Nếu Lê Tử Ngôn là nữ tử thì chuyện này
sẽ giải quyết rất dễ dàng, lập tức trực tiếp ban hôn, vừa có
thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, mà còn có thể làm cho
Đông Nam Vương kiêng kỵ, trên dưới triều đình tự nhiên
cũng sẽ ổn định hơn.
Dù sao Sở Hằng cũng là một đại
tướng, trải qua nhiều thế hệ võ tướng, nếu hắn kết giao với
công chúa triều đình thì tất nhiên cũng có thể làm hoàng
đế, quyền nắm giữ quyền lực sẽ càng thêm vững chắc.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Lê Tử Ngôn không phải là nữ tử, cậu
là nam tử, còn là một nam tử mang huyết mạch tiên hoàng và
có khả năng công kích đến hoàng vị.
Nếu cậu và Sở Hằng
kết thân, điều mà mọi người nghĩ đến đầu tiên không phải là sẽ có lợi ích gì cho triều đình, mà là liệu xem Lê Tử Ngôn có
mang tâm tư mưu phản hay không.
Sở Hằng quỳ trên mặt
đất siết chặt bàn tay, người này mộc mạc, về mặt tình
cảm lại càng ngu ngốc, mãi cho đến khi xảy ra chuyện này
hắn mới nhận ra được nguyên nhân khiến hắn có cảm giác khác
biệt với Lê Tử Ngôn là bởi vì cái gì, cũng mới hiểu
được vì sao ngay từ lúc bắt đầu mình đã đặc biệt chú ý đến
tiểu Vương gia.
"Hoàn Chi, trẫm thật sự rất hối hận, nếu lúc trước trẫm không
cho ngươi ở bên cạnh Tử Ngôn, thì có lẽ sẽ không đi đến tình
cảnh ngày hôm nay."
Sở Hằng không nói gì, hắn không thể để cho bá tánh chịu
khổ, không thể hại Đại Kim, nhưng hắn làm sao có thể từ bỏ
Lê Tử Ngôn đây?
"Hoàng thượng, cho dù mạt tướng
cùng Vương gia....không thành hôn, chuyện này cũng vô pháp song
toàn. Những người này đã có ý định, bọn họ chắc chắn sẽ
không giữ lại Vương gia."
"Trẫm biết, trẫm biết..."
Lê Tử Hàn thở dài một hơi, từ sau khi y đăng cơ, phụ tá
cùng những "lão thần" bên cạnh đã từng khuyên y diệt trừ
Lê Tử Ngôn, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, bọn họ e là sẽ
không dừng lại.
Bầu không khí trong ngự thư phòng lâm vào
trầm mặc, bọn họ chưa kịp nói gì thì giọng nói của đại thái
giám ở ngoài cửa vang lên, "Hoàng thượng, Thánh Vương gia
cầu kiến."
"Tử Ngôn?! Cho y vào!"
"Dạ!"
Lần này Lê Tử Ngôn đến đây rất im hơi lặng tiếng, không đi vào cửa
chính trong cung mà lén lút vào ngự thư phòng không để cho
người khác phát hiện.
"Khụ khụ, thần đệ, khụ khụ, thân
thể thần đệ gần đây không khỏe nên không thể tới đây....bái kiến hoàng huynh được."
Cơn sốt cao trên người Lê Tử
Ngôn tuy đã giảm bớt, nhưng bệnh đến như núi đổ nên thân thể
ma ốm của cậu càng thêm yếu ớt, hiện tại ngay cả nói chuyện
cũng phải cố sức.
"Sau khi thần đệ trở về khụ khụ, trở về, đã gây thêm phiền phức cho hoàng huynh..."
"Sao ngươi lại nói như vậy..."
Lê Tử Hàn đau lòng không chịu được, cũng không rảnh để quan tâm đến tư thế thân mật của Lê Tử Ngôn và Sở Hằng, vội
vàng rót cho Lê Tử Ngôn một tách trà, "Là vi huynh có lỗi với ngươi." . Truyện Tổng Tài
Nếu như năm đó Lê Tử Ngôn không cứu y, thì sẽ không rơi xuống hồ băng, bệnh tình không dứt, cậu cũng sẽ không cần phải giấu tài,
sẽ có được cơ hội đăng cơ. Nếu Lê Tử Ngôn không tự
nguyện làm hạt nhân, sẽ không cần ở bên ngoài trôi nổi, sau khi
trở về cũng không phải chịu sự hoài nghi của người ngoài.
"Là vi huynh không tốt với ngươi."
"Hoàng huynh, được hoàng huynh chia sẻ lo lắng là vinh hạnh của thần đệ, thần đệ nguyện ý vì hoàng huynh."
Lê Tử Ngôn ho khan vài tiếng, tựa vào trong ngực Sở Hằng
thở hổn hển, sau đó nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Sở
Hằng, "Hoàng huynh, thần đệ chưa từng cầu ngươi chuyện
gì, hôm nay để cho thần đệ nói đi."
"......Ngươi nói."
"Định Viễn đại tướng quân Sở Hằng, một lòng tận tâm và trung
thành với nước, vì lòng trung thành với Thánh Vương gia nên tự
nguyện vào Vương phủ giao hảo với Thánh Vương gia nhưng lại phát hiện Thánh Vương gia có tâm tư mưu phản, sai người điều tra
chứng cứ, bốn ngày trước bắt gặp Thánh Vương gia cùng
Đông Nam Vương có mưu đồ bí mật."
"Ngươi!"
"Tử Ngôn!?"
Lê Tử Hàn trừng mắt, hai tay đều run rẩy, y vốn tưởng
rằng Lê Tử Ngôn sẽ cầu xin mình ban hôn cho hai ngươi bọn
họ, y nghĩ bất luận như thế nào y đều sẽ đáp ứng tâm
nguyện của Lê Tử Ngôn, nhưng lại không nghĩ tới...
"Thần đệ biết, khụ khụ...thần đệ biết, Đông Nam Vương biết rõ
hoàng huynh sẽ không vứt bỏ thần đệ nên mới dám ra một
chiêu này, nhưng hoàng huynh nếu không bỏ ta, Hoàn Chi cũng sẽ
không giữ được."
Lê Tử Ngôn hiểu rõ, cậu không phải kẻ ngốc, tuy cậu chưa từng trải qua chiến tranh định đoạt với
đấu tranh thời cổ đại, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được mục
đích của những người này.
"Các lão thần trong triều đình quá tham lam không bao giờ thỏa mãn, nếu thần đệ với Sở Hằng còn tồn
tại thì sẽ uy hiếp đến địa vị mà mục đích của bọn họ, chắc chắn khụ khụ, chắc chắn sẽ mượn chuyện này để trừ bỏ chúng ta, hoàng huynh có thể bảo vệ chúng ta lần này, nhưng vẫn còn có lần sau."
"Từ xưa
hoàng đế đã đa nghi, bọn họ chính là muốn lợi dụng lúc này để ra
tay, nhưng bọn họ quá ngu ngốc, chỉ biết nghĩ đến bản thân..."
Sau khi nói quá nhiều, Lê Tử Ngôn có chút mệt mỏi,
cậu cọ vào lòng Sở Hằng, cánh tay đối phương lập tức siết
chặt, môi mím lại thành một đường thẳng.
"Một ngày
nào đó, bọn họ sẽ bức hoàng huynh đi vào khuôn khổ, nếu bọn
họ thành công thì lúc đó Đại Kim sẽ xảy ra kiếp nạn."
"Trước tiên cứ xuống tay mạnh mẽ, tương kế tựu kế, nếu Đông Nam Vương
đã cho cơ hội này, vậy thì cứ dùng, hoàng huynh chỉ cần nói
những vây cánh đó có liên hệ với ta là được rồi."
Ngự
thư phòng chìm vào yên lặng, tiếng hô hấp nặng nề nhưng suy yếu của Lê Tử Ngôn đặc biệt rõ ràng, Lê Tử Hàn lạnh
mặt không nói gì, Sở Hằng cũng không lên tiếng, chỉ là
vòng tay ôm Lê Tử Ngôn đã không khống chế được sức lực.