Lý Tứ nở một nụ cười chua xót:"Đúng vậy, chỉ cần
còn sống, có sống thì mới có hy vọng." Nhưng thần sắc lại tựa như đã
tuyệt vọng tới cực điểm.
A phụ Yale cũng không đành lòng, huống
hồ người này đã cứu con hắn một mạng, nếu không có hắn kéo dài thời gian trong chốc lát, chờ đến khi bọn họ chạy tới, có lẽ đã quá muộn.
"Ta, ta có thể giúp ngươi cái gì sao?" Lúc này a phụ của Yale cũng không dám mang lương khô mang theo phân cho một nhà Lý Tứ, như vậy sợ là họa chứ
không phải là phúc. Gia đình Lý Tứ có lẽ sẽ trở thành Yale thứ hai.
"Ngươi nguyện ý giúp ta?" Lý Tứ run rẩy môi, âm thanh cũng run rẩy theo..
"Ngươi cứu Yale, ra đương nhiên sẽ báo đáp ngươi, chỉ là.... " Phụ thân Yale
chần chờ, đối với lời mình sắp nói ra có chút áy náy:"Chỉ là, ta lại
không thể giúp ngươi tiến vào bên trong trấn, ngươi cũng thấy đấy, hiện
tại nhóm sai dịch tuần tra canh giữ cửa thành quá nghiêm, nếu ta là
người Dục triều đem theo các ngươi vào có lẽ sẽ không sao, nhưng chúng
ta lại là thương đội của người Hồ, người tha hương luôn cần phải cẩn
thận chút, tránh đụng phải rắc rối khiến có thể đến được nơi đây nhưng
lại vĩnh viễn không đi ra được."
Đạo lý này Lý Tứ
hiểu, ở triều đại nào cũng vậy, sống trên quê hương vẫn luôn tự tin hơn
là người từ nới khác đến, tự nhiên là nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Nhưng dù cho là như vậy, Lý Tứ vẫn rất là cảm
kích người Hồ này, rốt cuộc ở giữa bóng đêm, hắn đã có thể nhìn thấy ánh sáng rạng đông mỏng manh.
Lý Tứ có chút cấp bách nói:"Ta không
cầu ngươi dẫn chúng ta đi vào, ra chỉ cầu ngươi nếu có thể nói, có thể
giúp ta chuyển lời tới một người tên là Hùng Tráng Sơn ở Hạnh Hoa thôn.
Nói có một người tên là Lý Thịnh ngày xưa đã cứu mạng y, hiện tại ở quê
nhà không sống nổi nữa, liền chạy tới đây nhờ cậy y. Hiện nay đang bị
chặn lại ở ngoài cổng thành, cùng chỗ với các lưu dân."
"Cái gì,
người ngươi muốn nhờ cậy là Hùng Tráng Sơn? Hùng Tráng Sơn ở thôn Hạnh
Hoa? Gia chủ của Chốn Đào Nguyên?" Phụ thân Yale thất kinh bật ra mấy
câu nghi vấn thất thố, hắn chẳng thể nghĩ tới người trước mắt đây lại là người đến nhờ cậy Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa. Hùng gia hiện tại ở Dục
triều có địa vị gì không nói, chính là đám người dị tộc bọn họ bao nhiêu người ngàn dặm xa xôi chính là vì Hùng gia mà đến.
Lý Tứ cười khổ nói:"Ta cũng không biết Hùng Tráng Sơn trong miệng ta có
phải là Hùng Tráng Sơn trong miệng các ngươi kia hay không." Một đường
đi tới đây, càng đến gần càng nghe được nhiều, Lý Tứ lại càng không dám
khẳng định:"Lúc trước ta nhận thức Hùng Tráng Sơn là khi chúng ta vẫn
còn ở quân doanh, y chỉ nói qua nhà y ở thôn Hạnh Hoa."
Nghe đến
đó, phụ thân Yale cơ hồ có thể trăm phần trăm xác định Hùng Tráng Sơn ở
thôn Hạnh Hoa kia nhất định không phải là người mà Lý Tứ đã nhận thức.
Hùng Tráng Sơn ở thôn Hạnh Hoa không phải là người tầm thường, có bản
lĩnh như vậy, khi triều đình trưng binh, chỉ cần bỏ ra nhiều thêm vài
sâu tiền là được, như thế nào sẽ tự mình đi ra gϊếŧ địch, ra chiến
trường chính là cửu tử nhất sinh, mặc dù miễn cưỡng sống sót, nhưng mấy
người còn có thể nguyên lành trở về.
Là một hán tử dũng
mãnh trên thảo nguyên, hắn tuy không thể nói dối, nhưng cũng không thể
buông ra lời độc ác tàn nhẫn chọc vỡ hy vọng của ân nhân cứu mạng, hắn
chỉ có thể nhiệt tình chúc phúc nói:"Chỉ mong Hùng Tráng Sơn ở thôn Hạnh Hoa kia chính là người mà ngươi ngàn dặm xa xôi muốn tìm. Người tốt sẽ
có tốt báo, sau khi trải qua khó khăn mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ, bình
an."
Lý Tứ đâu dám cầu xa câu chúc phúc tốt đẹp như vậy, hắn chỉ
cầu có thể sống sót liền tốt. Chẳng sợ trong Hạnh Hoa thôn có một người
trùng tên Hùng Tráng Sơn, dù chỉ là một tá điền thông thường hắn cũng đã thấy đủ, đều phải cảm tạ ông trời có mắt, đối với hắn ban ân ban đức."
"Thực không dám giấu diếm, lần này mục đích tiến vào trấn Ngọc Lâm chính là
vì muốn tới thôn Hạnh Hoa, không quản thế nào, lời nói này ta nhất định
sẽ chuyển tới giúp ngươi."
Hán tử mang theo Yale đối với Lý Tứ nói
lời từ biệt, tiền tài cùng lương khô đều không lưu lại (là do sợ lưu dân biết sẽ gϊếŧ gia đình Lý Tứ nha, không phải do keo kiệt đâu), gấp rút
lên đường tiến vào trong trấn.
Sai dịch trông coi thập phần nghiêm ngặt, kiểm tra nhiều lần giấy tờ thông quan của bọn họ là thật, lúc này mới cho tiến vào.
Đi vào thành rồi mới thấy như từ địa ngục bước lên thiên đường, hiện nay
tuy trấn Ngọc Lâm không quá rực rỡ phồn hoa, nhưng nhìn khách nhân đi
lại từ bốn phương tám hướng, cùng với xưởng tạo giấy của Hùng gia đã
giải quyết vấn đề việc làm của một đại bộ phận dân cư, khiến cho rất
nhiều gia đình giàu có hơn. Trấn Ngọc Lâm tuy không so được với Đông
Kinh phồn hoa giàu có, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập tinh thần
cùng tràn trề hy vọng vào ngày mai tươi sáng.
Thời điểm tới thôn
Hạnh Hoa, phát hiện thôn Hạnh Hoa đã không còn giống một cái thôn bản
nữa. Một đường bọn họ đi tới, phát hiện rất nhiều nhà đã xây lại hay cậy thêm phòng ở cho nhà mình, người trong thôn cũng người đến người đi,
tùy ý có thể thấy được hai bên đường có các quán nhỏ được bầy bán. Khi
nhìn thấy đội thương dị tộc như bọn họ cũng có ngạc nhiên, ngược lại còn nhiệt tình chủ động giúp bọn họ chỉ đường.
Nhà của Hùng gia là
đại viện cao cửa rộng duy nhất trong thôn, trang trí thập phần tinh xảo, trên bờ tường bò đầy dây thường xuân, cành lá bên trong màu xanh nhạt,
có đóa hoa màu hồng đón gió chập chờn. Vây quanh tường viện là rất nhiều hoa leo không biết tên, mềm mại ướŧ áŧ, muôn hồng nghìn tía, đẹp không
sao kể xiết.
Nhẹ nhàng gõ cửa cổng hai lần, rất nhanh liền có
người đi ra mở cửa, người đến mặc một bộ vải thô ngắn, giống như người
nông gia bình thường, nhưng trên người lại có phong độ trí thức nồng
đậm. Nghĩ đến người này là Hùng Tráng Sơn, hắn liền hiểu được nhiều
người chưa gặp, không hiểu thường gọi y là hán phu, đây phải gọi là tiên sinh mới đúng.
Nghĩ đến đây nhất định không phải Hùng Tráng Sơn mà ân nhân muốn tìm, phụ thân Yale thật tình vì Lý Tứ mà buồn sầu.
"Chào ngươi, Hùng lang quân, ta là Hồ thương, tới chốn đào nguyên mua chút
giấy vệ sinh cùng nha hương và nha hương trù, cùng một loại đồ ăn gọi là Du Trà Diện." Hắn đã học qua lễ tiết của người Dục triều, nên chắp tay
thi lễ nói với người nọ.
Vu Phong nhanh nhẹn né tránh, vội vàng nói:"Ngươi hiểu lầm, ta là người làm trong nhà Hùng lang quân, mời ngươi mau vào."
A phụ Yale ngốc lăng, không nghĩ tới người đọc sách có khí chất nam tử
như vậy mà chỉ là gia phó. Một gia phó của Hùng gia còn như vậy, Hùng
lang quân làm sao có thể là một nhân vật phong lưu cho được.
Vu
Phong đem người tiến vào, mang xe ngựa của bọn họ đi giàn xếp, lúc này
mới quay đầu nói:"Không biết ngươi ở lại chốn đào nguyên ta, hay là tá
túc lại nhà các thôn dân. Là như thế này, ở chốn đào nguyên chúng ta
hiện có hai loại nhà để ở, một là tiểu lâu độc lập, toàn bộ tiểu lâu đều chỉ có các ngươi ở, giá tiền có chút cao, ba lượng hai ngày. Còn tiểu
viện chung thì mỗi ngày mười văn, mà người trong thôn thì mỗi ngày chỉ
có một văn. Tiền đồ ăn tính riêng."
"Chúng ta ở lại đây đi." Hắn vừa
mới đến đây, tự nhiên không dám tùy tiện tá túc ở lại nhà dân, sợ vạn
nhất có người sinh lòng xấu với tiền bạc bọn họ mang theo, xảy ra tai
họa. Ở lại chốn đào nguyên tuy có chút quý, nhưng lại an toàn. Bọn họ
chỉ ở lại đây một ngày, ở tạm trong tiểu lâu tập thể có thể tiết kiệm
chút.
Vu Phong dẫn bọn họ vòng qua chín khúc hành lang mới đến
nơi nghỉ chân, tuy rằng giá cả nơi đây có chút quý, nhưng hoàn cảnh ở
đây quả thật không có gì để xoi mói. Mùi hoa mùi lá cây trong viện tươi
mới thơm ngát, phòng ở được quét dọn sạch sẽ, không khí trong lành.
Nhóm Hồ thương rất là thỏa mãn.
Vu Phong nói:"Không biết mấy vị khách nhân ăn cơm tại nhà ta hay là vào thôn tìm gia đình?"
Hán tử kì quái nói:"Ngươi làm sao luôn hỏi chúng ta có muốn hay không đi
nơi khác, nhà ngươi tại sao lại luôn muốn đuổi khách nhâ?"
Vu Phong
nghĩ thầm, bọn họ nào muốn đuổi người, là Đường Thọ bàn giao phải nói rõ với khách nhân, ăn ở tại chốn đào nguyên vốn quý như vậy, muốn tiện
nghi có thể đến nhà dân trong thôn, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra vấn
đề. Nói thì nói như vậy, nhưng Vu Phong luôn cảm thấy, Đường Thọ đây là
không muốn chiêu đãi bọn họ, ghét bọn họ ăn cơm ở đây quá nhiều, làm
không xuể. Hắn có dự cảm, không bao lâu nữa, Hùng phu lang còn muốn lập
ra cái quy củ kỳ quái gì đó.
Không quản trong lòng Vu Phong oán
thầm thế nào, trên mặt lại tươi cười nói:"Nhà ta không dối trên lừa
dưới, tự nhiên đều sẽ nói rõ ràng, miễn cho đến khi tính tiền thấy tốn
nhiều bạc, lại cho là chỗ chúng ta là hắc điếm, hiểu lầm nhà ta, lại đi
nói với những người khác, như vậy chẳng phải là hỏng thanh danh."
"Thì ra là như vậy." Hán tử đáp:"Không trách rất nhiều thương nhân tình
nguyện đi thêm vài bước chân, cũng phải đến chốn đào nguyên làm ăn,
nguyên lai là danh dự tốt."
"Đương nhiên."
"Cơm nước thì
để tối lại ăn đi, bây giờ chúng ta ăn chút lương khô lót bụng là được
rồi. Đúng rồi, Hùng lang quân nhà ngươi có ở nhà không, có người nhờ ta
gửi tới y mấy lời."
Vu Phong theo bản năng đề phòng:"Là người
phương nào nhờ ngươi gửi lời nói đến cho lang quân nhà ta, có chuyện gì
ngươi có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ chuyển lời lại cho lang quân
nhà ta, hiện nay lang quân nhà ta có chút không tiện."
Là siêu
cấp không tiện, cũng không biết có phải hay không từ sau khi Hùng phu
phu chạy trốn trở lại, bọn họ đã ba ngày không nhìn thấy người. Đến ngay cả bản thân Hùng Tráng Sơn cũng không lộ diện, thói quen dậy sớm nhất
nhà cũng đã không còn, việc vặt trong nhà như cho heo dê ăn đều đổ lên
đầu bọn họ. Hắn cùng Vu Thành bận muốn chết, cũng không biết những ngày
tháng như thế này sẽ kéo dài bao lâu. (Ý của Vu Phong là không biết bao
giờ mới nhìn thấy mặt chủ chứ không phải là 2 người bọn họ lười nha)
Hán tử nhìn ra sự đề phòng của Vu Phong, cũng biết chính mình vì một người
không quen biết mà há mồm ra đã nói những lời thật khả nghi, huống chi
trong lòng hắn cũng lén lút cho rằng Hùng Tráng Sơn này cũng không phải
là Hùng Tráng Sơn mà Lý Tứ nhận thức. Vì để tránh đi phiền toái không
cần thiết, lại cũng không phải là chuyện gì bí mật không thể nói cho ai
nghe, hán tử liền nói thẳng:"Ta từ trong đám lưu dân ngoài thành gặp
được một vị nam tử tên là Lý Tứ, hắn nói ngày xưa đã cứu Hùng Tráng Sơn
một mạng, hiện giờ ở quê hương sống không nổi, cố ý đến đây nhờ cậy Hùng lang quân, không nghĩ tới lại bị bao vây với lưu dân ở ngoài thành,
thỉnh Hùng lang quân hỗ trợ."
Vu Phong chỉ gật đầu nói:"Ta sẽ chuyển lời tới Hùng lang quân."
Nói là nói vậy nhưng cũng phải chờ tới buổi tối khi hắn sắp tan tầm về nhà, hắn mới gặp được Hùng Tráng Sơn, Vu Phong hoài nghi nếu không phải vì
tiền công của hắn cùng Vu Thành kết toán trong ngày, có lẽ Hùng Tráng
Sơn sẽ không xuất hiện. Vu Phong liền đem lời nói của hán tử Hồ thương
chuyển lại cho Hùng Tráng Sơn.
Đối với Lý Tứ, Hùng Tráng Sơn tự
nhiên không thể nào quên, năm ấy y bị thương nghiêm trọng, bị ngất xỉu ở trên chiến trường, là Lý Tứ bất chấp nguy hiểm tính mạng đem y lôi vào
quân doanh, là ân nhân của y trăm phần trăm.
Việc này y nên quản.
Đợi Vu Phong Vu Thành đi rồi, Hùng Tráng Sơn xoay người lên lầu, tiến vào
phòng ngủ, liền thấy Đường Thọ đang ghé đầu vào chăn đếm tiền kiếm được
ngày hôm nay, cười vui vẻ đến thấy răng không thấy mắt.
"Nhị Lang, mau đem cái hộp nhỏ đựng bạc lại đây cho ta, không phải cái rương gỗ đựng nguyên bảo, mà là cái cháp đựng tiền lẻ."
Hùng Tráng Sơn tiếp nhận bạc rồi xếp gọn gàng lại, sau đó xoay người ngồi
trên đầu giường, đưa tay ra xoa eo cùng bóp chân giúp Đường Thọ, thuận
tiện nhắc tới Lý Tứ.
"Là ân nhân cứu mạng của Nhị Lang, chúng ta tự nhiên không thể nào không quan tâm. Không quản thế nào, trước tiên
đem người tiến vào thành, còn nhân phẩm, chúng ta cứ quan sát trước, nếu tốt thì giúp bọn họ một chút, không thì đưa cho bọn họ chút bạc rồi
đuổi đi."
Dù sao từ biệt đã nhiều năm, ban đầu ở trong quân doanh bọn họ cũng ở chung không lâu, sau đó Hùng Tráng Sơn liền bị điều đi, cho
nên về phương diện phẩm hạnh, Hùng Tráng Sơn cũng không dám hứa chắc.
"Được."
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ liền đi nha môn,
Đường Thọ nằm trên giường liên tục ba ngày, cái mông cùng eo cũng đã
dưỡng lại tốt hơn, người cũng rảnh rỗi đến dài lưng, vừa vặn trong nhà
thiếu rất nhiều hương liệu, liền đi cùng mua đôi chút.
Huyện lệnh nói:"Việc này dễ làm, ta gọi thêm nha dịch đi làm là được, các ngươi cứ về nhà chờ đợi tin tức đi."
Đường Thọ cười nói:"Người này là ân nhân cứu mạng của Nhị Lang, chúng ta đi
nghênh đón mới phải, liền đi theo nha dịch đại nhân một đường thôi."
"Vậy cũng tốt." Huyện lệnh cho gọi người, cùng Đường Thọ rời đi.
Mấy người này đều là bộ khoái, nhưng vì không đưa đến phiền phức, đều thay đổi y phục, nhưng trên eo vẫn còn cài đao.
Mấy sai dịch đó ra khỏi cửa thành, liền đi đến chỗ lưu dân tìm kiếm Lý Tứ bên trong, cao giọng hô:"Lý Tứ ở đâu, Lý Tứ ở đâu?"
Lý Tứ chờ đến gần như là tuyệt vọng, đã không ôm bất kỳ hi vọng gì, lại
đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, ngoảnh đầu nhìn lại, là mấy
đại hán có khí thế hung hãn, nhưng hắn lại không sợ. Hắn biết mấy người
này nhất định là do Hùng Tráng Sơn phái đến đón hắn, hắn nơi này không
quen không biết, lại không phải là dân địa phương, làm sao sẽ có người
biết đến một người què là hắn.
"Là ta, là ta." Lý Tứ từ trong đám hoang dân nhảy ra, mỗi tay dắt một hài tử, đằng sau là nương tử Uyển Tình.
Mấy sai dịch mặc quần áo thường dân sợ Lý Tứ là lưu dân giả mạo liền
hỏi:"Ngươi nhận thức Hùng Tráng Sơn ở thôn Hạnh Hoa? Cùng y quan hệ như
thế nào?"
"Ta nhận biết y, nhận biết y." Lý Tứ vội vội vàng vàng nói:"Chúng ta từng tham quân, ta đã cứu mạng y."
Mấy đại hán kia thấy hắn nói thế, đối chiếu với lời của Hùng Tráng Sơn, gật gật đầu:" Đi theo chúng ta, Hùng lang quân nhờ chúng ta đi đón các
ngươi vào thành, y đang ở sau cửa thành đợi các ngươi."
"Được." Lý Tứ thời khắc này thiếu chút nữa khóc lên.
Thấy Lý Tứ có thể vào thành, có lưu dân muốn bạo động, mấy bộ khoái rút ra
thanh đao sắc bén, lộ ra bộ dáng hung thần ác sát mới dọa lui được bọn
họ.
Qua cửa thành liền nhìn thấy Hùng Tráng Sơn ngồi trên xe bò, nếu không phải y là người độc nhất, tự như Tu La từ trong địa ngục bò
ra, làm người vừa thấy tâm sinh ra sợ hãi, Lý Tứ cũng không dám nhận
thức người trước mặt mặc quần áo lụa là giống như lang quân sĩ gia đại
tộc này chính là Hùng Tráng Sơn.
Âm thanh Lý Tứ run run:"Hùng Tráng Sơn?"
Hùng Tráng Sơn tiến lên một bước:"Lý Thịnh."
Khóe mắt Lý Thịnh ứa nước mắt, duỗi ra nắm đấm cụng tay với Hùng Tráng Sơn,
hắn nhớ Hùng Tráng Sơn không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật,
cho nên mới không cùng y ôm ấp, bằng không hắn thật muốn ôm y khóc lóc
một hồi.
Đường Thọ đi lên phía trước, nhìn mấy người chật vật
mệt mỏi đến không ra hình thù gì nói:"Đoạn đường này núi cao nước xa,
đều mệt muốn chết rồi, mau lên xe đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi."
"Vị này chính là.... Hùng phu lang?"
"Đúng vậy." Dáng gấp không chờ nổi nói, dáng dấp kia như thể hận không thể
chiêu cáo với toàn thiên hạ biết, Đường Thọ là mối tình thâm của y.
Cho dù da mặt Đường Thọ có dày đi chăng nữa cũng phải xấu hổ, nhưng trong
lòng lại cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt không tự giác lại trôi đến trên mặt Hùng Tráng Sơn, giống như cái móc nhỏ câu lấy y, để cho y biết bây giờ
cậu đang rất cao hứng.
Mấy người Lý Tứ lên xe bò mới phát triển bên
trong để rất nhiều đồ đạc, liền có chút luống cuống. Lý Tứ cùng Uyển
Tình mỗi người ôm một hài tử, lúc này mới ngồi xuống, còn Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ngồi ở trên đầu xe.
Lý Tứ nhìn chồng đồ vật kia, lại quay lại nhìn Uyển Tình, mặc dù hai người đều không lên tiếng,
nhưng cũng đã tin tưởng mình đã tìm được Hùng Tráng Sơn, lại càng thật
sự là Hùng Tráng Lý Tứ nhận thức chính là vị Hùng Tráng Sơn kia.
Đến Hùng gia, nhìn thấy đại viện nhà cao cửa rộng cùng với phong cảnh được
chăm sóc tỉ mỉ ở trong viện kia, Lý Tứ cơ hồ đã cho rằng mình đi lộn tới nơi thần tiên nào, không còn ở nhân gian nữa, nào có nơi nào ở nhân
gian có mỹ cảnh cỡ này.
Tiến vào phòng lớn, càng không dám đặt chân, chỉ cảm thấy bọn họ sẽ làm bẩn nơi này.
Hai đứa nhỏ càng câu lệ mà nắm lấy tay cha, nương, khiếp đảm, mới lạ mà
nhìn xung quanh. Lý đại nương tử đã trải qua một phen cực khổ, thay đổi
rất nhiều. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ phải nhảy dựng lên mà
chạy đông chạy tây nhìn xem, nhưng hiện tại nàng đã hiểu chuyện, biết cả nhà bọn họ đây là ăn nhờ ở đậu, lại cũng không phải đồ vật nhà bọn họ,
tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, không chọc thêm phiền toái cho nương
cùng a phụ.
Đường Thọ nói:"Mau ngồi xuống đi, dọc đường đi này
ăn cũng không ngon, lúc đi ta đã bảo người làm ít đồ ăn, các ngươi ăn
xong, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi."
Lúc này Vu Phong cũng đem đồ ăn
bưng lên, cơm là gạo nấu lẫn với ngô (cơm này ngày bé Mun hay ăn. Giờ
thi thoảng cũng ăn????????), còn có màn thầu. Thức ăn là thịt xào mực nhĩ,
thịt tẩm bột chiên, thịt kho tàu, trứng gà chiên cùng canh cá.
Thời
điểm đồ ăn được bưng lên, mấy người Lý gia đôi mắt đều nhìn thẳng, thức
ăn này thế nhưng tất cả đều là thịt a, cả đời bọn họ cũng chưa từng ăn
qua bàn thức ăn nào phong phú như vậy, dù là thời điểm tết đến cũng chưa từng.
Đường Thọ nói:"Đều đã đói bụng, ăn cơm trước đi, có chuyện gì chúng ta ăn xong lại nói."
Một đường này nhà Lý Tứ ăn cái gì, chủ yếu là cỏ và vỏ cây là nhiều nhất,
lương thực bọn họ luyến tiếc ăn, thật sự đói không chịu nổi mới ăn một
chút. Lúc đó có được một chút lương khô đã là rất trân quý, đừng nói tới một bàn đầy thịt thế này, nước miếng của hai đứa nhỏ thiếu điều muốn
rót xuống. Nhưng gia chủ chưa động đũa, nên chỉ liều mạng xoa nước
miếng, đôi mắt trừng muốn rớt ra, cũng không dám ăn. Đừng nói tiểu hài
tử như vậy, dù là hai người trưởng thành như Uyển Tình hay Lý Tứ cũng
thèm đến rớt nước miếng, phải dùng toàn bộ tự chủ mới không lập tức tiến lên ăn ngấu nghiến, cũng không biết bọn nhỏ có kiềm chế được không hay
sẽ ăn ngấu nghiến không quan tâm ai.
Bọn nhỏ như vậy, ý nghĩ của Lý
Tứ cũng không phải là hài tử không hiểu chuyện, mà cảm thấy chua xót,
bọn nhỏ cùng nương tử đều là vì hắn mà phải chịu khổ, thể diện này Lý Tứ cũng không cần, liền nói:"Một đường này của chúng ta vẫn chỉ ăn cỏ và
vỏ cây, vậy ta cũng không khách khí với hai người nữa."
"Ăn đi." Lý Tứ nói với bọn nhỏ, hai đứa nhỏ mới dám động đũa, một khi ăn
lên nguyên hình liền bại lộ, bọn nhỏ từng ngụm từng ngụm mà ăn, miếng
này chưa nuốt xuống đã nhét thêm miếng khác vào, nghẹn đến trợn trắng
mắt.
Đường Thọ nhìn cảnh này cũng không nói gì, chỉ yên lặng đặt thêm cho mỗi người một chén nước bên cạnh.
Ăn ăn Lý Tứ liền chảy nước mắt, hắn thật sự không phải cố ý, nhưng nhìn
hai đứa nhỏ ăn từng ngụm từng ngụm thịt, hắn nhịn không được mà nhớ tới
Lý nhị Lang, nước mắt giống như hồng thủy, ào ào mà ra, hắn không muốn
khóc nhưng lại không kiềm chế được.
Quét mắt nhìn, sợ nương tử cùng
hài tử nhìn thấy dạng này của hắn mất hứng ăn uống, Lý Tứ vội vàng cúi
đầu vào trong chén cơm và từng miếng một, ăn cả nước mắt rơi vào bát cơm rồi nuốt xuống bụng.