Hắn há há miệng, theo bản năng muốn phủ nhận, tiếng Miller lại làm hắn đơ tại chỗ.
"Không chỉ một lần." Cậu bé trước mặt nói: "Ngoài lúc nãy ra còn vài lần nữa,
chỉ là lần đó mẹ cũng nghe thấy, mẹ không hỏi gì cả, nhưng mẹ lo cho
anh."
"Em nghe nhầm rồi." Hắn cắt ngang cậu.
"...?"
"Anh chưa từng nói tên hắn ra."
Đó là lời nói dối trắng trợn, vì Thanh Trường Dạ không nghĩ ra được cách
nào để giải thích, hắn cũng không muốn giải thích. Miller sẽ tha thứ cho hắn, dù sao cậu cũng là một cậu bé rất tốt bụng. Lời nói rơi xuống, đầu ngón tay Thanh Trường Dạ dấy lên một hơi ấm quen thuộc. Những ngày gần
đây, tác dụng của ma dược đối với hắn càng ngày càng kém, hắn gần như
sắp quên mất sự tồn tại của thuốc, không ngờ cố tình vào lúc này dược
hiệu lại phát tác. Thanh Trường Dạ liếc nhìn Miller, cậu bé tuấn tú cúi
đầu tránh đi, Miller không muốn chạm mắt hắn.
Hắn đi về phía
trước một bước: "Được rồi Miller, trước đây anh và hắn biết nhau, em
biết mà, lúc trước ở Wimbledon hắn hạ lệnh truy nã anh..."
"A Dạ, anh lại bắt đầu khó chịu à?" Khoé môi cậu bé hơi hơi nhếch lên, giống
như có phần tự giễu: "Nếu không anh sẽ không nói gì đúng không?"
"..."
"Em ngửi thấy mùi của anh rồi, đừng nói dối."
Thanh Trường Dạ định nói em ngửi được mùi gì, hắn nén lời lại, lặng lẽ nhìn
cậu bé. Bọn họ biết rõ tình hình của nhau, Thanh Trường Dạ có ưu thế
tuyệt đối về tinh thần, nhưng về thân thể... Thân thể hắn luôn là trở
ngại.
Thanh niên không chịu nổi hừ khẽ một tiếng, đôi mắt đen
nhánh trở nên ẩm ướt, vô hại như đám rêu ướt sương kia trên bàn Miller,
hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi môi hơi hé ra. Môi Thanh Trường Dạ trời
sinh hơi vểnh lên, khiến lúc hắn không cười cũng có chút đa tình, chỉ
nhìn vẻ ngoài thôi đã rất dễ rước đến hoa đào, nhưng tính cách chủ nhân
đôi khi thực sự quá mạnh mẽ. Hình như đã có người nói hắn có một khuôn
mặt mềm yếu, nhưng tính cách không liên quan gì đến yếu đuối cả. Hắn
không nhớ người ó là ai.
"Đừng như vậy." Miller mở cửa ra, hành
động của cậu như thể người đứng trước mặt không phải là một mỹ nhân hiếm thấy, mà là loại rắn rết nguy hiểm gì đó. Đúng, Thanh Trường Dạ có lúc
quả thực giống như rắn rết vừa mỹ lệ vừa lạnh như băng: "Em rất xin lỗi, nhưng từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã không nên như vậy. Em biết
anh không thích em, anh lợi dụng em... Không đúng lắm, coi như là em
giậu đổ bìm leo đã làm chuyện không hay, nhưng giờ nên kết thúc rồi."
Kết thúc cái rắm.
Hắn sắp nổ tung rồi. Ma dược Nữ vu thêm trên người hắn, hắn cần gấp thứ gì
đó giúp hắn ngăn ngứa, Thanh Trường Dạ đẩy mạnh cậu bé lên tường, một
cánh tay hắn đè Miller lại, tay kia nhanh nhẹn khoá cửa lại. Một nụ hôn
nóng bỏng thân mật rơi xuống môi cậu bé, giọng nói thanh niên mang theo
sức quyến rũ khó tả: "Ai bảo anh không thích em?"
"Anh chỉ lừa em thôi." Cậu bé như oán giận kéo tóc hắn, Thanh Trường Dạ phát hiện mình
vậy mà lại hưng phấn vì động tác hơi thô lỗ của Miller, thể chất quái
đản. Để báo đáp lại, hắn định cắn môi cậu bé chảy máu. Không đợi hắn cắn xuống, Miller nói: "Không được, chúng ta không thể như thế này."
"Đừng lề mề nữa, cô nhóc." Kiên nhẫn của Thanh Trường Dạ đã đến giới hạn, hắn cưỡng ép đè gáy Miller xuống làm cậu cúi đầu: "Sao đến giờ em vẫn ngây
thơ thế? Em biết lúc đầu em nghĩ thế nào không?" Miller như thể sửng sốt trước sức mạnh đột ngột của hắn, Thanh Trường Dạ cười cười dịu dàng với cậu: "Anh nghĩ tuy em là thánh mẫu bạch liên hoa, nhưng mặt lại cực kỳ
hợp ý anh, nếu như ngày nào đó có thể thấy em khóc sướt mướt xin anh
dừng lại thì tốt quá. Anh muốn xé cánh em xuống, dùng một cây đuốc đốt
chúng ngay trước mặt em."
Miller kinh ngạc nói: "Anh rõ ràng đều..."
"Đúng, rõ ràng là anh không thoải mái." Thanh Trường Dạ đưa tay đè cậu lại,
cười thật trầm bên tai cậu: "Nhưng chỉ cần có cơ hội, không cần biết là
em hay Edwin lúc trước, anh đều muốn làm người kia không xuống giường
được."
Ánh mắt Miller tối lại, Thanh Trường Dạ không thể quen với vẻ mặt như thế hơn được nữa. Hắn có chút vui mừng với phản ứng của cậu
bé, bỗng nghe đối phương nói: "Anye Seydoux?"
"Đm trí nhớ em tốt quá," Thanh Trường Dạ than một tiếng: "Em giải quyết giúp anh chuyện này trước, anh sẽ nói hết."
Thực ra, Miller không cần Thanh Trường Dạ nói bất cứ chuyện gì. Sau khi tất
cả kết thúc, cậu và Thanh Trường Dạ chen nhau trên một cái giường nghỉ
ngơi, thanh niên trong ngực rất mệt mỏi, não người lúc mệt mỏi là vô hại nhất. Miller đã qua thời kỳ trưởng thành, dị năng hệ tinh thần hoàn
thiện giúp cậu lờ mờ đọc được vài mẩu ký ức của Thanh Trường Dạ. Cái
phiền toái là để đọc được ký ức, cậu không thể không rút những ký ức đó
ra tái hiện lại trong đầu Thanh Trường Dạ. Nói cách khác, Thanh Trường
Dạ mấy ngày nay nhắc lại tên Edwin vốn là vì cậu. Ngoài mặt thì cậu
không biết bất cứ cái gì... Ừm, A Dạ nghĩ cậu là thánh mẫu bạch liên
hoa? Vậy được. Cậu bé giơ tay lên tắt đèn, hai cánh đen kịt kéo dài ra
từ lưng, đây là biểu hiện lúc hưng phấn của Huyễn thú. Cậu liếm liếm gò
má trắng nõn của Thanh Trường Dạ, người sau chóng mặt đẩy cậu một cái:
"Em thích anh."
Thanh niên ừ tỏ vẻ đã biết.
"Hơn 150 năm
qua em vẫn thích anh, thật là ngu ngốc, rõ ràng khi đó anh bảo em đi."
Miller như có như không vuốt mái tóc đen nhánh của hắn, mắt Thanh Trường Dạ hơi mở ra. Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu bé trong mắt hắn tràn đầy tổn
thương. Trời mới biết Miller muốn đưa tay về chỗ không thể miêu tả đến
mức nào. Không được, cậu là thánh mẫu bạch liên hoa: "A Dạ, A Dạ, A
Dạ..."
"Đừng gọi nữa." Thanh Trường Dạ ôm cổ cậu như vỗ về thú cưng: "Ngủ."
"Vậy lời tối nay anh nói còn tính không? Anh cũng thích em?"
"Tính."
Miller nghĩ thầm dễ dỗ thật: "Được! Ngủ ngon."
Thanh Trường Dạ cũng thấy bạch liên dễ dỗ thật: "Ngủ ngon."
Sau khi ngủ, Thanh Trường Dạ lại bắt đầu nằm mơ. Từ sau khi chủ đề mô phỏng quan hệ bắt đầu, Edwin thỉnh thoảng đến dạo Madeleine, tình cảnh của
Thanh Trường Dạ ở Madeleine càng ngày càng gian nan. Phần lớn học sinh
chỉ đối xử lạnh nhạt với hắn, bọn họ từ chối nói chuyện cùng hắn, con
nhà quý tộc sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như nhốt hắn trong nhà vệ sinh. Hắn đã độc lai độc vãng thành quen, không quá để ý các loại tẩy
chay, nhưng lượng thời gian trên người Edwin làm Thanh Trường Dạ cảm
thấy rất hứng thú. Hồi đó hắn cũng trộm thời gian, nhưng bình thường một lần chỉ trộm được hơn trăm năm, lần nhiều nhất hắn trộm được là 3000
năm từ một quý phụ xinh đẹp. A từ đó trở đi cảm thấy việc dưỡng lão có
hi vọng, liền chờ ngày nào đó Thanh Trường Dạ đắc đạo thành tiên, anh ta và Natasha cũng gà chó lên trời theo. Trên người Edwin có 500 triệu
năm, nếu không có gì bất trắc, người này có thể sống đến 500 triệu năm
sau, Thanh Trường Dạ nghĩ đến liền cảm thấy rất thú vị.
Thời điểm cuối hè sẽ có học sinh mới nhập học, những ngày này hàng năm, Madeleine đều tiến hành kiểm tra sức khoẻ phạm vi toàn trường. Hạng mục kiểm tra
sức khoẻ của Liên bang tuy nhiều, nhưng tốc độ rất nhanh, từng người lần lượt bước vào những chiếc máy như quả trứng khổng lồ thời tiền sử trong phòng y tế trường scan một lần là được. Thanh Trường Dạ vốn không để
tâm đến chuyện ngày, nhưng một ngày trước khi bọn họ kiểm tra, một nam
sinh lớp tốt nghiệp đã bị kiểm tra ra thể chất hổ huyết, cậu ta là con
lai nửa người nửa thú. Lúc này, Thanh Trường Dạ mới nhớ ra bản thân mình là mị cốt. A và Natasha đều dặn hắn cố hết sức tránh để người khác biết thể chất của hắn, nếu có thì phải thủ tiêu tên đó. Hắn không thể thủ
tiêu bác sĩ trường, Thanh Trường Dạ chỉ có thể nghĩ cách tránh kiểm tra
sức khoẻ. Dưới sự trợ giúp của A, hắn xoá sạch sẽ mã học sinh của mình
trong list kiểm tra, lúc này điểm tốt của việc khiến người ta không
thích liền lộ ra, các học sinh sẽ không nhớ hắn có kiểm tra hay không,
cho dù có trốn đi cũng không sao. Hắn nghĩ thì dễ, đến hôm kiểm tra,
Edwin lại xuất hiện ở phòng chờ khám bệnh, nghe nói vua vừa họp quốc hội xong liền từ đế đô chạy tới, chỉ để xem kết quả kiểm tra sức khoẻ của
hắn. Nghe thấy người đàn ông cười híp mắt nói với hắn "Giáo sư đương
nhiên phải lo cho sức khoẻ của em rồi, em chính là bạn trai của thầy
mà," Thanh Trường Dạ nén chịu ánh mắt như đâm gai sau lưng, hận tên này
không bị ám sát ở quốc hội.
Hắn tranh thủ nhắn tin cho A bảo A
khôi phục hồ sơ cho hắn, A làm việc rất đáng tin cậy, y tá trưởng không
hề để sót mã học sinh của Thanh Trường Dạ. Vì Edwin ở đây, Thanh Trường
Dạ không biết có phải hắn nghĩ quá nhiều hay không, mà hắn luôn thấy váy ngắn của các y tá đều ngắn hơi mấy tấc so với bình thường, cả phòng đều là đùi trắng như hoa. Mười khoang kiểm tra xếp thành một hàng, trước
khi đi vào, Thanh Trường Dạ liéc nhìn khoang kiểm tra bên cạnh hắn. Hắn
đã giở chút mánh khoé. Harry Potter fanfic
Mấy phút sau, ghi chép trong tay y tá rơi xuống đất, hắn ở trong khoang
kiểm tra nghe không rõ, loáng thoáng có thể nghe được hai chữ "mị cốt."
Lúc hắn đi ra, y tá trưởng lúc trước nháy mắt với Edwin đang nhẹ giọng
nói chuyện với tiểu thư quý tộc nằm bên cạnh hắn, trên mặt thiếu nữ cũng được sự mừng rỡ và kinh ngạc bao trùm. Trước khi hắn đi vào khoang đã
cố ý bảo A đổi một phần số liệu kiểm tra của mình với cô gái. Trong lịch sử, tất cả mị cốt đều là phụ nữ, không ai sẽ nghi ngờ một nam sinh và
nữ sinh đổi dữ liệu cho nhau. Nếu mị cốt xuất hiện trong nhà người
thường, thường sẽ đưa đến tai hoạ to lớn cho mị cốt và người nhà cô ta,
nhưng nếu sinh ra trong nhà quý tộc giàu sang, thể chất này không khác
nào lễ vật trời ban. Đàn ông theo đuổi cô ta sẽ san bằng ngưỡng cửa biệt phủ, tất cả ông chủ cậu chủ ở đế đô đều muốn lấy kiều thê như vậy về
nhà. Thanh Trường Dạ gần như ôm tâm trạng xem kịch vui ra khỏi phòng
kiểm tra sức khoẻ, đã có người báo chuyện kiểm tra ra mị cốt cho vua
Liên bang, cho dù là vua lấy cô gái quý tộc này làm hoàng hậu, hay là uỷ thác trọng trách hoà thân gả cho nước khác cũng đều là chuyện đương
nhiên, mị cốt là tài sản thuộc về quốc gia.
"Nếu giáo sư mở lời, cô ấy hẳn sẽ bằng lòng." Thanh Trường Dạ thản nhiên nói: "Vị tiểu thư kia nhìn thầy rất nhiều lần."
Từ lúc hắn đi ra khỏi cửa khoang, ánh mắt đưa tình của cô gái quý tộc vẫn
luôn theo sau, Thanh Trường Dạ biết không phải cô nhìn hắn, chỉ là vì
hắn đúng lúc đi về phía Edwin. Ánh mắt tất cả người xung quanh đều rơi
trên người bọn họ. Con riêng đúng là rất đẹp, thậm chí đẹp như một bức
hoạ. Nhưng dựa vào cái gì mà hắn phải được yêu chiều, người đẹp trên thế giới ngàn ngàn vạn vạn, cho dù hắn là hoàn mỹ nhất thì vẫn có người
không thích hắn. Không có quý tộc kiêu ngạo nào sẽ thích nam sinh như
vậy, huống chi vừa nãy đã kiểm tra một mị cốt, thể chất này sinh ra đã
có vốn liếng để làm hoàng hậu. Ngày tận thế của con riêng đến rồi, cho
dù là chủ đề mô phỏng, vua hẳn không vì một cái cây khá đẹp mà bỏ cả một khu rừng chứ.
"Cô ấy không phải bạn trai tôi." Edwin vẽ vẽ mặt Thanh Trường Dạ: "Tôi cũng nhìn em rất nhiều lần."
"..."
"Cô ấy không có sức hấp dẫn đối với tôi. Nhưng từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi đã cảm thấy," Edwin cười cười mập mờ: "Phải lăn vương toạ Liên bang cùng Tiểu Dạ. Lăn vương toạ, xịn không?"
"..." Đồ lưu manh.
"Lời của thầy đã đủ yêu thương chưa?"
Thanh Trường Dạ rũ mắt: "Đủ rồi."
"Nghe nói mấy đứa nhóc kia đang tẩy chay em," Vua Liên bang lại gần hắn, mắt
xanh lục sáng long lanh tiến thẳng vào đen như mực, thấy Thanh Trường Dạ không nói lời nào, Edwin đưa tay nâng mặt hắn lên: "Nào, để chúng ta
dùng hành động thực tế khinh thường lại."
"Cái --"
Môi
Edwin phủ lên môi hắn, Thanh Trường Dạ lại bị trình độ lẳng lơ của y làm kinh hãi một lần nữa. Y thế mà lại hôn hắn sau khi một thiếu nữ quý tộc vừa được kiểm tra ra thể chất đủ chuẩn hoàng hậu, hơn nữa còn đưa đầu
lưỡi vào liếm hàm răng hắn ngay trước mặt mọi người. Thanh Trường Dạ
theo bản năng muốn đá văng y, người nọ lại giữ chặt hai tay hắn giơ qua
đỉnh đầu, còn trơ tráo vỗ vỗ mông hắn tỏ vẻ cảnh cáo, hôn từ môi thẳng
xuống cổ, Edwin mút hầu kết hắn một cái, thấy vật nhỏ tinh xảo kia cuộn
một chút, vua im lặng cười. Y tiến lại thấp giọng nỉ non bên tai Thanh
Trường Dạ.
"Em hot hơn cô ấy nhiều, cưng à."
Tiếng gõ cửa
cắt đứt suy nghĩ của hắn, Thanh Trường Dạ mở mắt ra, hắn phát hiện mình
ngủ trên ghế sô pha rồi, lại là cảnh mơ về vua. Nghe thấy có người gõ
cửa, Alice mở cổng sân trước và cửa nhà rồi chạy về phòng khách, khi
Thanh Trường Dạ ngẩng đầu vừa hay thấy cậu bé đi vào. Trên lưng Miller
đeo một cái ván trượt, tay phải đang xoay quả bóng rổ bằng một ngón,
Alice chỉ mở cửa ra một khe nhỏ, chân dài của cậu bé gạt mở cửa phòng,
cậu tập trung tinh thần xoay bóng, thấy Thanh Trường Dạ đi tới, Miller
thuận miệng chào một tiếng.
"Em xoay được bao lâu?"
Hắn
cũng biết chơi bóng, nhưng trước mặt Miller chắc hoàn toàn chẳng đáng là gì. Thanh Trường Dạ biết xoay liên tục như vậy không chỉ thử thách khả
năng giữ thăng bằng và phối hợp, mà còn rất cần tập trung. Người bình
thường xoay hơn 10 phút đã rất ổn rồi, Miller cười cười: "Vĩnh viễn?"
Thấy hắn không tin, Miller bổ sung: "Nếu em xoay được 1 giờ, ăn xong lên mái nhà uống rượu cùng em nha?"
"Em không phải vị thành niên sao." Thanh Trường Dạ nhếch mày.
"Em đã hơn 150 tuổi rồi..." Giọng Miller rất nhẹ, rõ ràng là sợ Kate nghe
thấy, trong lòng Kate, con nuôi của mình chỉ là một học sinh cấp 3 mười
mấy tuổi bình thường. Thanh Trường Dạ giành lấy bóng rổ trong tay cậu,
giữa những lời than phiền của Miller, hắn quay đầu lại nói: "Ăn cơm
trước, ăn xong rồi lên mái nhà cùng em."
Bọn họ uống rất nhiều.
Mái nhà Kate cao hơn những nhà xung quanh, gần bên có một cây ăn quả
đang ra hoa, mùi thơm mát của cây trái quyện vào gió nam ấm áp đêm hè.
Miller kể cho hắn rất nhiều chuyện thú vị ở trường, Thanh Trường Dạ cũng chọn vài chuyện không quá quan trọng kể cho cậu. Có lẽ cồn có thể khiến hai người trở nên gần gũi thật, uống đến cuối cùng, ngắm đôi mắt màu
caramel của cậu bé, Thanh Trường Dạ ma xui quỷ khiến nói: "Nếu anh nói
cho em biết anh đang tìm vài thứ, vì anh muốn về nhà, tìm được chúng rồi anh sẽ phải rời khỏi em, em sẽ giúp anh chứ?"
Câu hỏi này có vẻ
quen thuộc, ánh sáng trong mắt Miller lập loè. Trong ký ức cậu đọc được, Thanh Trường Dạ cũng từng hỏi Edwin, vua Liên bang trả lời lại thế nào?
Một lúc lâu sau, Thanh Trường Dạ nghe thấy tiếng nói mềm mại của cậu bé: "Là một nơi rất xa?"
"Ừ."
"Vậy..." Miller ôm vai hắn, lon bia rỗng rơi rải rác dưới chân: "Chúng ta cùng đi."
Thanh Trường Dạ sững sờ.
Hắn từng hỏi người kia câu hỏi như vậy, đó là lúc vua có thể đi vào lòng
hắn nhất, nhưng câu trả lời của đối phương lại khiến hắn muốn trốn đi.
"Nếu em nói với anh là muốn về nhà, anh sẽ giúp em chứ?"
"Về nhà mẹ đẻ?" Edwin cười: "Được chứ. Mẹ vợ anh nhất định là một đại mỹ nhân."
"Sau khi về rồi em sẽ không quay lại nữa, em sẽ rời khỏi anh."
Người đàn ông cười.
"Đây là trò đùa gì à?"
"Không phải." Thanh Trường Dạ bình tĩnh nhìn y.
"Anh yêu em."
"Edwin," Thanh Trường Dạ đẩy y ra: "Câu trả lời?"
"Việc gì phải nói rõ ra?" Người đàn ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, tựa
như đang đánh bóng món đồ sứ tinh xảo vô cùng, lời nói mang đầy ham muốn chiếm hữu được y hời hợt nói ra: "Anh yêu em như thế này, một ngày
không thấy em sẽ chết mất, sao anh thả em đi được chứ..."