Thấy hắn không nói lời nào, Nữ vu không kiên
nhẫn nhếch nhếch mày, Thanh Trường Dạ hiếm có lúc xấu hổ lùi lại một
bước. Tai hắn thoáng đỏ lên, vì da trắng mà vành tai không lớn không nhỏ như ngọc ngâm trong máu. Anye thấy có chút khô họng, bực dọc trong lòng một hồi: "Cậu oan ức cái gì?!"
"Nam thần dữ quá đi..." Natasha hạ giọng: "Nhưng mà siêu đẹp trai, mặt chính diện làm tôi bùng cháy ôi ôi ôi ôi."
A mặc kệ cô. Thanh Trường Dạ vào lúc này nhấc nhấc bắp chân, theo nguyện
vọng của nhân cách thứ 2, hắn không đi giày, bàn chân trắng nõn cong
thành một đường cung, trên mắt cá chân là dây xích sáng loáng kêu leng
keng. Vẻ mặt Anye hơi thay đổi, Thanh Trường Dạ ngẩng đầu: "Anh nói chỉ
có máu của anh mới cởi dây xích ra được."
Anye vẻ mặt muốn giết
nhân cách thứ 2. Thanh Trường Dạ tiếp tục tiến lên: "Anh nói chỉ cần tôi làm anh chảy máu..." Hắn cố tình dừng lại phút chốc, để Anye đủ chỗ
tưởng tượng: "Đương nhiên, tôi thấy như thế không thích hợp lắm. Nhưng
anh biết đấy, tôi không giỏi từ chối người khác, nhất là người như
anh..."
"Tôi phải giết tên đó." Sắc mặt Nữ vu cực kỳ tệ, Thanh
Trường Dạ thu lại nét cười trong mắt, giọng thản nhiên nói: "Không sao,
tôi không nói ra đâu."
Anye lưỡng lự chốc lát: "Hai người có...?"
"Cái gì?"
A trên màn hình đầu bên kia thực sự không quen nhìn dáng vẻ Thanh Trường
Dạ giả làm công, anh ta ngắt lời bọn họ: "Chuyện nhân ngư cậu định làm
thế nào?"
"Biết rõ mục đích trước đã," Ngón tay trắng nõn của
thanh niên đặt bên môi, lúc Thanh Trường Dạ suy nghĩ thường làm tư thế
này, A từng vì thế mà đoán đời trước hắn ngồi văn phòng: "Nhân ngư cuối
cùng xuất hiện ở đâu?"
"Hôm qua, hội đấu giá Emilia... Ô không
phải, chờ đã," A bật trang web lên: "Tin mới nhất, 3 phút trước ở chủ
tinh Liên bang phát hiện một nhân ngư, con gái Cosette của điều tra viên Liên bang Ian Thrace phát hiện một thiếu niên bị thương trong sân nhà,
đến gần nhìn cô mới biết đó là nhân ngư. Nhân ngư làm chấn động Liên
bang, thứ 6 này gia tộc Thrace chuẩn bị tổ chức một buổi yến hội để
triển lãm nhân ngư... Nên là, nam thần muốn đi cùng không?"
Anye vạn phần ghét bỏ mà chậc một tiếng.
Thanh Trường Dạ: "Hắn muốn đi."
Anye: "Ai muốn đi?!"
"Vậy tôi giúp hai người làm 2 cái thân phận giả. Nhưng mà người Liên bang biết Anye hẳn phải nhiều lắm? Không sao à?"
"Biết cũng sẽ không nói -- Đm ai muốn đi?"
Thanh Trường Dạ nheo lại đôi mắt đen, thanh âm của hắn nhẹ nhàng, có vẻ cực kỳ thờ ơ: "Ngoan."
Anye nghe thấy cái giọng điệu vỗ về con gái kia, suýt nữa bùng nổ. A bỗng
dưng phun ra một câu: "Yến hội yêu cầu rõ ràng phải dẫn theo bạn đồng
hành nữ, hai người làm sao đây?"
Thanh Trường Dạ thức thời không
nhìn Anye, hắn chỉ hứa hẹn với A sẽ giải quyết mối phiền toái này, bảo
người sau mau làm xong hệ thống thân phận cho bọn hắn. Trước khi ngắt
máy, Thanh Trường Dạ tìm A xin tư liệu thành viên gia tộc Thrace, khi
nhìn đến vị tiểu thư tên Cosette kia, ngón tay trượt màn hình của Thanh
Trường Dạ ngừng lại. Hắn có ấn tượng với gương mặt này, hồi đó lúc giả
chết lừa Edwin rời khỏi Liên bang, hắn từng ở trên đường gặp phải một nữ điều tra viên, hắn còn thuận tay lấy 600 năm từ cô ta. Nhân ngư cuối
cùng xuất hiện ở hội đấu giá Emilia, nơi mà hắn rơi xuống từ vết nứt
thời không, còn Học viện Hoàng gia Madeleine... Thanh Trường Dạ im lặng
cười cười. Hắn không quên được nơi này.
Lần gặp gỡ đầu tiên được
cố hết sức tạo ra giữa hắn và Edwin chính là ở ngôi trường quý tộc tư
nhân này. Biết vua Liên bang thỉnh thoảng sẽ xuất hiện với tư cách giáo
sư khách mời tại Học viện Hoàng gia Madeleine, A giúp hắn lấy thân phận
giả là một học sinh. Giảng viên cơ khí đang giới thiệu về tinh hạm chiến đấu đời mới "Lucifer" cho đám học sinh quý tộc ở bên ngoài, còn ở trong phòng làm việc riêng, hắn bị Edwin đè xuống dạy bù. Đó là lần đầu tiên
hắn làm bên tiếp nhận, hắn đến giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ vị vua anh tuấn
vừa cười vừa liếm nước mắt hắn, hắn càng khóc, đối phương càng vui vẻ,
hắn thậm chí tưởng mình sẽ chết luôn trên bàn. Cũng là sau lần đó, Thanh Trường Dạ bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc Edwin. Học sinh trèo lên bàn
làm việc của giáo sư khách mời, giáo sư còn là vị vua Liên bang trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, hoàn toàn có thể xem là đại nghịch bất đạo. Nhân ngư nhỏ xuất hiện ở nơi mình từng đi qua, hoặc là gặp người hắn từng
tiếp xúc, những thứ này không có khả năng là trùng hợp cho lắm, Natasha
nói không sai, chúng nó đang tìm hắn.
Là một gia tộc công tác
điều tra lâu đời, nhà Thrace trước giờ luôn trực thuộc trong cơ quan chủ quản. Bởi vì trăm năm qua mọi người chưa từng thấy lại nhân ngư sống,
nhân ngư xuất hiện liên tiếp gần đây dẫn tới sự quan tâm từ khắp nơi, có thể tưởng tượng ra mức độ long trọng của buổi dạ tiệc. Không có bạn
đồng hành nữ là một mối phiền, Thanh Trường Dạ lần đầu mong chờ nhân
cách thứ 2 của Anye có thể đột nhiên xuất hiện, đáng tiếc là, thẳng đến 3 giờ trước khi yến hội bắt đầu, 2 nhân cách vẫn không có dấu hiệu thay
đổi nhân cách chủ. Anye còn nói không được đưa người lạ vào địa điểm tổ
chức, biết đối phương muốn thấy mình thành trò cười, Thanh Trường Dạ
lướt qua danh sách khách mời trong yến hội. Sau khi phát hiện một cái
tên, hắn gọi cho Natasha. Nghe thấy làm bạn đồng hành nữ cho nam thần,
Natasha lập tức khẩn cấp chạy tới. Anye mặt thối hoắc liếc ngang Thanh
Trường Dạ, nhưng y đối xử với phái nữ vẫn vô cùng có phong độ. Anye
phong độ nhẹ nhàng làm một lễ nghi phong cách quý tộc cổ xưa, Natasha
khoác tay y. Thấy Thanh Trường Dạ không có ý vào một mình, Natasha dùng
ánh mắt hỏi thăm quay đầu nhìn hắn.
"Hai người đi trước đi, tôi chờ một người."
Anye giễu cợt: "Cậu sẽ không chuồn mất đấy chứ?"
"Sao lại thế," Hắn từ chỗ A biết được Anye hiếm khi tham gia các bữa tiệc,
Thanh Trường Dạ cười nói với y: "Anh nể mặt như vậy rồi, tôi đương nhiên không thể chuồn được."
Anye hơi nhíu mày, Natasha thấy vậy tâm
tình hết sức phức tạp. Thanh Trường Dạ nói không rõ ràng, cô đã quá quen với trò xiếc của hắn, đương nhiên biết đồng bạn muốn làm gì. Thấy bóng
dáng bọn họ biến mất bên cửa phòng khách, Thanh Trường Dạ quay đầu nhìn
về phía phi hành khí đang lái tới trước mặt, khoảng nửa giờ sau, hắn
thấy đối tượng mình đang chờ. Chim bay và hoa cơm cháy quấn lại với nhau tạo thành gia huy kéo dài một cách xa hoa trên phi hành khí màu sẫm, từ phía trên vươn ra một cẳng chân dài trắng hồng đi giày cao gót, cô gái
từ trên phi hành khí đi xuống nét mặt đẹp đẽ bình thản, cô nhìn xung
quanh một vòng, tự như đang tìm bạn đồng hành nam mình hẹn, tóc xoăn đen cong nhẹ xoã tung không biết đã câu đi trái tim của bao nhiêu người.
Lúc ánh mắt của đại tiểu thư di chuyển đến trên người mình, Thanh Trường Dạ khẽ cười với cô một cái.
"Lâu rồi không gặp, Aurora," Hắn nhẹ giọng, nhã nhặn lại tha thiết vừa đủ: "Cô làm bạn đồng hành nữ của tôi được không?"
Khi hắn dắt đại tiểu thư vào phòng, theo lẽ đương nhiên mà thu được bao
nhiêu ánh mắt hâm mộ của các quý ông. Trong đại sảnh đang phát nhạc nhẹ, giai điệu êm tai như nước chảy mây trôi. Ánh mắt Thanh Trường Dạ chạm
tới năm ngón tay cầm túi dạ tiệc của Aurora, cô đeo găng tay bằng nhung
tơ, ở trên là một chiếc nhẫn tạo hình nhánh hoa toả sáng lấp lánh. Nhưng cho dù là tay nào thì các ngón tay của cô cũng đều hoàn hảo không sứt
mẻ, Ane không chặt tay cô, có lẽ bốn ngón tay lúc mới gặp Nữ vu cho hắn
xem cũng là ảo giác.
"Tôi không ngờ còn có thể gặp lại anh," Sắc
mặt Aurora có chút khó coi, đổi lại là ai gặp phải người đàn ông giật
điện mình hôn mê rồi bỏ đi cũng không thể duy trì phong độ. Cô gần như
nghiến răng nghiến lợi khống chế âm lượng: "Anh lại có thể có gan xuất
hiện trước mặt tôi. Anh lấy được thư mời kiểu gì? Cũng làm như cách lúc
trước đối xử với tôi?"
Thanh Trường Dạ một tay ôm nhẹ hông cô,
tay kia thay cô sửa lại phần tóc trước trán hơi tán loạn. Màu mắt hắn
vốn đậm, lúc nhìn người như vậy trông dịu dàng chuyên chú không nói nên
lời. Aurora bị hắn nhìn đến cực kỳ không tự nhiên, cô nghe thấy hắn nói: "Cô bảo anh cô tìm tôi?"
"Đúng, hắn từ chối, còn tàn nhẫn cười
tôi một trận," Aurora lườm: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh
đi vào đây kiểu gì --"
"Về sau tôi gặp phải anh trai cô, hắn nói
hắn chặt 4 ngón tay của cô rồi." Thanh Trường Dạ thấy hô hấp của Aurora
chậm lại, rõ ràng là sợ hãi, hắn cảm thấy rất thú vị, không biết Anye đã làm gì mà khiến đại tiểu thư sợ đến vậy: "Thấy cô không bị thương, tôi
rất vui mừng."
Aurora vòng lấy cổ hắn, người ngoài nhìn vào thấy
bọn họ thân thiết không kẽ hở, sự thật thì, Thanh Trường Dạ quá rõ câu
nỉ non Aurora dán bên tai hắn chứa bao nhiêu hận ý: "Câm miệng, đồ lừa
đảo."
Hắn nhíu nhíu mày. Không phải vì lời này, mà là Aurora chạm vào gáy hắn, cảm giác nóng khoá tâm truyền tới khiến hắn hơi khó chịu,
năm ngón tay mịn nhẵn của phụ nữ vừa vặn bao phủ ở nơi yếu ớt nhất.
Aurora thấy thanh niên nhíu mày, ánh mắt ngập nước, chỉ thấy trong bụng
thoát ra một tia tà hoả. Thật xinh đpẹ. Xinh đẹp đến nỗi cô nhịn không
được mà tha thứ cho tên lừa đảo này.
"Trao đổi bạn nhảy."
Thanh âm khàn khàn khiến Aurora như điện giật thu tay về, đại tiểu thư không
thể tin mà nhìn khuôn mặt có ba bốn phần tương tự trước mắt: "Anh!"
Anye buông tay Natasha ra, người sau vén tóc vàng của mình ra đằng sau,
Natasha ngoắc ngoắc tay với Thanh Trường Dạ, Thanh Trường Dạ đành phải
buông Aurora ra. Cặp anh em tóc đen mắt xanh đối mặt nhau như vậy hấp
dẫn ánh mắt của vô số người, hai người đều là mỹ nhân khó gặp. Thực sự
mà nói thì Thanh Trường Dạ thích tướng mạo của Anye hơn. Tinh xảo, tối
tăm, diễm lệ, như Natasha đã từng nói, y chói mắt tựa như mặt trời.
Natasha trở tay ôm eo Thanh Trường Dạ: "Tôi nhảy bước nam, anh nhảy bước nữ."
"Yến hội thế này thì nhảy bước nam hay nữ không khác gì
nhau lắm." Hắn đùa giỡn theo cô, Natasha thả nhẹ giọng: "Sao anh muốn
gọi tôi tới?"
"Gặp nam thần?"
"Nơi này tinh hệ chủ của
Liên bang, cách đế đô chỉ có nửa tiếng đi xe, anh là muốn tôi tới để
phòng ngừa vạn nhất chứ gì Tiểu Dạ," Cô gian ác cười nhạt: "Tôi cảm giác vua ảnh hưởng rất lớn đến anh. Vì hắn là trải nghiệm lần đầu của cậu?"
"Có thể."
"Anh chú ý ánh mắt cô gái lúc nãy nhìn anh không? Đôi mắt xanh thật to đó
của cổ đang nói cổ muốn hung hăng chịch anh đó." Khoé môi đỏ thẫm của
Natasha giương lên: "Nếu cổ có chi giả, lúc nãy chắc chắn là cứng rồi."
"Đâu phải tất cả mọi người đều muốn lên giường với tôi." Thanh Trường Dạ hơi đau đầu: "Không nói cái này, tôi có chuyện này muốn cùng cô --"
"Các quý bà, các quý ông! Tôi đại diện cho gia tộc Thrace hoan nghênh các vị đại giá quang lâm."
Giọng nam truyền đến từ trên tầng khiến tất cả khách khứa ngẩng đầu, Anye ôm
lấy hông Aurora, bọn họ giữa các bước nhảy di chuyển đến góc phòng: "Bảo người em đưa đến lùi lại."
"Không, anh! Xin anh đấy, em vất vả lắm mới gặp được hắn, lần này không bắt được thì em không biết đi đâu tìm người nữa!"
"Bây giờ em như hít thuốc nhiều ấy, em gái nhỏ à." Anye nói: "Nếu em không
bảo bọn họ rời đi, mặc dù anh không muốn động thủ với người trong nhà
lắm, nhưng lúc cần thiết thì ngay cả em anh cũng giết luôn, treo xác
trên tường thành cao thật cao, hiểu?"
"Thế còn anh," Người anh
không quá quen thuộc này của cô tính tình tệ đến mức người người đều
biết, Aurora thở hổn hển: "Anh việc gì phải giúp hắn?"
"Giống em thôi," Anye nhếch miệng cười cười: "Đương nhiên là vì hắn thèm chịch rồi."
"Anh," Aurora mở to hai mắt: "Anh hạ lưu quá..."
Anye phản ứng nhanh chóng: "Anh cũng chưa từng nói là anh thượng lưu."
"Chắc hẳn các vị trong lúc bận rộn mà vẫn nể mặt tới đây, phần lớn là vì sinh linh mà con gái phát hiện trước đó vài ngày. Chúng ta đã hơn trăm năm
chưa từng thấy nhân ngư rồi. Giống như trong tư liệu ghi lại, đây là một loài hải yêu rất giống loài người. Hôm qua tôi đã nghe thấy tiếng ca
của nhân ngư, có thể khẳng định chắc chắn rằng, trong tất cả ca sĩ trong Liên bang, không ai có tiếng hát ưu mỹ bằng một nửa nó. Đó nhất định là tiếng trời, chúng ta đều thần hồn điên đảo."
Ngài Thrace ra hiệu thuộc hạ khiêng thùng nước đã chuẩn bị xong từ lâu. Đó là một thùng
nước hình vuông có chiều dài mỗi cạnh là 5m, ở ngay chính giữa là một
nhân ngư đuôi đen, vảy cá của nó có màu đen như tinh thạch, chút hoa văn đỏ tươi trên đuôi giống như lửa cháy. Khuôn mặt nhân ngư tái nhợt mảnh
mai, trông vô hại cực kỳ, tất thảy khách khứa ở đây đều nín thở tập
trung nhìn vào sinh linh kỳ diệu trong thùng nước.
"Sao vậy?"
Đối mặt với câu hỏi của Natasha, Thanh Trường Dạ bật hình chiếu trên cánh
tay mình: "A đưa tôi một thiết bị đo hồng ngoại... Vậy," Hắn chỉ chỉ:
"Hình người bình thường phải có màu đỏ cam, có thể có những mảng màu
xanh lam xanh lục nhỏ, vì nhiệt độ cơ thể người phần lớn giữ ở 98 độ F.
Nhưng mà, cô tự nhìn xem."
"... Đm."
Ngoại trừ bọn họ,
Anye, Aurora cùng số ít mười mấy người, bản đồ nhiệt hồng ngoại của
những vị khách mời này toàn bộ là màu xanh lam lạnh như băng, thỉnh
thoảng có mảng màu tím lơ lửng, rõ ràng là hơn trăm vị khách mời cùng
bảo vệ ở đây đều không phải người. Ngay cả ảnh nhiệt của chủ nhà Thrace
trên tầng 2 trong hình chiếu cũng là mảng màu xanh tím xen lẫn.
"Nói tóm lại, các vị đều gấp rút muốn quan sát cẩn thận vật trưng bày của
tối nay." Ngài Thrace làm một động tác tay, thuộc hạ điều khiển công tắc nguồn điện giúp ông ta tắt đi ánh sáng trong phòng: "Tôi biết tất cả
mọi người đều rất yêu thích vật trưng bày, nhưng xin hãy cẩn thận trong
cư xử, đừng làm hỏng nó, dù sao thì vật trưng bày và chúng ta là hai
chủng tộc khác nhau hoàn toàn."
Ngọn đèn trắng duy nhất sáng lên
lần nữa không hề rơi xuống trên người nhân ngư trong thùng nước. Thanh
niên dưới ánh đèn trắng mặt mũi mượt mà như một bức tranh sơn thuỷ, hắn
thản nhiên nhìn ngài Thrace đối diện mình, ánh mắt gần như bùng cháy
xung quanh Thanh Trường Dạ càng ngày càng dính nhớp, Natasha che miệng
lại. Hình ảnh nhiệt trên cổ tay Thanh Trường Dạ có biến hoá vào lúc này, vùng bụng dưới của những khối màu tím xanh đan xen hình người dần lần
lượt biến thành màu đỏ. Điều này đối với sinh vật biển nhiệt độ cơ thể
quanh năm lạnh như băng có ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết, nhân ngư trong thùng nước kia vui sướng vẫy đuôi, bọt nước văng tứ phía, đôi mắt đỏ tươi của nhân ngư tràn đầy dục vọng mà nhìn về phía thân ảnh cao gầy dưới ánh sáng.
"Tiểu Dạ," Sắc mặt Natasha cực kỳ khó coi:
"Những thứ này sẽ không phải đều là con trai anh đấy chứ? Con trai nhìn
thấy mẹ một cái là cái chỗ khó tả kia liền từ 0 độ biến thành hơn 90
độ?"
"Tôi không biết..."
Thanh Trường Dạ bỗng nhiên cúi đầu, hắn nhìn thấy phía dưới lăn tới một viên bạch châu nho nhỏ.