Mà Lý nhị tẩu thần sắc tự nhiên cứ như không nghe thấy bọn họ đang nói
gì. Từ khi Đường Thọ mang cây bông ra, con mắt của nàng đều dính lên cây bông, tức khắc liền ước ao, tham lam, chua xót nói:"Hùng phu lang phúc
khí thật tốt, mùa đông thì có giường ấm, áo da, giày da, buổi tối ngủ
lại có chăn bông che kín, mùa đông chắc chắn trải qua thật tốt, căn bản
không cần lo lắng giá lạnh." Sau đó hai mắt đảo đảo, không có ý tốt làm
như vô ý nói:"Thực sự là không sánh được a, có người mùa đông lạnh như
vậy được hưởng thụ, lại có người bị đông chết trong những ngày đông,
cùng là người cùng một thôn, khác biệt tại sao lại lớn như vậy a, ai!"
Bỗng nhiên cả căn phòng đang khô nóng cùng kiều diễm đều không còn sót lại thứ gì, trái tim Đường Thọ liền trùng xuống.
Liền nghe Lý nhị tẩu tựa như vô ý nhưng kỳ thực lại có tâm ý khác nói:"Cũng
là vừa vặn, lúc ta tới đây vừa vặn thấy hai người thôn dân ở thôn của
ngươi dùng trương phá thảo cuốn lấy thi thể mang ra ngoài. Ta thấy đáng
thương, mới hỏi nhiều thêm hai câu, mới biết người này họ Ngô, nàng kết
hôn năm thứ hai thì gia chủ trong nhà ra chiến trường, qua hai tháng
liền có tin truyền về nói là người đã chết ở chiến trường. Bà lão này
một mình nuôi nấng hai đứa trẻ, thật vất vả hai đứa lớn lên đến mười sáu tuổi, năm ấy tuyển lính, hai đứa bé đều bị lôi đi, không qua một năm,
lại truyền tin về cả hai đều đã chết trên chiến trường."
"Chỉ
còn lại một mình bà một thân một mình hiu quạnh sống sót, bây giờ chết
rồi, lại không có ai biết. Vẫn là mấy người hàng xóm ngày thường thi
thoảng qua chiếu cố bà, thấy lâu lâu mà không thấy bà đi ra khỏi nhà, đi qua nhà bà thì phát hiện bà đã chết lạnh." Lý nhị tẩu chà chà nói:"Thật sự là thảm a!"
Mở ra lịch sử cổ đại Hoa Hạ, dưới các đời vua
trị vì đều có một con số khổng lồ người bị chết lạnh, khi đó nhìn tới
chỉ là một con số sờ không thấy nhiệt độ, nội tâm cũng không nhấc lên
bao sóng gió. Song vào giờ phút này, chuyện như này phát sinh ở bên
người, còn là người có nhận thức, mặc dù tâm địa sắt đá cũng không thể
nào không bị xúc động.
Bà lão này Đường Thọ có ấn tượng, có đi
qua dự tiệc mừng của cậu cùng Hùng Tráng Sơn, lúc đó Hùng Tráng Sơn đem
mấy ông lão bà lão góa bụi ngồi cùng một bàn, thời điểm chúc rượu, Đường Thọ thấy bọn họ đáng thương nên cậu có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Còn
nhớ lão bà Ngô kia cực kỳ hiền lành, khi nhìn cậu còn cười híp mắt, nói
cậu sau này nhất định sẽ có phúc khí, cùng Hùng Tráng Sơn rất xứng đôi.
Câu nói ấy khiến Hùng Tráng Sơn mừng rỡ, khi tan tiệc rượu còn kín đáo
chạy theo nhét cho bà một miếng thịt.
Trong ký ức một người còn
sống sờ sờ như vậy, nói không còn liền không còn, vẫn như trong nhận
thức của Đường Thọ, người hậu thế tuyệt đối không có người chết vì lạnh, Đường Thọ không làm được sự thờ ơ, không động lòng.
Ánh mắt rơi vào trên giường đất, trái tim Đường Thọ giống như bị vô số cây kim đâm
vào mãnh liệt, giống như co giật, sắc mặt trắng bệch. Hùng Tráng Sơn vội vàng chạy tới cầm tay Đường Thọ, kéo Đường Thọ vào trong lồng ngực y.
Thoáng chốc cả căn phòng chỉ còn dư lại sự bi thương.
Mắt thấy sắc mặt Hùng Tráng Sơn dần chuyển sang thô bạo, hung ác, Lý đại
nương tử vội vã lôi kéo Lý nhị tẩu chạy ra khỏi Hùng gia không dám quay
đầu lại, trong lòng hối hận không nên đưa nàng tới đây, chính mình cầm
đế giày tới bàn giao là được. Nếu như sau chuyện này, Hùng gia không
truy cứu, nàng sẽ không cho phép đệ tức phụ bước chân vào Hùng gia nửa
bước, nguyên liệu cùng thành phẩm làm đế giày đều sẽ do tay nàng mang
tới.
Huynh đệ Trịnh gia cùng Trương a bà dẫn theo tôn tử theo sát phía sau cũng dồn dập cáo từ, ly khai Hùng gia.
Trên đường, Lý đại nương tử trách cứ Lý nhị tẩu, xong nàng ta chọc họa nhưng lại không chút để ý nào cười nhạo nói:"Ta chính là nói chuyện như vậy
đó, hắn cũng đứng đó nghe, còn nữa ta cũng không có ở đây, làm gì được
ta?"
"Ngươi cái người vô lý này, mọi người ở Hùng gia đều quang
minh chính đại kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, từ trong miệng ngươi
nói ra những lời như vậy, giống như Hùng gia trở thành người vô tình vô
nghĩa muốn nhìn người khác chết uổng." Lý đại nương không sinh ra ở thời sau, không tiếp xúc qua internet, bằng không nàng sẽ biết tới bốn chữ
"bắt cóc đạo đức". Ngươi đã có tiền, ngươi nên quy ra để giúp đỡ người
nghèo, ngươi kiếm lời một vài trăm triệu, ngươi liền phải bỏ ra mấy trăm triệu để giúp đỡ người khác, nếu không sẽ bị cho là làm giàu bất nhân,
xấu xí dối trá, không có lương tâm.
Lý nhị tẩu mặc dù không nói
rõ, nhưng lại khắp nơi ám chỉ, muốn Đường Thọ đem tay nghề làm bàn kháng công khai ra ngoài, người trong thôn đều có giường kháng trong nhà, bà
Ngô cũng sẽ không có bị chết cóng.
"Ta cũng không có nói như
vậy, bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, chỉ có thể nói bọn họ có tật giật mình, bản thân hổ thẹn với lương tâm, cho nên gió thổi cỏ lay,
nghi thần nghi quỷ." Lý nhị tẩu không để ý nói, thái độ kia giống như
nàng đang nói khí trời, chứ không phải là một mạng người:"Mà nói lại,
Hùng gia này thật sự có tiền, cây bông này cũng không ít a."
Lý
nhị tẩu nói liền duỗi tay kéo lấy cây bông, chờ Lý đại nương phản ứng
lại cây bông đã ở trong tay Lý nhị tẩu. Lý đại nương tức giận bước tới
cướp lại cây bông trên tay Lý nhị tẩu, hai người giằng co một lúc. Sau
khi đoạt lại cây bông, Lý đại tẩu đi thẳng về nhà, nàng bước vào trong
sân, một câu cũng không nói liền đóng của cổng lại.
"Này, ngươi
làm sao khuỷu tay lại dài ra bên ngoài, đến tột cùng ngươi có biết ai
mới là người nhà không a, ta lấy cây bông người ngoài cũng không biết,
ngươi gấp cái gì nha!" Lý nhị tẩu căm giận nói:"Trong nhà bất quá mới
chỉ kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn, ngươi lớn lối cái gì, đúng là tiểu
nhân đắc chí!"
Đột nhiên cửa cổng bị mở ra, Lý đại nương tử mặt
tối sầm lạnh lùng nói:"Hai đôi giày kia sau khi ngươi làm xong liền giao cho ta, ta không muốn ngươi đi tới Hùng gia nữa, bằng không ta sẽ nói
với Hùng phu lang không thuê ngươi nữa. Ngươi cũng thấy đấy, Hùng phu
lang đối với ta có chút tín nhiệm, ta nói hắn sẽ đồng ý."
Nói xong lời muốn nói, Lý đại nương đen mặt mà đóng cửa cổng. Hainguyen245276Lý nhị tẩu ngượng ngùng mà sờ sờ mũi một cái, phẫn nộ rời đi.
Hùng gia, Đường Thọ bị Hùng Tráng Sơn bế kiểu công chúa ôm lên đặt ở đầu
giường, quên mất giãy giụa, sắc mặt trắng bệch khó coi.
Đường
Thọ cũng không phải là thánh nhân, cũng không có nghĩa vụ phải phổ độ
chúng sinh, cứu khổ cứu nạn. Chỉ là khi nghe tin người mình có nhận thức bị chết lạnh, trong lòng có chút khó chịu, đặc biệt khó chịu, thập phần đau đớn.
"Hàng năm, trong thôn đều sẽ có những người bệnh lâu
năm hoặc trẻ mới sinh ra bị lạnh mà chết, đây là chuyện rất bình
thường." Hùng Tráng Sơn là một hán tử thô lỗ, sống hai mươi tám năm (uây bằng tuổi Mun này ) cũng không biết nói cái gì mà ôn thanh nhỏ nhẹ, bây giờ nỗ lực ôn nhu an ủi Đường Thọ. Có thể nói ra, cũng chỉ có một
câu trần thuật thật tình như vậy. Bên trong câu nói đó còn có ý tứ động
viên ôn nhu, nếu có thôn dân đi ngang qua, tuyệt đối sẽ cho rằng Đường
Thọ đã thâu tóm được hán tử, còn tính tình Hùng Tráng Sơn tương phản là
một quân tử ôn nhu.
Đường Thọ nói:"Ta biết, chỉ là trong lòng
vẫn rất bi thương. Không tự chủ được bị khống chế suy nghĩ, giả như
trong nhà bà Ngô có một chiếc giường ấm, có phải hay không sẽ không bị
đông chết. Thời điểm ta dùng bàn kháng để phát tài, bà Ngô lại sống sờ
sờ bị đông chết." Nghĩ như vậy, tiền Đường Thọ kiếm được tựa hồ cũng lây nhiễm mùi máu tanh của bà Ngô.
"Ngươi sao lại nghĩ như vậy."
Hùng Tráng Sơn cau mày nói:"Chuyện này cùng ngươi không có quan hệ, Bàn
kháng là do ngươi nghĩ ra, làm ra, ngươi dùng nó để kiếm tiền là không
có sai, càng không phải là đồng tiền bất nghĩa."
Đạo lý này Đường Thọ cũng hiểu, nhưng chính là không khống chế được mà đoán mò.
Đêm đó, Đường Thọ liền mơ thấy ác mộng, trong mộng bà Ngô phá chiếu đứng
dậy, nguyên bản người trong kí ức là một khuôn mặt hiền lành, bây giờ vì thống khổ mà sắc mặt vặn vẹo dữ tợn. Sắc mặt nàng bị đông cứng, tái
xanh, trong miệng không ngừng nói thầm:"Lạnh quá, lạnh quá, ta lạnh quá
a...."
"Phu lang, phu lang.... Đường Thọ."
Đường Thọ đầu đầy mồ hôi thức tỉnh, dựa vào lồng ngực như pháo đài của Hùng Tráng Sơn, từng ngụm, từng ngụm thở dốc.
"Đừng sợ, chỉ là mộng thôi."
Đường Thọ nhẹ nhàng "Ừ", lẳng lặng dựa vào lồng ngực Hùng Tráng Sơn, không
biết qua bao lâu liền nói:"Ta muốn công khai phương pháp làm giường ấm,
dù cho người đáng thương trong thiên hạ ta không thể giúp đỡ hết, nhưng
vẫn muốn làm chút công việc có khả năng. Không cầu danh, chỉ mong cầu an lòng, không thẹn với lương tâm."
Ở Dục triều, năm lượng bạc có
thể giúp một nhà chi tiêu được trong hai năm, bây giờ giường ấm bị đẩy
lên tới hai mươi lượng một cái, bọn họ làm năm cái đã được một trăm
lượng. Mà mùa đông này không chỉ làm được có năm cái giường ấm, trên
trấn Ngọc Lâm cùng vào trấn lân cận gộp lại cũng có không ít người phú
quý, có thể trả giá hai mươi lượng một giường cũng không nhiều, chỉ mong ra thêm chút tiền để có thêm một cái giường để vượt qua mùa đông.
Đây vẫn là chỉ quanh trấn Ngọc Lâm, người Đông Kinh hoàn toàn không biết,
nếu như để các sĩ gia đại tộc chân chính ở Đông Kinh biết tới cái này,
như vậy số tiền kiếm được đếm không xuể.
Tuy rằng phương pháp
làm ra là của cậu, nhưng bây giờ cậu và Hùng Tráng Sơn là người một nhà, việc này không phải là việc của một mình cậu, cần đến hai người phải
nguyện ý. Mà một bút bạc lớn như vậy, số lượng hàng trăm lạng, đối với
người sinh ra trong ở nông thôn (wattpad: hainguyen245276) Hùng
Tráng Sơn mà nói, tựa như người sống ở khu ở chuột ở hậu thế tự nhiên
trúng số trăm ngàn vạn, trong nháy mắt từ nhẫn đói chịu đói, uống nước
ăn xương, nháy mắt biến thành phú ông ngàn cạn, ngày sau có thể bỏ xa
sinh hoạt kham khổ, nửa kia của hắn lại đột ngột bảo hắn từ bỏ phần tài
phú này chỉ vì một ít người xa lạ không quen biết.
Đây là trần
trụi thử thách nhân tính, cho dù là ở đời sau, Đường Thọ cũng không dám
chắc có mấy người bên trong mấy tỉ nhân khẩu có thể cam nguyện buông bỏ.
Giả thiết cậu không có tới Dục triều, mà là ở hậu thế có người
hỏi cậu vấn đề này, chính bản thân cậu cũng không biết mình sẽ đưa ra
lựa chọn như thế nào, bởi vì cậu không biết sau đó có thể kiếm ra lại
được số tiền khổng lồ đó hay không, nếu bỏ qua cậu sẽ biến thành cái bộ
dáng chật vật gì. Dù sao ăn, uống, mặc đều cần tiền, sinh hoạt khác cũng cần tiền, cậu phải cân nhắc vạn nhất có một ngày cha mẹ sẽ phát bệnh,
khi đó trải qua hẳn sẽ là không tốt, không bỏ ra nổi tiền thuốc thang,
lại bỏ qua bút tiền lớn kia, vậy cận nên làm gì để cứu vãn, làm sao để
đối mặt với cha mẹ.
Mà hiện tại lại muốn thẳng thắn giao ra
phương pháp làm bàn kháng, chỉ là bởi vì cậu là người xuyên qua, trên
người có rất nhiều tiện nghi, có rất nhiều thứ người nơi đây không biết, bỏ qua cái này cậu còn có phương pháp kiếm tiền khác.
Mà những
chuyện này Hùng Tráng Sơn cũng không biết, y hiện tại tựa hồ chính là
lựa chọn từ bỏ ngàn vạn xa xỉ, sau đó chờ đợi y phía trước chính là
tương lai mờ mịt, cực kỳ xa vời với cơ hội phú quý, càng nhiều khả năng
vẫn là luôn khó khăn nghèo túng, sinh bệnh nặng tiền thuốc cũng không bỏ ra nổi.
Đây là lựa chọn quá gian nan, Đường Thọ không thể cái
gì cũng không nói, giấu gắt gao để Hùng Tráng Sơn đưa ra lựa chọn. Cậu
mặc dù không thể nói ra mình là người xuyên qua, nhưng cậu có thể nói
cho y biết trong tay cậu có rất nhiều cách kiếm tiền, như vậy Hùng Tráng Sơn mới có lý do để từ bỏ.
Đường Thọ vừa muốn há mồm giải
thích, liền nghe Hùng Tráng Sơn ám thanh nói:"Ừm." Mặc dù chỉ là một
chữ, nhưng lực sát thương nặng tựa cả ngọn núi.
Ngược lại là Đường Thọ sững sờ tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm y.
Hùng Tráng Sơn cúi đầu nhìn về phu lang ngốc nghếch dưới lồng ngực, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu.
"Phu lang, bàn kháng này là ý tưởng của ngươi, ta nói rồi, sinh ý trong nhà
đều do ngươi làm chủ, lời này cũng không phải tùy tiện nói ra." Thôi đồ
tể hiện giờ cứ như vô sự tự thông, đả thông hai mạch nhâm đốc, biện hộ
cho lời nói cực kỳ tự nhiên, há mồm liền lý lẽ:"Người ta để ý luôn là
ngươi, đơn giản chỉ vì đó là ngươi." Anh Sơn nói là bản thân Đường Thọ chứ không phải là thân xác của nguyên thân. Kiểu như yêu cái linh hồn trong cái thân xác này.
Làm thay đổi bầu không khí giỏi tới vậy, quả thật chính là thiên thời địa
lợi nhân hòa, nếu không làm chuyện gì đó dưới ánh trăng, Đường Thọ tự
nhiên phải xin lỗi loại bầu không khí này.
Quả nhiên, ba ba đồ
tể trong đầu luôn chỉ có loại hình ảnh nào đó đương nhiên sẽ không bỏ
qua cơ hội như vậy, vươn người đẩy ngã cậu, sau đó chính là một trận
xuất trinh.
Đất núi rung chuyển làm Đường Thọ luôn cảm thấy cứ
là lạ ở chỗ nào, sự tình làm sao lại phát triển đến kết cục này? Tại sao thứ phải hy sinh lại là cái mông của cậu.
Cái mông này của cậu có tội tình gì, cậu có lỗi với nó!
Kỳ thực con gấu đại dốt nát này ngoại trừ nghiện s**, tính tình hơi nóng
này, còn lại đều rất tốt. Nếu có thể trong đầu đừng nghĩ tới cái mông
của cậu suốt ngày thì thật là tốt.
_____
Mun chỉ muốn nói, con người là một loài đv kỳ lạ lắm.
Nghèo thì nó ghét, giàu thì nó khinh, tóm lại là có rất nhiều người vì lòng
ghen ghét đố kỵ mà luôn đem pha người khác, không muốn ai có thể sống
tốt hơn mình, nhất là mấy anh hùng bàn phím luôn ngồi trong nhà gõ bàn
phím bạch bạch bạch dạy người khác tiêu tiền. Phải từ tiện, từ thiện, từ thiện