Ô Qua và Trinh nương hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người
gặp phải việc như thế này, trong lúc nhất thời đều không cho ra được ý
kiến gì, chỉ có thể dùng ánh mắt đối thoại không tiếng động:
Trinh nương: Không phải nói đã thành thân từ lâu rồi à? Sao giờ lại có bà mối chạy ra đây.
Ô Qua: Mình hỏi tôi, tôi hỏi ai đây, đây là lần đầu tôi làm cha mà.
Trinh nương: ………..
Bà mối ngồi phía dưới nhấp một ngụm trà nóng, lại bắt đầu uốn lưỡi xán hoa sen của bà ta:
“Đại muội tử, thật không phải là tôi khen đâu. Từ trước tôi xem kịch hát cái gì mà ngọc thụ chi lan, anh tuấn tiêu sái, đều cảm thấy đó là nói quá
lên. Nhưng hôm qua gặp được Lý công tử mới biết, quả đúng là một nhân
vật từ trong tranh đi ra. Ôi trời ơi, chỉ hận tôi sinh ra quá sớm, lại
hận cái bụng không biết tranh thủ, chẳng sinh được ra một mụn con gái.
Nếu không thì có khua môi múa mép đến tận trời cũng sẽ không để nước phù sa này chảy vào ruộng nhà hai người đâu.”
So với Ô Qua, rốt cuộc Trinh nương vẫn trải đời hơn. Bình tĩnh lại, thử dò hỏi:
“Người bà nói… là Lý Diên Tú?”
Bà mối sững người: “Đúng thế, xem ra bà biết Lý công tử hả. Thế thì không
còn gì tốt hơn, tôi đỡ phải lắm lời. Bà gặp rồi thì càng hiểu rõ được
dáng vẻ kia, khí phách đó, đúng là rồng phượng trong đám người, vặn dạm
mới có một đấy!”
Trinh nương thầm nhủ, đâu chỉ gặp qua, nó là con rể tôi đấy.
Nhưng sao đang yên đang lành mà con rể còn tìm bà mối đến đề thân? Thật sự là làm cho bà ấy loạn hết cả lên rồi!
Thấy Trinh nương không nói, bà mối sợ miếng bạc vụn trong túi còn chưa kịp nguội đã biến mất, cố gắng thổi phồng rất nhiệt tình:
“Đại muội tử, cô nương nhà chúng ta cũng hai mươi rồi, không thể trì hoãn
hơn được nữa. Tôi thấy Lý công tử cũng thật lòng muốn cưới Anh tử, tôi
đã tìm Vương bán tiên xem bát tự của hai người rồi, là một đôi do trời
đất tạo nên đấy!”
Trinh nương không hiểu nổi trong hồ lô của Lý
Diên Tú bán thuốc gì, nhưng biết rõ Lý Diên Tú làm người cũng có chừng
mực, bèn đáp ứng trước đã, chỉ đợi xong xuôi lại đi hỏi Lạc Anh cho rõ
ràng.
Bà mối được tin, cao hứng lắc hông. Lúc rời đi, không dừng
được mà sờ vào túi tiền, trong lòng vui vẻ đến mức sắp nổi bong bóng
rồi.
Bà ta vừa đi, Ô Qua không nhịn được nữa: “Không phải Anh
tử và Diên Tú đã thành thân năm năm rồi à? Đang êm, đang đẹp, sao lại đề thân thêm một lần?”
Đột nhiên nhớ đến gì đó, vỗ đầu một cái, ngạc nhiên vô cùng: “Không phải là người trùng tên trùng họ đấy chứ?”
Trinh nương nghiêng đầu sang liếc xéo ông ấy một cái, sẵng giọng: “Người
trong trấn đều quen biết nhau hết, làm gì có Lý Diên Tú nào khác chứ.”
Ô Qua nghĩ thấy cũng đúng, cười hề hề: “Tôi đoán có phải là Anh tử bày trò trêu người không đây, cô bé này lắm quỷ kế.”
So với Lý Diên Tú hiểu chuyện, giữ lễ, thật đúng bản tính con gái nhà mình rất khó làm cho người ta không hoài nghi.
Trinh nương nghĩ ngợi, thấy thật đúng là có khả năng này. Lập tức đau đầu vô
cùng: “Quên đi, quên đi, hai đứa nó muốn làm gì thì làm, tôi không quản
lý được. Muốn ngang, muốn dọc gì thì kệ, chỉ là đừng có giày vò người ta quá đáng thì mới tốt.”
Chàng rể mà khó khăn lắm mới có được, Trinh nương cũng không muốn chàng bị chính con gái nhà mình dọa cho chạy mất.
Ô Qua gật đầu đồng ý, ông ấy cũng bị Anh tử bắt nạt không ít, lại cảm
thấy chàng rể là người thật thà, biết thân biết phận. Chính ông là cha
vợ, phải làm chỗ dựa cho chàng rể mới được.
*
Vốn tưởng là đôi trẻ đùa giỡn tình thú, không ngờ đến ngày hôm sau, bà mối lại đến rồi.
Màn này thật sự rất quen thuộc.
Bà ta lấy một cái thiếp ở trong người ra, đưa cho Trinh nương. Lúc đưa,
trong mắt tràn ngập đau lòng, luyến tiếc, hệt như bà ta đang giao ra
tính mạng của chính bản thân mình vậy.
Trinh nương ngỡ ngàng tiếp nhận thiếp, mở ra nhìn một chút, lập tức sững cả người.
Bà mối nói chuyện chua lòm:
“Đây là sính lễ mà Lý công tử đưa, mời hai vị nhìn xem còn thiếu gì không.
Bất kể là cái gì, chỉ cần mở miệng, công tử sẽ chuẩn bị đầy đủ hết,
không nỡ để Anh tử bị tủi thân một chút nào.”
Ánh mắt bà ta nhìn
chằm chằm cái thiếp, “Đại muội tử, trấn của chúng ta gả khuê nữ, chỉ duy nhất nhà mình mới có được phần này đấy. Danh mục lễ đủ cho một nhà sống cả một đời. Thế nhưng đại muội tử đoán xem Lý công tử nói gì?”
Bà mối bĩu môi, dường như rất mất hứng vì việc tốt thế này lại rơi vào đầu gái già vậy. Cũng không thể làm thế nào khác vì bà ta nhận làm việc
này, huống hồ, Lý Diên Tú ra tay hào phóng, hồng bao còn gấp đôi so với
những người khác.
“Lý công tử nói là việc gấp phải tùy cơ ứng biến, có rất nhiều đồ không kịp mua cho đầy đủ, còn xin hai vị lượng thứ.”. Đam Mỹ Hài
Trong lòng thì thầm than: Một cô nương lỡ thì chưa xuất giá, thế mà lại đến
từng này bạc? Không phải Lý công tử kia bị lừa đấy chứ!
Hơn nửa
thế nhân đều như thế. Rõ ràng địa vị của mọi người là như nhau, hoàn
cảnh như nhau, đột nhiên có một ngày, người bên cạnh mình lại nhảy lên
cành cao, chị em không còn là chị em, anh em cũng biến thành kẻ thù rồi.
Đáng cười là phần lớn loại bệnh ngứa mắt này đều là đối với người ở bên
cạnh. Nếu là một người cách chính mình xa vạn dặm, lại sẽ chỉ nảy sinh
hâm mộ. Thật là đáng cười.
Hôm nay, bà mối này cũng là như thế.
Mọi người đều là từ Nam Trần đến, hoặc chạy nạn, hoặc là kiếm ăn. Vốn là
một nhà bán đậu phụ, một bên làm mối mai, đều là nghề nghiệp vất vả sinh nhai, yên ổn, an lành, vui vẻ qua ngày.
Lạc Anh gả đi, mới đầu
bà ta cũng rất vui mừng từ tận đáy lòng. Nhưng hôm nay, khi thiếp của Lý Diên Tú được đưa đến, ngay lập tức, khuôn mặt bà ta không cười được
nữa.
Từng chữ tiểu khải trong thiếp viết đến rõ là khoe khoang trần trụi, hệt như những cái trâm đâm vào lòng bà ta, rất khó chịu.
Thế là thái độ đã khác rất nhiều so với ngày hôm qua.
Trinh nương gập cái thiếp lại, cười nói: “Tôi đã hiểu, cảm ơn bà đã đến đây.”
Bà mối mỉm cười: “Lời nói gì thế này, tôi cầm bạc của người ta mà không
làm việc cho tốt, chẳng phải là tự đập biển hiệu của mình à.”
Lại miễn cưỡng cười nói: “Có được rể quý thế này, về sau hãy chăm sóc, để ý đến mấy đứa nhãi không nên thân nhà tôi với nhé.”
Trinh nương cười tiễn khách, vừa quay đầu lại đã xị mặt, chuẩn bị thay quần áo, phải đi dạy dỗ Lạc Anh mới được.
Quá là bất thường, rốt cuộc hai đứa nó muốn diễn màn kịch này đến bao giờ đây.
Còn giả vờ giả vịt làm bái thiếp như thật, nào là nhà, nào là đất, về sau
không kết thúc màn diễn được thì còn không phải là làm cho người ta chê
cười à?
Thấy bà ấy tức giận, Ô Qua nhanh chóng ngăn lại, khuyên
nhủ: “Chuyện của đôi trẻ ý mà, chúng ta vẫn không nên nhúng tay thì tốt
hơn. Yên tâm đi, đứa bé Diên Tú kia không giống người không biết chừng
mực.”
Trinh nương rất bực mình, vỗ bàn một cái: “Chính là do lúc
nhỏ, tôi không nỡ đánh con bé mới dung túng nó đến mức chẳng biết quy củ thế này.”
Mặc dù nói như thế, cũng vẫn lo lắng con gái nhà mình không hiểu chuyện, về sau thật sự xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao đây.
Đương nhiên, Lạc Anh cũng không biết tất cả những chuyện này.
Nàng không biết Lý Diên Tú lăn qua lăn lại làm việc này, càng không biết giờ đây, tội danh nàng cõng trên lưng hết một tầng lại thêm một tầng.
Nàng của lúc này, mỗi tối đều dán lấy cửa phòng người nào đó, dùng hết các loại thủ đoạn cũng không muốn về phòng mình.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Ài!”
Lạc Anh giơ tay chặn khe cửa, quyến luyến bẹp miệng, làm nũng: “Chàng nói chuyện với em thêm một lát đi mà.”
Tóc dài đen nhánh xõa xuống, dịu dàng ôm lấy bờ vai nhỏ. Khuôn mặt trắng
nõn, mịn màng như có thể phản chiếu ánh sáng. Ánh mắt ướt sũng, tràn
ngập khát khao nhìn chàng, cứ như là ánh mắt biết nói vậy.
Lý Diên Tú im lặng không nói, nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng vẫn bị bại trận.
Chàng hơi cụp mắt, thở dài không tiếng động, mở cửa ra:
“Vào đi thôi.”
“Ừ!”
Khuôn mặt nhỏ nói đổi là đổi sắc luôn. Khom lưng, chui qua nách chàng vào
phòng. Nàng lăn một phát lên giường, ôm lấy chăn của chàng, vui vẻ lăn
lộn.
Lý Diên Tú:.....
Nhịn đi, nhịn đi!
Đây đã
không phải là lần đầu tiên bị lừa rồi, nhưng mà, lần nào lần nấy đều cắn câu, còn cắn câu hệt nhau nữa, có thể trách ai được đây!
Lý Diên Tú vỗ đầu, không biết phải làm sao, xoay người lại thì thấy Lạc Anh đã
nằm im trên giường, dáng vẻ dịu ngoan, lại nhìn đôi giày thêu bị nàng đá bay đi chỗ khác, nhắc nhở:
“Đã định ngày rồi, dựa theo quy củ, hai ta nên tránh mặt.”
Lạc Anh ôm chăn của chàng, vùi mặt vào trong chăn, hít một hơi thật sâu.
Rất là kỳ lạ, lúc trước nàng ngủ một mình thì không cảm thấy gì. Giờ đây
chàng mới dùng có mấy ngày mà đã nhiễm lên một mùi hương khác rồi.
Nhàn nhạt, lành lạnh, giống cây tùng mùa đông. Lại giống như cảm giác sương sớm lơ lửng trên khe núi.
Ừ, mùi hương nói không nên lời.
Dù sao cũng là hương vị thuộc về chàng.
Lạc Anh nằm bò trên chăn, từ khóe mắt đến khóe môi đều là nét cười. Hai tay chống má, hai chân đung đưa, lắc lư.
“Đúng thế, nên là đã tách ra ngủ rồi mà.”
Quên đi.
Lý Diên Tú bỏ cuộc với sự nghiệp thuyết giáo, dù sao cũng chỉ có hai người họ, dứt khoát kệ nàng vui vẻ là được.
Thấy chàng đi đến cái ghế đẩu bên người rồi ngồi xuống, cầm sách lên đọc như cũ, Lạc Anh nhìn theo hành động, nhìn chằm chằm bìa sách hồi lâu, miễn
cưỡng nhận ra được vài chữ:
“Nguyên Phong cửu vực chí? Đây là cái gì?”
Quyển sách che mất khuôn mặt tuấn tú, đến ánh mắt thôi mà cũng không cho nàng:
“Nói về phong cảnh núi sông, bản sắc con người ở khắp nơi.”
Nàng nửa hiểu nửa không: “Ờ.”
Lại im lặng.
Qua một lúc, Lạc Anh thấy chàng vẫn đang đọc sách, cũng ngại không muốn
quấy rầy. Quá nhàm chán, nàng đơn giản lặng lẽ túm góc áo chàng, quấn
vòng trên ngón tay.
Vải cũng có hạn, quấn chút đã hết rồi. Thế là không hiểu sao mà ngón tay lại bắt đầu đo ống quần của chàng một cách
bất giác. Nàng muốn xem thử rốt cuộc thì chân chàng dài hơn chân mình
bao nhiêu, nếu về sau may quần cho chàng thì cũng đã có sẵn số đo trong
đầu.
Lấy ngón tay làm thước, đo từng tấc một.
Trong lúc không để ý đã càng ngày càng lên cao.
Đợi đến khi đo đến đầu gối, bàn tay kia đã bị tóm lại ngay lập tức.
Lạc Anh không hiểu làm sao, ngẩng đầu lên, đôi mắt to lấp lánh mở lớn. Cái
đầu nghiêng nghiêng, ngốc nghếch nhìn lên thì thấy Lý Diên Tú, không
biết chàng đã bỏ sách xuống từ lúc nào, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Cứ như trong mắt chàng có đốm lửa nhỏ ẩn nấp muốn thoát ra ngoài, dù sao thì ánh mắt cực kỳ lạ lùng. Nàng nhìn đến chột dạ, ánh mắt nàng cũng
bắt đầu ngẩn ra theo.
Chưa kịp mở miệng hỏi thử đã thấy chàng đột ngột nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống, ngậm lấy môi nàng một
cách quen thuộc.
Hai bên gắn bó như keo, như sơn.
Cuối cùng chàng nhẹ nhàng buông nàng ra, đè nén lưu luyến trong mắt, khàn giọng nói khẽ bên tai nàng:
“Ngoan ngoãn chút đi.”
Trong giọng nói đầy vẻ dịu dàng, lại lộ ra chút bất đắc dĩ.
Đôi mắt Lạc Anh mơ màng, môi đỏ hơi sưng, chìm trong cảnh mộng kiều diễm
đến không thể tự kiềm chế. Thế mà nàng lại ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đó nghiêm chỉnh, không dám đi khiêu khích chàng nữa.
Nhưng mà…
Đột nhiên, mu bàn tay truyền đến độ ấm, bừng tỉnh nhìn thử, một bàn tay to
bá đạo đã xâm nhập, nhanh chóng đan ngón tay với nàng, không một kẽ hở.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, quyển sách kia vẫn che mất tầm mắt, chẳng nhìn
thấy gì cả.
Nhưng mà, hình như lại có thể nhìn thấy tất cả.
Lạc Anh áp mặt vào mu bàn tay chàng, gối đầu lên, khóe môi bất giác cong cong.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, tội lỗi của Anh tử là do chính mình câu lấy, ai bảo trước đây quá buông thả cơ.