Mùa hè năm nay không khí oi bức, tiếng ve sầu kêu phá lệ nôn nóng, người dân Hạnh Hoa thôn giống như bị người ta đặt vào trong nồi, sau đó đặt
trên một đống củi lửa to nấu lên. Tất cả đều oa oa gọi bậy, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Không khí ở Hùng gia có vẻ nặng nề, hôm nay
trên bàn cơm, Hùng mẫu cùng Hùng phụ tâm sự nặng nề, một hạt cơm cũng
chưa động đến.
Hùng Tráng Sơn hơi lớn một chút, mười bốn, đã
hiểu chuyện. Phía dưới y còn có tam đệ, tứ muội có chút tuổi hiểu chút
việc, chỉ riêng ngũ muội tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, thấy
người một nhà đều không ăn cơm, nàng thật cao hứng, khoa có thể một mình ăn tới bụng tròn vo.
Chờ ngũ muội cơm nước xong, phát ra tiếng "ợ", Hùng phụ Hùng mẫu mới từ trong hoảng hốt bừng tỉnh.
"Ăn xong rồi, dọn dẹp xuống đi." Kỳ thật trừ bỏ ngũ muội những người khác căn bản không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng cả một nhà người Hùng gia đều không ai nói câu gì, toàn bộ đứng dậy thu nhập bát đũa, sau đó lại một lần nữa ngồi lại xuống bàn, không khí áp
lực căng thẳng đến cực điểm, tùy thời có khả năng bị nứt vỡ.
"Cái kia..." Hùng mẫu tựa hồ nói không nên lời câu nói kế tiếp, nhưng lời
này không nói ra thì lại không được, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại
nói:"Các ngươi cũng biết, lý chính vừa mới đến từng nhà thông tri, yêu
cầu mỗi nhà phải có một hán tử khỏe mạnh đi tòng quân."
Ở Hùng
gia, Hùng phụ, Hùng Thiết đều đủ tuổi, Dục triều quy định mười sáu tuổi
là đủ tuổi tòng quân, Hùng Thiết năm nay vừa vặn tròn mười sáu tuổi.
Trong lúc nhất thời mọi người đều đột nhiên nhìn lại về phía Hùng phụ cùng
Hùng Thiết, toàn bộ thần sắc đều là khủng hoảng, ngay cả ngũ muội nhỏ
nhất cũng hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi, oa một tiếng mà khóc lên.
Hùng mẫu vốn là tâm ý hoảng loạn, giờ phút này lại càng không kiên nhẫn mà
đi hống cái hài tử không hiểu chuyện này, liền đối với Tứ nương tử
nói:"Đi mang theo muội muội của ngươi về phòng, nơi này không có việc
của hai tỷ muội ngươi."
Tứ nương tử trước khi đưa ngũ muội đi,
cái hiểu cái không liếc mắt nhìn mấy hán tử ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh
đèn tối tăm không rõ, mỗi người đều là biểu tình ngưng trọng.
Tứ nương tử biết tòng quân là có ý tứ gì, chính là đi chịu chết, sẽ không
về được. Triều đình tổng hội trưng binh, mang đi vô số người, lại chưa
từng thấy ai quay trở về.
Lý gia ở đầu thôn năm ấy trong nhà
trưng binh, cha mẹ hắn cưng chiều con thứ, đẩy hắn đi tòng quân, hắn vô
lực phản kháng, ngày hôm sau lên núi liền bị ngã gãy mất hai chân. Nhưng thôn dân đều nói, đôi chân bị gãy của Lý đại lang kia không phải vì
ngã, vì hắn không muốn tòng quân mà ngoan tâm đem chính bản thân thành
tàn phế.
Sau khi cha mẹ Lý gia biết chuyện, thiếu chút nữa không sống nổi, nhưng hai chân hắn đã hư, triều đình lại cần người, liền cũng chỉ có thể đem tiểu nhi tử mà chính mình cưng chiều nhất báo danh.
Thời điểm tiểu nhi tử bị cường ngạnh kéo đi, hai vợ chồng già đuổi theo hai dặm, khóc đến khàn cả giọng, song song té xỉu.
Lại sau đó, tiểu nhi tử kia không quay về nữa, thẳng cho đến khi phu phu Lý gia qua đời, tin tức về tiểu nhi tử kia vẫn bặt vô âm tín, không rõ
sinh tử.
Cho nên chuyện đi lính ở trong mắt người dân thôn Hạnh
Hoa tương đương là đi chịu chết, đây chính là làm cho cả nhà đẩy ra một
người phải đi chịu chết, thử hỏi dù là nhà ai cũng có thể vui cho nổi.
Nhưng Hùng mẫu là gia chủ trong nhà, dù trong lòng có khó chịu đến như thế nào, nàng vẫn phải làm. (Chỗ này đặt xưng hô là nàng vì Hùng mẫu vẫn còn trẻ nha)
Cố nén đau lòng nàng nói:"Nhà chúng ta cũng cần thiết ra một người, các
ngươi đều biết a phụ các ngươi thân thể không khỏe, ngày thường đều phải uống thuốc duy trì sức khỏe, cũng bởi vì như vậy các thúc bá gia gia,
nãi nãi mới có ý kiến, sớm đem chúng ta phân gia. Thân thể a phụ các
ngươi như vậy, làm sao có thể đi tòng quân, không đợi tới chiền trường
đánh giặc, đã chết ở trên đường đi, hắn đi căn bản chính là đi chịu
chết."
"Nếu a phụ các ngươi chết, gia đình chúng ta cũng liền
tan, nãi nãi các ngươi sẽ không chịu đựng để ta tiếp tục ở lại nhà, đến
lúc đó sẽ làm chủ bán ta, các ngươi làm sao có thể tiếp tục sống?" Hùng
mẫu vừa khóc vừa nói.
Khi đó Hùng Tráng Sơn chỉ là một tiểu hài
tử bình thường, hài tử mười bốn tuổi lớn lên dưới gối cha mẹ, không có
gì khác biệt so với các hài tử khác. Không như sau này trải qua huyết
tinh, mạng người, vẫn chỉ là một hài tử bướng bỉnh.
Một lúc sau Hùng mẫu lại tiếp tục nói:"Bởi vậy, a phụ các ngươi không thể đi, nếu không cả nhà chúng ta đều phải chết."
Mà kết quả này, Hùng mẫu cùng Hùng phụ đã sớm bàn bạc tốt, vốn dĩ khi nhận được tin tức, Hùng phụ quyết định chính mình đi, nhưng Hùng mẫu ngăn
cản khóc lóc một phen, nói một đống lời khiến hắn dao động. Hùng mẫu nói tiếp:"Cho nên, cho nên, ta tính toán để một trong ba người các ngươi
đi."
"Cái gì?" Hùng mẫu vừa dứt lời, Hùng Thiết liền khiếp sợ mà ngẩng đầu:"Mẹ, trừ bỏ a phụ, trong nhà chỉ có ta là đủ mười sáu tuổi,
lý nên là ta đi."
Hùng mẫu vội vàng nói:"Đây là chuyện sống còn, ba người các ngươi đều là con ta, chúng ta không thể bất công hay thiên vị bất cứ ai, liền đem nó giao phó cho vận mệnh, vận mệnh lựa chọn ai,
vậy liền đi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách mệnh không tốt, ai cũng
không kém."
Hùng Thiết còn muốn biện giải nói:"Chính là...."
Hùng mẫu đánh gãy lời hắn nói:"Không có chính là, Hùng Tráng Sơn, Hùng Trụ, hai ngươi có ý kiến gì?"
Hùng Tráng Sơn lớn lên cao lớn vạm vỡ, mới mười bốn tuổi mà so với đại ca mười sáu tuổi còn cao hơn một cái đầu.
Y lắc đầu:"Không có ý kiến, đây là trách nhiệm của phận làm nhi tử chúng ta."
Hùng Trụ tuy rằng mới mười hai tuổi, thân thể còn đơn bạc lại cũng kiên định gật đầu:"Ta cũng đồng ý."
Vì thế liền bắt đầu rút thăm. Que thăm đó cũng thật đơn sơ, chính là lấy
nước màu hồng thấm ở đầu nhọn của chiếc đũa, ai bốc được chiếc đũa bị
nhiễm hồng, người đó liền đi chiến trường.
Hùng mẫu đứng dậy đem khăn bọc lấy đầu nhọn của chiếc đũa, đặt lên bàn, âm thanh run rẩy nói:"A Sơn, ngươi tới chọn trước đi."
Ngược lại Hùng Thiết chuẩn bị đứng dậy liền dừng lại, nghe mẹ nói như vậy
liền ngồi xuống. Hùng Tráng Sơn không ngi ngờ gì đứng dậy đi rút thăm, y tùy ý cầm lấy một cái đũa, trong lòng cũng sợ hãi khẩn trương muốn
chết. Hùng mẫu Hùng phụ ở khi tay Hùng Tráng Sơn đặt trên chiếc đũa, hai người đều cứng còng thân thể.
Hùng Tráng Sơn vừa cầm chiếc đũa trên tay, Hùng mẫu liền đứng dậy, khẩn trương nói:"Mau, mau lấy lại đây cho mẹ nhìn."
Hùng Tráng Sơn đem chiếc đũa cho Hùng mẫu xem, trong lúc nhất thời cũng
không nói rõ biểu tình trên mặt Hùng mẫu là cái gì, tựa như khóc, lại
tựa như cười.
"A Sơn... Trúng."
Hài tử mười bốn tuổi
trong nháy mắt trời long đất nở, nhưng y vẫn kiên cường mà gánh vác
trách nhiệm. Ngược lại là Hùng Thiết, Hùng Trụ ôm Hùng Tráng Sơn khóc
lóc thảm thiết, thẳng đến khi ngủ quên.
Hùng Tráng Sơn một đêm
không ngon giấc y nửa đêm bò dậy, thắp nhọn đèn đi xuống phòng bếp, y
muốn kiểm tra chiếc đũa. Bởi vì người Hùng gia mỗi người có một đôi đũa
riêng, nhiều thì không có, khi tìm rất là tiện. Thật mau Hùng Tráng Sơn
đã nhìn thấy ba chiếc đũa ở trên kệ bếp, y kề sát ngọn nến vào nhìn, cả
ba chiếc đũa này đều có nhuộm màu hồng, màu nhuộm này vốn là khoa tẩy,
lại thêm buổi tối Hùng mẫu có tâm sự, căn bản không chú ý tới chiếc đũa
chưa được rửa sạch.
Đến bây giờ, chân tướng đã sáng tỏ, vì cái
gì Hùng mẫu cũng kêu Hùng Trụ chưa đủ tuổi cùng tham dự, vì cái gì Hùng
Thiết chuẩn bị đứng dậy bốc thăm, Hùng mẫu lại gọi y bốc trước. Nguyên
lai cả ba chiếc đũa đều được thấm màu, vô luận là ai, dù bốc cái nào,
cũng đều phải ra chiến trường.
Vào giờ phút này, phía sau Hùng
Tráng Sơn liền truyền đến âm thanh của Hùng mẫu, có chút khẩn trương
cùng có chút cẩn thận:"A Sơn, đã trễ thế này, ngươi thế nào còn chưa
ngủ?"
Hùng Tráng Sơn quay đầu, chậm dãi dịch chuyển thân thể, lộ rõ khuôn mặt nguyên bản bị che khuất trên kệ bếp.
Ba chiếc đũa nằm lặng im trên đó, Hùng mẫu sắc mặt trắng bệch, sau đó thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
"Vì cái gì?" Hùng Tráng Sơn thực bình tĩnh hỏi, hoàn toàn vượt qua trầm ổn
của tuổi này, dưới ánh nến tối tăm như vậy, Hùng mẫu thấy không rõ đôi
mắt của Hùng Tráng Sơn, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác bây
giờ của nhi tử, tâm như tro tàn. Trong chớp mắt, Hùng Tráng Sơn đã đem
nàng đẩy đi rất xa, xa đến vĩnh viễn không quay về được tình mẫu tử
trong quá khứ được nữa.
Giờ khắc này, bản năng Hùng mẫu muốn nói cái gì đó, nhưng nàng không muốn nhi tử hận nàng, mang theo hận ý đối
với nàng mà rời khỏi cái nhà này đi chiến trường, thậm chí chết trên
chiến trường.
"A Sơn, A Sơn, không phải như ngươi nghĩ đâu,
ngươi cũng biết a phụ ngươi không thể đi, hắn mà đi, cả nhà chúng ta ai
cũng đừng mong có thể tồn tại. Tam đệ ngươi mới mười hai tuổi như thế
nào có thể ra chiến trường, liền tính dù ta đồng ý, quan sai cũng sẽ
không đồng ý. Đại ca ngươi tuy rằng đủ tuổi, nhưng hắn không cao bằng
ngươi, một nửa sức lực bằng ngươi cũng không có."
Hùng mẫu khóc
lóc thật sự lớn tiếng, nàng quên mất khống chế âm lượng, chỉ nóng lòng
giải thích:"A Sơn, ngươi từ nhỏ trời sinh thần lực, khi còn nhỏ cùng các hài tử khác đánh nhau, dù có lớn hơn ngươi hai ba tuổi, ngươi cũng có
thể đánh bại. Hiện tại ngươi trưởng thành, thần lực cũng theo đó mà lớn
theo, một mình ngươi cũng có thể khiêng một con trâu, đây là việc trong
thôn không ai có thể làm, cho nên A Sơn, chỉ có thể ngươi đi, cũng chỉ
có ngươi đi mới có hy vọng sống sót trở về, a phụ ngươi, đại ca ngươi,
tám đệ ngươi đi chỉ có thể chịu chết."
Hùng mẫu gào âm thanh quá lớn, kinh động đến Hùng phụ, Hùng phụ nghe thấy nàng lớn tiếng biện
giải, không rảnh lo đeo giày, liền chân trần chạy ra.
"A Sơn, ngươi không nên trách mẹ ngươi, việc này là đề nghị của ta."
Hùng mẫu vỗ ngực tranh nói:"Không, việc này là ta làm chủ, tính cách a phụ ngươi ngươi biết, nhà ta đều là do ta làm chủ."
Hùng Tráng Sơn nhìn cha mẹ thường ngày từ ái, đột nhiên biến thành kế ma ma ủ mưu đuổi y ra ngoài chịu chết, đột nhiên không biết khi nào mới là cha
mẹ thật sự.
Hùng Tráng Sơn ách giọng hỏi:"Vì cái gì?"
"A Sơn, ngươi đừng trách mẹ chỉ có ngươi thích hợp, chỉ có ngươi trời sinh thần lực, chỉ có ngươi đi mới có cơ hội quay về." Hùng mẫu còn hấp hối
giãy giụa, phí công giải thích.
"Ta hỏi, ngươi vì cái gì không
trực tiếp nói với ta." Hùng Tráng Sơn gằn từng chữ một nói:"Ngươi trực
tiếp nói với ta, ta cũng sẽ đi, chỉ cần ngươi nói cùng ta a."
"Ta... " Hùng mẫu há miệng thở dốc, như là bỗng nhiên mất tiếng, rốt cuộc nói không ra lời biện giải.
Nói cái gì, nói nàng chưa từng nghĩ tới muốn cùng y nói rõ sao.
Nhìn bộ dáng Hùng mẫu á khẩu không trả lời được, Hùng Tráng Sơn cái gì cũng
minh bạch, y không nói một lời, thẳng tắp đi ra khỏi phòng bếp.
Bị cuộc khóc nháo làm cho bừng tỉnh, Hùng Thiết Hùng Trụ vừa chạy ra tới
cửa liền thấy Hùng Tráng Sơn đi ra liền gọi:"Nhị đệ?", "Đại ca!"
Bước chân Hùng Tráng Sơn dừng lại một chút, không để ý hai huynh đệ Hùng
gia, chỉ đối với hai người lớn nói:"Tòng quân, ta sẽ đi, các ngươi yên
tâm, ta sẽ đi, đơn giản bởi vì mạng này là các ngươi cho ta."
Hùng Tráng Sơn rời khỏi Hùng gia một đêm, không biết suy nghĩ cái gì, hừng
đông ngày hôm sau quay trở lại Hùng gia, Hùng Tráng Sơn liền thay đổi,
từ một hài tử bướng bỉnh, hoạt bát như ánh Mặt Trời biến thành trầm mặc
ít nói, tâm như nước lặng, không có chuyện gì có thể gợn lên bọt sóng.
Sau khi trở về Hùng Tráng Sơn cái gì cũng không nói, đóng gói hành lý, liền đi tìm quan sai, cho bọn họ mấy đồng tiền, sửa lại tuổi tác của mình,
thế thân a phụ cùng đại ca đi ra chiến trường. Quan sai cũng không để ý
người tòng quân rốt cuộc có bao nhiêu lớn, chỉ cần đủ số lượng là được.
Thậm chí còn bởi vì y là người duy nhất dứt khoát như vậy, còn được quan sai trưng binh ở Hạnh Hoa thôn khen ngợi. Nhưng Hùng phụ Hùng mẫu lại khóc
đến đứt từng khúc ruột, biết vậy chẳng làm. Nếu có thể làm lại một lần,
nàng nhất định phải cùng nhi tử hảo hảo giải nghĩa đạo lý, mà không phải chơi tới thủ đoạn xấu xa này.
Hùng Tráng Sơn đi rồi, trong lòng đè nặng, vĩnh viễn không nghe được đáp án của mẫu thân.
Dù cho lớn lên cao lớn thì như thế nào, trong lòng Hùng Tráng Sơn rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử, lớn lên dưới gối cha mẹ, cái gì cũng chưa từng
trải qua.
Lần đầu tiên lên chiến trường, bởi vì trong lòng y
luôn thắc mắc vì sao mẹ lại đối xử với mình như vậy mà thất thần, bị
trường mâu của địch xỏ xuyên qua ngực. Khi y phản ứng lại ỷ vào sức lực
lớn liền giết ngược lại kẻ nọ. Nhưng ngực bị đâm xuyên qua, sau đó liền
bị nhiễm trùng sốt cao, khi tất cả mọi người đều cho rằng y sẽ chết
không nghi ngờ, ngay cả đại phu cũng lắc đầu, thì Hùng Tráng Sơn kỳ tích tỉnh lại.
Người dạo qua quỷ môn quan một vòng, tâm cảnh rốt
cuộc cũng khác nhau, y bắt đầu quên tự hỏi những chuyện khác, chỉ nghĩ
cần phải sống.
Khi Hùng gia bởi vì trồng trọt mệt mỏi mà lải
nhải oán giận, Hùng Tráng Sơn lại không biết bao nhiêu lần bồi hồi bên
cạnh sinh tử, có rất nhiều chiến hữu ở cùng quân doanh với y, buổi sáng
còn cùng nhau ăn uống cười đùa, qua một hồi chiến sự, liền thành một nắm cát bụi. Từng cái thi thể đều không thể phân rõ là ai với ai, cũng
không có một cái bia mộ đơn độc, vĩnh viễn mai táng ở nơi dị quốc tha
hương.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, mỗi ngày chính là ta
sống thì ngươi chết, Hùng Tráng Sơn đã thay đổi, trở nên bạo ngược hung
ác, tàn nhẫn máu lạnh, từ một con người có máu thịt, biến thành một công cụ giết người lạnh lẽo.
Sau lại bởi vì y trời sinh thần lực,
Trấn Bắc Vương chú ý tới y, này không phải là chuyện may mắn gì, ngược
lại là ác mộng tới gần.
Bị Trấn Bắc Vương mang đi huyến luyện
tàn nhẫn, Hùng Tráng Sơn mới biết, nguyên lai ở quân doanh chính là
thiên đường, cái này mới chân chính là địa ngục, y cũng thành ác quỷ
dưới địa ngục, đôi tay nhuộm đầy máu tươi, không phân rõ của chính mình
hay là địch nhân.
Y chưa từng nghĩ tới có thể sống sót mà trở
lại Hạnh Hoa thôn, nhưng y rốt cuộc vẫn sống mà trở lại, cũng gặp Đường
Thọ, y được cứu rỗi. Nếu y chính là cục đá thì Đường Thọ chính là nước,
nước chảy đá mòn, tẩm ướt y, khiến cho trong lòng y có cậu, cả đời này y cũng không thể buông tay.
Sau đó, Đường Thọ từng vô số lần hỏi
qua Hùng Tráng Sơn hiềm nghi giữa y cùng Hùng phụ, Hùng mẫu, nhưng Hùng
Tráng Sơn chưa từng nói rõ ràng. Mọi việc đều đã qua đi, y sợ Đường Thọ
sẽ đau lòng, cánh sợ cậu sẽ tự trách.
Hùng Tráng Sơn sợ Đường
Thọ biết chân tướng, như vậy trong lòng sẽ sinh ra tự trách, mỗi lần
cũng đều chỉ nói mơ hồ. Nhưng người kia quá mức nhạy cảm, chung quy vẫn
là đã biết. Y án binh bất động, chính là Hùng Tráng Sơn vẫn là phát hiện cậu đang trả thù. Cậu không hề giúp Hùng gia bất luận cái gì nữa, lặng
lẽ thu hồi hết thảy đặc quyền.
Hùng Tráng Sơn chưa từng bảo
Đường Thọ giúp người Hùng gia, bởi vì trước kia Đường Thọ không thích y, không muốn lưu lại bên người y, chỉ nghĩ hòa hoãn lại mối quan hệ cùng
Hùng gia, ngày sau gặp chuyện còn có người giúp đỡ. Sau y cũng không chủ động cùng cậu nói qua, người Hùng gia cũng không nói, người trong thôn
càng không dám nói, Đường Thọ vẫn luôn không hay biết gì.
Hùng
Tráng Sơn cả đời tàn khốc, thật không tính ra có cái gì tốt để cảm tạ
vận mệnh. Nhưng chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Đường Thọ, y liền cảm tạ
vận mệnh. Nếu các loại tàn nhẫn lúc trước chỉ là đại giới y phải trả để
người trước mắt được đưa tới bên y, như vậy y nguyện ý, cũng vui vẻ chịu đựng.
Đúng vậy, Hùng Tráng Sơn biết, Đường Thọ hiện tại không phải là Đường Thọ của nguyên lai.
Bởi vì nguyên thân Đường Thọ là do Hùng Tráng Sơn tận mắt nhìn thấy hắn
chết, y nhiều năm sống ở bên rìa sinh tử như vậy, sẽ không có chuyện
phán đoán sai lầm.
Tuy rằng hai người dùng chung một cái thân
thể, nhưng Đường Thọ nguyên lai luôn né tránh ánh mắt y, không dám đôi
co với y, tự ti, lấm la lấm lét, tràn ngập bè lũ xu nịnh cùng tính kế.
Mà khi Đường Thọ tỉnh lại, hai mắt sáng ngời thanh triệt, khi nhìn y không sợ hãi giống như mọi người, chính là thực thản nhiên, khi đối diện cũng không hoảng hốt, xoay người liền hận y không chết trên chiến trường.
Là một sĩ tử đi theo bên người Trấn Bắc Vương, khi đi ra ngoài chấp hành
nhiệm vụ, tại rất nhiều thời điểm y đã gặp qua rất nhiều sự tình quỷ dị, cho nên Hùng Tráng Sơn lập tức đoán ra một khả năng nào đó.
Sau đó Đường Thọ đột nhiên trở nên kiều khí, đột nhiên đem y để ở trong
lòng, lại đột nhiên chế tác ra rất nhiều thứ kì quái, dù là Trấn Bắc
Vương thân phận địa vị cao như vậy cũng chưa từng được dùng qua, Hùng
Tráng Sơn càng thêm xác định suy đoán của mình.
Nhưng trước nay
cậu không muốn nói, y cũng liền không hỏi, y chỉ coi đây như là vận mệnh bồi thường cho y, y sợ khi y mở miệng hỏi, vận mệnh liền sẽ thu hồi,
hết thảy mọi việc đều hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước... Cho nên y luôn yên lặng bảo hộ, bảo hộ sự cứu rỗi của cậu, cũng bảo hộ bí
mật của Đường Thọ.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi tìm thấy
người khi về tới thôn Hùng Tráng Sơn liền muốn hưu thê, mà sau khi Đường Thọ tỉnh lại chẳng những không hưu thê, ngược lại còn thời thời khắc
khắc nghiêm mật giám thị.
Bởi vì từ đầu đến cuối Hùng Tráng Sơn
đều biết, cùng thân thể, nhưng hai linh hồn, y rõ ràng biết, y hứa hẹn
cả đời cả kiếp là với cái linh hồn của Đường Thọ đến sau kia.