Vân Nhạc di chuyển rất nhanh, lúc y trở về Dung Ân cùng Văn Trúc cũng đã đến, đang đứng ở một bên.
"Khụ khụ, lần trước do quá vội nên quên mang lễ vật gặp mặt
cho hai vị anh kiệt, hôm nay mới mang tới, khụ khụ, hy vọng Dung
phó tướng cùng Văn quân sư đừng trách tội."
Lê Tử Ngôn nhận lấy hai hộp trong tay Vân Nhạc đặt trên bàn, ho nhẹ vài tiếng.
"Đạ tạ Vương gia, có thể được Vương gia ban ân, là phúc phận của thần."
Dung Ân quỳ một gối trên mặt đất, Văn Trúc ở bên cạnh cũng phải tuân thủ theo hắn.
"Hai vị mau đứng lên, ở trước mặt ta không cần nhiều lễ, khụ khụ."
Lê Tử Ngôn ở bên ngoài một thời gian dài nên lồng ngực không
được thoải mái, cậu cầm một hộp đưa cho Dung Ân.
"Nghe nói Dung phó tướng dùng đao rất giỏi, vừa lúc tiểu vương ở
ngoài kinh tìm được một thanh đao Tây Vực, được đúc từ
huyền thiết*, có thể chém sắt như chém bùn, không biết Dung phó
tướng có thích không?"
*kim loại đen
Hai mắt Dung Ân sáng lên, hai tay nhận lấy chiếc hộp đều run rẩy, liên tục nói lời đa tạ với Lê Tử Ngôn
Mở hộp ra, một nghiên mực được
chạm khắc tinh xảo, dưới ánh nắng mặt trời, nghiên mực tỏa
ra ánh sáng màu xanh tím với hoa văn tinh tế, còn mang theo mùi
hương nhàn nhạt.
Sở Hằng tuy là võ tướng, nhưng vẫn
là danh môn thế gia, trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được
phẩm chất của nghiên mực này.
"Cũng không phải lễ
vật quý giá gì, so với hai vị phụ tá tướng quân phục vụ
quốc gia không có giá trị gì hơn, mong hai vị có thể vui lòng
nhận nó."
Tư thái này quả thật là hạ mình đặt thấp,
một chút kiêu ngạo của Vương gia cũng không có, theo lý mà
nói, nếu có thể gặp được người thưởng thức mình đến
như vậy, Sở Hằng có thể nguyện ý vì y mà máu chảy đầu rơi.
"Cũng đến
giờ cơm trưa rồi, bản tướng ở đây cùng Vương gia dùng bữa,
Dung Ân, ngươi đi kêu các tướng sĩ ở phía sau dùng cơm đi."
"Dạ, Vương gia."
"Văn Trúc cũng đi theo đi."
Văn Trúc cho rằng mình có thể ở lại, nhưng Sở Hằng đột
nhiên lên tiếng, tay y cầm hộp siết chặt, gật đầu, cùng
Dung Ân rời đi.
Phòng bếp vừa chuẩn bị xong, lập tức đưa thức ăn tới, nhìn thấy được là chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tuy không phải là món ăn tinh xảo, nhưng sắc hương vị đều đầy
đủ, nhìn khiến đã khiến người ta thèm ăn.
"Quân doanh đơn sơ, xin Vương gia thông cảm."
"Nếu muốn ta thông cảm thì không nên gọi ta là Vương gia nữa."
Bởi vì đang ở bên ngoài Vương phủ, Lê Tử Ngôn không để Vân
Nhạc và Thái Vi hầu hạ, cho hai người qua một bên dùng bữa,
trong đình chỉ còn lại hai người cậu và Sở Hằng.
"Sao hôm nay Tử Ngôn lại nhớ tới việc ban thưởng cho Dung Ân và Văn Trúc?"
Sở Hằng giống như vô tình nói ra, tay vẫn dùng đũa gắp thức ăn cho
Lê Tử Ngôn, "Bọn họ theo quân lập công, đều có lương lộc
cùng phần thưởng."
"Ngươi muốn nghe ta nói thật?"
Lê Tử Ngôn một tay chống mặt, vải áo màu đen làm nổi bật bàn tay trắng nõn dị thường bắt mắt.
Lê Tử Ngôn lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, "Nói ra
chẳng phải là không còn tâm ý sao? Chờ ta xác định một ngày
Hoàn Chi sẽ nhận, ta sẽ tự mình dâng lên."
Một lễ
vật không rõ, thời gian không rõ nhưng lại khiến trong lòng
Sở Hằng sinh ra sự chờ mong và khẩn trương, thậm chí còn kích động hơn so với khi hắn giành chiến thắng.
Trên mặt vẫn là một bộ dạng nghiêm trang chất phát, nhưng ánh mắt lại tối tăm, "Được."
Sau khi hai người dùng cơm trưa xong, Sở Hằng liền hộ tống
Lê Tử Ngôn ngồi xe ngựa trở về, thân thể cậu không cho
cậu chơi đùa quá lâu, chưa kịp đến nơi cậu đã buồn ngủ, cuối cùng ngã vào trong lòng Sở Hằng.
Vân Nhạc và Thái
Vi đều ngồi ở bên ngoài xe, nên không nhìn thấy cảnh
tượng bên trong, trong lòng Sở Hằng khẽ động, đưa tay nhẹ
nhàng đặt lên đầu Lê Tử Ngôn, vuốt dọc theo mái tóc dài,
xúc cảm mềm mại khiến tay hắn run rẩy.