Lê Tử Ngôn đã không thể đếm được
đây là lần thứ bao nhiêu rồi, từ khi cậu đi tới thế giới
này, đầu óc và thân thể của cậu gần như đã không còn bị chi
phối nữa, giống như là một lần nữa lấy lại được quyền
khống chế, ở trong giấc mơ của cậu không ngừng hiện lên đủ
loại cảnh tượng.
Những cảnh tượng kia đặc biệt
quen thuộc, cảm giác đau đớn cũng rất chân thật, giống như cậu đã từng trải qua và người xuất hiện trong mơ là một người nào
đó quen thuộc với cậu.
[Ký chủ, ngài lại gặp ác mộng sao?]
Âm thanh điện tử của 007 luôn không có cảm xúc dao động cùng
thất thường, nhưng lúc này lại mang theo một chút cẩn thận
cùng khẩn trương, chẳng qua Lê Tử Ngôn đang ở trong trạng
thái suy sụp nên không chú ý tới điểm khác thường này.
"Ừm......007."
Lê Tử Ngôn trả lời một tiếng rồi nằm xuống giường, đưa hai tay lên che
mắt, giọng nói mang theo một tia đau đớn, "Rốt cuộc là mi có
đang giấu ta cái gì không? Tại sao, tại sao những giấc mơ
này lại chân thật đến vậy?"
[.....Không.]
007 thật sự
rất chột dạ, nó ở trong thức hải quay đầu liếc nhìn những
chiếc hộp tình cảm và ký ức lưu trữ vừa được nó thêm một lớp mã hoá
khoá lại, không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi.
Ở thế giới
trước, Lê Tử Ngôn sau khi chết không nhanh chóng đi vào thế
giới nhiệm vụ kế tiếp mà vẫn ở lại thức hải, mang theo ký ức chưa bị lấy đi quan sát những chuyện xảy ra tiếp theo ở thế
giới kia. 007 đã hơi mềm lòng, đương nhiên nó vẫn chưa ý thức được là nó đang nhân nhượng Lê Tử Ngôn. Nên tùy ý cho Lê
Tử Ngôn nhìn lại, nhưng lúc này nó đã có chút hối hận.
Lê Tử Ngôn nhìn Sở Hằng vì cậu mà cả đời không cưới,
cuối cùng chết trẻ được chôn giữa núi rừng, lúc ấy cậu không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng từ từ 007 lại phát hiện ra những
tình cảm bị nó khoá lại ở phía sau đã bắt đầu điên cuồng run rẩy,
suýt nữa đã phá tan những mã hoá kia để quay trở về tâm trí
của Lê Tử Ngôn.
Để tránh cho các nhiệm vụ tiếp theo
xảy ra tình trạng khó thực hiện, và cũng tránh việc vi phạm quy
định của phía trên, 007 canh lúc Lê Tử Ngôn không chuẩn bị, đưa cậu vào thế giới tiếp theo, và lại một lần nữa thu lại ký ức của cậu, thêm một lớp mã hoá khoá lại những hộp tình cảm
đã sắp vỡ.
Nhưng nó lại không chú ý là trên vài chiếc
hộp đã lặng lẽ xuất hiện vết nứt, những ký ức cùng
tình cảm bị đóng kín kia đang âm thầm không một tiếng động lan truyền ra, trở về nơi mà chúng vốn nên thuộc về.
Lê Tử Ngôn nằm ở trên giường, lồng ngực phập phồng đã chậm
rãi giảm bớt, cuối cùng trở nên ổn định. Cậu vẫn đặt cánh tay
lên mặt để che đi hai mắt mình, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ qua được tình cảm cùng rung động khó tả trong lòng
mình.
Thực sự chỉ là mơ thôi sao? Tất cả những việc
này thực sự chỉ là một giấc mơ mà cậu vẫn chưa tỉnh mộng hay sao?
(wattpad UynUyn17)
Cậu không biết chân
tướng và câu trả lời cuối cùng là gì, nhưng cậu biết rõ
người đàn ông trong giấc mơ rất quan trọng với cậu.
Trời đã bắt đầu sáng, mặt trời cũng đã ló dạng, Lê Tử Ngôn
nằm ở trên giường một lát rồi mới ngồi dậy đi rửa mặt.
Không bao lâu sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lê Tử
Ngôn đi tới mở cửa ra đã thấy một gương mặt quen thuộc,
trợ lý của cậu ở thế giới này, Tiểu Khả.
"Anh Tử
Ngôn, anh tỉnh rồi, bữa sáng em đã chuẩn bị xong, anh ăn
một chút rồi vào phòng hoá trang chuẩn bị trang điểm."
"Được, cám ơn."
Lê Tử Ngôn gật đầu chào hỏi rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, chọc cho tiểu trợ lý của mình đỏ mặt, ấp úng rời khỏi
phòng. Lê Tử Ngôn nhận lấy bữa sáng đối phương đã chuẩn
bị ngồi trên giường, cũng không có gì đặc biệt phong phú, chỉ là điểm tâm sáng tương đối thanh đạm, trên thực tế thì không phù hợp với thói quen ăn mặn của Lê Tử Ngôn, nhưng
lần này cậu là nghệ sĩ, còn là minh tinh, nên phải chú trọng
đến chế độ ăn uống.
Lần này cậu là một tiểu minh tinh đã ra mắt nhiều năm nhưng
vẫn không hot, lần này được chọn làm nam chính của một bộ
phim chuyển thể IP. Đây là một bộ tiểu thuyết cổ trang
ma huyễn, fans nguyên tác yêu cầu rất cao với việc tuyển vai, đạo
diễn của bộ phim này sau khi đọc nguyên tác cũng xuất phát
từ niềm yêu thích đã cùng tác giả tuyển vai cho nhân vật trong
đó.
Lê Tử Ngôn trước đây chưa bao giờ diễn kịch, cho nên lúc này cậu hy vọng có thể chuẩn bị tốt hơn.
Quay phim là một chuyện rất vất vả, mà cậu còn không có bối
cảnh, lần này vào đoàn phim cũng chỉ mang theo một trợ lý
cùng một stylist chứ không có thêm một ai khác. Người quay phim với cậu là một người trẻ tuổi đã ra mắt nhiều năm, lớn hơn cậu ba tuổi, hơn nữa nếu xét về nhân khí thì cao hơn cậu
một chút, dù sao cũng ra mắt sớm hơn, còn bởi vì tính cách và năng lực, tự nhiên sẽ hút rất nhiều fans.
Hôm nay
là cảnh quay đầu tiên, cũng là cảnh quay đầu tiên của cậu và
người này, Lê Tử Ngôn gấp kịch bản lại, dọn dẹp hộp đồ ăn,
sau khi xịt lên người một ít thuốc ức chế để che đi mùi tin tức tố của mình rồi mới đi đến phòng hóa trang của đoàn phim.
"Anh Tử Ngôn tới rồi, anh Giai Tỷ trang điểm xong đã đi chuẩn bị
chụp ảnh rồi, anh Tử Ngôn mau đến đây đi, chúng tôi giúp anh
tạo kiểu."
"Cảm ơn."
Ngoại hình của Lê Tử Ngôn quả
thực làm cho người ta kinh diễm, khuôn mặt không có chỗ nào để chê, đặc biệt là đôi mắt ngập nước luôn mang theo ý cười như
muốn câu đi hồn người khác, rõ ràng là người ôn nhu nhưng
lại mang theo chút ý tứ tiêu sái*, thật sự rất phù hợp
với hình tượng nhân vật trong phim.
*Thảnh thơi không vướng bận sự đời
Đây là một bộ phim cổ trang huyền huyễn, Lê Tử Ngôn tất
nhiên phải tạo hình tóc dài, cậu nhìn bộ dạng của mình trong
gương, vẻ mặt từ từ trở nên hoảng hốt. Mái tóc dài được
buộc lên, trên người khoác lên các lớp ngoại sam, bên hông đeo
thắt lưng màu đen, những thứ này khiến cậu trong nháy mắt trở nên ngây người. Hình như cậu đã từng thấy mình như thế này, cũng đã từng thấy ai đó mặc trang phục giống như vậy trước đây.
"Anh Tử Ngôn trước kia đã từng quay phim cổ trang rồi sao? Tôi
thấy anh có vẻ rất thuần thục, lúc trước khi tôi trang
điểm cho những người khác, bọn họ còn không biết nên để
vạt áo sang trái hay phải."
"......À, bởi vì để quay phim nên tôi đã tìm hiểu trước."
Lê Tử Ngôn cười cười, thu lại cảm xúc trong mắt, hiện tại
không phải lúc để cậu nghĩ những chuyện này, nhớ tới
những giấc mơ gần đây, Lê Tử Ngôn nắm chặt tay, những
giấc mơ mấy ngày nay càng ngày càng quen thuộc, cũng càng ngày càng rõ ràng...Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ biết được sự thật đằng sau.