Mãi đến khi nam sinh và y tá cùng bác sĩ đưa giường vào phòng bệnh, Lê Tử Ngôn mới biết hoá ra mình đã "chết".
Đúng rồi, cậu nhớ vì cứu người mà cậu bị biển quảng cáo rơi đập vào đầu, sau đó có người đưa cậu đến bệnh viện.
Lê Tử Ngôn nhìn cánh tay trong suốt của mình rồi lại nhìn nam sinh đang
đau khổ nằm sấp bên giường bệnh, bỗng nhiên không biết sao lại thấy buồn bực khó chịu .
Chết rồi thì cũng không sao, ít nhất bây giờ cậu
không còn phải lo nghĩ gì nữa, chẳng qua nam sinh này là ai, cậu cũng
chưa từng gặp, sao lại khóc vì cậu, buồn cho cậu.
Nam sinh nằm
sấp trước giường bệnh của cậu, Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh cẩn thận nhìn
chăm chú vào nam sinh kia giống như đang lau chùi một món đồ sứ, nhìn
dáng người to lớn hơn một mét tám của hắn nhưng lại như một đứa trẻ âm
thầm rơi lệ, sau đó sụp đổ che mặt gào khóc.
"Đừng khóc nữa,
người chết rồi cũng không sống lại được đâu, tại sao phải khóc vì một
người như tôi chứ?" Lê Tử Ngôn khẽ thở dài, cậu tưởng rằng sẽ không có
ai đau khổ cho mình nhưng bây giờ lại xuất hiện một người như vậy, trong lòng cũng có một niềm an ủi khó hiểu.
Trong phòng bệnh yên tĩnh
chỉ có nam sinh kia ở lại, không bao lâu sau cửa phòng bệnh chợt mở ra,
ba người lập tức chạy vào, Lê Tử Ngôn sững sờ, nếu không phải bây giờ
cậu chỉ là một linh hồn thì e là đã trợn mắt há mồm không biết phải
phản ứng thế nào.
"Tử Ngôn! Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn!"
Trên
gương mặt mệt mỏi của Lê Tử Hàn xồm xoàm râu ria, đáy mắt phủ đầy tơ máu vô cùng kiệt sức, vào phòng liền quỳ dưới đất như không thể tin được
vươn tay khẽ chạm vào Lê Tử Ngôn đang nằm trên giường bệnh, "Ngôn Ngôn!
Em tỉnh lại đi! Anh hai đây! Anh hai đến rồi, em đừng không để ý đến anh được không?"
"Tử Ngôn?! Tử Ngôn! Con tỉnh lại đi! Mẹ đến rồi,
đừng giận mẹ nữa, mẹ làm sườn chua ngọt cho con được không? Tỉnh lại đi, đừng trêu mẹ nữa!"
Mẹ của Lê Tử Ngôn suy sụp bước tới muốn chạm
vào tay Lê Tử Ngôn nhưng lại sợ làm cậu đau nên chỉ có thể che mặt khóc
nức nở, giống như đã già hơn chục tuổi. Mà người đàn ông trung niên đi
theo bọn họ vào như thể không muốn tin lùi về phía sau, nếu như không
phải có giáo sư của Lê Tử Ngôn đứng ở phía sau thì e là đã ngã xuống
đất.
"Ông Lê, bà Lê, hai người đừng quá đau lòng, bác sĩ đã nói Tử Ngôn vẫn có cơ hội tỉnh lại."
Giọng nói của giáo sư nghẹn ngào, hít sâu một hơi sợ mình rơi nước mắt nhưng
đôi mắt đã đỏ hoe, "Quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải chăm sóc em ấy thật tốt, có đúng không? Nhất định sẽ không sao đâu, nếu Tử Ngôn
tỉnh lại thấy mọi người đau khổ như vậy thì em ấy cũng sẽ không yên
lòng."
"Cảm ơn thầy, tôi....tôi..."
Trong ngực của ba Lê
nghẹn đến khó thở, ông choáng váng sắp ngã cũng may có nam sinh ngồi bên giường Lê Tử Ngôn đỡ lấy, "Tôi tin nhất định Tử Ngôn có thể vượt qua."
"Đúng đúng, nhất định sẽ không sao."
Mọi người trong phòng an ủi lẫn nhau, giáo viên và lãnh đạo nhà trường cũng biết lúc này không nên làm phiền quá nhiều, ở lại một lát sau đó rời
đi, chỉ còn lại ba mẹ và người thân của Lê Tử Ngôn, còn có nam sinh kia.
Lê Tử Ngôn kinh ngạc đứng đó, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang và khiếp
sợ, vì cậu bị thương mà ba mẹ cậu đau khổ đến thế này, anh hai cậu đó
giờ là một người lạnh lùng kiên cường nhưng bây giờ lại suy sụp rơi lệ.
"Con trai, con là..."
Người bên ngoài đều đi rồi ông Lê mới chú ý tới nam sinh vẫn luôn im lặng bên cạnh, ông ngẩng đầu liếc nhìn lập tức lại bị đối phương làm cho khiếp
sợ, hai mắt đỏ như máu đầy mệt mỏi, còn có dáng vẻ đau khổ biểu hiện ra
sự lo lắng và luyến tiếc của hắn đối với Lê Tử Ngôn.
"Xin chào bác trai, con là...con là...người theo đuổi Tử Ngôn, con tên Hàn Tri Dao."
"Người theo đuổi?"
Ba Lê giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khoé mắt đỏ bừng ngồi
xuống giường cầm lấy bàn tay của Lê Tử Ngôn, "Hai đứa chưa ở bên nhau
à?"
"Tử Ngôn còn không biết con thích anh ấy."
"......Con trai, nghe bác khuyên một câu, lúc này con hãy từ bỏ Tử Ngôn đi."
Không phải ba Lê muốn đả kích Hàn Tri Dao hay không hài lòng với Hàn Tri Dao, hoặc là ba Lê chán ghét đồng tính mà là ông không muốn Hàn Tri Dao phải bỏ lỡ thanh xuân, dù ông hy vọng Lê Tử Ngôn có thể tỉnh lại nhưng bác
sĩ nói xác suất rất nhỏ, ông không muốn làm chậm trễ tương lai của Hàn
Tri Dao.
Hàn Tri Dao giống như nói ra bí mật giấu kín trong đáy lòng nhiều năm,
trước ánh mắt khiếp sợ của ba phụ huynh quỳ xuống đất vuốt ve tóc Lê Tử
Ngôn, "Bảy năm rồi, con thích anh ấy đã đủ sâu đậm rồi."
"Cái gì?!"
Mọi người kể cả Lê Tử Ngôn đều cực kỳ sốc, bọn họ nhìn nam sinh cao lớn không biết nên nói gì.
"Vậy sao con không nói với Tử Ngôn."
"Bởi vì anh ấy sợ, lúc con vừa học cấp ba đã thích anh Tử Ngôn, khi đó anh
ấy học lớp 12, con học 11, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy con đã nghĩ sao trên đời lại có người dịu dàng thế này. Con luôn âm thầm ngưỡng mộ anh
ấy, lấy anh ấy làm mục tiêu, anh ấy học chuyên Toán con cũng học chuyên
Toán, anh ấy làm gì con đều làm chung với anh ấy. Nhưng anh ấy lại thích người khác, con biết con không có tư cách đi cản trở tình cảm của anh
ấy nên chỉ lặng lẽ ở bên cạnh chờ anh ấy. Chẳng qua người anh ấy thích
không phải là người tốt."
Chuyện này ba người nhà Lê đều biết,
nam sinh mà Lê Tử Ngôn thích hồi cấp ba đã chơi đùa tình cảm của Lê Tử
Ngôn, còn nói chuyện tính hướng của cậu cho mọi người mà cũng chính lúc
đó bọn họ mới biết Lê Tử Ngôn thích con trai.
Mặc dù lúc đó luật
hôn nhân đồng giới đã được thông qua khá lâu nhưng tình cảm ấy vẫn không được người già và công chúng chấp nhận cho nên ba mẹ Lê đã rất phản đối chuyện này, thậm chí còn đưa Lê Tử Ngôn đến nơi gọi là trung tâm cai
nghiện.
Mà sau khi tính hướng của Lê Tử Ngôn bị bại lộ đã bị bạn
học trong lớp xa lánh, bạo lực học đường, điều này cũng đã làm tính tình của cậu lúc học 12 thay đổi rất nhiều, vốn là một người hoạt bát nhưng
lại trở thành người e dè không muốn nói chuyện với người khác, lúc thi
đại học cũng bởi vì áp lực gia đình và bên ngoài nên phải học lại một
năm.
"Con giận bản thân vì không thể bảo vệ anh ấy, con cũng rất
giận, giận người đó dám phản bội tình cảm của anh ấy. Anh ấy chỉ là
thích người đồng tính thôi mà, vậy thì sao? Tử Ngôn không làm phiền ai,
không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, chỉ là sau khi gặp được người đối
xử tốt với mình nên mới đáp lại nhưng vì sao lại bị người khác khinh
thường? Con tưởng rằng đời này con sẽ không thể gặp lại Tử Ngôn nữa
nhưng không ngờ năm đó Tử Ngôn lại học lớp của con."
Hàn Tri Dao
nói đến đây, giọng nói đầy phẫn nộ và đau xót cũng biến thành dịu dàng
và tình cảm, chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người nằm trên
giường.
"Nhưng khi đó anh ấy rất sợ, anh ấy không muốn chấp nhận người nào nữa, cũng không muốn chấp nhận chính bản thân anh ấy."