Không biết có phải do Đường Đường xoa bóp chân không, mà tối nay Quý Yến cũng không vì trên giường có nhiều người hơn mà không quen, ngược lại
ngủ rất ngon, anh mở ra thấy rất sảng khoái.
Quý Yến yên lặng
nhìn chằm chằm chân mình, nhớ đến bàn tay trắng nõn tối qua xoa bóp cho
anh, không khỏi quay qua nhìn Đường Đường đang ngủ say, một lúc sau anh
mới đứng dậy đi rửa mặt.
Trên sân huấn luyện, hai chân Quý Yến
đứng song song với nhau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn binh lính phía dưới,
trầm giọng nói nhiệm vụ huấn luyện hôm nay: "Mang 30 kg, mục tiêu là
đỉnh núi Tích Khê."
Nhóm binh lính kêu rên, chỉ cảm thấy hôm nay như bị lột da, nhưng không một ai biểu hiện cảm xúc gì trên mặt, đợi
Quý Yến hạ lệnh, lập tức lưu loát đeo balo trên lưng, trật tự chạy lên
trên núi.
Quý Yến mang 35 kg chạy ở phía trước, yêu cầu mọi người bắt kịp tốc độ của anh, không cho phép tụt lại phía sau.
Đổng Lực cũng mang theo binh lính của mình, cậu ta để cho đội phó quan sát ở phía sau, rồi tăng tốc chạy đến bên cạnh Quý Yến, tò mò hỏi: "Tôi nói
nè lão Quý, hôm nay cậu ăn phải thuốc kích thích à? Sao lại chạy nhanh
như vậy? Cậu không sợ cấp dưới của mình bị tra tấn đến chết à?"
Mắt Quý Yến nhìn thẳng, cũng không phản ứng nhìn cậu ta.
Đổng Lực 'chậc chậc' hai tiếng, giọng nói chua lè vang lên, "Đúng là người
có vợ con có khác, mỗi ngày đều được hầu hạ ăn uống no say, haiz, đâu
như mấy người cô đơn như chúng tôi, chỉ có thể ăn cơm ở căn tin, có gì
ăn đó, không thể so sánh." Nói xong thì nhớ đến tay nghề của Đường
Đường, nước miếng như sắp trào ra.
Quý Yến liếc xéo Đổng Lực,
biết hôm nay cậu ta có ý đồ, anh tính không để ý đến, nhưng nhớ đến lời
của Đường Đường tối qua, nên vẫn nói, "Tối nay đến nhà tôi ăn cơm, Đường Đường muốn cảm ơn các cậu đã giúp đỡ."
"Thật sao?" Hai mắt Đổng Lực phát ra tia sáng, nháy mắt sức lực tràn trề, nắm lấy cánh tay Quý
Yến, "Lão Quý, hai người chúng ta thi đi, xem ai đến đỉnh núi trước!"
Quý Yến im lặng nhìn cậu ta, giây tiếp theo khóe miệng cong lên, dẫn đầu chạy đi để lại một câu, "Ai thua tối nay mời rượu."
Đồng Lực hét lên, nhanh chóng chạy theo, hai thân ảnh chạy đua trên núi.
Hai nhóm binh lính thấy vậy, lập tức phấn khích lên, ngầm cá cược với nhau xem hôm nay ai sẽ thắng, vẫn theo quy luật cũ.
*
Buổi tối khóa huấn luyện kết thúc, Trương Thành vui vẻ hớn hở vỗ vai Đổng
Lực, "Đổng Lực, tôi nghe nói hôm nay cậu mời mọi người uống rượu hả?
Đúng là anh em tốt, rất hào phong!"
Đổng Lực trừng mắt, bả vui
run lên hất bàn tay của kẻ vui sướng khi thấy người gặp họa ra, "Cút,
đừng có ở đây bỏ đá xuống giếng, làm như cậu có thể thắng được lão Quý
vậy!"
Trương Thành cười ha ha, tự giác bỏ tay ra, "Tôi cũng tự
biết lượng sức mình ai lại đi so với lão Quý chứ, tôi luôn dũng cảm đối
mặt sự chênh lệch của chúng ta."
Gan Đổng Lực tức đến phát đau, quyết định tuyệt giao với cậu ta ba phút.
Hai người cười đùa đi lên lầu 3, Trương Thành dừng trước cửa nhà mình nói
với Đổng Lực: "Cậu đi trước đi, vợ tôi mới đi làm về đang sửa soạn, tôi
chờ cô ấy rồi sẽ qua sau."
Đổng Lực đã đã quá quen với tính cách của vợ Trương Thành, cũng không quan tâm cậu ta nữa, cầm rượu vào nhà Quý Yến.
Trong nhà Trương Thành, Phương Vũ Vi đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, Trương Thành đi lên ôm phía sau cô ấy, miệng dán bên tai nói chuyện.
"Bà xã, bây giờ chúng ta qua đó thôi, những người khác chắc đều đến rồi."
Phương Vũ Vi dựa vào lồng ngực Trương Thành tiếp tục chải tóc, "Đợi lát nữa
đi, dù sao cũng ở đối diện mà, bây giờ qua cũng chưa ăn cơm đâu, qua đó
không bằng ngồi ở nhà cho tự do."
"Em qua giúp chị dâu một chút đi, chỉ qua ăn thôi không lịch sự lắm đâu."
Phương Vũ Vi ngẩng đầu giận dỗi, "Em thì giúp được cái gì, không chừng qua đó còn gây trở ngại cho người ta."
Trương Thành ngậm miệng lại, nghĩ cũng đúng, vợ anh đã được nuông chiều từ bé, khổ nhất là phải theo anh tùy quân, ngày thường nấu tô mì cũng không
xong, qua đó thật sự gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì.
"Nhà Quý Yến mới dọn đến đã mời khách, chúng ta chuyển đến lâu như vậy còn
chưa mời, em xem chúng ta có nên đãi một bữa không, nếu không sẽ rất
kì."
Phương Vũ Vi khựng lại, xoay người ôm lấy cổ Trương Thành,
nhìn anh nói: "Nếu anh muốn mời khách cũng được, nhưng mấu chốt là em sẽ không nấu cơm, anh cũng chỉ biết nấu vài món, như vậy làm sao có thể
đãi khách đây."
Trương Thành gãi đầu, thử dò hỏi: "Nếu không tan làm em mua chút đồ ăn sẵn ở trên trấn đi? Mọi người cũng sẽ không nói
gì, quan trọng là ở bên nhau vui vẻ."
Phương Vũ Vi suy nghĩ,
bỗng nhiên nói: "A, hay chúng ta nhờ vợ của Quý Yến giúp đỡ được không
anh? Em thấy tay nghề của em ấy rất tốt, hai nhà chúng ta lại đối diện
nhau, chắc hẳn em ấy sẽ đồng ý, em sẽ mua chút quà lấy lòng, nhờ em ấy
đến đây giúp chúng ta?"
"Chuyện này..." Trương Thành còn hơi do dự, "Hình như làm vậy không được tốt lắm? Nấu bữa cơm rất phiền toái."
Phương Vũ Vi chơp mắt, "Em nghĩ là sẽ được, vợ Quý Yến lại không đi làm, mỗi
ngày cũng chỉ ở nhà nấu cơm và làm việc nhà, rất rảnh rỗi, từ sau khi
tốt nghiệp cấp 3 em bận chết đi được, chuyện này nhờ em ấy giúp đi, lúc
đó em sẽ mua chút trái cây qua cảm ơn."
Trương Thành do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, em đi nói thử với chị dâu xem có đồng ý không, nếu không cũng đừng miễn cưỡng."
Phương Vũ Vi gật đầu.
*
Hôm nay Đường Đường nấu rất nhiều đồ ăn, hầu như toàn là món sở trường của
cô, đây là bữa ăn đầu tiên từ khi nhà bọn họ dọn đến nên rất có ý nghĩa, cô muốn làm thật tốt, không muốn để Quý Yến mất mặt.
Cấp dưới
của Quý Yến đều muốn đi vào giúp đỡ, nhưng đều bị cô từ chối, rửa sạch
mấy rổ trái cây xong mang ra ngoài, đồng thời cũng dặn dò Quý Tiểu Trạc
nhớ chào hỏi và đừng làm phiền mọi người.
Quý Tiểu Trạc tràn đầy tự tin nhận nhiệm vụ này, chủ nhân nhỏ rất nhiệt tình tiếp đãi khách,
lúc thì đưa cho chiến sĩ này một quả táo, lúc thì đưa cho chiến sĩ kia
một quả cam, đi qua đi lại hỏi mọi người có khát nước không, phục vụ
thật sự rất nhiệt tình và chu đáo, khiến cho một đám đàn ông hiếm lạ vô
cùng, mỗi người vừa ôm vừa xoa, hận không thể ôm cậu nhóc về ký túc xá.
Thấy Quý Tiểu Trạc rất giỏi tiếp khách, Quý Yến lập tức đem hoàn toàn trách
nhiệm giao lại cho cậu nhóc, anh vén tay áo đi vào phòng bếp phụ giúp
Đường Đường, hôm nay nhiều đồ ăn phải nấu, anh sợ cô không làm hết được.
Vợ đoàn trưởng cũng đang phụ ở trong bếp, nói phụ thế thôi
nhưng thật ra đang tán gẫu, tại vì Đường Đường cũng đã chuẩn bị đâu vào
đấy rồi, chị ấy cũng không cần phụ cái gì, thấy Quý Yến đi vào mỉm cười
trêu chọc nói: "Quý Yến à, hôm nay chị đến đây để giúp, kết quả chỉ có
thể đứng đây, vợ em giỏi thật đấy."
Quý Yến nhìn động tác thuần thúc của Đường Đường, trong mắt hiện lên ý cười.
Đường Đường quay đầu lại nhìn Quý Yến, mỉm cười: "Chồng à, anh mang chén bát
với ly rượu mang ra ngoài đi, mang thêm mấy cái ghế nhựa nữa, chờ chút
là có thể ăn cơm rồi."
Quý Yến gật đầu, mang bát đũa ra ngoài, sắp xếp mọi thứ xong xuôi lại đi vào phòng bếp mang thức ăn ra.
Quý Tiểu Trạc thấy đồ ăn trên bàn, biết là ăn cơm, lập tức vung tay nhỏ
lên, hô: "Ăn cơm thôi, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn đi ạ, không cần khách sáo đâu."
Mọi người đều bị thằng bé chọc cười, cũng
không khách sáo như ong vỡ tổ ngồi vào bàn, nhìn đồ ăn mà ứa nước miếng, bọn họ chỉ cần ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp là đã đói bụng, trong
lòng đã sớm mong chờ có thể ăn cơm nhanh một chút.
Tay nghề của chị dâu quá tuyệt vời! Bọn họ cũng muốn tìm một người vợ như thế.
Quý Yến mời mọi người ngồi vào chỗ, khui rượu rót cho từng người, thấy
Trương Thành vẫn chưa đến, khẽ cau mày, vẫy tay với Quý Tiểu Trạc nói:
"Tiểu Trạc, con qua nhà đối diện gọi chú Trương Thành qua ăn cơm."
"Vâng ạ." Quý Tiểu Trạc nhận lệnh, chân nhỏ nhanh nhẹn chạy ra ngoài, gõ cửa
nhà đối diện hét lớn: "Chú Trương Thành ơi, ăn cơm thôi, đến đây ăn cơm
nào ~"
Vài phút sau, Trương Thành ôm lấy Quý Tiểu Trạc, Phương
Vũ Vi đi ở phía sau, mỉm cười xin lỗi mọi người, "Xấu hổ quá, vừa mới
tắm rửa."
Những người khác sôi nổi nói cậu ấy, "Chúng tôi một
thân đầy mồ hôi đến đây, cậu còn cố tình đi tắm, này không phải là chê
chúng tôi ở dơ sao!"
Trương Thành đắc ý hất đầu, "Tôi không giống như mấy người đàn ông các cậu."
Câu nói này của Trương Thành khiến mọi người hận không thể đánh chết cậu ấy.
Một bữa cơm náo nhiệt bắt đầu, mọi người không thấy gò bó, để bụng ăn cơm,
ai cũng ăn rất nhanh chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã vơi đi.
May mắn Đường Đường nấu rất nhiều món, món nào cũng dọn ra rất nhanh, hết đĩa này là có đĩa khác, mọi người ăn uống no nê.
Bên ngoài cũng đã hết chỗ ngồi, Đường Đường cũng không chuẩn bị thêm bàn,
đặt đồ ăn xuống rồi đi vào phòng bếp ăn vài món đơn giản với chị dâu, cô không muốn ở bên ngoài tranh giành đồ ăn với mấy dạ dày vương ngoài đó.
Bữa cơm này ăn đến 9 giờ mới kết thúc, lúc Đường Đường đi ra
dọn dẹp chén đĩa, cảm thấy người trong quân đội ăn rất khỏe, đồ ăn trên
bàn hết sạch sành sanh, cái gì cũng không thừa, một lá rau cải cũng
không thấy.
Vợ đoàn trưởng cũng ra giúp đỡ, mỉm cười nói: "Bình thường không hết sạch như vậy đâu, là do em nấu đồ ăn quá ngon."
Đường Đường cũng rất vui mừng, đồ ăn mình nấu được ăn hết một cách sạch sẽ, coi như đây cũng là một cách khen ngợi.
Quý Yến và mọi người rất siêng năng, sau khi ăn xong, họ đều dọn hết đống
bừa bộn trên bàn, thu dọn rác, lau bàn, quét sàn, Đường Đường không kịp
ngăn cản, bọn họ cũng đã dọn sạch sẽ chén bát.
Bởi vì có những
người chiến sĩ đáng yêu cho nên Đường Đường đối với nơi đây càng yêu
thích hơn, cô cũng đã đi nấu cho mọi người chút canh giải rượu trước khi rời đi.
Phương Vũ Vi thấy Đường Đường đi vào phòng bếp, thừa dịp mọi người ở ngoài uống canh, cô ấy lặng lẽ đi vào.
**
Buổi tối, theo như thường lệ Đường Đường chuẩn bị một chậu nước ấm cho Quý
Yến ngâm chân, đương nhiên cũng không thể thiếu phần cậu nhóc Quý Tiểu
Trạc.
Sau ngày hôm qua, hôm nay Quý Yến đã bình tĩnh đối diện,
nhưng lúc Đường Đường xoa bóp anh vẫn có chút không tự nhiên, nhưng vẻ
mặt không chút cảm xúc của anh khiến người khác cảm thấy anh rất bình
tĩnh, ít nhất Đường Đường nghĩ anh đã quen rồi, trong lòng không khỏi
vui vẻ.
Đường Đường vừa ấn huyệt vị lòng bàn chân của Quý Yến
vừa nói chuyện với anh, "Hôm nay lúc em đang rửa chén thì vợ của Trương
Thành đi vào, nói là muốn nhờ em giúp đỡ."
Quý Yến dò hỏi nhìn cô.
"Cô ấy nói lúc cô ấy chuyển đến đây cũng chưa mời khách, nên muốn mời mọi
người ăn một bữa cơm, nhưng tay nghề của cô ấy không tốt sợ tiếp đãi
không chu toàn, muốn em giúp cô ấy, hỏi em có đồng ý không."
Quý Yến im lặng một lúc, mở miệng: "Vậy cô nghĩ như thế nào."
"Em đồng ý rồi, nấu một bữa cơm cũng không có gì phiền phức, hơn nữa nhà
chúng ta cũng đối diện nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, với lại vợ
của Trương Thành là giáo viên trung học, lại còn là chủ nhiệm lớp, mỗi
ngày rất bận rộn, cho nên em qua giúp cũng không sao, anh thấy thế nào?" Đường Đường rất có tình cảm với nghề giáo, cô thấy giáo viên là một
công việc rất cao quý, dạy học và giáo dục con người rất quan trọng.
Quý Yến mím môi, lúc sau mới nói: "Nếu cô đồng ý rồi thì cứ làm thôi, không cần làm khó chính mình, chân của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn."
Trong lòng Đường Đường ngọt ngào, vui vẻ gật đầu, "Không sao đâu, em sẽ chú ý."
Quý Yến thu mắt, tránh đi nụ cười của Đường Đường.
Sau khi ngâm chân cho hai ba con xong, Đường Đường lại bắt đầu trốn vào
phòng bếp ăn khuya, trước khi đi ngủ ăn một bữa 'thịnh soạn', ăn xong
cũng không như mọi ngày lên giường đi ngủ, mà nằm trên giường ôm lấy
điện thoại, mày nhíu chặt, nhìn rất nghiêm túc.
Quý Tiểu Trạc
cũng tò mò ngó đầu qua xem mẹ đang làm gì, kết quả nhìn nửa ngày cũng
không hiểu, bèn hỏi: "Mẹ đang làm gì vậy ạ?"
Đường Đường rất cố
gắng nhưng cũng không biết làm sao, không khỏi rầu rĩ trả lời: "Mẹ đang
nghiên cứu cách mua đồ trên mạng, nhưng mẹ thật ngốc nghếch, chị Văn Văn đã chỉ mẹ mấy lần rồi nhưng mẹ vẫn không nhớ được."
Hôm nay Văn Văn nghe nói Đường Đường muốn mua thảo dược nhưng không biết mua ở đâu, cho nên cô ấy đề nghị Đường Đường mua ở trên mạng. Đường Đường biết ở
đây không cần ra ngoài vẫn có thể mua sắm hơn nữa còn được giao tận nhà, chỉ là cái này quá cao siêu cô không có biết.
Văn Văn thấy
Đường Đường không biết mua đồ trên mạng đã kinh ngạc rất lâu, cuối cùng
cầm điện thoại Đường Đường lên tải ứng dụng, còn đăng kí tài khoản cho
cô, sau đó lại chỉ cô cách mua, mất gần nửa ngày mới xong.
Lúc
đó Đường Đường nghe cái hiểu cái không, cho nên bây giờ cô muốn nghiên
cứu một chút, cô rất muốn học cách mua đồ trên mạng, như vậy về sau
không cần phải ra ngoài.
Tuy Quý Tiểu Trạc là đứa bé rất thông
minh, nhưng cậu nhóc cũng không có biết làm sao, chỉ có thể ngồi đó chớp mắt, vẻ mặt khó xử nói: "Mẹ ơi, con cũng không biết cái này đâu ~"
Đường Đường xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, "Không sao, mẹ có thể tự học."
Khuôn mặt nhỏ của Quý Tiểu Trạc phồng lên kiên nhẫn ngồi nghiên cứu với Đường Đường, hai mẹ con chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, thảo luận một hồi
vẫn chưa tìm ra cách mua.
Quý Yến bèn đặt quyển sách trong tay xuống, hắng giọng.
Hai mẹ con nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt thầm hỏi có chuyện gì.
Quý Yến chỉ vào điện thoại trong tay Đường Đường, "Muốn mua đồ trên mạng hả?"
Đường Đường gật đầu.
"Muốn tôi chỉ cô không?"
Đầu tiên Đường Đường sửng sốt, lát sau mới biết Quý Yến muốn dạy mình mua
sắm, hai mắt sáng lên, lập tức ngồi dậy đưa điện thoại cho anh, gật đầu
cười ngây ngô, "Muốn chứ! Chồng ơi anh chỉ cho em nha."
Không
biết vì sao khi thấy dáng vẻ này của Đường Đường, khóe miệng Quý Yến tự
động nhếch lên, cầm lấy điện thoại của cô, vỗ vào vị trí bên cạnh mình,
"Lại đây."
Đường Đường lập tức đi qua bên đó, Quý Tiểu Trạc cũng đi theo, hai mẹ con chen chúc đến bên cạnh Quý Yến.
Quý Tiểu Trạc sợ mẹ nhìn không được, nên ngồi vào trong ngực ba mình, để lại vị trí bên cạnh cho Đường Đường.
Quý Yến thấy thế cũng không nói gì, ôm Quý Tiểu Trạc vào trong ngực, hơi
nghiêng mình, cẩn thận chỉ cho Đường Đường cách mua đồ, anh còn liên kết thẻ ngân hàng của anh vào tài khoản của cô, sau này mua cái gì cũng trừ vào đây.
Đầu tiên Quý Yến tìm dược liệu mà Đường Đường muốn mua bỏ vào giỏ hàng, sau đó chọn một cái làm mẫu cho cô xem, thấy cô đã học được rồi mới để cô mua những món còn lại.
Lần này Đường Đường
đã học xong, làm theo Quý Yến và đã mua được món đồ cô cần, khi anh nói
là cô đã mua thành công, cô vui sướng như muốn bay lên, ôm lấy Quý Tiểu
Trạc hôn hai cái: "Bảo bảo, mẹ học được rồi!"
Quý Tiểu Trạc cũng mừng cho mẹ, cũng hôn lại hai cái còn cho cô một dấu like, "Mẹ con giỏi quá đi ~"