Viện trưởng đã hơn trăm tuổi, chuyện gì hay người nào cũng từng gặp qua, huống chi lúc trước người tài trợ cho cô nhi viện cũng không thiếu quan chức quý tộc, khí chất của Cảnh Trạch khác hẳn với người thường, đứng ở đó thôi cũng đã tạo được cảm giác áp bách người đối diện.
Con
ngươi của hắn đỏ sậm, cặp sừng ác ma màu đen còn có những sọc đỏ, đôi
cánh sau lưng vừa lớn vừa rộng, rõ ràng là một ác ma thuần chủng.
Mà chiếc xe đi theo phía sau hắn, cùng với quần áo trên người hắn giá cả
không hề rẻ, không phải là thứ mà người bình thường mua được, cũng không phải là người mà bọn họ muốn quen biết là có thể quen biết.
"Xin hỏi ngài là?"
Cảnh Trạch suy tư một hồi rồi mới chậm rãi nói, "Tôi là bạn trai của Tử Ngôn."
Hắn và Lê Tử Ngôn vẫn còn thời hạn hợp đồng, vốn định nói là đã kết hôn
nhưng vì quá đột ngột nên chưa đi nhận giấy chứng nhận, bây giờ nói là
bạn trai của Lê Tử Ngôn cũng không sai.
Viện trưởng nửa tin nửa
ngờ, trong lòng bà vẫn còn băn khoăn, vừa rồi lúc Lê Tử Ngôn về bà đã
nhận ra tâm trạng của Lê Tử Ngôn không ổn, chẳng qua cũng không hỏi. Bây giờ Cảnh Trạch lại tới đây đã làm cho trong lòng bà có vài đầu mối và
suy đoán.
Thân phận Cảnh Trạch quá nổi bật nên viện trưởng cũng
không thể cứ để hắn đứng như vậy được, đành gật đầu nói với bảo vệ một
tiếng rồi mở cửa lớn.
Cảnh Trạch vừa đi theo viện trưởng vào cô
nhi viện vừa quan sát xung quanh, bọn nhỏ ở đây chủng tộc nào cũng có,
thiên sứ, ác ma, còn có cả thiên sứ lai ác ma, bọn nhỏ đều trừng mắt đôi mắt nhỏ cẩn thận nhưng lại to gan đánh giá hắn.
"Ngài Cảnh, mời đi theo tôi."
Viện trưởng bảo mấy giáo viên khác trông coi bọn nhỏ, còn mình thì đi theo
Cảnh Trạch về văn phòng. Bây giờ bà không yên tâm về Cảnh Trạch nên vẫn
muốn tự mình nói chuyện.
Hai người cùng nhau vào văn phòng, dọc
theo đường đi, Cảnh Trạch phát hiện điều kiện ở đây vốn rất tốt nhưng
bây giờ trông có vẻ hơi hoang vắng.
"Ngài Cảnh mời ngồi, ở đây không có đồ uống đắt tiền, chỉ có thể để ngài uống nước sôi rồi."
"Ngài khách khí rồi."
Sự dạy dỗ từ nhỏ khiến hắn luôn biết tôn trọng những người lớn hơn, với
lại người trước mặt còn là viện trưởng của Lê Tử Ngôn, là người có ơn
nuôi dưỡng Lê Tử Ngôn.
"Ngài Cảnh nói ngài là bạn trai của Tử Ngôn?"
"Đúng vậy, chúng tôi mới ở bên nhau năm nay."
"Vậy à, nhưng Ngôn Ngôn không có nói chuyện này với chúng tôi."
Viện trưởng nhẹ nhàng đẩy kính với dáng vẻ ôn hòa, có thể biết được tính cách của Lê Tử Ngôn e là có ảnh hưởng từ viện trưởng.
"Ngôn Ngôn hơi mệt, vừa về đã ngủ rồi, ngài Cảnh nếu có chuyện muốn nói thì hay là quay lại sau đi."
Lúc Lê Tử Ngôn trở về, gương mặt đầy mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày mang
theo nét u sầu, trên người còn có vết thương, nói không chừng là đã xảy
ra chuyện gì, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, ai mà không biết là cậu đang cố tình giấu diếm.
Bây giờ Cảnh Trạch lại tìm tới cửa,
trong này nhất định có chuyện kỳ lạ, nếu hai người thật sự là quan hệ
người yêu, thì Lê Tử Ngôn chạy về là giữa hai người thật sự có vấn đề,
trong chuyện tình cảm viện trưởng không thể thay Lê Tử Ngôn quyết định,
cho dù là muốn gặp mặt, bà cũng phải hỏi ý kiến của Lê Tử Ngôn.
Mà nếu hai người không phải là quan hệ người yêu mà là quan hệ sâu xa nào
đó thì viện trưởng lại càng phải bảo vệ Lê Tử Ngôn, Cảnh Trạch trông thì quyền cao chức rộng, nhưng bà không muốn Lê Tử Ngôn bị tổn thương.
Cảnh Trạch nhíu mày không nói gì, giọng nói tăng thêm vài phần tự trách:
"Thật ra hai chúng tôi xảy ra vài chuyện hiểu lầm, bởi vì tôi bảo vệ
không đúng cách nên đã làm Tử Ngôn tổn thương, hơn nữa bây giờ Tử Ngôn
đã nghỉ học, tôi tới đây chủ yếu là muốn xin lỗi Tử Ngôn, hy vọng được
cậu ấy tha thứ, quan trọng hơn là tôi muốn cậu ấy quay về tiếp tục đi
học."
"Ngôn Ngôn bỏ học?!"
Viện trưởng giật mình đứng
lên, bà vừa mới thấy Lê Tử Ngôn trở về nói sau này không đi nữa, chỉ
tưởng rằng Lê Tử Ngôn nói là chuyện sau khi tốt nghiệp, nhưng không ngờ
Lê Tử Ngôn đã nghỉ học. Bà biết từ nhỏ Lê Tử Ngôn đã thích đọc sách,
muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, vất vả lắm mới thực hiện được
ước mơ nên sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
"Nguyên nhân là tại tôi, cho nên tôi hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội bù đắp, làm ơn."
Cảnh Trạch cúi thấp người, viện trưởng vốn là một người lương thiện, không
muốn người khác thương tâm khổ sở, lúc này còn bị chuyện Lê Tử Ngôn nghỉ học làm lo lắng nên đành phải gật đầu dẫn Cảnh Trạch đến phòng nghỉ của Lê Tử Ngôn, nhẹ giọng nói.
"Ngôn Ngôn vừa mới ngủ thôi, tôi thấy nó còn hơi mệt, cũng không biết đã dậy chưa nên nhỏ giọng chút."
"Đã hiểu, làm phiền ngài rồi."
Viện trưởng lắc đầu, cũng biết chuyện của người trẻ tuổi mình không chen vào được nên khoát tay rời đi, để lại không gian cho Cảnh Trạch.
Cảnh Trạch đứng ở cửa, không hiểu sao lại hơi căng thẳng, tay hắn run rẩy
đặt lên nắm cửa, nhẹ nhàng kéo xuống rồi cẩn thận mở cửa đi vào.
Không giống như hắn tưởng tượng, Lê Tử Ngôn không nằm ngủ trên giường thoải
mái mà là nằm trên sàn nhà, chỉ trải một lớp chăn, đắp một tấm mền mỏng, cứ như vậy ngủ đi.
Từ nhỏ Cảnh Trạch đã ngậm thìa vàng lớn lên
nên chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, mà người trước mặt lại mang đến
cho hắn cảm giác khác biệt càng khiến hắn lo lắng. Nhất thời cảm thấy
trong lòng căng thẳng, giống như là bị ai nhéo một cái, hắn nhẹ chân đi
lên trước, trong chăn Lê Tử Ngôn phồng lên một ngọn núi nhỏ, lập tức một cái đầu lông xù từ chỗ đó nhô lên.
Bánh Sữa nhận ra Cảnh Trạch, cũng quen với mùi trên người hắn, sau khi chui ra lắc lắc đầu rồi mềm mại kêu meo một tiếng.
Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, Cảnh Trạch nhìn Bánh Sữa, không hiểu
sao lại cảm thấy nó có vài phần giống với Lê Tử Ngôn, ngay cả tiếng kêu
vừa rồi cũng không khác gì Lê Tử Ngôn lúc động tình, ngọt ngào chỉ muốn
người ta chiều chuộng.
Cảnh Trạch nửa ngồi xổm xuống thở dài một hơi, đưa tay muốn chạm vào Lê Tử Ngôn, nhưng lại không dám. Hắn cau
mày, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, giống như phủ một tầng mây hồng
rực rỡ, đặc biệt đẹp mắt.
Người đang ngủ trên mặt đất không hề
cảnh giác, mũi lúc đóng lúc mở tăng thêm vài phần đáng yêu, Cảnh Trạch
cũng không vội đánh thức Lê Tử Ngôn, ngược lại cứ ngồi như vậy nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ ngon của Lê Tử Ngôn, cảm thấy trong lòng khá thỏa mãn.
Chẳng qua Lê Tử Ngôn cũng không ngủ quá lâu, cậu có hơi lạ chỗ, hơn nữa bây giờ thời tiết đã lạnh, ngủ trên mặt đất rất dễ bị cảm, với lại chỉ trải một lớp chăn mỏng nên khí lạnh theo sàn nhà xuyên vào
cơ thể Lê Tử Ngôn.
Lông mi cậu run run rồi chầm chậm mở ra, vừa ngẩng đầu lập tức đối mặt với Cảnh Trạch.
"Ngài...Cảnh?"
"Tử Ngôn..."
Lê Tử Ngôn hơi tỉnh táo, cậu nhìn Bánh Sữa ngồi xổm bên đùi Cảnh Trạch,
đưa tay ôm Bánh Sữa vào lòng rồi cúi đầu, "Sao ngài Cảnh lại tới đây."
"......Anh tới đón em về nhà."
"Ngài Cảnh nói sai rồi, ở đây mới là nhà của tôi."