Vì bạc trong nhà, cũng là vì vấn đề kỹ thuật, Hùng Tráng Sơn không thể
nhờ người làm giúp. Ở Dục triều căn bản không có tường ấm, còn địa long
cũng không phải thợ thủ công nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện làm được, kỹ thuật vẫn là đứng đầu. Cho nên, rất nhiều thứ đều là độc quyền, mà
độc quyền thì cần có bạc, tự nhiên đâu thể tùy tiện để người ta học
được. Chỉ có thể chờ ngày mùa xong, hai huynh đệ Hùng gia rảnh rỗi cùng
nhau hỗ trợ xây phòng.
Trong thời gian đó, Hùng Tráng Sơn cũng không nhàn rỗi, tự mình một người đem tường xây cao lên.
Người trong thôn không hay chú ý đại viện nhà cao cửa rộng như những gia đình trấn trên, bọn họ đều là hàng rào ngăn cách nhau, lâu năm không tu sửa, một nhà liền thành hai nhà, không có bất luận cái gì để mà dấu giếm.
Người nông gia sinh sống ở cùng một địa phương thường có thói quen, cũng
không có cảm giác không thích hợp, Đường Thọ lại là người đời sau phi
thường chú ý tới truyện riêng tư, không có gì che chắn luôn cảm thấy mọi nhất cử nhất động đều bị người khác giám thị.
Sau khi cậu và
Hùng Tráng Sơn nói qua, y không nói hai lời liền đồng ý, hiện tại Hùng
gia có tám mươi bảy bình phương đất nền nhà, muốn xây lên tường cao từ
bên ngoài, cần phải tốn rất nhiều gạch xanh, so với mấy tòa tiểu lâu thì cần gạch xanh nhiều hơn. Gạch xanh quý, gần như là xa xỉ, có thể nói
nhà ai có nhà ngói gạch xanh, dù là ở trong thôn hay trên trấn, đều là
gia đình phú hộ.
Trong tình huống như vậy, với kinh tế Hùng gia
hiện tại không thể đem toàn bộ tường xây nên đều dùng gạch xanh, Hùng
Tráng Sơn liền lựa chọn thổ phôi. Tháng năm đều là ngày hè, đất cũng mềm ra, thổ phôi cũng có thể tùy ý chế ra, cũng không cần tiền, chính là có chút tốn sức.
Hai khối thổ phôi làm được một cái tường, độ cao
vượt qua đầu Hùng Tráng Sơn một chút, với chiều cao của Hùng Tráng Sơn,
tại Dục triều cũng không có mấy người có thể cao hơn y. Trên đầu tường
có gắn chút mảnh sứ vụn cùng mảnh đá sắc bén.
Chờ y đem tường vây kín xong, cũng là lúc thôn dân kiệt sức kết thúc ngày mùa, huynh đệ
Hùng gia thả xuống công việc nhà mình qua nhà Hùng Tráng Sơn hỗ trợ.
"Đều là huynh đệ trong nhà, ta cũng không có lòng vòng, tiền công giống như
trên trấn trả, mỗi ngày ba mới văn, không bao ăn ngủ." Anh em ruột cũng
nên tính toán sòng phẳng, nếu có chuyện gì xảy ra còn dễ nói chuyện,
miễn cho tâm lý chập chờn, khi làm việc cũng không ra sức.
Hai
huynh đệ xua tay lắc đầu:"Không được, đệ phu, này không được. Trong nhà
trồng trọt là ngươi ra sức trâu, khiến cho chúng ta thoải mái hơn không
ít, năm nay gieo xong rất sớm, tiền sức trâu ngươi không thu, sao chúng
ta có thể thu tiền ngươi xây phòng."
Tuy rằng hạ quyết tâm phải
đưa tiền công, nhưng thái độ này của hai huynh đệ Hùng gia vẫn thực
khiến người ta thoải mái, có đôi khi không phải hơn nhau ở đồng tiền mà
là ở công việc.
Đường Thọ cầm hộp nha hương có mẫu mã giống nhau
để cùng nhau:"Tiền công cho các ngươi, các ngươi vẫn phải cầm, lần này
nhà ta không phải là chỉ xây mấy gian phòng ở, bảy, tám ngày liền xong.
Lần này ta muốn làm ba gian tiểu lâu, vì nguyên nhân kỹ thuật nên cũng
không tiện mời người, chỉ có ba huynh đệ các ngươi làm, không mất ba,
bốn tháng không xong việc được."
"Vậy cũng không sao, dù làm công cả toàn bộ mùa hè cho nhà Nhị ca, chúng ta cũng không đòi tiền công."
Hùng Trụ thấy đại ca vò đầu bứt tai cũng không nói ra được câu phản bác, chính mình vội nói:"Ngươi cũng không cần quá phân rõ rạch ròi với chúng ta, nếu tính như vậy, công thức làm điểm tâm cùng làm dầu hoa cải cho
chúng ta, chúng ta đã đưa được cho hai ngươi bao nhiêu tiền?"
Hùng Trụ nói như vậy, Đường Thọ lại không thể phản bác, cậu quay đầu nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, việc này vẫn là cần y làm chủ.
Hùng Tráng Sơn tiếp thu đường nhìn của Đường Thọ, gật đầu nói:"Vậy không đưa tiền công, bao các ngươi hai bữa cơm trưa và chiều."
Hùng Trụ
Hùng Thiết vội nói:"Như vậy là tốt rồi, đã sớm nghe nói trù nghệ của ca
phu nhóm lang quân đến từ Đông Kinh cũng phải khen ngợi trầm trồ, hiện
tại may mắn được nếm thử."
Hai huynh đệ lúc này cũng không rụt rè, dáng vẻ kia như hận không thể đưa tay quẹt nước miếng.
Không cần tiền công, làm hai bữa cơm tất nhiên là chuyện nhỏ, hai huynh đệ
Hùng gia cảm thấy có khả năng hai bữa cơm cũng không có cái gì là quá
đáng, lại không biết thức ăn ở Hùng gia so với ở nhà Hùng mẫu là bất
đồng, nếu là chờ tới khi hoàn thành kiến túc, một ngày tiền công của hai huynh đệ Hùng gia cũng không đủ một bữa cơm.
Đường Thọ đem bản vẽ giản dị của tường ấm cùng địa long lấy ra, hai huynh đệ Hùng gia mắt đều nhìn thẳng.
Hùng Thiết hỏi:"Đệ phu, ngươi sao biết đến những thứ này, hay là ngươi trước đây từng ở trong một gia đình giàu có, hay là đúng như thôn dân nói, bị lừa bán tới thôn Hạnh Hoa?"
Nguyên nhân cụ thể thế nào không ai
biết, lúc ấy nguyên thân có tâm nói, Hùng Tráng Sơn lại không có kiên
nhẫn nghe, còn những thôn dân thì đều không quen, bởi vì tính tình Hùng
Tráng Sơn thô bạo, thôn dân lại càng thêm không thân cận, có đôi khi đi
trên đường gặp phải, đều là quay lại đi đường vòng, nguyên thân nói cũng không có ai nghe. Sau thân thể nguyên thân lại xảy ra chuyện, thân thế
"hắn" lại càng trở nên bí ẩn. Cũng bởi vì ai cũng không biết, nên mọi
người mới có đủ loại các suy đoán, nói cậu là phu lang ốc đồng đến báo
thân, cũng có nói là cậu là song nhi con nhà giàu bị lừa bán, tóm lại
câu gì cũng có.
Sắc mặt Hùng Tráng Sơn hơi thay đổi, ánh mắt cũng sâu không lường được, hai đạo lông mày nhăn lại, khiến cho gương mặt
cương ngạnh kia trở nên hung ác, khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Hùng Thiết vẫn không chú ý tới sắc mặt nhị đệ, hưng phấn nói tiếp:"Nếu không phải từ gia đình lớn đi ra, ngươi sao có thể biết được nhiều thứ như
vậy, đó đều là những thứ mà các tiểu lang quân ở Đông Kinh cũng chưa
từng biết qua. Cùng ngươi so, bọn họ đều là đồ nhà quê. Ha ha..... "
Hùng Trụ vội vàng túm quần áo đại ca, Hùng Thiết vẻ mặt còn hưng phấn quay
đầu nhìn lại hắn, thấy đôi mắt đệ đệ đang ra sức chớp chớp, có vẻ không
thoải mái.
Hùng Thiết quan tâm nói:"Tam đệ, mắt ngươi bị rút gân sao?"
Hùng Trụ:"....... "
"Không có, là trái tim ta bị rút gân." Nếu không phải trái tim bị rút gân, thì hắn thật sự không nghĩ ra lý do vì sao chết.
"Ai nha, làm sao vậy? Ta đây liền đi thỉnh lang trung tới xem cho ngươi."
Hùng Trụ hận không thể đi chết đi, căm giận mà nhìn đại ca mình nói:"Không cần đi, đã tốt, hiện tại tạm thời không chết được."
"Như vậy sao được, thân thể là chuyện lớn."
"Ha ha ha.... " Đường Thọ nhịn không được cười ra tiếng, thấy hai huynh đệ
vẻ mặt mê mang, đầy mặt viết 'tam đệ đều đã bị bệnh, ngươi như thế nào
còn cười vui như vậy', một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, Đường
Thọ cười càng thêm vui vẻ, cuối cùng cười tới bụng cũng bị rút gân,
không thể không ngồi xổm xuống.
Tâm tình Hùng Tráng Sơn vốn dĩ
đang u ám, bị nháo như vậy cũng bay biến đi không còn gì, ngồi xổm xuống giúp Đường Thọ xoa bụng, đối với Hùng Thiết nói:"Ngươi bớt nói vài câu, tam đệ ngươi có thể sống lâu thêm ba năm."
"A?" Hùng Thiết càng mê mang.
Số tuổi thọ của tam đệ liên quan gì lời hắn nói, hắn lại không có nguyền rủa tam đệ.
"Ha ha ha...." Đường Thọ cười thành một đoàn, run rẩy lăn vào trong ngực Hùng Tráng Sơn.
Chó săn ngoài phòng đột nhiên dựng thẳng lỗ tai, vẫy vẫy hai cái, vẻ mặt
non nóng, nhân loại kia làm sao vậy, vì sao kêu lớn tiếng như vậy. Không được, nó phải đi xem. Hai cái chi trước điên cuồng cào cửa, đáng chết,
như thế nào mở không ra.
Hùng Tráng Sơn cùng Hùng Trụ không để ý
tới Hùng Thiết, hai người bắt đầu nghiên cứu làm tường ấm cùng địa long
nên xây như thế nào. Tiểu lầu hai tầng xây dựng không giống với nhà trệt nông gia bình thường, người nông gia không mời được, là Hùng Tráng Sơn
dùng một lượng bạc mời thợ thủ công trên trấn làm. Kỳ thật một lượng bạc đã đủ tiền công mời thợ, mà Hùng gia có hai đạo tay nghề là tưởng ấm
cùng địa long, không thể mời người tùy tiện về, để tránh khỏi bị ăn
trộm.
Mặc dù có tường cao cách trở ánh mắt người dân, thế nhưng
khi xe bò trở gạch xanh mái ngói tiến vào Hùng gia, cùng với âm thanh
binh binh cách cách sớm tối, vẫn khiến thôn dân hiểu rõ, Hùng gia này dĩ nhiên dùng gạch xanh xây nhà.
Thôn dân hâm mộ nói:"Hùng gia đây
là kiếm lời bao nhiêu tiền nha? Năm trước mua đất, năm sau mua trâu, năm nay liền xây được nhà ngói khang trang."
Một người khác nghi ngờ nói:"Như thế nào cũng năm, sáu mươi lượng đi."
Này đã là cực hạn đối với thôn dân, trong mắt bọn họ nhà có thể thu nhập
tới năm, sáu mươi lượng đã là nhà đại phú đại quý, là lâu lâu có thể ăn
bữa thịt cho đỡ thèm.
"Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng mà Hùng gia đều đã kiếm được nhiều tiền lời như vậy sao lại không thuê người làm, phu lang kia nhà y cũng không phải là người biết làm việc, chính là làm ruộng
đất mà cũng có thể xém bị chặt đứt chân, còn phải mua trâu."
"Không biết, ai nói không phải...... "
Bỗng nhiên có người nói:"Có phải hay không lần này Hùng gia có đồ gì mới,
lần trước không nhờ ai giúp liền làm ra Bàn kháng. Có thể học được tay
nghề đều rất tốt a, ngươi xem mấy người học nghề trong thôn chúng ta,
nào có thời gian rảnh rỗi, vừa mới hết bận trong nhà liền ngựa không
dừng vó ra ngoài làm bàn kháng. Người mời bọn họ đến làm so với thời
điểm vào đông còn đông hơn, trước đây còn phải mua thổ phôi, hiện tại
thổ phôi không cần mua, liền một người ba mươi văn tiền công, vẫn bị mọi người tranh nhau cướp đoạt đi làm bàn kháng, chỉ sợ chậm chút tới mùa
đông, còn phải tốn thêm tiền mua thổ phôi."
"Còn không phải sao, ta muốn làm cái bàn kháng trong nhà còn phải xếp hàng đây."
"Nói đi nói lại, không biết Hùng gia lần này làm ra cái gì tốt?"
Đang nói chuyện đã ngửi thấy một mùi thịt thơm thoáng qua, khi trời ấm áp
lên, người trong thôn khi nấu ăn đều mở cửa sổ, Hùng gia cũng không thể
giữ lại một phòng bếp đầy mùi thịt.
Thôn dân động mũi, bộ dạng kia so với con chó săn nhà Hùng gia nuôi không kém bao nhiêu.
"Trời ạ, Hùng gia lại làm thịt, này là đã mấy ngày a, lẽ nào Hùng gia ngày nào cũng ăn thịt?"
Chuyện nhà Hùng Tráng Sơn không ai dám hỏi, ngược lại chạy tới nhà Hùng mẫu khám thính.
Hùng mẫu Hùng phụ cũng không biết, buổi tối trở về liền hỏi hai đứa con trai.
Hùng Thiết cũng không giấu, một mặt hồi tưởng đầy dư vị:"A phụ, ngươi không
biết, ca phu có trù nghệ rất tốt, làm đồ ăn cũng rất mới mẻ. Hôm nay
buổi trưa làm bốn món ăn, trong đó có ba món mặn, trong đó có cái món gì gọi là thịt tẩm bột chiên, còn món kia cũng không biết làm như thế nào
lại có vị chua chua ngọt ngọt, nhưng ăn được, món này được nhóm lang
quân ở Đông Kinh rất hoan nghênh."
Trên mặt Hùng phụ không có
biểu tình gì, nhưng trong lòng có chút chửi thầm, thèm nên buổi tối nằm
mơ đều là thịt, ba con trai của ông ngồi bên bàn đất mà ăn một bàn thịt, ông ở một bên chỉ nhìn mà không ăn được, tức giận đến mắng to:"Thằng
nhóc con."
"Ngươi sao vậy, mơ thấy ác mộng?" Hùng mẫu lay tay
Hùng phụ, thật sự không có mặt mũi nói mình thèm, Hùng phụ hàm hồ
nói:"Mơ thấy chuyện khi hài tử còn nhỏ, không bớt lo." Quay đầu lại cũng không ngủ được nữa.
Ngày hôm sau liền đi theo hai đứa con trai đi qua làm giúp nhà Hùng Tráng Sơn.
Hùng Thiết ngốc lăng nói:"A phụ, ngươi cũng thật là, thân thể không tốt, còn muốn đi theo tới."
Không tới có thể ăn được món đồ ăn chua chua ngọt ngọt kia sao, Hùng phụ
nhìn đại nhi tử thật thà kia của mình, hận không thể cho một cái tát.
"Ta có thể làm chút việc vặt, việc vặt các ngươi cũng phải cần có người hỗ trợ."
"Ca phu có thể làm."
"Nhị lang phu lang bận nhiều việc lắm, chớ phiền đến hắn, ta tới."
Ở Đông Kinh, cách cửa hàng Kim gia ở một chỗ không xa, lặng lẽ nổi lên
một cửa hàng bán nha hương. Bên trong cửa hàng chỉ bán nha hương, mặc dù khác với nha hương do Kim gia bán, thành phần cũng bất đồng, nhưng cũng không có khác biệt quá lớn. Chủ yếu nhất là nha hương bên trong cửa
hàng này không giới hạn, mà giá cả cũng không quá cao, nhưng chỉ cần
ngươi muốn mua bất cứu lúc nào cũng có thể mua được.
"Vẫn là nha
hương nhất thế đào nguyên của Kim gia tốt, chính là quá khó mua." Tiểu
nương tử Lưu gia khoe nha hương với các tiểu tỉ muội của mình.
Tiểu nương tử Chu gia liền nói:"Cửa hàng này là gì a, khẳng định không thể tốt như nha hương chốn đào nguyên kia."
Tiểu nương tử Lưu gia hứng khởi khoe khoang, trong mắt các tiểu nương tử
khác đã bắt đầu lộ vẻ ước ao, tâm đều động muốn đi mua thử, bị tiểu
nương tử Chu gia nói như vậy, nhất thời liền ngừng động tâm. Ánh mắt
nhìn hộp nha hương trong tay tiểu nương tử Lưu gia cũng không còn nhiệt
tình.
Một tiểu muội thở dài nói:"Ai mà không biết nha hương Kim
gia tốt, lại quá khó mua, còn cái gì mà chính sách giới hạn, muốn mua
một hộp gã sai vặt trong nhà cũng giống như bị lột da." (ý là tranh nhau)
Một người khác cũng nói:"Còn không phải sao, gã sai vặt nhà ta đã đoạt cả
một tháng, hôm qua mới cướp được một hộp, vẫn là loại "thanh vân" tiện
nghi nhất. Ta dù không nguyện ý dùng cũng không biết làm sao, mọi người
đều dùng "quân tử và hơi thở như lan", thanh tân này của ta sao đem ra
so được."
Trong lúc nhất thời mọi người đều dồn dập phụ họa, đề
tài liền vây quanh nha Kim gia mà nói. Nha hương tiểu nương tử Lưu gia
bỏ giá cao mua về, tận lực khoe khoang bị bỏ quên ở trong góc, không
người hỏi thăm. Các tiểu tỉ muội vốn có chút hứng thú, hiện tại một chút cũng không còn, đều quay ra cầu xin tiểu nương tử Chu gia có thể hay
không cho các nàng đi cửa sau của ca ca nàng mua mấy hộp, không, một hộp cũng tốt.
Ca ca Chu tiểu nương tử cùng nhị lang Kim gia thường chơi chung một chỗ, cũng là nhóm người ở Đông Kinh dùng nha hương sớm nhất.
Chu tiểu nương tử không gật đầu cũng không đáp ứng, bộ dáng này khiến Lưu
tiểu nương tử hận đến ngứa răng. Gia cảnh nhà các nàng đều không khác
nhau là mấy, trước đây, ngẫu nhiên nàng tìm được đồ vậy gì mới lạ cũng
đều được "chúng tinh củng nguyệt", nhưng hiện tại mọi nổi bật đều bị Chu tiểu nương tử đoạt đi, nàng rất ít khi có thể trở thành tiêu điểm của
các tỷ muội. Điều này làm cho Chu tiểu nương tử thật không cam lòng,
nàng cắn môi, ghen ghét mà trừng mắt nhìn Chu tiểu nương tử.
Không được, phải lật đổ nha hương Kim gia, khiến "nàng" rơi xuống thần đàn,
bằng không nàng vĩnh viễn không có ngày vươn mình, vĩnh viễn đều bị tiểu nương tử Chu gia áp dưới chân.
Lưu tiểu nương tử bỗng nhiên lớn
tiếng nói:"Các ngươi không cần tốn sức lực đi mua nha hương Kim gia, ta
thấy ta mua cái này cũng rất tốt."
Nhóm tiểu tỉ muội bị lời nói
đột ngột này của nàng hấp dẫn ánh mắt lại đây, mọi người đều quay lại
nhìn nàng. Đây mới là sự chú ý nàng nên có, Lưu tiểu nương tử đắc ý nâng cằm lên nói:"Cửa hàng Kim gia bán nha hương của "Chốn đào nguyên" quý
nhất là 'hơi thở như lan' cũng chỉ tốn mười lượng bạc, nhưng ta mua cái
hộp nhỏ này, liền gần ba mươi lượng, quý gấp ba lần so với Kim gia bán
ra, có thể quý hơn so với nha hương 'chốn đào nguyên', nhất định là vì
dược liệu được dùng làm ra có giá trị quý hơn."
Chu tiểu nương tử nói:"Nha hương 'chốn đào nguyên' là hàng chính phẩm, những nhà ra sau
cũng chỉ là đồ phỏng chế, mà đồ phỏng chế lại còn đòi tốt hơn chính
phẩm?"
Lưu tiểu nương tử không vui, trừng mắt nhìn Chu tiểu nương tử buồn bực nói:"Cái gì phỏng chế với không phỏng chế, rõ ràng là càng
làm càng tinh xảo, nói ngay son môi ngươi đang dùng, trước đây đều là
giấy bậm môi, nhưng bây giờ thì sao, đã làm thành thỏi. Chẳng lẽ ngươi
cảm thấy thỏi son môi kia dùng không tốt bằng giấy bặm?"
"Rượu vẫn là càng để lâu càng thơm ngon, nữ nhi hồng để hơn hai mươi năm tốt hơn hay mới nhưỡng ra tốt hơn?"
Lưu tiểu nương tử bị nghẹn, nói không được, cả giận nói:"Ta mới không quản
ngươi rượu ngon hay không, so với ta là tốt là quý, tự nhiên sẽ tiện
nghi hơn."
Chu tiểu nương tử nói:"Thực sự là chuyện cười, chưa từng nghe qua đồ phỏng chế còn muốn tốt hơn chính phẩm."
Hai người cãi nhau thành một đoàn, được mấy tiểu nương tử khuyên can, tan ra trong không vui.
Nhưng mỗi người một ý, ở Đông Kinh tùy thời nói diễn, có người cho rằng tuy
rằng cửa hàng mới bán đồ phỏng chế nhưng quý không kém so với nha hương
chốn đào nguyên. Mà lại có người cho rằng quý tự nhiên sẽ tốt, trái lại
cười nhạo người khác không có tiền dùng được đồ quý, mới phải dùng hàng
rẻ tiền của Kim gia.
Diễn biến đến cuối cùng, hai tiểu lang quân
của hai thế gia không hợp nhau kia phải gặp mặt nhau, thương lượng đối
chiếu một phen, đem nhãn hiệu làm khác đi, mới bằng lòng hùng dũng oai
vệ, khí phách hiên ngang rời đi.
"Nhị lang quân, vậy phải làm sao bây giờ a?" Trưởng quầy của cửa hàng Kim gia lại tới tìm Kim Cẩn Trình. Sinh ý nha hương quá tốt, hắn buồn, sinh ý này bị đoạt đi hắn cành
buồn, buồn đến nỗi đầu cũng trọc. May mà tiền lương hàng tháng Kim gia
trả cao, cao đến nỗi nương tử hắn đối với cái đầu trọc của hắn coi như
không thấy, nếu không hắn sẽ là người lang quân đầu tiên ở Đông Kinh bị
nương tử hưu vì đầu trọc.
Kim Cẩn Trình đồng rạng cũng đang sầu
não, hắn cũng đã nghe tới ngôn luận gần đây, những người trước đây muốn
kéo quan hệ mua nha hương ở chỗ hắn, hiện tại thấy hắn, đều nghĩ cách
tránh hắn.
"Đại ca, ngươi còn uống trà, ta đều sắp tức chết,
ngươi không biết ngoài kia người ta đang nói nha hương nhà ta như thế
nào đâu, đều nói chỉ có quỷ nghèo mới có thể xếp hàng tranh đoạt nha
hương tiện nghi nhà chúng ta." Kim Cẩn Trình đến cùng vẫn là tuổi trẻ
tính nóng, dù cho có bề ngoài trầm ổn, vẫn bik những lời nói ngoài kia
kích động:"Ngươi ngược lại nghĩ một chút biện pháp a, nếu cứ tiếp tục
như vậy, đúng nói nha hương nhà chúng ta, sợ là sinh ý khác cũng bị ảnh
hưởng."
Kim Cẩm Minh đặt tách trà xuống, cầm cuốn sách trên bàn
trà lên, phảng phất như là chuyện không liên quan đến mình, lạnh nhạt
nói:"Người khác nhiều chuyện ta cũng không thể quản từng người đi."
"Đại ca..... "
Kim Cẩm Minh nhìn đệ đệ nhà mình thở dài:"Ngươi nha, vẫn còn quá nóng tính, nếu việc này xảy ra từ nha hương, không bằng ngươi đi tìm người làm ra
nó hỗ trợ."
"Người làm ra nha hương? Huynh nói là Hùng gia?" Kim
Cẩn Trình nghi ngờ nói:"Bọn họ chỉ là một hộ dân nông giã, có thể chi
phối tới lưu hành ở Đông Kinh?"
Kim Cẩm Minh đặt cả tâm hồn vào
cuốn sách, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói:"Sinh ý nha hương này, ta đã sớm
giao cho ngươi, đây là chuyện của ngươi."
Kim Cẩn Trình thấy đại
ca mình sống chết không chịu giúp đỡ, biết đây là ca ca đang tôi luyện
mình, đập một quyền hào khí lên ngực, Kim Cẩn Trình mạnh mẽ đứng lên:"Ta đây liền tới Hùng gia, xem phu phu nhà kia có biện pháp gì, dù sao ta
cũng đã vô kế khả thi."
Kim Cẩn Trình giống như một cơn gió lao
đi, biến mất không thấy bóng dáng, đôi mắt Kim Cẩm Minh rốt cuộc rời
khỏi quyển sách, không biết nhìn tới chỗ nào. Sau một lúc lâu bỗng nhiên nhẹ giọng nói:"Ta cũng muốn biết một phu lang nơi thôn dã có bao nhiêu
bản lĩnh lớn, lần này hãy cho ta kiến thức một chút đi."
Trung
tuần tháng sáu, Kim Cẩn Trình mang theo một đội hộ vệ đuổi tới Hùng gia, nếu không phải hắn đã quen thuộc với tấm biển trước cửa Hùng gia, hắn
cơ hồ đã không nhận ra ngôi nhà trước mắt là Hùng gia.
Tường viện cao cao, cửa gỗ sơn màu hồng dày nặng, hai bên chân tường xây một hàng
gạch, bên trong trồng những khóm hoa cúc dại cùng cây bìm bìm. Cây bìm
bìm vẫn còn nhỏ, chưa kịp bám vào tường, nhưng vẫn khiến người ta nhìn
đến vui mắt.. Đây thực sự là biện pháp tốt, tường đất không dễ nhìn, mà
hoa bìm bìm bò đi khắp tường có thể che lấp đi tường đất, mà còn khắp
nơi đều là bông hoa màu tím ướt át, xinh đẹp không sao kể xiết.
Gõ cửa cổng hai lần, cũng không thấy có ai mở cửa, mà ở dưới chân cửa lớn, có một cái đầu nhỏ chui ra. Con chó kia lớn lên rất giống sói, mặc dù
không sủa lên để báo gọi, vẫn khiến Kim Cẩn Trình sợ tới suýt ngã ngồi
xuống đất.
Sau đó, bên trong cánh cửa truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu của tiểu lang quân:"Lười nhác, đã nói khi có người gõ cửa, ngươi đều không được nhô đầu ra xem, ngươi lớn lên giống sói như vậy,
dọa tới người ta thì làm sao bây giờ!"
Đầu chó lười nhác mau chóng rụt lại, cửa lớn bị người ta mở ra từ bên trong.
"Là Kim tiểu lang quân a." Đường Thọ mặc một thân đồ trắng, là bộ đồ mới, không có miếng vá đụp nào của người nông gia.
Kim Cẩn Trình thi lễ, sau đó đi theo Đường Thọ tiến vào trong sân.
Xa xa tuy rằng còn đang thi công, mà hai tòa tiểu lâu cũng đã được sửa
chữa khá gọn gàng sạch sẽ. Cách cửa cổng không xa, lẽ ra là mấy gian
phòng xây bằng bùn, giờ đã được thay thế bằng tiểu nhị lâu gạch xanh mái ngói.
Kim Cẩn Trình cười nói:"Hùng phu lang, nhà ngươi dựng thêm nhà mới, về sau có tới nhập hàng, có thể tùy tâm mà ở lại."
Đường Thọ trả lời bằng một nụ cười có ý sâu xa:"Kim lang quân cứ việc yên
tâm, sau khi dừng chân ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi thỏa mãn."
Kim gia ở Đông Kinh được coi như một sĩ gia đại tộc, gia đình hắn ra sao
một nông dân hương dã làm sao có thể so sánh được, không sánh được thì
làm sao có thể làm hắn thỏa mãn.
Nhưng Kim Cẩn Trình cũng là
người có đầu óc, biết cái gì nên nói cái gì không nên, cũng chỉ cười
cười. Song khi bước vào cửa lớn Hùng gia, Kim Cẩn Trình liền cảm thấy
vui mừng vì chính mình không có nói cái gì lung tung, nếu không cái mặt
sẽ bị sưng rất to.
Chỉ thấy phòng đãi khách Hùng gia rất lớn, rất sáng sủa, cửa sổ bốn phía đều thấu ánh sáng, khi ánh Mặt Trời chiếu
vào, liền chiếu sáng cả căn phòng, dương quang xuyên qua song cửa sổ
lộng lẫy như sao trời, bắt mắt tới lóa mắt.
Kim Cẩn Trình duỗi
chân đạp lên trên mặt đất, đôi mắt chừng lớn như chuông đồng, sàn nhà
Hùng gia làm từ gỗ ghép thành, sàn nhà đều đã được bào mòn đến bóng
loáng, dù đi chân trần trên đó cũng không lo bị dằm đâm.
Dưới cửa sổ nhà chính đặt một cái án kỷ cao tới gối, trên án kỷ có một bộ ấm
trà, tay vịn án kỷ rộng dài, trên ghế có dải vải nỉ lông. Hai bên là ghế đơn, trên ghế cũng có đệm, đối diện là mấy cái ghế tròn.
Bên
cạnh nhà chính là hai gian phòng, cánh cửa đã đóng không nhìn thấy bố
cục bên trong, mặt sau là một cái cầu thang hình xoắn ốc, đi lên lầu
hai.