Cấm địa tử thần là một vùng âm u, xung quanh đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Báo đen thở ra một hơi khí lạnh, bình tĩnh quan sát đầm lầy gần đó, ở đây
hắn không thể biến thành hình thú để nhìn từ trên cao tìm kiếm, nơi này
cây cối cao lớn, cả bầu trời đều bị dây leo cùng tán cây che khuất, muốn quan sát cả bầu trời cũng khó. Dã thú sống ở khu vực tử thần này là Ám
Ảnh Lang, sức chiến đấu của chúng phi thường cường bạo, hơn nữa do sống ở đây lâu dài nên bọn chúng có ưu thế nhiều hơn.
Lai Tháp cùng Lê Tử Hàn thả nhẹ hơi thở, không dám lơ là chút nào, tuy làm vậy sẽ chậm
hơn, nhưng an toàn là quan trọng nhất. Bỗng nhiên, trong rừng cây truyền đến một tiếng gào thét đủ để xé nát cả bầu trời, ở trong đầm lầy u ám
đặc biệt khủng bố. Lai Tháp và Lê Tử Hàn liếc nhìn nhau rồi ngẩng đầu,
chỉ thấy một con Ám Ảnh Lang từ từ đi ra khỏi bụi cây, trong nháy mắt,
cho dù là Lai Tháp đã trải qua nhiều lần chém giết cũng phải khiếp sợ.
Ám Ảnh Lang sinh sống ở giữa cấm địa tử thần, dã tính mười phần, là chúa
tể của vùng đất này, từ ánh mắt đã hiện lên ánh sáng âm lãnh. Lai Tháp
cùng Lê Tử Hàn quan sát một cái, không dám tùy tiện hành động, Ám Ảnh
Lang là động vật sống bầy đàn, nếu chọc giận nó thì rất có thể sẽ hấp
dẫn bầy sói đến.
Báo đen và hổ trắng cố gắng thu lại thù địch và lạnh lẽo trên người mình, tránh làm cho Ám Ảnh Lang cảnh giác. Tuổi của Ám Ảnh Lang này chưa lớn bao nhiêu nên lòng cảnh giác vẫn chưa mạnh,
dừng lại ở trước mặt hai người một lúc rồi rời đi.
Lai Tháp phân tích đường đi của Ám Ảnh Lang, không giữ lại mà dùng tốc độ nhanh nhất
của mình nhảy vọt về phía bên kia. Ước chừng hai mươi phút sau, hai
người đi tới một đầm lầy đầy dây leo, sau khi quan sát xung quanh không
có nguy hiểm thì đi tới bên cạnh đầm lầy nhìn một lượt, không lâu sau,
một màu trắng chói mắt chiếu vào mắt Lai Tháp, tuy chỉ lộ ra một cánh
hoa, nhưng đối diện trước thú nhân quen thuộc với Tuyết Oánh Thảo như
hắn, liếc mắt một cái đã nhận ra đó chính là thứ hắn muốn tìm. Một tia
vui sướng hiện lên trong mắt Lai Tháp cùng Lê Tử Hàn, hai người tìm kiếm một lát, cây Tuyết Oánh Thảo kia sinh trưởng ở chỗ sâu trong đầm lầy,
mà thường thì xung quanh chỗ đó rất nguy hiểm.
Con Ám Ảnh Lang
vừa rồi không thấy tung tích, Lai Tháp biết hắn phải nắm chặt thời gian. Nơi này không nên ở lại lâu, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi cấm địa tử thần này, nếu không tới lúc bầy thú phát hiện Tuyết Oánh Thảo không
thấy đâu, lúc đó sẽ đuổi theo thì lại hỏng bét.
Suy nghĩ vừa bật ra, Lai Tháp cùng Lê Tử Hàn liếc nhìn nhau truyền đạt ý nghĩ, lợi dụng
hình thú rồi từ bên cạnh đầm lầy nhảy lên, chỉ trong vài giây đã đến bên cạnh Tuyết Oánh Thảo, đầm lầy đã bắt đầu cắn nuốt cơ thể hắn, Lai Tháp
không dám chậm trễ, cẩn thận biến thành hình người hái Tuyết Oánh Thảo
bỏ vào thùng chứa treo trên cổ, trở về hình thú rồi nhảy lên trở về bên
cạnh đầm lầy.
Lê Tử Hàn ở bên cạnh canh gác cho hắn, Lai Tháp
cũng không dám chậm chạp, trời sắp tối, cấm địa tử thần có thể sẽ xuất
hiện sương mù, loại sương mù này có chứa khí độc, nếu là thú nhân như
bọn họ hấp thụ vào cơ thể, không chết thì thần kinh cũng sẽ bị tê liệt.
Quái thú to lớn ở trong rừng di chuyển rất nhanh, đôi mắt đen sắc bén của
Lai Tháp rất tinh mắt, dáng người cường tráng, rất nhanh đã phân biệt
được phương hướng, cùng Lê Tử Hàn đi vào rừng rậm.
Niềm vui
trong lòng hai người sau khi không ngừng chạy trốn hơn mười phút bị phá
vỡ, trong rừng cây phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét kinh khủng, trong âm thanh còn tràn ngập phẫn nộ bạo ngược. Trong lòng Lai
Tháp căng thẳng, tốc độ dưới chân vẫn không thay đổi, cùng Lê Tử Hàn
chạy đua từng giây từng phút.
Nhưng vẫn không kịp.
Tiếng gào thét của bầy sói có phản ứng dây chuyền, vẻ mặt của Lai Tháp trở
nên trang nghiêm, trong rừng cây sâu thẳm, mấy bóng đen dùng tốc độ cực
nhanh vọt tới rồi dừng ở trước mặt hai người.
Khác với con thú
vừa rồi, những Ám Ảnh Lang này đã trưởng thành, bộ lông màu xám bạc bao
bọc thân thể cực kỳ to lớn, trên răng nanh còn nhỏ giọt nước miếng. Hơn
mười con Ám Ảnh Lang cứ như vậy vây quanh nhìn bọn họ.
Con Ám
Ảnh Lang cầm đầu trên người có mấy vết sẹo, ưỡn lưng kêu lên một tiếng
gầm gú, hơn mười con Ám Ảnh Lang dốc sức xông tới. Lai Tháp thay đổi
trọng tâm chạy ra ngoài, hành động đột nhiên này vừa hay làm cho Ám Ảnh
Lang nhào lên không trung.
Lai Tháp và Lê Tử Hàn không muốn đối
đầu trực diện với Ám Ảnh Lang, mục đích của hắn chỉ là muốn lấy Tuyết
Oánh Thảo, nhưng hiển nhiên Ám Ảnh Lang lại không muốn buông tha cho bọn họ, cấm địa tử thần chưa bao giờ chào đón những vị khách không mời mà
đến.
Cuộc đấu tranh của dã thú không thể dùng lý trí để nói, Lai Tháp nhìn ra được ai là người cầm đầu, cũng thấy được là ai có tính
công kích mạnh nhất, chúng đang đối đầu trước mặt Lê Tử Hàn.
Lấy hai đánh chúng, tương đương với lấy trứng chọi đá, chưa kể đối thủ cũng không phải là bầy thú bình thường. Nhưng Lai Tháp và Lê Tử Hàn cũng phi thường hơn người, đặc biệt là Lai Tháp, hắn tuyệt đối sẽ không để mình
mất mạng ở đây, hắn còn muốn kết hôn với Lê Tử Ngôn, muốn mang Tuyết
Oánh Thảo về cho Lê Tử Ngôn.
Báo đen tấn công mang theo liều
lĩnh tàn nhẫn, bụng còn mang theo vết máu, tức giận gầm lên rồi tiến lên đè Lang Vương xuống mặt đất, hung hăng cắn lên yết hầu nó, mới đầu Lang Vương còn giãy dụa, nhưng lúc sau sức lực và máu tươi đều dần mất đi,
nó đã vô lực chống cự.
Những Ám Ảnh Lang khác cũng dừng hành động, nhìn Lai Tháp không dám tới gần,
Bộ lông màu trắng của Lê Tử Hàn đã nhuộm đầy máu tươi, đi đến bên cạnh Lai Tháp, hai người nhìn bầy sói không tấn công nữa, cũng không ham chiến
đấu, quay người chạy như bay khỏi cấm địa tử thần.
Thú triều kéo dài khoảng nửa tháng, nhưng mỗi thú nhân đi ra ngoài săn bắn không được vượt quá ba ngày, Garcia xuất phát cùng bọn họ đã trở về, nhưng Lai
Tháp lại không thấy bóng dáng.
Đã hơn mười ngày, cho dù biết Lai Tháp rất mạnh, nhưng Lê Tử Ngôn vẫn không yên lòng, lúc lên lớp không
tập trung, giữa hai hàng lông mày đều là lo lắng.
Bạn học bên
cạnh đều biết Lai Tháp và Lê Tử Hàn vẫn chưa trở về, nên rất hiểu tâm
tình của Lê Tử Ngôn, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể lo
lắng quan sát Lê Tử Ngôn.
"Tử Ngôn! Ngôn Ngôn! Anh cậu và đàn anh Lai Tháp về rồi!"
"Cái gì?!" Tiếng hô kinh ngạc của bạn học khiến Lê Tử Ngôn tỉnh táo, tim cậu đập rất nhanh, quên mất việc mình không thể vận động mạnh mà một đường
chạy xuống lầu.
Người đã hơn mười ngày không thấy đang đứng ở
đó, dáng người tuấn tú, sau khi nhìn thấy cậu, ánh mắt liền sáng ngời,
hướng chỗ cậu đi tới.
"Anh về rồi."
Trên đầu Lê Tử Ngôn
đầy mồ hôi, muốn nói chuyện nhưng lại thở hổn hển, cậu cong miệng cười
cười rồi chui vào trong ngực Lai Tháp.
"Anh Lai Tháp, em nhớ anh lắm..."
"Anh cũng vậy."
Lai Tháp ôm á thú nhân nhỏ vào trong lòng, mới thật sự nhận ra mình đã trở
lại, hắn thở ra một hơi, hai tay siết chặt bế Lê Tử Ngôn lên.
"A! Anh Lai Tháp!"
Lê Tử Ngôn ôm cổ Lai Tháp, khuôn mặt ửng đỏ, đụng phải ánh mắt của Lê Tử
Hàn ở bên cạnh càng thêm luống cuống, "Anh hai....em cũng nhớ anh..."
"Ừm, anh còn tưởng bảo bối có vợ nên quên mất anh rồi."
Lê Tử Hàn trêu chọc một câu, liếc nhìn Lai Tháp một cái, lúc này anh hoàn
toàn không còn bất mãn với Lai Tháp nữa, bất đắc dĩ lắc đầu, Lê Tử Hàn
mở miệng, "Ở nhà còn đang lo lắng, tôi về nói một tiếng, cậu nhớ chăm
sóc Ngôn Ngôn đó."
"Ừm, tôi biết rồi."
Nói xong Lai Tháp ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tạm biệt Lê Tử Hàn, rồi bế Lê Tử Ngôn rời đi.