Sở Tê hiếm khi ghét ăn món nào đó, cùng lắm chỉ là thích hoặc rất thích ăn món nào mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn quyết định ghét bánh hoa, bất kỳ loại hoa gì được dùng để
làm bánh hoa hắn đều không bao giờ muốn nhìn thấy, kể cả hoa quế vị ngon nhất cũng thế.
Từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng Thần quân
và Dạng Nguyệt chỉ gặp mặt một lần, Thần quân chỉ nhận gửi gắm của Thiên Đạo nên mới đối xử với hắn ta tốt như vậy. Kể cả cầu phúc hay tìm kiếm
tung tích, chẳng qua đều chỉ lưu loát do nhận ủy thác thôi.
Thì
ra bánh hoa Dạng Nguyệt cho có thể khiến y nhớ một vạn năm, ăn suốt một
vạn năm. Cái gì mà Tiểu Thất quan trọng, cái gì mà thích Tiểu Thất chứ.
Đều là giả hết!
Hắn suýt nữa đã bị lừa đi giúp y tìm Dạng Nguyệt. Nếu tìm được Dạng Nguyệt về... thì Sở Tê tính là gì đây?
Hắn và Thần quân chỉ ở chung mấy tháng ngắn ngủi, từng ấy thời gian so với
một vạn năm đáng là bao? Bên nào nặng bên nào nhẹ, Sở Tê không phải kẻ
ngốc.
Cảm giác chua xót dâng đầy trong lòng, dần dần sôi trào
bao phủ lấy hắn. Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đều tựa như giấc mộng.
Vốn cho rằng mình được ăn đường mật ngập miệng, ấy vậy mà trong chốc lát lại đắng đến tê dại tận gốc lưỡi hắn.
Chất lỏng ấm nóng chảy ra từ đôi mắt bị thương. Khô Hoằng nói hắn chảy máu, Sở Tê liền bán thảm
theo thói quen, nói đau. Nhưng vừa nãy hắn mới uống thuốc giảm đau, nơi
đau đớn tất nhiên đâu phải đôi mắt.
Một lần nữa được ôm vào lồng ngực ấm áp kia, hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng cũng thỏa mãn hơn rất nhiều.
Đây mới là điều hắn muốn. Tất cả suy nghĩ và ánh mắt đều chỉ thuộc về mình
hắn. Hắn sẽ không cho phép bất cứ thứ gì tới đòi đoạt sư phụ với hắn.
Lúc đồng ý cùng Thần quân ra ngoài hắn đã cảm thấy tủi thân lắm rồi, hiện
giờ tất nhiên cũng có thể nói sửa là sửa quyết định này luôn.
Vậy nên hắn lại bắt đầu bán thảm.
Nhưng hắn không ngờ sư phụ còn diễn giỏi hơn cả mình.
Miệng lúc nào cũng nói hắn là Dạng Nguyệt đời trước, nói rằng mình làm mọi
chuyện chỉ vì muốn tốt cho hắn, rất giống như có người điều khiển tất
cả, biến Thần quân Dạng Nguyệt trời quang trăng sáng thành Sở Tê đáng
thương ác độc.
Sở Tê càng giận hơn.
Hắn có đủ lý do để nổi giận.
Thần quân nói như vậy chứng tỏ chuyện này có hai cách hiểu. Một là Thần quân đang lừa hắn, thấy hắn lại bắt đầu cáu kỉnh nên muốn dỗ hắn nghe lời.
Xùy. Làm như ai cũng ham cái thứ đồ bỏ Dạng Nguyệt kia lắm đấy. Có đời trước vinh dự tổ tông thì thế nào? Sở Tê chẳng nhận tổ nhận tông ở đâu cả,
với hắn điều này chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Hai là Thần quân không lừa hắn. Y thật sự cho rằng như vậy, tất cả những lời y nói đều là thật.
Nhưng thế chẳng phải toàn bộ mọi thứ Sở Tê đạt được bây giờ đều do lây dính ánh sáng của vị Thần quân kia ư?
Không biết đã chết bao nhiêu năm, không biết xương cốt tan thành bột phấn và
bản thể đã mục nát tới nông nỗi nào rồi mà vẫn cứng đầu xông lên muốn
ban ánh sáng cho Sở Tê. Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc toàn bộ sự
chú ý của Thần quân từ đầu tới cuối đều thuộc về Dạng Nguyệt, Sở Tê
chẳng được chia lấy nửa phần sao?
Sở Tê không chỉ cảm thấy tức giận, hắn còn cảm thấy ghê tởm.
Hắn vốn không hề quan tâm rốt cuộc kiếp trước mình là cái thá gì. Tiên quân Dạng Nguyệt cũng được, giòi bọ cống ngầm cũng thế, hắn chẳng để ý.
Sở Tê chỉ quan tâm tới Sở Tê.
Từ trước tới giờ hắn đều không phải người tự ti. Dù cho vô số người nói hắn không xứng, hắn vẫn kiên quyết rằng mình xứng.
Vì vậy hắn không tán thành cách hiểu thứ hai. Bất luận ra sao sư phụ chắc
chắn vẫn quan tâm đến hắn, ít nhất cũng phải quan tâm đến hắn một chút.
Nhưng việc nào ra việc nấy. Nếu sư phụ đã nói như vậy thì hắn không ngại diễn cùng sư phụ. Sư phụ chăm sóc hắn như vậy, hắn cũng phải khiến sư phụ
vui mới được.
Khô Hoằng nhanh chóng tới thay thuốc cho hắn.
Băng gạc được tháo ra từng vòng. Thần quân dặn dò bên cạnh: "Đừng trợn mắt."
Sở Tê cũng đâu ngốc.
Đôi mắt hắn đã không thấy ánh sáng nhiều ngày, lúc này tùy tiện mở ra nhất
định sẽ bị ánh sáng mạnh chiếu chói mắt. Khổ cần chịu đã chịu rồi, quyết tâm cần bày tỏ cũng bày tỏ rồi. Nếu Thần quân vẫn không muốn giải quyết một cách thật lòng, vậy thì tất nhiên hắn phải chăm sóc tốt chính mình.
Chỉ khi cơ thể khỏe mạnh mới thuận lợi cho việc tranh giành thứ mình muốn.
Vì thế trong suốt quá trình thay thuốc Sở Tê luôn rất ngoan ngoãn. Băng
gạc kia được tháo xuống hết, một bên mắt của hắn vẫn thảm không nỡ nhìn, con mắt mới được đặt về, vài cơ quan vẫn chưa tái tạo lại hoàn toàn.
Khô Hoằng quan sát sơ qua, trong mắt lộ vẻ thương xót, khi quấn băng gạc vào lần nữa thì nói với hắn: "Cần một chút thời gian để hồi phục toàn
bộ. Nhưng chờ tới khi ngươi có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ra
mình không giống trước kia."
Thần quân mím môi cười khẽ.
Khô Hoằng đang nói về sẹo trên mặt Sở Tê. Y thuật của hắn có một không hai
trong Tam giới, không nhìn nổi nhất chính là mỹ nhân phá tướng. Thời
điểm chữa trị đôi mắt cho Sở Tê gần như ăn ý với Thần quân, thuận tiện
chữa luôn mặt cho Sở Tê.
Ngoại trừ việc này, hàng ngày Thần quân đều thoa thuốc cho Sở Tê. Những vết sẹo dữ tợn điên cuồng nhô lên cũng
dần lành lặn theo thời gian.
Tất cả đều lặng lẽ tốt lên vào thời điểm Sở Tê không nhìn thấy.
Thật ra hắn không ngốc, hắn đã có cảm giác lờ mờ, nhưng muốn tỏ vẻ ngạc
nhiên vui mừng phối hợp với Khô Hoằng nên vẫn nói: "Ta muốn bình phục
ngay lập tức."
Hai vị Tiên quân đồng thời nở nụ cười.
Bất luận tuổi tác hay phẩm chất thì trong mắt hai vị thần tiên không biết
đã sống bao nhiêu năm này, Sở Tê vẫn không khác một đứa trẻ mấy. Dù là
đệ tử nhỏ tuổi nhất Cung Đại A cũng phải lớn hơn Sở Tê trăm tuổi.
Nhưng xem nhẹ mặt tuổi tác, những khổ cực Sở Tê phải trải qua lại gần như nhiều hơn tất cả mọi người.
Thay thuốc xong, Khô Hoằng tỏ ý muốn cùng Thần quân ra ngoài nói chuyện,
không quên chào hỏi Sở Tê bá đạo: "Mượn sư phụ ngươi một lát, sẽ trả về
ngay."
"Được."
Người ta đã lao tâm lao lực vì mình, Sở Tê cũng không phải người không hiểu chuyện.
Ngoài cửa, sau khi chắc chắn Sở Tê không nghe được, Khô Hoằng mới lên tiếng: "Vừa nãy có phải ta nói sai ở chỗ nào không?"
"Không đâu. Đứa nhỏ hơi luẩn quẩn trong lòng, quan tâm đến chuyện vụn vặt thôi. Đã dỗ xong rồi."
"Dỗ xong rồi ư?" Khô Hoằng không dám chắc lắm: "Hắn thật sự có thể chấp nhận chuyện của ngài và Dạng Nguyệt nhanh vậy ư?"
"Bọn họ có ý nghĩa riêng biệt với ta, không thể đánh đồng."
Khô Hoằng nhướng mày, khoanh tay nói: "Tình mới và tình cũ, ngài thích ai hơn?"
Ngày xưa đồn đãi như vậy thì cũng mặc kệ thôi, Thần quân vốn không muốn quan tâm. Nhưng khi quay người, y lại đột nhiên nghĩ đến Sở Tê. Lời này mà
truyền từ miệng người khác vào tai Sở Tê thì không chừng em ấy lại suy
nghĩ miên man.
Y giải thích: "Ta và Dạng Nguyệt không phải như chư vị tưởng tượng."
Trước kia vì tìm Dạng Nguyệt, y mặc kệ những lời đồn đãi đó truyền đi, ngược
lại còn tiện cho quá trình tìm kiếm. Nhưng bây giờ có thêm tầng quan hệ
đó với Sở Tê, vẫn nên nhanh chóng ngăn chặn lời đồn như vậy mới được.
Có điều quá khó thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người trong thời gian ngắn.
Thần quân tiễn Khô Hoằng đi, trở về phòng, nhìn thiếu niên đang giải Cửu Liên Hoàn, suy tư một lát mới chậm rãi đi tới.
"Sư phụ?"
Y vừa tới gần Sở Tê đã phát hiện. Hắn ngẩng đầu hướng về phía Thần quân: "Y tiên nói gì với ngài vậy?"
"Nói rằng hôm nay hắn không nên đề cập tới Dạng Nguyệt trước mặt em."
Sở Tê dừng động tác giải Cửu Liên Hoàn một lát, một lời hai ý, hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Ừm..." Thần quân hơi khó cất lời. Y nhẹ giọng nói: "Khô Hoằng cho rằng Sở Tê đau lòng vì chuyện bánh hoa."
"Vì sao phải đau lòng?"
Quả nhiên sói con không hiểu được. Thần quân thả lỏng, khẽ cười, vươn tay
vén tóc dài trên thái dương thiếu niên lên, nói: "Sư phụ biết em sẽ
không suy nghĩ miên man. Nhưng có chuyện này ta vẫn muốn giải thích sơ
qua với em."
"Hm?"
"Đừng tin lời đồn đại về ta và Dạng Nguyệt. Ta và hắn hoàn toàn không có... quan hệ như với em."
"Ngài nói là thầy trò sao?"
"......"
Sở Tê vừa dựng tai nghe ngóng động tĩnh, vừa gỡ lần lượt từng vòng Cửu
Liên Hoàn, thuận miệng nói: "Dẫu sao ngài cũng nói ta là hắn mà, kể cả
khi ngài thích Dạng Nguyệt thật thì chẳng phải cũng tương đương với
thích ta sao?"
Giọng Thần quân nặng nề, bình tĩnh nói: "Dù hắn
là đời trước của em thì ta vẫn muốn nói rõ ràng. Ta không hề có lấy nửa
phần ý nghĩ không an phận với em đời trước."
Sở Tê tháo chiếc
vòng cuối cùng trên Cửu Liên Hoàn xuống, suy nghĩ một lát, nói: "Vậy sau này ngài có thể đừng ăn bánh hoa nữa hay không? Ăn nhiều năm như vậy
cũng nên chán ngấy rồi mới phải."
Ăn bánh hoa hay không không
phải vấn đề, Thần quân đã tinh ý phát hiện ra chuyện này dường như vẫn
chưa phát triển tới chiều hướng y mong đợi, lại nói tiếp: "Ta đã nói
rồi, ta và Dạng Nguyệt hoàn toàn không có loại tư tình này. Em hiểu
không, Tiểu Thất?"
"Ừm." Sở Tê nói: "Ta ghét bánh hoa."
"... Được, không ăn." Thần quân thỏa thuận, y giữ chặt tay Sở Tê: "Trước kia ta chưa từng giải thích với ai về chuyện này là vì không cần thiết. Hơn nữa sau khi hiểu lầm, rất nhiều người còn đặc biệt cung cấp cho ta tin
tức về hắn. Tiện cho ta tìm hắn hơn nhiều. "
"Ồ."
"Em có thể tin ta thì tốt. Hiểu lầm của người ngoài thì chắc phải cần chút thời gian mới hóa giải được."
"Còn lâu ta mới quan tâm người khác thấy thế nào."
Lời này thấp thoáng ý chế giễu Thần quân làm chuyện thừa, y bật cười, lại vỗ nhẹ đầu hắn: "Đúng, Tiểu Thất thấu đáo nhất."
"Vậy nếu như thế... Sau này sư phụ sẽ không bao giờ tìm hắn nữa, đúng không?"
Thần quân hơi sửng sốt, nhất thời không theo kịp mạch não của Sở Tê. Y suy
nghĩ một lát, mới nói: "Hai việc này không thể gộp thành một..."
"Nếu cứ nhất quyết muốn tìm thì chờ sau khi ta chết là được rồi. Dẫu sao
tuổi thọ của ta cũng chỉ đến vài chục năm, đối với ngài mà nói thật rất
đơn giản."
"... Tiểu Thất, ta... đã nói cho em tất cả rồi. Lỡ
như, lỡ như em thật là... thì tất nhiên điều tra xong chuyện này càng
sớm càng tốt. Em hiểu không?"
Một tiếng "rầm" vang lên.
Sở Tê thong thả nghiêm túc hợp lại Cửu Liên Hoàn đã giải xong.
Hiểu không?
Sở Tê không rõ.
Hắn không quan tâm người khác nói thế nào, hắn chỉ quan tâm Thần quan làm
thế nào. Vừa nói người kia chẳng quan trọng chút nào, vừa không muốn
nghe theo chỉ thị của hắn buông bỏ chuyện này. Mặc kệ tính mạng của mình với y mà nói chẳng qua chỉ như cái búng tay, y vẫn không muốn tập trung vào mình nhiều hơn.
Đời trước? Ai quan tâm chứ?
"Tiểu
Thất." Giọng nói ôn hòa kia lại lần nữa vang lên bên tai: "Em sẽ không
chỉ sống vài chục năm. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này,
nhanh chóng khôi phục thân phận cho em."
Sở Tê tiếp tục ghép Cửu Liên Hoàn.
"Ngài cũng nói là lỡ như. Vậy nếu ta không phải thì sao? Vì sao ta phải cùng
ngài lãng phí sinh mệnh vào loại chuyện vô nghĩa này?"
"Tiểu Thất..."
"Ta không để ý đến thứ gọi là tương lai, ta chỉ cần hiện tại." Chiếc vòng
cuối cùng được khớp vào. Sở Tê dừng động tác, nói: "Sư phụ, nếu những
lời ngài nói đều là sự thật, ở trong lòng ngài ta quan trọng hơn bất kỳ
ai hết, vậy ngài hãy đốt bức họa kia đi."
Hắn không nhìn thấy
gì, nhưng theo không khí tĩnh lặng xuống, tiếng y phục cọ xát vào nhau,
cùng với tiếng bước chân dần dần rời xa rồi lại lần nữa tới gần, hắn
nghe được hơi thở của Thần quân phía trên, sau đó thấp xuống.
Thần quân ngồi gập chân trước mặt hắn.
"Bức họa kia có ý nghĩa lớn lao, ta dựa vào nó cầu phúc cho em, Tiểu Thất..."
"Thật sự là cầu phúc vì ta sao? Vừa rồi ngài còn nói lỡ như, bây giờ thì chắc chắn là ta rồi chứ gì?"
Sở Tê không thể nhịn nổi nữa: "Ngài nhìn ta thế này giống người có phúc
lắm sao? Giống người được Thiên Đạo săn sóc, được phúc đức của ngài rọi
chiếu suốt một vạn năm sao?!"
Hắn hất mạnh tay Thần quân ra, Cửu Liên Hoàn vừa được ghép lại bị ném văng xuống đất đập ngược lên, va vào hai tay Thần quân vừa bị hất rơi.
Sau đó nó lại rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.
Sẹo trên khuôn mặt tinh xảo vô song đã giảm bớt nửa, Sở Tê nghiến chặt
răng, trên khuôn mặt vặn vẹo tràn ra oán hận khiếp người.
"Dù có thật... dù có thật là ngài cầu phúc vì ta, thì ta cũng không cần! Ta
không cần!" Sở Tê nói: "Ta muốn ngài đốt nó. Ta không quan tâm kiếp
trước mình gặp được gì. Ta cũng không quan tâm đời này có thể sống bao
lâu. Dẫu sao ta cũng sẽ liều mạng mà sống, sống một cách thoải mái sảng
khoái! Ai khiến Sở Tê khó chịu, Sở Tê khiến ai khó chịu, ai đoạt sư phụ
với Sở Tê, Sở Tê đều sẽ phá hủy kẻ đó... Kể cả Sở Tê đời trước cũng
không ngoại lệ!"
Hắn mê man ngước mắt, giọng điệu lại dịu xuống: "Sư phụ không xuống tay được đúng không?... Tiểu Thất có thể giúp ngài nha."
Một ngọn lửa bốc lên từ đầu ngón tay.
Rõ ràng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ngọn lửa kia lại lao thẳng về phía họa quyển.
Chuẩn xác đánh thẳng trúng vào người áo đỏ trong bức họa.
Lửa kia như giòi trong xương, khi áp lên trên, giấy vẽ lập tức biến đen.
Ngọn lửa tham lam liếm láp bức họa, điên cuồng lan tràn ra bốn phía.