Vài giây sau, Chu Đình Quân cũng ý thức được mình vừa nói gì, đầu ngón
tay mềm mại dừng lại trên màn hình, rũ mắt ung dung đối diện với tầm mắt cô.
Lông mi dài của người đàn ông buông xuống, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô, bên trong cuồn cuộn cảm xúc khó hiểu.
Mắt hạnh của Giang Phán cong cong, trong đó tràn ngập tia nắng, ánh mắt
trong suốt sạch sẽ, giọng nói mềm mại: "Anh traiChu, có phải anh đã nhớ
lại được gì rồi không?"
Khóe môi Chu Đình Quân khẽ cong đến mức không thể phát hiện, vẻ mặt lạnh nhạt lại dịu dàng: "Không có."
Giang Phán bình tĩnh "Ồ" một tiếng, giống như Đường Tăng niệm kinh mà không
hề gợn sóng nói: "A, thật đáng tiếc, tôi còn tưởng anh đã nhớ ra tôi là
tiên nữ Phán Phán bên hồ Đại Minh năm xưa chứ."
Chu Đình Quân: "......"
Giang Phán mặt không biểu cảm niệm kinh xong, ánh mắt lượn một vòng trên
người anh, cuối cùng dừng lại nơi cổ áo, đường cong bên cạnh cổ áo hơi
vểnh lên.
Cô nhanh chóng tiến về phía trước một bước, cong mi, duỗi tay chậm rãi vuốt phẳng cổ áo của anh.
Hô hấp Chu Đình Quân ngưng lại một giây, chậm rãi rũ mi, bất giác nhìn vẻ mặt toát ra sự nghiêm túc và chăm chú của cô.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa hồng như có như không trên người cô
chui vào chóp mũi khiến đáy lòng Chu Đình Quân có chút cảm giác bị đánh
bại.
Chỉ cần một động tác, một ánh mắt hay thậm chí là một câu
nói không mấy thật lòng của cô, những cảm xúc không cam lòng cùng giận
dỗi kia nơi đáy lòng anh bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, khiến anh muốn
cởi bỏ áo giáp, muốn ôm chặt cô vào lòng.
Giang Phán giúp anh
sửa lại cổ áo cho thật chỉnh tề, tầm mắt dừng lại trên cằm anh một chốc, bỗng dưng ngẩng đầu, cong môi nói: "Giáo sư Chu, có một chuyện tôi
không biết nên quyết định như thế nào, muốn nghe ý kiến của anh."
Chu Đình Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: "Chuyện gì?"
Giang Phán vờ như thản nhiên nói: "Là như vầy, có một người bạn mời tôi đóng
vai khách mời trong một bộ phim điện ảnh của cô ấy, tôi không
biết......"
Cô dừng một chút, mười phần hứng thú nghiêng đầu nhìn chăm chú vào sắc mặt người đàn ông.
Nhưng cô đã xem nhẹ tố chất tâm lý của đối phương, nét mặt của Chu Đình Quân
trước sau như một vẫn là bộ dáng lạnh lùng đó, mặt không đổi sắc nghe cô nói lung tung.
Đến khi nào cô mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng của người đàn ông này đây.
Giang Phán khẽ thở dài một tiếng, đang định nói cho hết lời thì chuông điện
thoại vang lên, cô cuối đầu liếc mắt nhìn tên người gọi đến, thấy hai
chữ "Xuy Xuy" mới nhớ ra hôm nay cô ra ngoài là có việc quan trọng cần
làm.
Chu Đình Quân cũng thấy được tên người gọi tới trong điện thoại cô, sau khi nheo mắt không vui thì bình tĩnh nhìn Giang Phán.
Giang Phán chán nản phun ra một hơi, "Giáo sư Chu, thật ngại quá, bạn tôi đang đợi, có thời gian lại nói chuyện tiếp nhé."
Dứt lời, cô xoay người bước ra ngoài, vừa nhấn nút nghe vừa nhỏ giọng trả lời: "Đừng hối, đừng có hối, em ra ngay đây."
Trang sức Chu thị chịu sự quản lý của tập đoàn Chu thị, đại sứ nhiều lần đảm
nhiệm quảng cáo nếu không phải nữ minh tinh một đường lưu lượng thì cũng là những nhân vật có cấp bậc cao như ảnh hậu.
Giang Phán đã sớm nghe qua về tập đoàn Chu thị, dù sao thì ông cụ Giang vẫn luôn tính
toán muốn liên hôn với nhà họ Chu, mà cô lại là ứng cử viên thích hợp
nhất của nhà họ Giang.
Lúc trước cô còn tưởng rằng ông cụ Giang
đã tha thứ cho Giang Chí Quốc nên mới mang cô trở về Giang gia, mãi cho
đến khi học cấp ba cô mới biết, ông nội tới tìm mình cũng có mục đích
riêng, ông cũng chỉ muốn có thêm một quân cờ để ra tay mà thôi.
Nhưng cũng phải nói, những thủ đoạn mà ông cụ Giang dùng để ép cô vào khuôn
khổ có thể nói là mềm mỏng hơn Giang Chí Quốc nhiều, cùng là giam giữ
cô, nhưng cho ăn ngon mặc đẹp thôi không nói, thỉnh thoảng còn cho vài
vệ sĩ một tấc cũng không rời theo cô ra ngoài giải sầu ——
Ngoại
trừ việc cắt đứt mọi liên hệ của cô với thế giới bên ngoài, không cho cô đi học, không cho cô đến đại học B tìm những người mà trong miệng bọn
họ là những con người hạ đẳng không đáng để vào mắt.
Cô biết, ở trong mắt ông cụ Giang, mẹ của cô, người cô thích hay thậm chí cả bản thân cô đều là những con người hạ đẳng.
Nhưng nực cười nhất chính là, rõ ràng tận đáy lòng những người này khinh thường cô nhưng vẫn muốn lợi dụng cô.
......
Đối phương hẹn địa điểm gặp mặt ở tại trụ sở của tập đoàn Chu thị, tiếp đón Giang Phán và Mạnh Húc chính là tổng giám đốc của trang sức Chu thị,
người rất trẻ tuổi chỉ khoảng ba mươi, khuôn mặt cũng thanh tú, thoạt
nhìn lịch sự văn nhã.
Quan trọng nhất chính là cách đối xử với
Giang Phán rất tử tế, trên mặt không một chút vênh váo, khinh thường hay thần sắc không kiên nhẫn nào.
Trong lòng Giang Phán thoáng có chút kinh ngạc.
Dựa theo kịch bản phim truyền hình, không phải là đối phương nên kiêu căng
ngạo mạn vứt ra một bản hiệp ước bất bình đẳng, cũng chẳng biết xấu hổ
cho rằng cái loại nữ diễn viên tuyến mười tám này được ông trời ban cho
cơ hội tốt sẽ đội ơn rồi khóc lóc thảm thiết hay sao?
Cho nên...... Tại sao lại không dựa theo kịch bản mà làm chứ?
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ đại náo ở Chu thị một phen, làm cho ấn tượng Chu gia về
cô cũng xấu đi thì sẽ làm cho chuyện liên hôn này công cốc.
Bàn bạc thủ tục ký kết hợp đồng xong, Giang Phán cùng Mạnh Húc rời khỏi tổng công ty Chu thị.
Mạnh Húc đi lấy xe, Giang Phán đứng ở ven đường nhìn màn hình điện thoại
chăm chú, nghĩ thầm không biết có nên gửi tin nhắn hẹn Chu Đình Quân
cùng ăn trưa hay không.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì Mạnh Húc
đã lái xe lại đây, cô lên xe, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Húc: "Bây
giờ chúng ta đi đâu?"
Mạnh Húc mắt nhìn phía trước, có chút đau đầu mà nói: "Quay về công ty."
Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước tìm một người trợ lý sinh hoạt cho Giang Phán, kết quả chưa đến hai ngày thì đã bị bà cô nhỏ Giang Phán này sa thải.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị trợ lý kia vừa hiếu kỳ lại còn phiền phức, cứ bám riết lấy cẩu độc thân Giang Phán hỏi về chuyện tình cảm của cô.
Bà cô nhỏ Giang Phán này, ngoài mặt thì nhìn như không để bụng chuyện gì,
thật ra lại hay cất giấu mọi tâm tư trong lòng, không thích người khác
động chạm tới, cũng không chủ động nói cho bất kỳ ai.
Người không liên quan hỏi quá nhiều cô sẽ mất kiên nhẫn.
Mạnh Húc sâu sắc nhận thức được, anh có thể như cá gặp nước ở lại bên cạnh
Giang Phán hơn một năm ít nhiều cũng nhờ tính cách kiên cường và nguyên
tắc không bao giờ xen vào chuyện giữa cô và ông chủ.
Giang Phán hơi cau mày, cô nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Húc: "Sao đột nhiên anh lại muốn quay về công ty?"
Mạnh Húc hắng giọng nói: "Đã tìm được cho em một trợ lý sinh hoạt nên dẫn em đi gặp một chút."
Giang Phán khựng người, nheo mắt lại, giọng nói nghe vô cùng tủi thân: "Xuy
Xuy, anh đã nói sẽ không tìm trợ lý vớ vẩn cho em nữa mà."
Mạnh
Húc mặt không biến sắc trả lời: "Lần này là nghiêm túc tìm cho em một
người đáng tin cậy. Cứ ăn cơm hộp hoài không tốt cho sức khỏe."
Giang Phán hừ một tiếng: "Em có thể tự nấu cơm."
Mạnh Húc nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, hiển nhiên là không tin một chút nào.
Dừng một chút, Giang Phán nghiêm túc nói: "Nếu thật sự không được, em có thể lên lầu trên ăn ké."
Lúc này Mạnh Húc có hơi chần chừ, lại nghĩ đến nguyên tắc không xen vào
chuyện giữa cô và cấp trên của mình, anh quyết định thực hiện trách
nhiệm chấp hành mệnh lệnh của ông chủ.
"Em cũng có thể dẫn trợ lý theo cùng nhau ăn ké."
Giang Phán: "......"
Lần này Mạnh Húc tìm cho cô một người trợ lý trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt như em bé, làn da trắng nõn sạch sẽ, người cũng an an tĩnh
tĩnh.
Vừa thấy Giang Phán đến cô ấy đã mỉm cười ngọt ngào, nhìn vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Giang Phán từ trước đến nay là người ăn mềm không ăn cứng, tâm lý phòng bị
lập tức bị đánh sập, mở miệng đồng ý cho cô gái nhỏ ở bên cạnh mấy ngày
thử xem.
Không biết Mạnh Húc nói gì mà trông cô gái nhỏ vô cùng
nhiệt tình, bây giờ một hai phải đi theo Giang Phán về nhà làm cơm cho
cô.
Ánh mắt Giang Phán phức tạp nhìn cô ấy một cái, lời nói mang ẩn ý sâu xa: "Tiểu Tinh Nguyệt à, tủ lạnh nhà chị bỏ trống lâu lắm rồi
nên không có thức ăn cho em làm đâu."
Cô gái nhỏ suy nghĩ rồi trả lời: "Không sao, bây giờ em có thể đi mua đồ ăn."
Dừng một chút, cô ấy nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Em họ An, không phải họ Tiểu."
Giang Phán nhướng mày, gật đầu nói: "Được rồi, Tiểu Tinh Nguyệt, hai ngày sau em có thể quay lại làm việc. Hôm nay chị còn chút chuyện phải làm."
Dứt lời, Giang Phán xoay người định rời đi, nhưng chưa đi được hai bước khuỷu tay đã bị người ta ôm lấy, cô quay đầu lại.
Cô gái nhỏ đang nhíu mày nhìn cô, thoạt nhìn vẻ mặt khó xử: "Không được,
hôm nay đã quẹt thẻ chấm công rồi, cho nên từ giờ trở đi em phải đi
làm."
"......"
Mấy cô gái nhỏ bây giờ ai cũng quyết liệt như này sao?
Sau khi Mạnh Húc cho hai người Giang Phán và An Tinh Nguyệt gặp mặt một
lúc, không nói hai lời liền chuồn mất, cũng đưa chìa khóa xe cho An Tinh Nguyệt nốt.
Giang Phán khẽ thở dài đi theo cái đuôi nhỏ lên xe, suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Đình Quân.
【Giáo sư Chu, trưa hôm nay rảnh không?】
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt, đợi khoảng năm phút đồng hồ, người bên kia trả lời lại:【Có hẹn.】
Giang Phán lập tức cảm giác được có gì đó không ổn.
Buổi sáng lúc gặp được Chu Đình Quân, cô chỉ cho rằng anh là một giáo sư đại học trẻ tuổi đầy hứa hẹn ngày ngày chăm chỉ làm việc, bây giờ ngẫm lại
rất có thể là đi ra ngoài hẹn hò.
Giang Phán dùng sức ấn ngón tay vào màn hình, đầu móng tay tròn trịa đã trở nên trắng bệch.
Vài giây sau cô mới bình tĩnh lại, đang định nghiêm túc suy nghĩ đối sách,
trong lúc vô tình khóe mắt rơi vào quán cà phê nơi góc đường.
Lúc nhìn thấy Chu Đình Quân ngồi đối diện với...... Cận Tịch Dạ, Giang Phán trầm mặc vài giây rồi khẽ nói: "Tiểu Tinh Nguyệt, tìm một chỗ dừng xe
cho chị."
Giờ phút này đèn tín hiệu giao thông đang là màu đỏ,
đáng lẽ An Tinh Nguyệt đang chăm chú chờ đèn xanh, nghe được lời Giang
Phán nói thì hơi sững sờ trong chớp mắt.
Cô quay đầu, đôi mắt
nhìn theo hướng tầm mắt của Giang Phán nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy một
đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm ở cửa quán cà phê.
An Tinh
Nguyệt lâp tức nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô nuốt
nước bọt, lo lắng hỏi: "Chị Phán, có phải chúng ta sắp đi bắt gian tại
trận hay không?"
Giang Phán: "......"
Trong quán cà phê, Chu Đình Quân đang bàn chuyện công việc với Cận Tịch Dạ, anh vừa định
nói đến chuyện đầu tư điện ảnh thì Cận Tịch Dạ ngồi phía đối diện bỗng
nhiên lên cơn thần kinh cười hề hề.
Hơn nữa còn nhìn ra phía sau anh nở một nụ cười quỷ dị như thế.
Mặt Chu Đình Quân lạnh tanh, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, vừa định mở
miệng bảo cậu ta nghiêm túc lại liền nghe được âm thanh đứt quãng từ
phía sau truyền đến: "Chị Phán, chúng ta...... không phải tới đánh ghen
sao? Hình như chị vừa...... đi qua, cái đó...... hai người bọn họ vẫn
đang ở bên ngoài......"
Ngừng lại vài giây, giọng nói dịu dàng
mà cho dù có hóa thành tro anh cũng có thể nhận ra vang lên: "Giáo sư
Chu, thật trùng hợp."