Nhưng không biết có phải hai chữ "bạn tốt" chọc trúng điểm đau của Trình Hàm hay không, vẻ mặt Trình Hàm trong nháy mắt cứng đờ,
ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn càng thêm sắc bén.
"Bác sĩ
Lê, anh thật sự rất ưu tú, nhưng hai người lại không hợp
nhau, nếu không tôi cũng muốn tác hợp cho hai người."
Trình Hàm thở dài một hơi, trong giọng nói giống như mang theo tiếc nuối:
"Nhưng hai ngươi chỉ làm đồng nghiệp thôi cũng tốt, dù sao tôi
cũng không muốn sau này hai người lại xảy ra tranh chấp tình cảm,
thật sự không vui vẻ chút nào. Nhưng cho dù là người yêu, hay là
bạn, hoặc là đồng nghiệp cũng phải nên giữ khoảng cách đúng
không?"
Cuộc gặp gỡ này bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại mang
theo thù địch, hai người cũng không còn gì để trao đổi,
ngồi một lúc thì cùng nhau trở về học viện quân sự.
Cố Thừa Trạch ở trường cũng không yên ổn, hắn không biết cảm
giác bất an và khẩn trương đến từ đâu, luôn lo sợ sẽ xảy ra
chuyện gì, toàn bộ cuộc họp đều lơ đễnh không yên lòng, sau
khi cuộc họp kết thúc liền cầm máy truyền tin đi thẳng
đến phòng y tế.
"A Trạch! Đây nè!"
Bước chân
Cố Thừa Trạch dừng lại, quay người lại đã nhìn thấy
Trình Hàm đang lao về phía hắn, Lê Tử Ngôn đứng cách đó
không xa, chỉ là sau khi Lê Tử Ngôn nhìn thấy hắn, khóe
miệng đang cười lại rất nhanh đã cứng đờ, độ cong cũng chậm
rãi thu hẹp, cuối cùng chỉ gật đầu với hắn.
"Hai người nói chuyện vui vẻ chứ?"
"Vui chứ! Tất nhiên là vui rồi! Bác sĩ Lê thật dịu dàng, cậu thật là may mắn!"
"A Trạch, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói rồi!"
Cố Thừa Trạch hơi nhíu mày, chuyển động cánh tay, mượn động tác
cầm giấy tờ rút tay ra, đi vài bước về phía Lê Tử Ngôn, kéo
dài khoảng cách với Trình Hàm.
"Tử Ngôn, đi thôi, cùng đi ăn đi."
"......Em không đi đâu."
Lê Tử Ngôn rũ mắt lắc đầu, lui về phía sau một bước:
"Phòng y tế còn một số việc cần xử lý, em phải trở về, tạm biệt Trình tiểu thư, tạm biệt thầy Cố."
"Được rồi, A Trạch, chúng ta đi ăn cơm đi,
nhìn bác sĩ Lê vội vàng như vậy, chắc là thật sự có việc,
tôi đặt chỗ xong rồi, mau đi thôi!"
Trình Hàm không kéo cánh tay Cố Thừa Trạch nữa, mà ôm lấy bả vai Cố Thừa Trạch như anh em tốt.
Đợi sau khi Trình Hàm lên phi thuyền, Cố Thừa Trạch xoay người đi thẳng đến phòng y tế.
"Tử Ngôn."
Cố Thừa Trạch gõ cửa, người ở trong phòng ngẩng đầu lên,
sau khi nhìn thấy bóng dáng của hắn trong mắt có vài phần
kinh ngạc. . Đam Mỹ Sắc
"Thầy Cố? Sao anh lại đến đây?"
"......Đến gặp cậu, cậu đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, làm phiền thầy Cố quan tâm."
Lê Tử Ngôn có chút ngượng ngùng gật đầu, muốn lấy nước cho
Cố Thừa Trạch nhưng lại thấy đối phương đặt một hộp tinh
xảo trong tay lên bàn.
Sự thật đã chứng minh rằng đây không phải là suy đoán của hắn, mà đúng là như vậy.
"Tại sao bác sĩ Lê không đến?"
"Tiểu Lê à, tôi và Tiểu Lê thay ca, tôi vốn là ca đêm nhưng
Tiểu Lê nói cậu ấy còn trẻ, tinh lực tốt nên cứ nhất định muốn đổi với tôi."
Bác sĩ Vương lắc đầu, ánh mắt mang theo tán thưởng:
"Đứa nhỏ này, nghe nói trong nhà không có ai, cả ngày chỉ có một mình, aii. "
Bác sĩ Vương thở dài một hơi, nhưng không biết người nghe
ông nói chuyện đã nhíu mày, trong lòng như bị bóp nghẹn.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết tiểu dẫn đường này chỉ có một mình, cô đơn đi đến nơi này, không có người
chăm sóc cũng không có bạn bè.
Nhưng vì sao lại trốn
tránh hắn, cố ý thay đổi giờ làm việc chỉ để không gặp
mặt hắn, cuối cùng là vì cái gì.
Cố Thừa Trạch
đứng ở phòng y tế, nhớ lại ngày đó Lê Tử Ngôn bắt đầu
trốn tránh mình, chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra, ngoại
trừ Trình Hàm gặp Lê Tử Ngôn...
Trong lòng từ từ sinh ra một phỏng đoán, Cố Thừa Trạch nhíu mày, ánh mắt luôn
nhu hòa lúc này lại lạnh như băng.