"Vợ nhỏ, cậu không thoải mái sao? tôi thấy cậu hôm nay ăn ít quá a."
Lâm Dương đã nhìn ra tối nay Lê Tử Ngôn ăn uống không có khẩu vị, về tới
phòng ký túc xá liền bắt đầu hỏi han ân cần. Lê Tử Ngôn cười cười, đơn
giản trả lời vài câu, nói một tiếng mình không sao rồi bắt đầu dọn dẹp
phòng ký túc.
Một bên Lý Hạo cũng nhíu mày, hiển nhiên là đang lo lắng tình trạng của Lê Tử Ngôn, bất quá mặt cậu hiện tại chỉ có hơi tái nhợt, không giống như buổi chiều gió thổi cũng có thể bay, tâm trạng
mới hơi thả lỏng.
Ánh mắt quan tâm của bạn cùng phòng quá mức rõ
ràng và nóng bỏng, Lê Tử Ngôn cũng đã quen, nhưng Hàn Thạc ở bên cạnh
lại không chịu nổi, vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ có ánh mắt là
bán đứng hai chữ bất mãn.
"Đi rửa mặt."
Lạnh lùng ném
xuống ba chữ, Hàn Thạc nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, kéo cậu vào nhà vệ
sinh. Trong phòng vệ sinh có hai bồn rửa tay, bình thường một lần có thể vào hai người, nhưng Hàn Thạc đó giờ chưa từng cùng người nào khác vào
nhà vệ sinh, đây là lần đầu tiên.
Cảm giác kỳ lạ ở đáy lòng lại
lần nữa nổi lên, Lý Hạo bất giác siết chặt nắm tay, nhìn cánh cửa phòng
tắm đang đóng chặt một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Lê Tử Ngôn bị kéo nghiêng ngả đi vào phòng tắm, cũng không có giãy giụa,
cầm bàn chải liếc nhìn thái độ "lãnh khốc vô tình" của Hàn Thạc, trong
lòng cười khẽ một tiếng, thuận tay cầm lấy bàn chải của đối phương, bóp
kem đánh răng rồi đưa vào tay người kia.
Nghiêng đầu quan sát
biểu tình của Hàn Thạc, trong ánh mắt thậm chí có thể nhìn ra một chút
lấy lòng, cảm giác khó chịu ở trong lòng được đối phương vuốt đến mềm
mại, không nói một lời, trầm mặc cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh.
Hai người không nói gì, yên lặng làm việc của mình, Lê Tử Ngôn rửa mặt
xong, trên mặt còn đọng lại giọt nước, cậu cầm khăn lau nhẹ nhàng trên
mặt, sau khi lau khô quay đầu nhìn thấy trên mặt Hàn Thạc còn ướt đẫm.
Giọt nước theo sống mũi cao thẳng của hắn trượt xuống, trượt tới cái cằm bén nhọn, từ từ nhỏ xuống. Lúc quay về phòng, Hàn Thạc thay áo ngủ chữ
V, qua cổ áo có thể nhìn thấy lồng ngực màu lúa mạch và những cơ bắp
trên người.
Lê Tử Ngôn không thu hồi tầm mắt, mà âm thầm quan
sát, tai có chút đỏ lên, cậu lần đầu tiên phát hiện, nhan sắc của nam
nhân đối diện thật sự khiến người ta không kiềm chế nổi. Bởi vì ánh mắt
cậu quá chăm chú, khiến Hàn Thạc không phát hiện cũng khó, bất ngờ quay
đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lê Tử Ngôn.
Diện tích trong
phòng vệ sinh vốn đã chật hẹp, dáng người Hàn Thạc còn cao lớn làm không gian càng thêm chật chội, khi quay đầu lại như vậy, hai người mặt đối
mặt, khoảng cách dường như chỉ có thể tính bằng milimet.
Hơi thở
ấm áp mang theo mùi bạc hà mát mẻ từ từ lan ra trong không khí giữa hai
người, Lê Tử Ngôn không biết là bị dọa hay là khẩn trương, trái tim lại
bắt đầu tung tăng nhảy lên, tiếng tim đập trong không gian chật hẹp yên
tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Hàn Thạc gắt gao nhìn chằm chằm trạng thái của Lê Tử Ngôn, nhìn thấy trên mặt đối phương xuất hiện một vệt đỏ, hai mắt ngập nước run rẩy, khóe miệng bất giác nhếch lên, nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn ra khỏi phòng vệ sinh.
Bởi vì buổi tối có quy định tắt
đèn, tất cả mọi người không muốn lãng phí thời gian, cũng không ai đặc
biệt chú ý đến trạng thái của Lê Tử Ngôn. Lê Tử Ngôn giống như thoát
khỏi một kiếp nạn, cố gắng duy trì bình tĩnh, nghiêng người, hai tay vỗ
vỗ hai má có chút nóng bỏng, ngồi xuống ghế bên cạnh, rửa chân vội vàng
lên giường.
Hàn Thạc theo sát phía sau, hai người đối đầu nằm
trên giường, giống như dùng phương thức và tư thế này truyền đạt sự ấm
áp trong lòng, đêm nay trên mặt hai người đều mang theo nụ cười đầy ẩn
ý.
Bởi vì bọn họ đã học năm ba, thời gian tự học bắt đầu sớm hơn, thời gian thức dậy của bọn họ tất nhiên cũng phải sớm, Lê Tử Ngôn tự
nguyện gánh vác nhiệm vụ mang điểm tâm cho những người dậy muộn, từ sớm
đã thức dậy, rửa mặt, thay quần áo, sau đó đi theo bên cạnh Hàn Thạc đến phòng ăn.
Lê Tử Ngôn trước khi tới nơi này cũng là một học bá,
chỉ là cậu vào đại học đã được một thời gian, kỳ thi đại học luôn luôn
gây ám ảnh. Đối với hầu hết mọi người, sau khi kết thúc kì thi đại học,
tất cả những gì đã học trước đó đều biến mất sau một đêm. Lê Tử Ngôn
hiện tại có thể theo kịp tiến độ của trường cũng đâu phải dễ, chưa kể
đến cậu còn phải duy trì thành tích xuất sắc của nguyên chủ.
Lê
Tử Ngôn đặt bữa sáng lên bàn của mỗi người, quay về vị trí của mình lật
sách. Nhìn những tờ giấy chú thích, những công thức, định lý làm não cậu đau đớn. Khi cậu còn đi học, kém nhất là môn vật lý, giờ xem mấy thứ
này, là muốn cậu trải nghiệm đau đớn thêm một lần phải không!!!
"Giải đề là một chuyện tốt, nhưng cũng tuỳ người. Nếu không nắm vững những
định lí cơ bản, hiểu rõ từng công thức thì việc giải đề cũng vô dụng."
Hàn Thạc ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn, cầm lấy giấy note trên tay cậu, nhíu mày:
"Nếu có thể hiểu thì cũng không cần học thuộc."
"Tớ biết a, nhưng tớ quá ngu ngốc...xin lỗi, lớp trưởng, đều là do tớ quá
ngốc, rõ ràng lúc trước cậu đã dạy tớ, nhưng tớ vẫn không nhớ..."
Lê Tử Ngôn hạ một bậc thang, lông mày ũ rũ hạ xuống, bả vai run rẩy, vẻ
mặt tự trách, giận dỗi liếc nhìn Hàn Thạc, sau đó khẩn trương lấy lại
giấy note của mình, nghẹn ngào ủy khuất.
"..."
Hàn Thạc
lập tức im lặng, nhíu mày, trong lòng tự chửi bản thân, hắn không nên
nói nặng lời như vậy, rõ ràng Lê Tử Ngôn đã rất cố gắng:
"Không trách cậu, cậu đã làm rất tốt."
"Không cần an ủi tớ, lớp trưởng, tớ biết tớ rất ngu ngốc."
Lê Tử Ngôn nở nụ cười, hai mắt đỏ hoe:
"Kỳ thật tớ vẫn muốn đuổi kịp bước chân của cậu, nhưng tớ biết tớ không thể so với cậu, nhưng mà, lớp trưởng, cậu cứ tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ
cố gắng."
Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo ánh nước, kiên
định nhìn về phía Hàn Thạc, khiến trái tim Hàn Thạc run lên, rất nhanh
dời tầm mắt, Hàn Thạc gật đầu, không quan tâm lỗ tai đang nóng, từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển vở:
"Cái này cho cậu."
"Đây là..."
"Các ghi chú được viết theo lực học của cậu, có ví dụ về các lý thuyết và
cũng sắp xếp theo thứ tự các dạng bài điển hình, cậu có thể xem qua."
Ngay khi Hàn Thạc nói xong, Lê Tử Ngôn ngây ngẩn cả người, ở nơi Hàn Thạc
không nhìn thấy lặng lẽ nhéo ngón tay mình, nhéo đầu ngón tay ra một
mảnh màu xanh.
"Cậu...bắt đầu chuẩn bị từ khi nào..."
Thanh âm Lê Tử Ngôn run rẩy mãnh liệt, cậu lật xem nội dung trong quyển vở,
có thể thấy được từng chú thích nghiêm túc phía trên, vở cũng không phải là mới, nhưng có thể nhìn ra được nó được đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
"Kỳ nghỉ hè."
Lê Tử Ngôn cười một chút, là một nụ cười chân thật trong lòng cậu, khác
với vẻ ngọt ngào mà cậu cố ý thể hiện, nụ cười này cười đến trong lòng
Hàn Thạc, làm cho trái tim hắn tê dại.