Trên đường đến văn phòng, Giang Phán cơ bản đã hiểu sơ qua về anh chàng hamster.
Hamster tên Dương Lan Tiến, hiện đang là nghiên cứu sinh năm hai, lớn hơn cô
một tuổi, vì người hướng dẫn của anh ta được cử ra nước ngoài bồi dưỡng
nên đã chuyển hai nghiên cứu sinh dưới tay qua cho Chu Đình Quân mới
nhậm chức.
Giang Phán lắc lắc chìa khóa văn phòng trong tay, hỏi: "Anh mắc chứng mù mặt phải không?"
Dương Lan Tiến hơi ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: "Đàn em, sao em biết hay vậy? Anh nhớ là mình chưa từng kể cho ai nghe mà!"
Giang Phán: "......"
Chuyện này...... sao cô lại không biết được chứ?
Hai người vào văn phòng của Chu Đình Quân, Giang Phán đến chỗ ghế sô pha
ngồi xuống vô cùng tự nhiên trong khi Dương Lan Tiến thì đứng một chỗ,
vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng.
Tiếng mở cửa vang lên, Giang Phán
còn chưa kịp nhìn qua thì Dương Lan Tiến đã bước vội tới cửa, cúi đầu
nói với Chu Đình Quân: "Thầy Chu, em sai rồi! Em không nên đến trễ, lại
càng không nên nói chuyện làm ảnh hưởng các anh chị đang bảo vệ luận án! Nhưng mà đàn em vô tội! Là em không chăm sóc em ấy chu đáo!"
Chu Đình Quân không để ý nhìn lướt qua Giang Phán đang ngồi trên sô pha,
thản nhiên đáp lại một câu: "Ừ, tôi biết rồi, em về trước đi."
Dương Lan Tiến cất bước định đi nhưng nghĩ đến Giang Phán vẫn còn ở đây, do
dự nhìn thoáng qua cô một chút, lúc đang định giải thích thay cô thì
Giang Phán đã vẫy vẫy tay với anh ta: "Tạm biệt đàn anh. Tiếp tục cố
gắng nhé."
Hamster đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại Giang Phán và Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân làm lơ cô gái ở sô pha mà đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu giải quyết công việc.
Giang Phán cảm thấy người đàn ông trước mặt này đúng là sáng nắng chiều mưa
biến hóa khôn lường, mới hôm qua còn chủ động trêu chọc mình, hôm nay
lại vờ như không quen biết.
Khi cô nhìn anh lần nữa, anh đã cởi
áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, anh xắn tay áo lên để lộ cánh tay với những đường nét xinh đẹp.
Giang Phán liếm môi, ánh mắt nóng rực nhích từng chút từng chút lên trên, đến chỗ cúc áo đầu tiên thì tạm dừng lại.
Ngay khi ánh mắt của cô đang muốn tiếp tục hướng lên trên, người đàn ông đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng mở cúc áo ra, để lộ một mảnh nhỏ da thịt trắng
nõn như ngọc cùng xương quai xanh tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong đầu Giang Phán ầm một tiếng, máu trong người ồ ạt dâng lên, lỗ tai bắt đầu nóng ran, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Còn nhìn nữa là cô sẽ xịt máu mũi mất.
Cô nuốt nước bọt, nhân lúc liêm sỉ chưa rớt mất thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng lưng.
Khóe mắt Chu Đình Quân liếc nhìn Giang Phán một cái, anh cong môi khẽ cười.
Giang Phán cố ổn định tâm trạng, nghĩ tới bản thân của năm năm về trước, lúc
ấy cô cũng hay rảnh rỗi là chạy đến chỗ anh, như thể có anh bên cạnh là
có được cả thế giới.
Lúc ấy, hình như cô còn nghĩ tới việc thi
vào khoa Hóa của đại học B, đi trên con đường mà anh đã đi, ngắm nhìn
những phong cảnh mà anh từng thấy...... Chỉ tiếc là cuối cùng ngay cả
thi đại học cô cũng không thể tham gia.
Cô đang miên man suy
nghĩ thì anh đột nhiên mở miệng, tông giọng trầm thấp có hơi khàn:
"Giang Phán, em có quen với Lục Tây Duật không?"
Cô còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ hỏi mình nữa chứ.
Chu Đình Quân yên lặng nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng, vẻ mặt lạnh
nhạt: "Không có gì, em gái của một người bạn thích cậu ta, muốn nhờ tôi
xin chữ ký."
Giang Phán đứng lên đi đến trước mặt anh, hai người chỉ cách nhau có một cái bàn, cô cúi người tựa lên bàn làm việc, chậm
rãi mỉm cười: "Chữ ký của cậu ta tôi không xin được. Nhưng mà giáo sư
Chu...... Nếu em gái của bạn anh muốn chữ ký của tôi thì tôi đây rất sẵn lòng."
Chu Đình Quân thấp giọng a một tiếng, cảm xúc nơi đôi
mắt đen nhánh không ngừng dâng trào, không đầu không đuôi hỏi: "Giang
Phán, em thích tôi sao?"
Giang Phán gần như không chút do dự trả lời: "Thích chứ."
Ngay khi cô cho rằng anh cũng muốn thẳng thắn với mình, anh đột nhiên nhếch
môi, nhẹ giọng như đang châm chọc: "Em thích được bao lâu? Một tháng?
Hai tháng?"
Hàng mi cong vút của Giang Phán run rẩy, cô đứng thẳng người, cắn mạnh môi dưới không nói gì.
Quả nhiên anh vẫn còn để tâm đến chuyện trước kia, cho nên mới vờ như không quen biết cô.
Nhưng cô phải giải thích như thế nào đây?
Nói với anh rằng lúc đó cô bị người nhà giam lỏng, chờ đến khi cô chịu
khuất phục, được thả ra thì phát hiện anh đã cùng bạn gái xuất ngoại du
học?
Hay còn phải nói cho anh biết, thật ra bây giờ cô còn có
một vị hôn phu, bởi vì còn đang du học ở nước ngoài cho nên Giang gia
vẫn chưa đóng gói gửi cô qua?
Cô biết rõ cuộc sống của bản thân
đang nằm trong lòng bàn tay kẻ khác nhưng vẫn cố tình muốn trêu chọc
anh, vẫn cố tình hết lần này đến lần khác muốn được ở bên cạnh anh.
Mùi máu tanh dần dần tràn ngập trong khoang miệng, nét trong veo trong mắt
Giang Phán dần trở nên ảm đạm, thần sắc nhanh chóng nhuốm vài phần suy
sụp.
Cô rũ mi, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh trước khi tầm mắt trở nên mơ hồ.
Từ sau khi rời khỏi văn phòng làm việc của anh, suốt hai ngày trời Giang
Phán không đi ra ngoài cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, cả người như đang rơi vào một loại trạng thái tự kỷ hoàn toàn —— tựa như trước kia
bị Giang Chí Quốc nhốt trong phòng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Mạnh
Húc và An Tinh Nguyệt cùng nhau lại đây muốn kéo cô tới bệnh viện khám
tâm lý, kết quả bà cô nhỏ lại sống chết không đồng ý, ngoài mặt cũng coi như khôi phục về trạng thái bình thường.
Mạnh Húc còn đang do
dự xem có nên báo cáo chuyện này lại cho Chu Đình Quân biết hay không,
nhưng anh lại không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người này nên
cứ lần lữa mãi chưa nói.
Giang Phán vừa ăn sáng vừa giáo dục hai người bọn họ: "Xuy Xuy à, Tiểu Tinh Nguyệt à, hai người chưa từng yêu
đương phải không, không phải ai thất tình cũng đều như vậy sao? Lại nói, hai người không cảm thấy tôi bị thất tình nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh hả?"
Mặc dù An Tinh Nguyệt chưa từng yêu đương nhưng cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có rất nhiều cô gái quả thật sau khi chia tay sống không bằng chết, còn như Giang Phán đây đúng là khôi phục rất nhanh, nên vội hùa theo: "Chị Phán thật lợi hại."
Mạnh Húc cúi đầu trợn mắt, anh lấy một tập kịch bản trong túi ra đưa qua bên tay trái của Giang Phán: "Nếu em đã không sao thì làm quen với kịch bản một chút đi, một lát nữa cùng anh đi tham gia thử vai chính cho bộ phim chiếu mạng này."
Giang Phán nhướng mày, khóe mắt nhìn lướt qua dòng chữ trên tấm bìa trắng bóng kia.
—— Kịch bản phim thần tượng thanh xuân vườn trường «Gửi người tôi yêu».
Giang Phán: "......"
Ngừng một chút, cô làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn cháo bào ngư.
Ăn sáng xong, cho dù nội tâm có ngàn vạn phần không muốn, Giang Phán vẫn bình tĩnh đi theo Mạnh Húc tới buổi thử vai.
Đạo diễn của bộ phim này, Chúc Minh Hoằng, trước đây cũng đã từng quay mấy
bộ web drama, trong đó có một bộ hiện đại đề tài mỹ thực có tổng lượng
phát sóng vượt hơn trăm triệu, vì thế danh tiếng trong ngành của ông ấy
khá lớn, lần này công khai tuyển chọn đã hấp dẫn không ít người.
Trước khi Giang Phán đến không ngờ có thể gặp được Hứa Ôn ở chỗ này, cô chưa
kịp dời mắt thì Hứa Ôn đã đi tới nhỏ giọng nói: "Em gái, em cũng tới thử vai à?"
Nụ cười trên mặt Hứa Ôn vẫn không thay đổi, cố tình hạ giọng: "Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, cần gì phải xa lạ như thế? Đúng rồi,
gần đây anh của cậu vẫn luôn hỏi thăm tôi tình trạng của cậu như thế
nào, cậu có khỏe không?"
Đầu lưỡi Giang Phán đảo quanh khoang
miệng, đáy mắt có chút sắc bén, cô bình tĩnh nhìn Hứa Ôn: "Phiền cậu
giúp tôi chuyển lời lại cho anh ta, trước khi có mưu đồ với Giang gia
nên biết rõ đối thủ của mình là ai. Đừng để thèm thuồng lâu như vậy cuối cùng lại không chiếm được gì."
Hứa Ôn hơi sửng sốt, cô không
biết nhiều về chuyện Giang gia, chỉ biết bạn trai Giang Vân Dận là anh
trai cùng cha khác mẹ với Giang Phán, Giang Vân Dận nói với cô ông cụ
Giang trước mắt chỉ thừa nhận mỗi Giang Phán, nên bảo cô nhớ chú ý Giang Phán nhiều vào.
Sau khi Mạnh Húc đi vào chào hỏi một tiếng với
tổ đạo diễn, ánh mắt ngừng lại trên người Hứa Ôn một chút sau đó lại dời sang Giang Phán: "Giang Phán, đến lượt em rồi."
Giang Phán bước qua Hứa Ôn đi vào chỗ thử vai.
Buổi thử vai cho bộ phim thanh xuân vườn trường này rất đơn giản, tính tình
của tổ đạo diễn cũng rất ôn hòa, Giang Phán nhanh chóng hoàn thành phần
thử vai của mình rồi xuống đài, trước khi rời khỏi lại chạm mặt trực
diện với Hứa Ôn.
Vừa rồi Hứa Ôn xem Giang Phán biểu diễn mới
biết thì ra cô cũng đến thử vai nữ chính, trong lòng có cảm giác nguy
cơ, giờ phút này rốt cuộc cũng lười giả vờ giả vịt: "Không ngờ kỹ thuật
diễn của cậu so với lúc đại học lại tiến bộ nhiều như vậy, nhưng dù sao
thì vai diễn này chắc chắn sẽ là của tôi."
Cuối cùng Giang Phán cũng nghiêng đầu nhìn cô ta, nhếch môi cười khẽ: "Thật sao? Vậy cô phải cố lên nhé."
Vừa dứt lời, không đợi Hứa Ôn đáp lại cô đã nhanh chân bước ra ngoài.
Hơn chín giờ tối mà Giang Phán vẫn chưa nhận được thông báo về kết quả thử
vai, cô nghĩ hơn phân nửa là mình không được nhận vai này rồi thì đèn
nhắc nhở tin nhắn điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Cô nhấp vào
thông báo nhắc nhở có tin nhắn trên Weibo thì phát hiện Weibo chính thức của đoàn làm phim đã công bố dàn diễn viên, cô nhìn thấy mình ngay từ
ánh mắt đầu tiên.
Giang Phán vừa định tiện tay chia sẻ bài này, bỗng nhìn thấy tên mình sát bên ba chữ Lục Tây Duật.
Cô thả lỏng cổ, do dự vài giây rồi vẫn chia sẻ bài viết:【Chào cậu, Mộ Tiểu Ngữ.】
Chia sẻ xong cô lập tức rời khỏi Weibo, ném điện thoại sang một bên, cầm kịch bản bắt đầu nghiên cứu.
Xem được một lúc, hai mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau, lúc cô đang định tắt đèn ngủ thì bỗng có tiếng đập cửa không nặng không nhẹ truyền tới.
Giang Phán giẫm lên đôi dép bông uể oải đi tới cửa, giọng điệu có chút không tốt: "Ai đó?"
Người đàn ông đứng ngoài cửa giọng nói trầm thấp từ tính mang theo vài phần
lạnh lẽo, còn quẩn quanh chút tâm tình không giải thích được: "Giang
Phán, mở cửa."
Biết ngoài cửa người là Chu Đình Quân, Giang Phán lập tức tỉnh táo, sau khi cô vuốt tóc rồi sửa sang lại quần áo mới lo
sợ bất an mở cửa ra.
Anh tới đây làm gì?
Không phải là tới cảnh cáo mình sau này không được quấy rầy anh nữa đấy chứ?
Giang Phán rũ mi, thấp giọng nói: "Chu......"
Cô chỉ mới vừa nói có một chữ, người đàn ông đột nhiên không báo trước ôm
cô vào lòng, trong nháy mắt, mùi rượu trước mặt xộc vào mũi.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào má cô, Giang Phán sửng sốt vài giây, sau đó đưa tay ôm lấy eo anh.
Chu Đình Quân ngửi được hương hoa hồng quen thuộc trên người cô, đôi mắt
đen nhánh sáng lên, yết hầu lăn lăn, giọng nói càng thêm trầm khàn:
"...... Mấy năm qua có nhớ anh không?"
Mùi rượu hòa quyện cùng
hơi thở của anh chui vào mũi, còn có sự dè dặt trong lời nói của anh làm cho Giang Phán thật vất vả mới hạ quyết tâm lại lần nữa tan rã.
Vốn dĩ cô chỉ nghĩ chờ đến khi mình đủ mạnh mẽ, chờ đến khi cô thoát khỏi
Giang gia, chờ đến khi cô giải quyết hết tất cả những chuyện khiến mình
bận lòng, cô sẽ lại theo đuổi anh một lần nữa, nhưng tại sao ngay lúc
này anh lại muốn đến đây trêu chọc cô chứ?
Vành mắt Giang Phán
có chút chua xót, trên hàng mi đọng lại vài giọt nước như ẩn như hiện,
cô chớp mắt, nhẹ giọng trả lời: "Có."
Ngay khi câu trả lời vừa
được thốt ra, đôi tay đang đặt trên lưng cô càng thêm siết chặt, giống
như muốn khảm cô vào sâu trong anh.
Có chút đau, cũng có chút khó chịu, nhưng Giang Phán không hề giãy giụa, cứ mặc cho anh ôm mình như thế.
Một lát sau, người đàn ông đặt cằm ở hõm vai cô, cả người an an tĩnh tĩnh,
hơi thở nhịp nhàng đều đặn, cảm giác như đang ngủ say.
"......"
Giang Phán nhẹ thở ra một hơi, nâng cánh tay anh đặt lên vai mình, nhẹ nhàng đỡ anh đến chỗ sô pha nằm xuống.
Nhìn gương mặt đang say giấc của anh, Giang Phán có chút miệng đắng lưỡi
khô, cô cúi người cầm lấy ly nước trên bàn trà một hơi uống cạn.
Uống xong cô đặt ly xuống rồi vào phòng ôm chăn ra, sau khi đắp lên cho anh thì đứng dậy đóng cửa lại.
Cô định trực tiếp về phòng ngủ, nhưng hai chân lại không chịu nghe lời đi tới bên cạnh sô pha.