Thấy ánh sáng trong mắt thiếu niên càng lúc càng sáng, Thanh Trường Dạ
chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đó theo dõi. Số 0 trước mặt hắn vẫn là dáng
vẻ nhóc con cà lơ phất phơ, lúc đôi mắt hai màu đỏ xanh kia nhìn sang,
hắn mới thực sự ý thức được thứ đứng trước mặt mình là một loài bò sát
lạnh như băng. Ngay cả sư tử con cũng sẽ cắn người. Thiếu niên từng bước tới gần hắn, nhưng Thanh Trường Dạ lại cứng đờ tại chỗ không thể nhúc
nhích. Hắn mơ hồ đoán được dị năng của Số 0 là gì. 0 từng nói mình không có dị năng, nhưng cho dù là thiếu niên khống chế hơn một trăm loại vũ
khí cùng một lúc, hay khiến hắn lúc này đứng thẳng bất động đều khó có
thể không tồn tại dị năng. Có lẽ ngay cả chính y cũng không để ý rằng ý
thức của y có thể ảnh hưởng đến người và vật xung quanh. Nói cách khác,
dị năng của 0 rất có thể là suy nghĩ.
Suy nghĩ... Hắn không nghi
ngờ thiếu niên sau mấy trăm năm nữa có thể giết được Anye thật, đây gần
như là dị năng vô địch. Trước khi thiếu niên mở miệng, Thanh Trường Dạ
bỗng nói: "Mẹ tìm phim cho cậu xem."
0 vẻ mặt đậu má anh đùa gì
thế. Thanh Trường Dạ dẫn dắt từng bước: "Xem phim tốt hơn tôi nhiều, sắc hương vị đầy đủ." Hắn vừa nói vừa cấp tốc ấn máy chiếu, quả nhiên vừa
mở ra là một vài hình ảnh không thể miêu tả. Thanh Trường Dạ thấy vẻ mặt thiếu niên hơi thay đổi, trong mắt hiện lên chút sâu xa.
"Đây, cho cậu giấy." Hắn đưa khăn giấy cho nhóc con một cách quan tâm: "Tuốt từ từ, mẹ ở cùng cậu."
"..."
Điều khiến hắn không ngờ đến là 0 lại thực sự có thể kéo khoá ra ngay trước
mặt hắn. Âm thanh kia trong sự yên tĩnh rõ ràng đến mức có phần kinh
khủng. Thanh Trường Dạ mấp máy môi, cuối cùng không phát ra bất kỳ tiếng gì. 0 nghiêng đầu, tuy y nhìn về phía màn hình, nhưng Thanh Trường Dạ
loáng thoáng cảm giác đối phương vẫn luôn như có như không nhìn về chỗ
của hắn, hắn thấy hơi không khoẻ.
Tiếng thở dốc khàn khàn của
thiếu niên thỉnh thoảng rơi xuống trong phòng. Lúc Thanh Trường Dạ cảm
thấy nếu đứng tiếp thì sẽ ngủ mất, Số 0 đột nhiên quay đầu nhìn về phía
vị trí của hắn, đôi mắt rực rỡ hai màu xanh đỏ tiến thẳng vào bóng tối.
Thanh Trường Dạ hoảng sợ trong lòng, bản năng sinh vật ẩn giấu trong
từng tế bào khiến hắn cảm nhận được mối nguy. Không đợi hắn làm ra bất
kỳ hành động nào, 0 phát ra một tiếng thở dài đầy thoả mãn.
"..."
"Mặt của mẹ đẹp hơn người kia." Thiếu niên cười hì hì nói một cách không hề
xấu hổ. Thanh Trường Dạ nhịn xuống sự kích động muốn đánh một trận với
y, hắn nhìn chất lỏng đục ngầu suýt nữa dính lên chân, toàn bộ khăn giấy hắn đưa Số 0 lúc trước đã ướt đẫm chất đống trên đất: "Tự dọn dẹp sạch
sẽ."
"Tuân lệnh tuân lệnh ~"
Vì mấy ngày nay 0 cứ năm lần
bảy lượt tiến vào thời kỳ động dục, Thanh Trường Dạ phải lên mạng tìm
kiếm tài liệu liên quan đến sinh sản của Trùng, nhưng phần lớn tài liệu
liên quan đến Trùng đều là tin vịt, trang web có thẩm quyền không có
thông tin về khoảng thời gian và ngày xấp xỉ của thời kỳ động dục. Cuối
cùng hắn mạo hiểm dùng địa chỉ giả để vào mạng nội bộ của A, quả nhiên,
Thanh Trường Dạ tìm được thứ hắn muốn trong đó. Thời kỳ động dục của
Trùng tộc bắt đầu từ tuổi thiếu niên, bình thường là khi Trùng tộc
khoảng 150 - 200 tuổi, nếu trong thời gian này không tìm được bạn đời
thích hợp, thì sẽ duy trì đến... 400 - 500 tuổi? Thanh Trường Dạ ngẩn
người trước quang não.
Thế thì quá lâu.
Ban đầu hắn tưởng
cùng lắm là 6 7 ngày, không ngờ thời gian lại lấy trăm năm ra để tính.
Hắn nhìn thiếu niên lén nhặt xà lách trong giỏ đồ ra miết thành bột
trong phòng bếp. Dạo này Số 0 đã dần dần trở nên thông minh hơn, đối
phương biết cách lén tiêu huỷ một số đồ ăn mình cực kỳ ghét sau lưng
hắn. Thanh Trường Dạ mắt nhắm mắt mở với hành động của y, chỉ cần 0
không ăn người sống, Thanh Trường Dạ có thể chấp nhận việc vứt cà rốt và rau xà lách. Lúc này, 0 đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với hắn, phản ứng
đầu tiên của người trước lại là trực tiếp làm rau xà lách trong tay tan
biến, Thanh Trường Dạ cũng không biết là có nên cười hay không.
"Cậu biết thời kỳ động dục của cậu kéo dài bao lâu không?"
Thiếu niên lắc đầu một cách nghiêm túc.
"Nếu cậu vẫn tiếp tục độc thân, có lẽ sẽ tới 450 tuổi." Hắn chọn thời gian ở giữa, thấy 0 ngẩn tò te, Thanh Trường Dạ bật cười: "Tìm con dâu nhanh
lên."
"Không... Tôi... Anh..."
"Có phải cậu thấy mặt mình
quá ẻo lả không theo đuổi được con gái loài người?" Thanh Trường Dạ huýt sáo với y: "Không sao, không theo đuổi được con gái thì cậu có thể theo đuổi con trai."
"Không," Cuối cùng 0 cũng lấy lại bình tĩnh,
thiếu niên lộ ra nụ cười lưu manh. Y đẩy Thanh Trường Dạ, một cánh tay
thon dài mạnh mẽ vây người ở trong lòng. Thiếu niên và hắn cao gần bằng
nhau, thấy mắt đối phương nhìn thẳng hắn, Thanh Trường Dạ đoán chừng
nhóc tâm thần học được từ phim truyền hình: "Mẹ, chúng ta loạn luân đi."
Giỏi lắm, tiến bộ đấy, còn biết cả kabedon bá đạo.
"Như thế thì sẽ không được cho phép." Thanh Trường Dạ mặt không biểu cảm:
"Theo cách ly sinh sản, con cháu sinh ra từ giống loài khác nhau không
có khả năng sinh sản. Nếu chúng ta ở bên nhau, con cháu không những có
thể mắc bệnh di truyền cận huyết, mà còn có thể đoạn tử tuyệt tôn."
"..." 0 dùng ánh mắt anh bị thần kinh nhìn về phía Thanh Trường Dạ.
"Nên là tìm bạn gái nhanh lên." Thanh Trường Dạ sờ sờ cằm: "Tôi thích tóc dài da trắng."
"Không thể nào!" Số 0 gào lên một tiếng: "Thanh Trường Dạ! Anh đừng hòng quyết định tương lai của tôi!"
"Bớt xem phim truyền hình đi. Yêu cậu."
Mặt trời tháng 9 từ trên cao dạo chơi xuống dưới. Thứ nổi tiếng nhất những
ngày gần đây ở thành phố Winland phải kể đến vở kịch sân khấu mới "Người đẹp và quái vật" do đoàn kịch biểu diễn. Đoàn kịch từng nhận được huy
chương từ cơ quan chủ quản của Liên bang, vài diễn viên trong số đó hoàn toàn xứng danh là những ngôi sao lớn. Vé cho những chuyến lưu diễn của
đoàn kịch ở các nơi đều sẽ được tranh mua hết trong thời gian ngắn, cho
dù là thành phố nhỏ như Winland cũng không phải ngoại lệ.
Sau
khi Thanh Trường Dạ thuê căn biệt thự này, hòm thư biệt thự đã rất lâu
không nhận được bưu phẩm. Sáng hôm đó, trong lúc vô ý hắn phát hiện một
phong thư màu tím bên trong, được thả vào từ 2 ngày trước, trong đó có
một tấm vé khách quý "Người đẹp và quái vật." Vào thời kỳ đại vũ trụ,
người sử dụng thư giấy đã ít lại càng ít. Phong thư rất đẹp, bên trên in hoa văn chìm cùng màu, hắn không biết ai còn giữ thói quen tao nhã này. Sau khi lo lắng hồi lâu, Thanh Trường Dạ quyết định làm theo hướng dẫn
của người đưa tin, đi xem vở kịch sân khấu kia.
Không có cách nào tránh khỏi. Trong số những người hắn quen biết, người sẽ dùng cách để
lại tin nhắn này tám chín phần mười là Nữ vu. Thanh Trường Dạ đến nơi
biểu diễn kịch sân khấu một mình theo yêu cầu trong thư. Vé của hắn là
ghế khách quý, nữ phục vụ xinh đẹp phục vụ dùng khay bạc đưa hạnh nhân
nướng và rượu rum lên. Trước khi rời đi, đối phương liếc mắt đưa tình
với hắn, bờ mông vểnh hơi lắc một cái, trưng ra tư thế đủ để khiến bất
cứ người đàn ông nào cũng huyết mạch sục sôi. Thanh Trường Dạ không phản ứng gì nhìn nữ phục vụ rời đi, toàn bộ sự chú ý của hắn đều bị thu hút
bởi chỗ ngồi khách quý đối diện, rèm cửa bên kia của đối phương nửa
khép, rèm vải nhung che kín khung cảnh bên trong. Ghế khách quý đều ở
tầng 2, hắn có thể cảm nhận được ở đối diện có thứ gì đó đang nhìn hắn.
Ngay khi hắn hoàn toàn đặt sự chú ý vào bên kia, kịch sân khấu trong lúc bất giác đã bắt đầu diễn, ca múa âm nhạc vui vẻ hấp dẫn sự chú ý của Thanh
Trường Dạ. Diễn viên đoàn kịch không hổ ngàn dặm mới tìm được một, cô
gái đóng vai chính có một mái tóc dài màu đỏ rực rỡ như lửa, đôi mắt
xanh lục sáng long lanh như đá quý vô giá. Chiếc váy màu vàng của cô tôn lên vòng eo thon thả, giày cao gót pha lê làm nền cho đôi chân ngọc
trắng nõn lạ thường. Tình tiết nửa đoạn đầu không có gì khác biệt với
truyện cổ tích trong ấn tượng của Thanh Trường Dạ. Cô gái gặp phải quái
vật bị nguyền rủa trong lâu đài thần bí, sự ngây thơ và nhiệt tình của
nàng cảm hoá trái tim đã đóng băng nhiều năm của đối phương, cô gái và
quái vật từ từ bị thu hút bởi nhau và yêu nhau thật lòng. Không thể
không nói, cho dù là tình tiết cũ rích, nhưng cách xử lý câu chuyện và
bố trí phông cảnh của đoàn kịch vẫn vô cùng có sức cảm hoá. Ngay khi
Thanh Trường Dạ tưởng là sắp kết thúc, giai điệu âm nhạc đột nhiên thay
đổi.
Nhịp điệu từ vui vẻ sang nhẹ nhàng chậm chạp, ca khúc dàn
nhạc tấu lên cũng dần bi thương. Ngôi kể chuyện từ ngôi thứ 3 chuyện
thành ngôi thứ nhất. Màn sương mập mờ trôi đi, một cô gái tóc đen lần
nữa bước lên sân khấu. Mắt nàng là màu nâu không có gì lạ, gương mặt đó
vẫn xinh đẹp như hoa nở rộ, nhưng không có cảm giác lộng lẫy như lúc mới bắt đầu nữa. Nàng bước quanh nồi nung đang sôi trào, ném lông bờm sư tử vào bên trong. Đôi môi mềm mại của cô gái đọc lên lời nguyền.
Nàng là một phù thuỷ chân chính. Nàng nguyền rủa hoàng tử cầu mà không được
thành quái vật xấu xí, rồi nhốt người sau vào toà lâu đài thần bí. Thông qua chén trà biết nói chuyện, phù thuỷ nói với hoàng tử, chỉ khi một cô gái thật lòng yêu mến ngươi bất kể ngoại hình, lời nguyền mới có thể
được giải trừ. Hoàng tử căm phẫn, phản kháng, nhưng sau khi hơn trăm năm qua đi, hắn trở nên dè dặt và trầm tĩnh, hoàng tử không tin tưởng bất
cứ ai nữa. Qua gương thần, phù thuỷ nhìn thấy tất cả. Nàng móc xuống đôi mắt màu nâu không có gì lạ của mình, đổi sang ngọc lục bảo mà hoàng tử
thích nhất. Nàng cắt đi mái tóc đen dài, vì hoàng tử thích một cô gái
nhiệt tình như lửa. Nàng bước chân vào toà lâu đài, tự tay tháo ra gông
xiềng trong lòng hoàng tử từng chút một.
"Ta yêu nàng."
Thanh Trường Dạ nghe diễn viên diễn vai hoàng tử nói.
"Ta cũng yêu chàng. Yêu chàng nhất." Cô gái vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve
khuôn mặt của hoàng tử: "Chàng là người duy nhất của ta. Có lẽ chàng
vĩnh viễn sẽ không hiểu, toà lâu đài giam giữ chàng là sự cứu rỗi và
niềm hi vọng đối với ta. Cho dù chàng không còn trẻ trung mỹ lệ, tình
yêu của ta với chàng vẫn không giảm bớt, giống như trước kia."
Dưới ánh đèn, gương mặt phù thuỷ đẹp đẽ như thơ như hoạ, vô số khán giả im
lặng theo dõi cảnh tượng này. Màu sắc mái tóc dài của nàng kiều diễm ướt át, đôi mắt như đá quý hoàn mỹ không tì vết. Thanh Trường Dạ đột nhiên
nhớ tới thiếu niên chồng chất vết thương từng ở trong chén Tiệc Thánh.
Khi gặp lần đầu, đôi mắt xanh lam như đá quý của đối phương chớp chớp.
Y nói với hắn.
Anh thật là đẹp, giống như hoàng tử vậy.
Toà lâu đài là quan tài, hắn là hoàng tử, Nữ vu trước giờ đều như bóng ma
tối tăm của hắn. Hắn biết rõ đến đây sẽ gặp phải cái gì, hắn không sợ.
Nhưng hắn lại không ngờ Anye sẽ dùng cách này để nhắc nhở hắn từ đầu đến cuối đều không thể bước ra khỏi tầm tay đối phương. Cho dù là 150 năm
trước hay 150 năm sau. Thanh Trường Dạ đứng dậy muốn rời đi, chỗ ngồi
khách quý đối diện cũng truyền đến động tĩnh vào lúc này. Thanh Trường
Dạ quay đầu bước đi, hắn hơi hối hận trước khi ra ngoài mình không dẫn
theo 0, ít nhất đánh không lại thì 0 vẫn có thể đưa hắn chạy trốn. Công
lực chạy trốn của nhóc tâm thần tương đương đi 6 đôi giày --
"Thanh Thanh," Âm thanh kia không thể quen thuộc với hắn hơn được nữa. Đối
phương cao hơn hắn gần nửa cái đầu, tóc đen dài uốn lượn sau lưng như
nước chảy. Người nọ đi từng bước một tới, không hề làm gì, nhưng lại
khiến Thanh Trường Dạ sởn tóc gáy: "Xem xong kịch sân khấu anh viết,
không khen chút nào đã đi rồi à?"