửa thành phá lệ nhiều hơn mọi khi, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều
lộ ra sự phấn khởi cùng chờ đợi.
Thương nhân kia không khỏi cảm khái, “Đúng là dưới chân thiên tử, tác phong của bá tánh cũng bất đồng với nơi khác.”
Nhìn sức mạnh yêu thương nhiệt tình, sống tích cực hướng về phía trước này đi, chà chà!
Nhưng thật vất vả mới đến lượt hắn, binh lính thủ nói cho hắn một câu đánh
thành ngốc luôn, “Suy nghĩ cẩn thận? Đã đi vào thì không thể ra được
trong chốc lát, phía trên không biết khi nào mới thả người đâu.”
“Gì?” Thương nhân choáng váng, đây là ý gì? Sao lại không cho đi rồi?
Không đợi hắn lên tiếng hỏi, bá mặt xếp hàng phía sau đã nóng lòng như lửa đốt, lớn tiếng nói:
“Nếu không ngươi vào, đi sang bên kia mà suy xét tiếp? Đừng trì hoãn các huynh đệ vào thành kiếm tiền!”
Kiếm tiền?
Tâm tư thương nhân vốn tỉ mỉ, bị thúc giục như vậy, ngược lại quyết định ngay lập tức, “Vào vào vào, ta vào kinh thành!”
Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của những người xung quanh, quả nhiên sau
khi mình vừa nói như vậy, một nhóm lớn người ở đằng sau đều thất vọng
cùng căm giận.
Còn có người không nhịn được mà lẩm bẩm ra tiếng, “Con mẹ nó, lại thêm một người nữa đến cướp bạc.”
Thương nhân lòng đầy nghi hoặc vào thành, sau đó bị đám người đông đúc dọa đến ngây người, khi đến khách điếm hắn ta thường ở, kinh ngạc toát ra một
thân mồ hôi lạnh: Nếu không phải hắn là khách quen, mỗi năm đều tự động
đặt chỗ vào thời điểm này, lúc này mới đến thì sớm đã không có chỗ đặt
chân!
Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, chưởng quầy trực tiếp cười, duỗi
tay chỉ hướng bên ngoài nói, “Buôn bán lúc nào cũng có thể làm, nhưng
náo nhiệt trước mắt sợ rằng cả đời chỉ có lần này, lão đệ không ngại đến nhìn bảng thông báo ở góc đường một cái.”
Đều là người quen cũ,
thương nhân biết đối phương nhất định sẽ không vô cớ trêu đùa mình, cũng có tâm muốn giải thích nghi hoặc, lập tức cảm tạ, đi đến đó nhìn.
Treo thưởng? Một, một vạn lượng?!
Đúng là kinh thành, thương nhân cũng có khí phách như thế, ném một lần là một vạn lượng bạc.
Quanh năm suốt tháng hối hả buôn bán ngược xuôi, mệt đến chết đi sống lại mới kiếm được ba ngàn lượng bạc lợi nhuận thuần, thương nhân phấn kích đỏ
bừng mặt, trong lòng không nhịn được mà bắt đầu tính toán, nếu mình có
được một vạn lượng bạc này thì tiêu như thế nào?
Hắn càng tính càng kích động, lập tức quyết định tạm thời gác lại việc buôn bán của nhà mình.
Có tiền hay không không sao cả, chủ yếu là đám người kia khinh người quá
đáng, khi dễ người nhà của những tướng sĩ Đại Lộc đã hy sinh, như thế mà còn nhịn được thì không còn gì không nhịn được nữa.
Đợi chút, để ta nhìn lại, làm sao đổi được một vạn lượng bạc kia……
Thương nhân rất nhanh phát hiện một vấn đề nghiêm túc không thể không đối mặt: Hắn không có bức họa!
Thấy bộ dáng hắn đấm ngực dậm chân, một vị phu nhân béo mập bên cạnh cười
nhạo nói, “Từ nơi khác đến? Chân cẳng ngươi cũng quá chậm.”
Hầu
như nha môn ngày nào cũng đến đưa một đống bức họa, nhưng cơ sở quần
chúng quá rộng, vô luận dán bao nhiêu bức họa cũng không đủ dùng. Một
đám người mỗi ngày đều ngồi canh bên cạnh các bảng thông báo lớn, ăn cơm cũng là ôm chén giải quyết ngay tại chỗ, dán một tờ xé một tờ, đều có
loại cảm giác như đang nhận sứ mệnh cao cả:
Chúng ta đây là ra sức vì nước, hiểu không?
Giấc mộng đẹp một vạn lượng bạc trong lòng thương nhân nháy mắt vỡ nát tan tành, không có bức họa còn bắt cái gì?
Nhưng vào lúc này, phụ nhân kia chợt nhìn bốn phía với vẻ cảnh giác, sau đó
thần thần bí bí hướng hắn vẫy tay, thương nhân ngơ ngác như ma xui quỷ
khiến đi đến.
Thấy phụ nhân kia như làm ảo thuật móc ra một bức
họa còn còn dính hồ nhão từ ống tay áo, hạ giọng hỏi: “Bức họa lấy trực
tiếp, chắc giá hai trăm lượng một bức, hoặc là?”
Thương nhân: “……”
Ngươi con mẹ nó muốn tiền đến điên luôn rồi sao? Sao không đi cướp luôn đi!
Ước chừng là thấy tình huống này nhiều rồi, phụ nhân kia trợn mắt lên trời, lập tức chu hai cánh môi đỏ mọng, ngữ khí có một loại cực kỳ mê hoặc
cùng khiêu khích nói: “Hôm nay tiêu hai trăm lượng, ngày mai nhập một
vạn lượng, đủ một vạn lượng! Ngươi ngẫm lại xem, chính mình cực cực khổ
khổ cả đời mới kiếm được bao nhiêu bạc? Còn chưa nói đến bao nhiêu lao
tâm khổ tứ, lo lắng sợ hãi ở giữa, phí tổn mất bao nhiêu? Hiện tại chỉ
cần hai trăm lượng, chỉ cần hai trăm lượng, đảo mắt đã thành một vạn
lượng, chính là một vạn lượng! Đủ tiền mua một tòa nhà lớn ở biên giới
kinh thành! Chỉ cần hai trăm lượng, con cháu ngươi ngày sau chính là bá
tánh kinh thành!”
Nàng vừa nói, thương nhân thở gấp đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, mặt càng đỏ hơn.
“Được!”
********
Lực lượng quần chúng thật sự khủng bố, trong đám đông mãnh liệt trước mặt,
bất luận cái gì đều không che giấu được: Đêm 30 xảy ra chuyện, nhưng đến ngày mùng 4, người phụ trách tiếp ứng đã bị bá tánh trói đưa đến quan
phủ.
Tốc độ cực nhanh, hiệu suất cực cao, khiến quan viên tiếp nhận cũng phải kinh ngạc.
Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, một chúng quan viên đều cảm thấy da đầu
tê dại, bởi vì căn cứ vào lịch sử cùng kinh nghiệm trong quá khứ, loại
vụ án cấp bậc này rất dễ gây phản ứng dây chuyền, thời gian xử lý cùng
kết thúc phải tính theo tháng.
Trăm triệu lần không nghĩ đến,
thánh nhân mạnh dạn bắt đầu dùng Định Quốc Công, mà trước quốc gia đại
sự, Hình Bộ thượng thư Thiệu Ly Uyên lại đánh tiêu tan hiềm khích lúc
trước với hắn, thực sự chủ động phối hợp.
Hai người hợp tác với nhau tốt ngoài dự đoán của mọi người.
Trên là thánh nhân, dưới là tam ti phụ trách kết thúc vụ án cùng nha môn các nơi đều rất phấn khởi, cuối cùng thông qua đề nghị của Định Quốc Công
cùng Hình Bộ thượng thư Thiệu đại nhân:
Pha Sát quận chúa cùng
Dương Mặc quận vương vừa là thủ phạm chính vừa là người lên kế hoạch, có ý đồ khơi mào chiến tranh, tội không thể tha. Nhưng Đại Lộc nhân hậu,
không muốn gặp lại cảnh máu tanh, cho nên khai ân, biếm hai người thành
thứ dân, một người gả cho ngũ hoàng thúc của đương kim bệ hạ làm thiếp,
một người khác đưa vào Thái Học. Nga, đúng rồi, sau đó còn có đệ đệ của
Pha Gia quận vương cùng nhập Thái Học.
Các bá tánh phía dưới nghe xong, đều hô to thánh nhân cùng triều đình nhân từ, đây quả thực là
điển phạm lấy ơn báo oán, mắng chửi thậm tệ bọn họ, càng thêm thống hận, căm ghét những bộ tộc đó.
Ngay cả người của Hách Đặc bộ và Chiêu Lâm bộ đều ghét bỏ hai vị quận chúa và quận vương này:
Khi quốc gia loạn lạc, các ngươi không giúp, nay thật vất vả mới có thái
bình thịnh thế, các ngươi ngược lại hăng hái rồi? Hiện tại thì tốt rồi,
bởi vì tâm tư của các ngươi, hai bộ tộc đang phải đối mặt với khoản bồi
thường rất lớn, quỷ cũng không biết phải trả đến năm nào?
Thánh nhân, bệ hạ, tại sao không trực tiếp giết hai kẻ nghiệp chướng này?
Quận vương, quận chúa như vậy, chúng ta thật sự không muốn!
Về phần các quan trong triều... tốt hơn hết là nên cho những người này thống khoái!
Nghe nói triều đình rất tận tình tận nghĩa, nhưng ngũ hoàng thúc của đương
kim bệ hạ đã bị giam cầm từ lâu, nghe nói người có chút vặn vẹo điên
cuồng, chính phi của hắn bị chính hắn tra tấn đến chết, con cháu đều
không muốn nhân người cha này.
Dương Mặc vào Thái Học, nhưng Thái Học là chỗ nào? Người có năng lực vào hoặc là hậu nhân của quan to hiển quý, hoặc là tài tử cậy tài khinh người, hai loại người này đều đáng
sợ, hắn một thứ dân, chân bị gãy đi vào, có thể sống được mấy ngày lành?
Chưa kể, lập tức còn được hội hợp với nhi tử của kẻ thù, đệ đệ Pha Gia Quận
Vương, hai người đi cùng một đường còn chỉ hận không thể bóp chết đối
phương…
Hai người đồng thời đều xuất hiện ở kinh thành cách xa quê nhà ngàn dặm, cùng nhau ở chung một chỗ tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.
Tổng hợp tất cả các thực lực mà xem, mọi người nhất trí cho rằng người chết
không phải đệ đệ Pha Gia Quận Vương, cho nên Thiệu Ly Uyên vô cùng thiện giải nhân ý* nhắc nhở trước lão Vương gia Chiêu Lâm bộ:
*: khéo hiểu lòng người.
“Nhân lúc còn sớm sinh thêm một đứa đi.”
Thấy ngươi còn có thể đánh gãy chân hắn, hẳn là không thành vấn đề.
Lão Vương gia khóc hàng thật giá thật.
Những chuyện sau đó, Bàng Mục cùng Yến Kiêu lười để ý đến, đều là nghe người
khác nói đứt quãng như một trò đùa, sau khi hai người thượng sổ con liền trở về nhà:
Đã là mùng năm, bọn họ phải nhanh chóng chuẩn bị cho việc thành thân!
Thánh nhân sau khi nhận sổ con, bất giác vừa buồn cười vừa tức giận. Còn gần
một tháng, quan viên phụ trách hôn lễ trong cung tùy các ngươi thuyên
chuyển (điều động), nhưng thời gian không đủ!
Vương công công
hiểu tâm tư hai vị này, lập tức khom người cười nói: “Định Quốc Công vẫn tiêu sái như vậy, đây là suy nghĩ vì bệ hạ cùng giang sơn xã tắc.”
Thánh nhân cầm ngọc tỷ trong tay ấn một dấu, thở dài thật dài, “Trẫm sao có
thể không biết? Cho nên mới cảm thấy thua thiệt cùng hắn.”
Sau
bao nhiêu năm, hắn vẫn như vậy, có việc bụng làm dạ chịu, không có việc
gì thì lặng yên rút lui, đến thỉnh công cũng lười làm.
Thánh nhân nhìn cung điện hoa mỹ nhưng trống trải, nhịn không được để tay sau lưng đi một vòng.
Các cung nhân được huấn luyện không dám ra tiếng, chỉ có hắn đi dạo một
vòng, nghe tiếng bước chân vang vọng, mới cảm thấy nơi này còn có chút
sinh khí (sức sống).
Hắn dừng lại bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn tuyết rơi bên ngoài, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên lại hưng phấn.
“Trẫm muốn làm chủ hôn cho bọn họ!” Thánh nhân rất vui vẻ tuyên bố, sau đó
xoay người lại, mặt đầy vui sướng nói: “Hai vị ái khanh nhất định rất
cao hứng.”
Vương công công: “……”
Ân, hai vị kia có cao hứng hay không thì khó mà nói, nhưng rõ ràng, chính bệ hạ ngài rất cao hứng.