Ngón tay thanh niên hơi dừng lại, hắn không lựa
chọn thu tay về, mà tuỳ tiện sờ sờ nó, rồi lập tức cười với Nữ vu đứng ở sân trong.
"Anye."
Đối phương gần như là dịch chuyển đến
trước mặt hắn ở ngay giây tiếp theo, đôi mắt màu lam lướt qua vật hình
cầu chồng chất bụi bặm trên mặt đất, ma khí đập vào mặt nồng đặc đến mức sắp thành thực chất. Anye đương nhiên nhận ra đây là cái gì, cả Vatican là bóng ma thời niên thiếu không thể nào quên của y, cuối cùng lão Giáo hoàng dùng món công cụ ma thuật tinh lọc sức mạnh còn sót lại này để
làm tiêu tán oán hận và phẫn nộ của y. Đối với y lúc đó mà nói, căm hận
là cội nguồn sức mạnh duy nhất, ký ức của y phá thành từng mảnh ở sân
trong, bị ép để lại vô số mảnh vụn. Giờ đây món ma cụ này không khác gì
cục đá bỏ đi. Thanh niên dáng người ưu nhã cũng không nói lời nào, chỉ
yên lặng chờ y nhìn xong. Anye biết huyết vân khế sẽ sinh ra ảnh hưởng
đối với hai bên thi chú, nhưng Thanh Trường Dạ không có khả năng nhìn
thấy ký ức của hắn cho lắm, trừ khi độ phù hợp của bọn họ cực kỳ cực kỳ
cao, nhưng tình huống như vậy trong lịch sử cũng hết sức hiếm thấy.
"Vua Liên bang cũng ở Vatican, tôi dùng ít mánh bỏ hắn lại rồi, nhưng hắn sẽ nhanh chóng phản ứng lại kịp." Anye thu lại ánh mắt đặt trên ma cụ: "Sơ đâu?"
"Nữ tu là nguỵ trang của nhân ngư, tôi để nó lại ở hành
lang bên kia rồi. Nó nói Siren muốn gặp tôi. Anh đã tới rồi, vậy chúng
ta theo ý nó đi gặp Siren một lần?" Thanh Trường Dạ cười nói: "Nếu không cứ không rõ ràng như vậy, rất phiền phức."
Hắn vẫn chưa quên
cuộc đánh cược với Siren, nếu hắn có thể rời khỏi tinh hệ Nhân ngư,
Siren hoặc là đưa mắt cho hắn, hoặc là để hắn ở trên một lần. Mặc dù
không biết đối phương có tình nguyện thực hiện cam kết được hay không,
nhưng hai khả năng đều có sức dụ dỗ cực lớn đối với hắn. Hắn thấy giữa
lông mày Anye xẹt qua một chút không đồng ý, độ cong khoé môi Thanh
Trường Dạ càng sâu thêm. Thiếu niên diệt trời phá đất trong quả cầu thuỷ tinh không phải người băn khoăn lo lắng như vậy, Anye biết do dự vì
hắn. Tay Thanh Trường Dạ đặt trước ngực Anye, để bốn ngón tay lên vai y, đôi môi đầy đặn của thanh niên hơi cong lên, hắn tiến tới hôn một cái
lên khoé miệng Anye: "Đi thôi?"
"... Làm với chẳng nũng."
"Tôi thấy anh mới giống người làm nũng." Anye biến sắc, không đợi đối phương mở miệng, Thanh Trường Dạ ôm lấy vai y: "Chẳng sao cả đâu, tôi không
thích nó, nó đối với tôi chiếm hữu nhiều hơn là thích, chúng ta gặp mặt
sẽ không xảy ra chuyện gì hết."
Vẻ mặt thối hoắc của người trước
mặt rốt cuộc cũng tốt lên một chút, còn chưa cất bước, ánh mắt Anye lập
tức nghiêm lại rồi đẩy Thanh Trường Dạ ra, cánh tay y tuôn ra đầy máu,
chính xác mà nói, giống như da tay y trong nháy mắt phân thành vô số hạt nhỏ, huyết dịch vì không có da thịt ngăn cản nên vọt ra. Dị năng phân
giải vạn vật này quá quen thuộc với Thanh Trường Dạ, hắn ngước mắt, quả
nhiên ở bên kia sân trong nhìn thấy người đàn ông có mái tóc ngắn màu
vàng. Không ngờ thị nữ như cây ngọc lan kia vẫn đứng bên cạnh Edwin,
Thanh Trường Dạ nhíu mày: "Anh không giết cô ta?"
"Giết cái gì mà giết," Anye chậc một tiếng: "Cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết."
Thực ra hắn không có ý đó, A không cho phép bọn họ giết người, Thanh Trường
Dạ bình thường cũng không có suy nghĩ giết người, chỉ là hắn không ngờ
Anye sẽ nương tay. Hắn lười giải thích, thẳng thắn cười cười với Edwin:
"Có thể để tôi gặp nhân ngư trước được không, có chuyện gì thì gặp xong
rồi hẵng nói tiếp?"
Ánh mắt thanh niên như sơn mài, cách sân
trong cổ kính của Vatican nhìn y, hắn rõ ràng được coi như là tội phạm
trốn trại, mà lại dám bàn điều kiện cùng y, nhưng chính bộ dáng nhàn nhã thế này có sự quyến rũ không nói nên lời. Khiến người ta không nhịn
được muốn ép hắn khóc lên, làm hắn hỏng bét từ đầu đến chân. Edwin không đếm nổi số lần y bị hấp dẫn bởi dáng vẻ lúc này của Thanh Trường Dạ, y
khát khao được tự tay lột ra lớp nguỵ trang nhã nhặn của đối phương,
từng tầng từng tầng, thẳng cho đến khi người này chỉ dám run lẩy bẩy mà
lộ ra bên trong mềm mại. Vua khẽ cười một tiếng: "Nhưng giờ anh chỉ muốn ôm em thôi."
Thanh Trường Dạ và Anye là trà trộn vào Vatican,
nhưng vua Liên bang thì lại có thể quang minh chính đại dẫn người vào,
đi theo sau lưng Edwin không chỉ có thị nữ, mà còn có một đội kỵ sĩ Liên bang, những vị tướng sĩ này đều là cận vệ của vua, là những tinh anh
từng liếm máu trên chiến trường thực sự, ngoại trừ Edwin, tất cả mọi
người đều chọn bao vây Anye. Đôi môi mỏng của Nữ vu nâng lên một độ cong trào phúng, khuôn mặt hắn chói mắt đến nỗi khiến người mất hồn, nhưng
sương mù đen trong tay thả ra lại ăn mòn trái tim người ở gần nhất.
Người chết đầu tiên ngã xuống đất, như thể người vừa cự tuyệt việc đánh
đánh giết giết không phải Anye, biết hắn chỉ khá nương tay với phụ nữ,
Thanh Trường Dạ lùi lại đằng sau một bước, ngay lúc này, có ai lại gần
hắn từ đằng sau, dao găm trong tay Thanh Trường Dạ cắt vào không khí.
Hắn giấu rất kín, nếu không phải Edwin để ý thấy ngón tay hắn trong phút chốc loé lên tia sáng, thì ngay cả y cũng có thể sẽ bị dao găm đâm
trúng.
Thanh Trường Dạ cắt đứt một góc áo sơ mi của đối phương,
Edwin thấy nơi lưỡi dao đi qua biến thành màu đậm, mắt xanh lục cũng trở nên thâm trầm, trên mặt y ít đi vài phần chơi đùa: "Em biết cắn người,
báo nhỏ."
"Vẫn luôn biết."
"Anh nhìn lầm vương phi của anh rồi à?" Edwin cười nói: "Anh cứ tưởng là em rất ngoan, thỉnh thoảng
nhịn không được mà vươn móng vuốt cào người qua đường một phát, rời khỏi đồng bạn của em rồi thì một thân một mình sẽ không cách nào phát huy,
không ngờ em không hề hợp khoá trong hoàng cung nuông chiều từ bé chút
nào."
"Nếu vậy thì chúng ta buông tha lẫn nhau đi?"
"Được," Edwin đồng ý một cách thoải mái: "Trả lại thời gian cho anh."
"..."
Thanh Trường Dạ im lặng, Edwin giống như rốt cuộc không muốn chơi trò chơi
cùng hắn tiếp nữa, thân ảnh y như dần tiêu tán hoà vào trong gió. Thanh
Trường Dạ biết đây là vì dị năng của Edwin, y không chỉ có thể phân giải người khác, mà còn có thể phân giải chính mình thành vô số hạt rồi định hình lại. Cổ tay Thanh Trường Dạ bị người như có như không đụng vào,
hắn theo bản năng đâm về bên hông một cái, người nọ lại tiêu tán thành
vô số tế bào không thể nhìn thấy, nháy mắt tiếp theo, áp lực chợt truyền tới đè Thanh Trường Dạ lên bức tượng thánh tử bị hư hại, cổ tay hắn vì
chống cự lại mà cọ sát ra máu, người đàn ông đằng sau cười khẩy bên tai
hắn, giọng nói du dương dễ nghe hết sức mê người.
"Em chảy máu rồi."
Thanh Trường Dạ nghĩ thầm còn chẳng phải là do anh gây ra, giọng điệu thương
tiếc muốn chết kiểu này khiến anh còn biến thái hơn. Đối phương như thể
biết suy nghĩ của hắn, vươn tay đánh một cái không nặng không nhẹ lên
gáy hắn.
"Nói đi Tiểu Dạ," Edwin nắm lấy tóc hắn, ghé bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non: "Nói trước mặt Anye, em thích ai nhất?"
Một tiếng vỗ vang dội vang lên trong phòng, thị nữ trưởng vừa liếc mắt qua, bị khung cảnh bên kia khiến cho dở khóc dở cười. Thanh Trường Dạ eo
nhỏ, nhưng hai mông lại đẫy đà, trên hông đường nét hẹp gầy như vậy sinh ra hai cánh tuyết sắc, vừa vểnh vừa đầy đặn. Bên này chiến đấu đang
hừng hực, hắn thì bị Edwin đè dưới pho tượng thánh tử đánh đòn, giống
như phạt trẻ con, hơn nữa vua không hạ thủ lưu tình chút nào, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng. Anye cũng sắp tức điên rồi, thị nữ
lúc trước y tưởng là không có sức uy hiếp nhất lại có thể phá vỡ sương
mù của y, dao gió không là gì đối với y, thị nữ thay vào đó chọn tạo ra
một luồng không khí. Nhưng đánh cận chiến và ma thuật của y đều không
tồi, giải quyết những người này chỉ là vấn đề thời gian. Ngón tay Edwin
không nghiêng không lệch bóp một cái lên gáy Thanh Trường Dạ, vừa hay
bóp trúng khoá tâm, nhìn thấy thanh niên dựa vào tượng điêu khắc run rẩy không ngừng, Edwin nhẹ nhàng xoa mảng da thịt yếu ớt nơi cổ, tựa như
bắt được một con thiên nga đen sắp chết: "Anh mới biết được chuyện khoá
tâm, Anye cởi ra cho em rồi à?"
Thanh Trường Dạ không lên tiếng,
không thể không nói, mỹ nhân cho dù chịu đòn thì vẫn là mỹ nhân, thảm
hại cũng đẹp như vậy, thậm chí đẹp đến mức hơi thái quá. Mồ hôi lạnh
trượt xuống từ trên trán hắn, đôi môi đỏ bừng bị chủ nhân cắn vì đau
đớn, mơ hồ có thể trông thấy hàm răng trắng. Edwin tán thưởng mà nhìn
khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, trên người người này như thể chỉ
có hai màu trắng đen, duy chỉ có môi, đỏ đến mức như là tụ hội tất cả
màu sắc trên dưới toàn thân hắn. Thanh Trường Dạ đau đến co rúm người.
"Đ*t mẹ...! Đừng đánh nữa!"
Hắn rốt cuộc không nhịn được rít lên. Hắn biết vua đặc biệt thích nhìn bộ
dạng hắn bị ép vào đường cùng, đối phương hưởng thụ niềm vui sướng đè
hắn dưới móng vuốt tuỳ ý trêu đùa, ham muốn khống chế bệnh hoạn mười
phân vẹn mười. Phía trên sân trong Vatican, ánh mặt trời chiếu xuống,
mái vòm Baroque đẹp đẽ vô cùng, tiếng ca đột nhiên cất lên cắt đứt tất
cả tâm tư của mọi người. Âm thanh kia tinh khiết như chỉ dẫn của thiên
sứ, trong suốt không tì vết, giống như Phúc Âm cao thượng, nhưng thiên
sứ không biết hát bài ca thế này. Trong giọng hát của người ca ẩn chứa
sức dụ dỗ khó có thể diễn tả bằng lời, tựa như biển sâu giống hoa yêu nữ gảy cầm huyền. Không ai là không bị tiếng ca của nhân ngư ảnh hưởng,
huống hồ âm lượng thế này hiển nhiên không chỉ một nhân ngư đang hát.
Ánh mắt Thanh Trường Dạ bắt đầu ngẩn ngơ, hắn có thể cảm thấy Edwin đã
rời khỏi mình, tất cả mọi người đi theo hướng nhân ngư đang hát. Chỉ có
Thanh Trường Dạ ở lại chỗ cũ, trước mắt hắn xuất hiện nhân ngư lúc trước nguỵ trang thành nữ tu, đuôi vàng, tóc như tơ lụa, cặp mắt đỏ tươi kia
nhìn thẳng về phía hắn, giống như đang nhìn cả thế giới của mình.
【Siren muốn gặp mẹ.】
Nó cố chấp lặp lại câu nói kia.
"... Được."
Thanh Trường Dạ đứng, hắn đi tới bên cạnh nhân ngư, sau khi do dự một chút,
hắn nửa quỳ xuống ôm ngang nó lên, nhân ngư nhỏ chưa thành niên cũng
không nặng, hình như kết cấu khung xương như vậy có lợi với trò chơi
sinh tồn dưới biển sâu của chúng nó hơn. Con ngươi đỏ tươi của nhân ngư
chớp chớp, đáy mắt bùng lên kinh ngạc vui mừng gần như bao trùm Thanh
Trường Dạ.
【Mẹ! Mẹ! Mẹ mẹ mẹ --】
"Ừm," Thanh Trường Dạ cúi đầu, độ cong đuôi mắt hết sức đẹp: "Siren ở đâu?"
【Ở ngay phía trước,】Nhân ngư nhỏ khoác cánh tay lên bả vai hắn:【Đi thẳng về phía trước! Siren đã đợi mẹ lâu lắm rồi.】
Tư thế của nhân ngư và hắn càng ngày càng thân mật, nó có lẽ còn không
hiểu những động tác này đại diện cho điều gì, chỉ là theo bản năng muốn
gần gũi. Sinh vật biển lạnh như băng quả thực nhớ nhung nhiệt độ cơ thể
loài người. Thanh Trường Dạ cảm giác như một một gốc rong biển đã quấn
lấy mình, hắn quay đầu nhìn một cái, chẳng biết từ lúc nào, dưới sân
trong ngập tràn ánh nắng nhất của Vatican xuất hiện vô số nhân ngư.
Chúng nó ra sức ca xướng, một khi Nữ vu hoặc vua tỉnh táo lại trong giây lát, thì tấm lưới đan từ tiếng ca này sẽ lần lượt nứt ra. Đó thực sự là hình ảnh đẹp như mơ, có sinh linh tuyệt sắc như vậy, sân trong trống
trải cũ nát như mây tía đua nở. Tiếng ca của nhân ngư cũng là một loại
dị năng, thiên về hệ tinh thần. Thanh Trường Dạ thấy nhiều nhân ngư nhỏ
tuổi hơn ho ra máu, nhưng chúng nó không hề có ý dừng lại. Rõ ràng,
Siren để hậu đại của mình dùng phương thức tự huỷ diệt như vậy để kéo
dài thời gian, điều này đối với chủng tộc Nhân ngư coi trọng việc sinh
sôi nảy nở là đi ngược lại lẽ thường, có lẽ tình huống không giống với
suy nghĩ ban đầu của hắn lắm.
Hắn nghe theo chỉ dẫn của nhân ngư
nhỏ đi thẳng về phía trước, sau khi đi qua con đường cuối cùng, cuối
cùng cũng gặp được vị Giáo hoàng mặc thần bào trên thân, con rối đôi mắt trống rỗng kia đứng dưới thập tự giá tượng trưng cho thần quyền, nhưng
ngay giây phút nhìn thấy hắn như là sống lại, trong đôi mắt nâu bình
thường vô vị dạt dào xuân ý. Ngăn cách bọn họ là sảnh sám hối lớn nhất
của Vatican, hồng y đang cầu nguyện cho tín đồ. Đó hẳn là một tín đồ có
thân phận cao quý, Giáo hoàng cũng đích thân tham dự lễ cầu nguyện của
hắn.
"Johnny Prince, anh có từ bỏ Satan không?"
"Tôi từ bỏ."
"Bao gồm tất cả những hành động thuộc về hắn?"
"Tôi từ bỏ."
"Bao gồm tất cả những dối trá thuộc về hắn?"
Hình ảnh trước mắt khiến Thanh Trường Dạ hơi sửng sốt, tựa như trước đây hắn đã từng thấy cảnh tượng như vậy, cũng là dưới đại thánh đường phong
cách Baroque, tường vàng son lộng lẫy, cha xứ, cầu nguyện và thề ước,
nhưng người thề trong trí nhớ rõ ràng không phải doanh nhân trung niên
như ngài Johnny, mà đó là một người thanh niên đồ đen toàn thân, cao cao gầy gầy.
【Tiên sinh, anh đẹp thật, anh là mắt đen thuần, là đôi
mắt theo lý thuyết chỉ ma quỷ mới có. Ngay cả trong người phương Đông
cũng rất hiếm thấy.】
Chân mày Thanh Trường Dạ hơi nhíu lại. Là ai đang nói chuyện? Đây là ký ức hắn đánh mất?
Lễ cầu nguyện kết thúc vào lúc này, nhân ngư nhỏ trong ngực Thanh Trường
Dạ kéo kéo vạt áo hắn, tỏ ý bảo hắn đuổi theo Giáo hoàng đang rời đi.
Hắn khéo léo vòng qua hồng y và nữ tu, rất may, Giáo hoàng cũng là một
thân một mình đi về phía trước. Người đàn ông đại diện cho thần linh này bước đi thong dong điềm tĩnh, bản thân y tựa như một toà giáo đình
trang nghiêm. Ánh mặt trời tràn vào từ bên ngoài cửa sổ kính màu ghép,
trong phòng trở nên rực rỡ sắc màu, xung quanh chỉ còn lại bọn họ, nhân
ngư nhỏ chủ động nhảy xuống từ trong lòng Thanh Trường Dạ.
【A Dạ.】
Ngón tay nhỏ dài tái nhợt xé túi da con người từ bên trong, từng lớp trường
bào của Giáo hoàng đổ xuống, thân thể của y cũng như trường bào bị nhân
ngư náu trong đó cởi ra từng cái, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Siren
như hoa sen đỏ. Thanh Trường Dạ thấy nhân ngư nhỏ một lần nữa mặc lên da thịt và phục sức của Giáo hoàng, nó dùng thuật triệu hoán gọi nước đến
dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên người, Thanh Trường Dạ ngồi xổm xuống, cùng sinh linh tóc bạc nhìn nhau.
"Muốn tôi dẫn em tới nơi có nước không?"
【Không cần.】Siren bắt được tay hắn:【Em có thể... hôn ta không?】
"Cái này không giống với điều đã thoả thuận lắm." Thanh Trường Dạ cười nâng
hàm dưới sắc nét của nó lên, Siren cũng cười:【Chỉ có thể huỷ bỏ thôi, ta không có thời gian nữa.】
Thanh Trường Dạ phát động dị năng, thời gian trên người nhân ngư từng nhiều đến kinh người, nhưng giờ chỉ còn
lại vẻn vẹn 4 phút. Hắn thử chuyển thời gian của chính mình sang cho nó, nhưng lại phát hiện cho dù chuyển thế nào, thì cũng chỉ có thể giữ ở 4
phút, đồng thời thời gian nhân ngư có thể chứa vẫn đang không ngừng giảm đi.
【Vô dụng thôi, A Dạ. Chúng ta đều biết thân thể là vật chứa, mỗi sinh vật có khả năng dung nạp thời gian khác nhau, sau khi nhân ngư rời xa bạn đời thì thời gian dung nạp được sẽ dần dần giảm đi, khi ta
rời khỏi tinh hệ Nhân ngư, đã chỉ còn có thể dung nạp được 100 năm
rồi.】Siren lắc đầu, rồi lại như nhớ ra cái gì đó, hai gò má trắng nhợt
đỏ ửng lên:【Có điều... không ngờ cũng có một ngày em sẽ cho ta thời
gian. Ta rất vui.】
Giờ hắn mới biết vì sao lúc nhân ngư đuôi vàng kia nói Siren muốn gặp hắn, trong âm thanh lại mang bi thương, vì sao
nhóm nhân ngư nhỏ cho dù hi sinh tính mạng cũng muốn dẫn hắn đi gặp nó,
vì Siren sắp chết rồi. Lần đầu tiên hắn nghe nói nhân ngư rời xa bạn đời sẽ phải chết, Thanh Trường Dạ dịu dàng nói: "Vì sao khi đó em không nói cho tôi?"
【Quên mất.】
Đối diện ánh mắt không tỏ rõ ý kiến của thanh niên, Siren không nói tiếp nữa. Nó nghĩ rất đơn giản, đằng
nào khi đó trông Thanh Trường Dạ cũng chẳng đi đâu được, cho dù không
nói cho hắn cũng có chuyện gì chứ? Cho dù không nói... Hắn cũng đâu rời
khỏi nó? Với lại lý lẽ yếu đuối mỏng manh như vậy, nó không muốn nói.
Thanh Trường Dạ không hỏi lại, hắn biết tên trước mặt đang nghĩ gì, bọn
họ là một dạng, không muốn bại lộ nhược điểm với đối phương lúc này. Cho dù Siren có nói, hắn cũng tuyệt đối không thể ở lại vì nó.
【Ta yêu em.】
Thân thể nhân ngư dần dần héo rũ, giống như trong nháy mắt nó bị rút khô tất cả nước trong cơ thể. Có người nói hơn 70% cơ thể của hầu hết sinh vật
biển là nước. Nhân ngư rời khỏi nước, đương nhiên chỉ có thể chết. Làn
da vốn nhẵn bóng dần trở nên khô khốc, như cây cối chết héo, Thanh
Trường Dạ mấp máy môi, hắn muốn nói em không yêu tôi, em chỉ muốn giữ
lấy tôi. Em đâu phải người, em làm sao biết được tình cảm của con người
chứ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Siren, hắn lại không thể
nào nói lời tàn nhẫn như vậy ra khỏi miệng. Tựa hồ đã biết hắn đang nghĩ gì, Siren dùng hết phần hơi sức cuối cùng để với lấy đuôi mình, vảy cá
vốn có màu trắng xanh đan xen cùng đỏ tươi đã biến thành màu đen như
cháy trụi, chỉ có một mảnh vây đỏ nhỏ vẫn toả ra ánh sáng lung linh như
cũ. Hắn từng nghe A nói, toàn thân nhân ngư trên dưới chỉ có một mảnh
vây nối liền với mạng của chúng nó, trên đó ẩn chứa tất cả dị năng và
sinh mệnh của chúng, một khi nhổ xuống mảnh vây này, nhân ngư chắc chắn
phải chết.
【Trên người em có lời nguyền, nó có thể xua tan tất cả phản ứng tiêu cực, chỉ cần giữ nó, em sẽ không chịu ảnh hưởng của lời
nguyền. Những người muốn giữ em lại vẫn bị nhốt ở sân trong, chỉ cần rời khỏi Vatican trước khi mặt trời lặn, em sẽ tự do.】
【Ta thích em, ta yêu em, A Dạ, tuy ta đã lừa em, nhưng hãy tin ta một lần đi.】
Nó kéo xuống mảnh vây cá có màu sắc cuối cùng của mình. Rực rỡ như lửa cháy.
【Cho em.】
Ngay khoảnh khắc vảy cá bị kéo xuống, tay chân còn sót lại của Siren mau
chóng chết héo, thân thể nhân ngư trực tiếp biến thành một đống xương
trắng. Thanh Trường Dạ lấy mảnh vây cá đỏ tươi kia từ giữa xương trắng,
lúc vây cá rời khỏi xương khô, xương cốt lập tức tiêu biến thành cát
bụi.
【Tài khoản trên mạng xã hội của cậu ta là Siren, chỉ có một
bài hát, nhưng đã xếp hạng 2 trên bảng xếp hạng single của Billboard,
xếp top 10 bảng xếp hạng phổ biến của iTunes [1], lập kỉ lục mới
trên các chương trình radio, trong nước còn đặc biệt tạo nên giải thưởng dành cho ca sĩ không có thông tin thật cho hắn. Nghe nói là người Trung Quốc, có điều hình như là con lai. Gặp rồi sẽ biết.】
[1]: Bản gốc là 红绿热度, chính là bảng xếp hạng độ phổ biến của iTunes, có mấy màu xanh xanh đỏ đỏ thế này.
Người nọ ở trong xe kéo ra một tờ báo, mặt trên dùng tiếng Trung viết tiêu đề bằng font cỡ lớn.
Bùng nổ số liệu: Thần thoại lưu lượng tạo ra bằng mạng xã hội.
Gây sốc! Người trong cuộc tuyên bố thân phận thực sự của Siren là học sinh cấp 3!
Ảnh chụp thật bị rò rỉ, giá trị nhan sắc nghịch thiên có thể so với thiên vương?!
Gì đây?
Ánh mắt Thanh Trường Dạ trở nên ngẩn ngơ, hình ảnh trong đầu ùn ùn kéo đến
liên tục không dứt. Ký ức chưa từng có này giao thoa cùng ký ức thực sự: Phía dưới tinh hạm của nhóm thợ săn tiền thưởng là hải yêu mỹ lệ yếu
đuối, mà bọn họ lại không hề biết gì về sự nguy hiểm của nó, hắn dùng hư tình giả ý và đôi lúc chân thành để thuần phục nó, vẻ mặt ngạo mạn của
nhân ngư cuối cùng biến thành sự quyến luyến sâu nặng, phần xương sống
gồ lên trên lưng nó như hoa trắng, nước biển lăn xuống theo làn da trơn
láng mỏng manh. Thanh Trường Dạ không chỉ một lần nhìn thấy nó thả mình
trôi theo sóng biển, Siren thực sự rất thích biển cả, nhưng trước khi
chết lại đánh liều tất cả để gặp hắn. Vảy đỏ trong tay Thanh Trường Dạ
toả ra ánh sáng lung linh, giống như nhân ngư đã gắng gượng móc tim ra
đưa hắn.
【Tôi không ngờ người như thế cần tôi xem bệnh cho cậu
ta.】Âm thanh kia không thể quen thuộc với Thanh Trường Dạ hơn được nữa,
đó là chính hắn:【Cậu ta thoải mái tự do hơn đại đa số người trên thế
giới đấy. Bệnh trẻ trâu à.】
【Haiz, người ta chỉ mặt gọi tên muốn
mời đấy, dù sao cậu cũng là một trong những chuyên viên lập hồ sơ tội
phạm đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, mặc dù hơi kém hơn tôi một
chút.】Người nọ hình như là đồng nghiệp của hắn, trong tiếng nói chuyện
tràn ngập sự trêu đùa tự nhiên:【Đúng rồi, cậu ta mời cậu đi xem phim,
chiếu lần đầu ở Bắc Mỹ, hình như tên là... In Time? Diễn viên chính cũng là một ngôi sao ca nhạc lớn.】
Thanh Trường Dạ thấy bản thân chỉ vào giá trị nhan sắc nghịch thiên trên báo:【Cậu ta đẹp trai lắm à?】
【Không biết. Cũng có thể rất xấu?】
【Sao cậu ta không hát nữa?】
【Cậu ấm nhà có tiền chơi đùa thôi.】Đồng nghiệp nhún vai:【Tôi cũng là lần đầu tiên thấy người có thân phận như vậy, ai biết bọn họ thích chơi cái
gì?】
Thanh Trường Dạ vừa chạy vừa bật máy liên lạc: "Natasha có đó không?"
"Hi hi Tiểu Dạ, tuần trăng mật của anh với nam thần thế nào rồi?
"Tới bên ngoài thành phố Vatican, nhanh chút, tôi thoát khỏi Anye rồi."
"... Cái -- Được được được ngay đây ngay đây! Chính anh cẩn thận chút!"
Hắn biết Natasha nhất định sẽ ở một nơi nào đó trên sao Vatican, mấy ngày
nay A vẫn luôn quan sát cặn kẽ động tĩnh của hắn, một khi có cơ hội bọn
họ sẽ dẫn hắn đi. Thanh Trường Dạ đẩy nhanh tốc độ, bên trong thành phố
Vatican không cho phép lái phi hành khí, lúc này không có xe, hắn chỉ có thể chạy. Ký ức kỳ quái kia cứ tụ rồi lại tan ở trong đầu hắn, trước
sau xoay quanh cái tên Siren này.
"Tiểu Dạ!"
Natasha và
hắn từ xa nhìn nhau, cổng thành cao ngất vẫn không có xu hướng hạ xuống, ánh mặt trời vẫn chói sáng như cũ, Thanh Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm,
hắn tiếp tục chạy, cánh cổng kia cách bọn họ càng lúc càng gần. Ngay lúc Thanh Trường Dạ và Natasha đều cho rằng sẽ không xảy ra bất trắc, cổng
thành lại đột nhiên hạ xuống với tốc độ khó mà tin nổi. Natasha chỉ kịp
thấy đôi mắt như gỗ mun kia loé lên vẻ bất ngờ.
"Chết rồi! Tiểu Dạ!"
Cô theo bản năng đập vào cổng thành, tường đồng đúc từ hợp kim chạm khắc
cây hợp hoan đường nét phục cổ, dáng vẻ bền chắc không thể phá huỷ như
thể các vị thần cổ đại đã ngăn cách cô và Thanh Trường Dạ.
"Ưm!!"
Từ trong cửa truyền đến tiếng kêu của Thanh Trường Dạ, âm thanh kia im
bặt, giống như bị người bên trong nhét đồ vào miệng, bất chấp việc gây
nên rối loạn, Natasha gần như điên cuồng mà đập cổng thành, nhưng bên
kia không còn âm thanh nào nữa.
__________
Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết ư ư ư (ToT)/~~~