Đó là một nụ hôn mềm mại như lông vũ, gần như
không mang bất cứ dục niệm nào, lúc tách nhau, trong tròng mắt màu xanh
thẳm của Anye in lên cái bóng của Thanh Trường Dạ. Người trước há há
miệng, Thanh Trường Dạ kiên nhẫn chờ y nói, nhưng không ngờ vách đá trên đỉnh đầu bọn họ bị trực tiếp đập ra, cô gái từ phía trên nhảy xuống lại còn vẫn đang đi giày cao gót. Tóc vàng của Natasha xoã xuống lưng, cô
vội vội vàng vàng chạy đến bên Thanh Trường Dạ: "Anh không sao chứ?"
Thanh Trường Dạ: "..."
Hắn nhạt nhẽo ừ một tiếng, sau khi bầu không khí bị phá hỏng, Anye lại khôi phục về vẻ mặt lúc trước. Natasha hình như cũng nhận ra mình quấy rầy
cái gì, cô có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Ấy, A nói Liên bang bên kia đã nhận ra tình hình dị thường rồi, người tham gia dạ tiệc mặc dù là nhân
ngư giả trang, nhưng đều là quan chức Liên bang quan trọng thực sự tồn
tại. Một vị phu nhân không gọi điện được cho chồng nên đã liên lạc với
sở cảnh sát Liên bang, bộ phận tra xét phát hiện ra toàn bộ những người
này hôn mê ở trong rừng rậm cách nhà Thrace không xa, hiện tại đang chạy tới biệt thự này rồi. Chúng ta phải đi nhanh lên."
"Chỉ là sở cảnh sát?"
"Ừ," Hiểu ý hắn, Natasha nói: "Vua không biết chuyện."
"Cậu rất sợ hắn?" Anye bỗng chen vào nói.
"Khụ..."
"Vì hắn sẽ treo cậu lên?" Lần trước lúc Anye cứu hắn quả thực đã thấy cảnh
Edwin treo hắn lên trong tinh hạm, để dời đi lực chú ý của Anye, Thanh
Trường Dạ chủ động vươn tay móc lấy tay y: "Giờ không sợ."
Anye
có chút xoắn xuýt nhìn hai tay giao nhau của bọn họ, cuối cùng không nói gì. Natasha bĩu môi, cô nhìn thấy rõ rành rành sự thay đổi trong cách
hai người kia ở cùng nhau, nam thần đã không còn là nam thần của cô nữa
rồi. A ở đầu bên kia máy liên lạc chỉ huy bọn họ rời khỏi hồ nước, có
Natasha và Anye ở đây, hàng trăm hàng ngàn nhân ngư nhỏ gần như không
thể sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì. Một đôi tay tái nhợt vươn ra từ trong
nước muốn bắt hắn lại, nhóm nhân ngư gần như chen hết lên bên bờ hồ.
Loại sinh linh này bên ngoài nhìn trông yếu đuối cực kỳ, tựa như một bó
hoa sen nở trong nước, thực ra lại lạnh lùng đến tận xương tuỷ, từ đầu
đến cuối chúng nó chưa từng tỏ ra vẻ thương xót gì đối với đồng bạn đã
chết, chỉ nghĩ đến việc phải bắt được Thanh Trường Dạ.
【Mẹ.】
【Mẹ!】
Thấy đầu ngón tay Anye ngưng tụ lại sương mù có tính ăn mòn cực mạnh lúc trước kia, Thanh Trường Dạ ngăn y lại.
"Cậu mềm lòng à?" Bờ môi bằng phẳng của Anye có chút giễu cợt mà cong lên: "Dù sao cũng đều là con trai cậu."
Lúc y nói chuyện, tâm tình không dao động, nhưng tiếng nói vừa dứt, sương
mù đen lại trực tiếp bao quanh nhân ngư cách bọn họ gần nhất, khuôn mặt
tuyệt đẹp của nhân ngư tan rã bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được,
nhanh chóng chỏ còn thừa lại khung xương trắng bệch. Đáng sợ hơn, nhân
ngư xương trắng kia bắt đầu tấn công đồng loại, nhân ngư bị nó chạm phải như bị lây nhiễm mà lần lượt biến thành xương cốt, rồi lại đi nhiễm cho nhân ngư khác, không đến mấy phút, trong hồ nhiều thêm hơn trăm bộ hài
cốt. Thấy dáng vẻ tràn đầy thích thú của Anye, Thanh Trường Dạ bất đắc
dĩ thu tay về: "Tuỳ anh vậy, cũng không sao."
Anye lại dùng sức siết chặt tay hắn: "Cậu thu cái gì?"
"..."
Bên ngoài lâu đài chính của gia tộc Thrace là một đồng cỏ xanh mượt, nước
suối trong vắt chảy ra từ giữa đài phun nước chạm đá, cây nguyệt quế màu bạc nở hoa trĩu nặng đầu cành. Đi xuống bậc thang cẩm thạch, trên tinh
hạm khắc biểu tượng hoa cơm cháy và chim bay đang chờ, Aurora ló ra từ
bên trong, cô vẫy vẫy tay với bọn họ. Người cầm lái hàng trước thấy Anye đi lên, cúi đầu rũ mi chào hỏi y, người sau không mặn không nhạt đáp
một tiếng. Sở cảnh sát Liên bang thường sẽ không truy hỏi phí hành khí
của đại gia tộc, lên phi hành khí nhà Seydoux có ý nghĩa an toàn rất
lớn. Thanh Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc hắn khom lưng bước trên cầu thang, tiếng cảnh cáo đằng sau làm hắn dừng động tác lại.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên! Đi xuống phi hành khí!"
Đó là một cảnh sát Liên bang trẻ tuổi, thấy đối phương một thân một mình,
ánh mắt Anye tối sầm lại, Thanh Trường Dạ lắc lắc đầu. Hắn làm theo lời
người thanh niên nói, đi xuống phi hành khí: "Anh là ai? Vì sao xuất
hiện ở đây?"
"Tôi tên Johan, thưa ngài." Thanh Trường Dạ quay đầu nhìn gã: "Là một quản gia của nhà Seydoux, đi cùng chủ nhân tới tham
gia yến hội." Aurora bên trong sau khi bị Anye nhìn một cái liền nhanh
tay kéo cửa sổ phi hành khí ra, không có người trẻ tuổi nào của Liên
bang là chưa từng thấy đại tiểu thư gia tộc Seydoux trên tạp chí và biển quảng cáo, cô vội vội vàng vàng nói: "Đúng là như vậy."
Cảnh sát Liên bang có chút do dự thu súng về, tiếng động cơ đột ngột xuất hiện
khiến gã dùng khoé mắt liếc qua đằng sau. Sau khi thấy rõ tinh hạm ký
hiệu Liên bang, Anye một phát lôi Thanh Trường Dạ lên phi hành khí, y
đạp chỗ điều khiển một đạp: "Nhanh lên!"
Người cầm lái nghe vậy
lập tức khởi động phi hành khí, tính năng ưu việt khiến chiếc phi cơ này đạt đến tốc độ cực cao trong vòng 10 giây, vậy mà tinh hạm Liên bang
phía sau vẫn ép sát vô cùng, nghe Anye thúc giục, người cầm lái hết sức
bất đắc dĩ: "Nhanh hơn nữa là quá tốc độ rồi, đại thiếu gia."
Anye cầm súng đồng từ trong tay Natasha, món công cụ chiến đấu cổ xưa này là do bọn họ lấy ra từ quầy trưng bày lúc bị bao vây trong phòng khách, y
nhắm nòng súng đồng lên huyệt thái dương người điều khiển: "Lái nhanh
lên chút, hửm?"
Người cầm lái sợ đến đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, phần lớn người làm không biết gia tộc Seydoux còn có một người con đầu,
nhưng người cầm lái quanh năm đi theo Aurora lại biết được thân phận
thực sự của người trước mặt này. Gã đạp ga đẩy tốc độ phi hành khí lên
cao nhất, thực sự khiến cho phi hành khí gia đình có hiệu quả của một
phi hành khí quân sự. Ở cuối cánh rừng đậu một tinh hạm phụ trách chi
viện, Anye ra hiệu người cầm lái dừng lại: "Ở đây đợi cảnh sát Liên bang đuổi tới, tuỳ tiện nói cái gì đó với bọn họ kéo dài thời gian. À đúng,
tôi vừa lúc thiếu một người cầm lái, anh cũng không tệ đâu, cùng nhau
làm giàu?"
"Không không không, không cần, cảm ơn thiếu gia."
"Vậy thôi."
Anye nhún vai, thấy bọn họ muốn đi, Aurora từ đầu đến cuối im lặng không nói bỗng kéo lại thanh niên tóc đen mắt đen bên cạnh mình: "Anh..."
"Bỏ tay ra."
"Anh!" Aurora nhịn không được cất cao giọng, lập tức lại vì sợ hãi mà cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Anye: "Xin lỗi, em chỉ là..."
Thanh Trường Dạ yên lặng nhìn cô gái níu lại mình, người sau dần mê đắm trong đôi mắt như hồ nước của hắn, đôi mắt của hắn đen như vậy, Aurora cảm
thấy bóng dáng bản thân chỉ như một xoáy nước nho nhỏ trong mắt hắn,
chợt loé rồi cũng chẳng toé dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào.
"Quên đi," Cô thất bại mà rũ xuống năm ngón tay: "Chính anh cẩn thận chút đi."
Thanh Trường Dạ khẽ cười với cô một cái. Aurora nhìn bọn họ nhanh chóng đi
lên tinh hạm, cô gái tóc xoăn màu vàng kia còn ném một nụ hôn gió cho
cô, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp quả thực như một nữ yêu tinh. Thanh
Trường Dạ hình như nói gì với Anye, người sau ra vẻ thờ ơ quay mặt sang
bên, nhưng Aurora biết y đang nghe rất chăm chú, lần trước thấy Anye lộ
ra vẻ mặt này là khi cha qua đời. Cô hơi nghi ngờ. Khi cô tỉnh lại, nhận ra Thanh Trường Dạ biến mất, Aurora dốc hết công sức góp nhặt tin tức
về hắn, kết quả khiến cô hoàn toàn thất vọng, người này căn bản không có thông tin, tất cả chứng minh thư của hắn rõ ràng đều là giả, chỉ còn
lại ảnh chụp và chân dung. Từ trước đến giờ, Thanh Trường Dạ không chỉ
lợi dụng một mình cô, vua Liên bang chuyện tới bây giờ vẫn nhớ hắn mãi
không quên, Thanh Trường Dạ không dám có quá nhiều tranh chấp với cảnh
sát Liên bang chính là bằng chứng tốt nhất.
Người như vậy thực sự thích anh trai sao? Nói cách khác, hắn thực sự có khả năng yêu một người sao.
Tinh hạm di chuyển ổn định trong vũ trụ, chiếc tinh hạm dùng để chi viện này có vỏ ngoài màu đen khiêm tốn, bên trong lại dùng cấu hình cao nhất
hiện nay trên thị thường. Tình hình trước mắt thực sự có chút hóc búa,
Edwin có thể phát hiện dị thường bất cứ lúc nào, nán lại ở chủ tinh
không an toàn, nhưng lần yến hội này hắn không tìm được nhiều manh mối
lắm. Trước mắt có thể chắn chắn Siren đang tìm hắn, tất cả những nhân
ngư chưa trưởng thành xuất hiện tới tấp kia hẳn là con trai Siren, trừ
điều ấy ra thì hắn không biết gì nữa. Sức tấn công của nhân ngư sẽ tăng
đến mức nào theo tuổi tác là vấn đề làm hắn nhức đầu nhất, nếu như những nhân ngư tìm tới sau này đều có sức chiến đấu như Siren...
Natasha dưới lời mời thịnh tình của A đã quay trở về. A như một nửa tù trốn
trại, thời gian dài không có nhân viên chiến đấu bên cạnh sẽ hoảng sợ vô cùng, thỉnh thoảng Thanh Trường Dạ thực sự cảm thấy anh ta đúng là chạy từ trong nhà tù Liên bang ra. Hắn và Anye trở về tinh hạm, Thanh Trường Dạ mò chén Tiệc Thánh ra, sau khi rót đầy nước, hắn đi tới căn phòng
xưng tội nho nhỏ kia. Thiếu niên chồng chất vết thương bên trong vẫn co
rúc trong góc phòng như trước. Hiểu rõ tính cách Anye bảy tám phần,
Thanh Trường Dạ dùng lời hay ý đẹp an ủi nó một hồi, cam đoan với đối
phương sẽ không bao giờ bỏ một ngày không đi gặp nó, thiếu niên cuối
cùng cũng bằng lòng nói chuyện cùng hắn. Hắn hỏi nghi ngờ đã làm mình
bối rối thật lâu: "Ngoại trừ em ra, Anye có còn làm vật chứa ký ức nào
khác không?"
"Tôi không biết." Thiếu niên lắc đầu: "Có thể có cũng có thể không có. Sao hỏi cái này?"
"Hơi tò mò."
Nhân cách thứ 2 của Anye không chỉ sở hữu ký ức thời niên thiếu ở Vatican,
mà còn nói chuyện tương lai. Hắn vừa mới nói thích Anye, mà nhân cách
thứ 2 lại nói hắn đã lừa dối y bằng thứ này, cái ngủ say 300 năm trong
lời đối phương cũng vô cùng kỳ quái. Ngoại trừ vật chứa ký ức như chén
Tiệc Thánh ra, Thanh Trường Dạ tạm thời nghĩ không ra được lý do khác.
Nếu nhân cách thứ 2 của Anye thực sự biết được tương lai, vậy điều khiến hắn lo lắng nhất chính là...
Cùng trong lúc đó, biểu đồ không
ngừng biến hoá trong góc khiến geek ngồi trước màn hình dừng động tác
lại, A tuỳ ý nghiêng mặt sang, sau khi thấy rõ con số phía trên thì cứng tại chỗ, vẻ kinh ngạc hiện lên khuôn mặt hiếm có biểu cảm của anh ta:
"Natasha, cô xem cái này, có người bỏ tiền ra mua đồ cổ ngôi sao xanh."
"Ừ?" Cô gái vừa tắm xong đi ra lười biếng lau tóc: "Mua thì mua, có vấn đề à?"
"Không phải... Hắn mua rất nhiều, nhiều lắm, hắn sắp mua sạch những thứ kia
rồi --!" A bắt đầu nói hơi loạn xạ, ngón tay anh ta điên cuồng gõ gõ
trên bàn phím, Natasha nhận ra bất thường đã đi qua, khi thấy rõ số
lượng mua trên màn hình, cô trợn to hai mắt: "Người này điên rồi à? Hắn
bỏ ra 300 triệu năm mua đồ cổ?"
"Là Anye, đây là đại diện của hắn," A thoáng chốc liệt ra trên ghế máy tính: "Có thể hắn đã biết bí mật của con trai rồi."
"Sao có thể!"
Natasha kinh ngạc che miệng lại, không thể nào, chuyện này chỉ có 3 người bọn
họ biết, cô không nói, A không nói, Thanh Trường Dạ càng không thể nói
chuyện quan trọng như vậy cho Anye, người kia kiên trì lâu như vậy chính là vì chuyện này, chắc chắn Anye sẽ không để hắn tiếp tục làm việc đó.
Natasha lần đầu tiên có chút tuyệt vọng thay Thanh Trường Dạ: "Nói như
vậy... Tiểu Dạ sẽ không về nhà được nữa?"
Đi ra khỏi chén Tiệc
Thánh thì đêm đã khuya, thanh niên tóc đen mắt đen có chút mệt mỏi day
day ấn đường, hắn thấy trên máy truyền tin có một cuộc gọi nhỡ, đến từ
A. Thanh Trường Dạ đang định gọi lại, tiếng cửa phòng đẩy ra khiến hắn
ngẩng đầu. Năm ngón tay trên cửa vừa thon dài vừa rõ nét, như thể thuộc
về một nghệ sĩ, Nữ vu đi tới có dáng người cao lớn thanh tú. Thấy rõ
quần áo trên người y, Thanh Trường Dạ thả lỏng lại, áo cộc tay quần dài, may không phải đồ nữ.
"Cậu cũng khác gì đâu." Lời nói không mặn không nhạt rơi trong căn phòng ngủ yên tĩnh, chiếc tinh hạm này không lớn, ngoại trừ mấy tên tinh đạo Anye mang tới thì chỉ có hai người bọn họ. Thanh Trường Dạ cười gật gật đầu, Anye ngồi trên ghế dựa mềm, y bỗng nhiên nói: "Cậu với vua Liên bang đã từng xảy ra cái gì? Nhân ngư thì sao?"
"Tôi với Edwin từng ở
cùng nhau một thời gian, về sau thì tách ra rồi. Mấy tháng trước tôi đi
theo một nhóm thợ săn tiền thưởng đến tinh hệ Nhân ngư, trên tinh hạm
của bọn họ vừa hay có một nhân ngư, chắc là vì từng đút nó ăn, nên nó
hiểu lầm cái gì đó." Giọng Thanh Trường Dạ nhàn nhạt, không hoảng không
loạn, có vẻ rất có sức thuyết phục. Anye thấy vậy cười: "Thế thôi à?"
"Thế thôi."
"Lần đầu tiên của cậu với vua Liên bang..."
"Học viện Hoàng gia Madeleine, lúc đó hắn là giáo sư khách mời, tôi vừa hay ở đó học về kiến thức cơ giáp."
"Học sinh leo lên bàn giáo sư à?" Thấy Thanh Trường Dạ gật đầu, đại mỹ nhân
trên ghế dựa mềm cười như không cười liếc hắn một cái. Tóc Anye rất dài, uốn lượn trên chiếc cổ như thiên nga, đẹp đến nỗi người hoa mắt choáng
váng: "Vì sao nhân ngư gọi cậu là mẹ?"
"Chúng nó là trinh sản, nhưng cần có nhiệt độ nhất định, nhiệt độ cơ thể người có thể giúp ấp trứng nhân ngư, tôi từng giúp nó."
"Dùng chỗ nào giúp nó?"
Thanh Trường Dạ không nói gì, sự hung hăng đột ngột của Anye khiến hắn có
chút kỳ quái, nhưng đối phương lại ra hiệu hắn đi qua. Đây là lần đầu
tiên hắn thân mật với nhân cách chủ như vậy, cảm giác khủng hoảng mơ hồ
khiến Thanh Trường Dạ muốn lui lại. Huyết vân trên người lại bắt đầu
thiêu đốt, hai cánh tay Anye quấn lên bờ vai hắn, tựa như ma quỷ bóp lấy cổ hắn, ngâm khẽ bên tai.
"May nhờ có cậu, nhân cách của tôi
hình như bắt đầu dung hợp lại rồi." Lực hai tay Anye khiến Thanh Trường
Dạ không thể không khom lưng, hai bọn họ dán quá gần, trán sắp kề trán:
"Chắc tôi chưa từng nói với cậu, nhân cách chủ của tôi với nhân cách thứ 2 không có cùng một dị năng. Dị năng của tên ẻo lả kia là vượt qua thời gian."
Đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt trợn to rồi co rút lại,
Thanh Trường Dạ theo bản năng muốn lùi lại, Anye lại trực tiếp kéo hắn
ngồi trên người mình. Ngón tay y chạm chạm trên máy liên lạc của Thanh
Trường Dạ, bên trong truyền đến tiếng của A: "Tiểu Dạ! Anye phát hiện ra chuyện của cậu rồi, hắn đã mua gần như sạch sẽ tất cả đổ cổ ngôi sao
xanh trên thị trường --"
Dưới ánh nhìn như cười như không của
Anye, Thanh Trường Dạ trong sự điều khiển của huyết vân chú bị ép há
miệng ra: "Anh nói gì?"
"Tôi nói cậu nên chạy nhanh lên!" A gần
như gào lên: "Hắn biết cậu muốn làm gì! Cậu bị ngu à? 10 phút sau
Natasha sẽ xuất hiện ở tinh cầu các cậu đi qua tiếp theo, cậu đi cùng
cổ, tìm bừa một chỗ tránh đi trước --"
"Hắn sẽ không đi," Tiếng
của Anye khiến A ở đầu bên kia chợt im lặng, tay Anye đặt trên phím cúp
máy: "Ngoại trừ bên cạnh tôi, hắn sẽ không đi chỗ nào hết."
Vang
lên một tiếng, A đơn phương cắt đứt liên lạc. Thanh Trường Dạ vẻ mặt
không hề gì mà mắt đối mắt với khuôn mặt mĩ lệ cực kỳ trước mặt. Tay đối phương dừng lại ở cổ như một con rắn máu lạnh, quấn quanh hắn từ đầu
đến chân, khiến hắn không thể tiếp tục giãy giụa nữa.
"Nếu một
người muốn đi một không gian khác, ngoại trừ năng lực dị năng xuyên qua
thời không cường đại, người này còn cần vật trung gian và pháp trận để
tiện cho việc thi triển dị năng." Nụ cười của Anye dưới ngọn đèn cực
đẹp, như một lùm hoa từ từ nở rộ, nhưng lùm hoa này lại ăn tươi xương
cốt Thanh Trường Dạ, rút sạch máu thịt hắn: "Người có dị năng không gian không ít, trận pháp không phải việc gì khó, mấy trăm năm trước đã có
người có thể vượt qua thời gian và không gian. Nhưng lần đầu tiên tôi
biết có người muốn dựa vào đồ cổ để quay về triệu năm trước. Thật không
hổ là người ngoài hành tinh, mạch suy nghĩ rất đặc biệt."
Thanh Trường Dạ nhẹ nói: "Anh nghĩ sao?"
"Tôi không muốn thế nào cả, Thanh Thanh," Đôi mắt dài dài của Nữ vu hơi hơi
nhếch lên, cách gọi kia khiến Thanh Trường Dạ nhíu mày: "Tôi chỉ là thấy được chuyện tương lai, không muốn lại khiến tai nạn xảy ra với bản thân mà thôi, em vừa nói thích tôi, tôi đã vui đến mức không biết làm thế
nào. Tôi đã từng nhốt em vào quan tài bằng sắt, cho em 300 năm để em
nghĩ lại sai lầm của mình, nhưng em từ bên trong chạy đi mất, tôi không
bao giờ tìm được em nữa. Tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tại sao tôi lại
muốn nhốt báu vật như em đi chứ?"
Anye hôn một cái lên khoé môi
hắn, khuôn mặt trắng nõn kiều diễm nhuốm dục vọng. Vẻ mặt mờ ám không rõ này lại quay về trên người Anye, biết bây giờ là nhân cách thứ hai
chiếm chủ đạo, Thanh Trường Dạ rũ mắt xuống. Anye ra hiệu hắn nhìn về
một đầu khác của căn phòng, màn hình chẳng biết xuất hiện từ lúc nào hấp dẫn sự chú ý của Thanh Trường Dạ, nhóm tinh đạo bên kia như thể nhận
được mệnh lệnh gì, bắt đầu đập liên tục vào đồ cổ ngôi sao xanh xếp
chồng chất. Bên trong có tranh sơn thuỷ, bình hoa sứ xương, cái ô, kính
mát, thậm chí là cửa sổ kính màu, những món đồ kia chất lên nhau, một
tinh đạo trong đó rót xăng lên trên, ánh lửa ngất trời cuốn tất cả lại
cùng nhau, không tới nửa giờ, những món đồ cổ giá trị ngàn vàng này đều
sẽ trở thành tro tàn: "Đồ A mua giúp em cũng không giữ được bao lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ có người dùng biện pháp giống vậy đốt chúng nó. Em
không về nhà được nữa rồi, Thanh Thanh." Y đặt hắn lên cái bàn duy nhất
trong phòng, tiếng chén Tiệc Thánh rơi xuống đất trong trẻo vui tai:
"Đây là cái bàn. Đáng tiếc không phải bàn làm việc. Vua Liên bang với em từng thử trên bàn làm việc, nhân ngư thì muốn em giúp nó sinh nở hậu
đại, chúng ta có thể thử hết từng cái."
"Anh như thế này ngây thơ quá," Thanh Trường Dạ thấp giọng cười cười, "Trước đây sao không nhìn ra anh ngây thơ như vậy nhỉ?"
"Nói gì tuỳ em," Anye bắt lại cổ tay Thanh Trường Dạ, cắt đứt toàn bộ đường
lui của hắn, tóc đen hạ xuống vai thanh niên, một mảng lớn hoa văn đỏ
như máu lan rộng trên da thịt trắng nõn. Nội tâm Thanh Trường Dạ chống
cự càng mạnh mẽ, huyết vân sẽ lộ ra càng nhiều: "Giúp tôi sinh một đứa
đi, honey."