Khi khế chủ hạ mệnh lệnh, huyết vân trải rộng khắp thân thể thiêu đốt
thần kinh Thanh Trường Dạ, nỗi nhục trong lòng khiến hắn nhíu mày theo
bản năng, cảm giác sâu trong thân thể lại càng lúc càng mãnh liệt, thấy
hắn không phản ứng, Huyễn thú lại khẽ nói gì bên tai hắn, nghe thấy
tiếng nước róc rách kia, Thanh Trường Dạ nhắm hai mắt lại.
"Mở
mắt ra," Trong giọng nói của Huyễn thú ngậm ý cười ấm áp, âm sắc của nó
mềm mại hơn những đứa con trai bình thường, trong trường hợp thế này là
đặc biệt êm tai dễ nghe. Thanh Trường Dạ không thể không từ từ mở hai
mắt, trong mắt hắn cất chứa ẩm ướt như có như không, nhìn thanh niên
không cách nào chống cự trong gương, Huyễn thú run lên trong lòng, lẩm
bẩm nói: "A Dạ, anh thật là đẹp mắt."
Thanh Trường Dạ không nói gì, lúc tiếng nước ngừng lại, hắn liếc mắt: "Đã được chưa."
Hắn không dám nghĩ đến dáng vẻ bản thân mình lúc này, từ khi bắt đầu có ký
ức, hắn rất ít khi có thời điểm bết bát như thế, huống hồ là chuyện trở
thành thịt cá trên mâm người khác như vậy. Huyễn thú như dỗ dành hôn hôn lên khoé miệng hắn, lúc Thanh Trường Dạ tưởng rằng rốt cuộc nỗi dằn vặt đã xong, cử động của Huyễn thú làm hắn kêu rên một tiếng.
"Nhìn gương," Con Huyễn thú mới trưởng thành kia cúi đầu, sợi tóc nâu vuốt ve qua da thịt trắng nõn của Thanh Trường Dạ, tựa như chú chó đang gần gũi với chủ. Tiếc là cái con hắn nuôi này chẳng hề là chó, thực sự mà nói,
ngược lại càng giống như một con sói con khoác da cừu non: "Nhìn em này. Em muốn có sự chú ý của anh."
Thanh Trường Dạ hơi có vẻ chật vật nhếch nhếch môi: "Anh vẫn nhìn em suốt mà, cô nhóc."
"Anh không nhìn em," Huyễn thú cũng không ngẩng đầu lên: "Anh như đang nhìn
ai đó thông qua em vậy. Lúc trước em vẫn tưởng đó là ảo giác, là vì trên người em có bóng dáng của người khác, nên anh mới quan tâm đến em đúng
không?"
"Chính anh cũng chẳng biết."
Nụ cười của Thanh
Trường Dạ càng lúc càng lớn, hắn có thể dám chắc bản thân chưa từng
thích một ai, hắn gần như chẳng có thứ gì để quan tâm. Có điều vừa đến
thế giới này hắn liền mất đi toàn bộ ký ức, chỉ còn lại thường thức và
kỹ năng sinh hoạt cơ bản, không thể nói lời quá chắc chắn, con Huyễn thú này cực kỳ nhạy bén với sự biến đổi tâm tình của con người, có khi hoá
ra hắn có một cô bạn gái siêu cấp xinh đẹp vô đối... Vì sao phản ứng đầu tiên của hắn lại là hình ảnh Huyễn thú đổi giới tính lại nhỉ? Hắn thích khuôn mặt của con này đến vậy sao?
"Anh không chuyên tâm."
Trong tiếng Huyễn thú gần như có chút ý cảnh cáo, vào thời điểm này mà thất
thần quả thực rất làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, phi nhân
loại cũng thế. Cánh chim đen kịt cản trở tầm mắt hắn, Thanh Trường Dạ
khẽ cười nói với Huyễn thú trong gương: "Ngoan."
Huyễn thú giật mình.
"Không cần khách sáo như vậy, không phải em vẫn luôn rất muốn như vậy à, mỗi
ngày ngủ cạnh anh..." Thanh Trường Dạ cố ý tạm ngừng giây lát, xương bả
vai hai bên của thanh niên như cây cung tạo hình duyên dáng, trên mặt
hắn chợt loé lên vẻ mặt ám muội liêu nhân chết người: "Ôm lấy anh, chiếm lấy anh. Em biết không, bàn tay ngoại trừ việc giết người ra còn có thể làm rất nhiều việc, những bộ phận khác cũng như thế, em tức giận như
thế nhưng vẫn không nỡ làm anh bị thương, thế thì dùng biện pháp khác
giết anh ấy, dùng chính em đi."
Tiếng mặt gương vỡ tan chói tai
dị thường, trong mắt Huyễn thú gần như sắp phát ra lửa, tâm tình nó phập phồng quá sức dữ dội, đủ loại tình cảm quấn quýt cùng một chỗ khiến
Huyễn thú không để ý đến ánh sáng chìm chìm nổi nổi trong mắt Thanh
Trường Dạ, nó đặt Thanh Trường Dạ trên mặt thảm, nó từng làm đổ sữa bỏ
thêm thuốc ở đây, cánh chim trở nên sắc bén đâm xuống đất, thanh niên bị hai cánh Huyễn thú nhốt trong một không gian nho nhỏ, hắn kéo đầu Huyễn thú xuống, trong nụ hôn kịch liệt không biết ai là người cắn rách môi
đối phương trước, máu nóng trộn chung một chỗ. Tuy Thanh Trường Dạ ngoài mặt không hoảng không loạn, thực tế thì hắn sắp bất tỉnh luôn rồi.
"Thế này đúng rồi," Ngón tay Thanh Trường Dạ đặt trên cổ đối phương, hắn thở hổn hển, con mắt đen lại sáng kinh người: "Cho dù anh khóc cũng đừng
dừng lại, anh khóc là việc của anh em làm là việc của em, chờ bị em làm
cho nghe lời xong, anh sẽ ngoan ngoãn."
Ngón tay sơn móng đỏ
tươi lướt nhẹ màn hình, Natasha lấy qua một cây kẹo Red Vines của A, cô
học theo dáng điệu của A ngậm vào miệng cắn một cái, vị ngọt kỳ quái làm cô phì một tiếng. Natasha nhìn về phía A vùi đầu gian khổ làm việc:
"Tôi nói này, anh chắc chắn Tiểu Dạ sẽ biết những thứ này sao?"
"Sẽ." Ngón tay A nhanh đến mức gần như chỉ còn tàn ảnh, khi anh ta làm việc
luôn cư xử thiếu quan tâm đến người xung quanh, sự quái gở của thiên
tài. Natasha lại hỏi lần nữa, A chạy dòng code cuối cùng, anh ta xoay
người nói: "Cậu ta đã xem qua là không quên được, hơn nữa vẫn luôn rất
cẩn thận, thông tin quan trọng như thế cậu ta không thể nào quên được.
Huyễn thú loại trưởng thành có một khoảng thời gian thích nghi sau khi
thành niên 24 giờ, nếu như trong 24 giờ trước đó Huyễn thú vận động quá
nhiều, hoặc là tâm tình lên xuống quá lớn, chúng sẽ trở nên vô cùng yếu
ớt trong khoảng thời gian tiếp theo, cho nên bình thường chủ nhân nuôi
Huyễn thú loại trưởng thành đều sẽ cố ý để chúng nghỉ ngơi trong ngày
đầu tiên sau khi trưởng thành. Huyễn thú của cậu ta lúc trước vì tìm cậu ta mà vượt qua cả thành phố, cắt đứt toàn bộ nguồn năng lượng của
Wimbledon, cho dù có lợi hại cũng không thể không ảnh hưởng chút nào.
Cậu ta sẽ phải nghĩ cách làm tiêu hao cảm xúc và thể lực của Huyễn thú," A liếc nhìn thời gian: "Cách 24 giờ còn 93 phút, cô lái phi hành khí
nhanh nhất hiện nay chạy tới nơi của cậu ta chỉ cần 65 phút --"
Natasha nhướng mày: "Tôi không biết lái phi hành khí đâu."
A: "Tôi soạn một cái lái tự động rồi, nếu không cô nghĩ lúc nãy tôi làm
cái gì? Có thời gian thì vẫn thi bằng lái đi, mặc dù tôi nhớ là con trai hình như cũng không có bằng."
"Biết rồi, bà mẹ lải nhải."
Natasha lên tiếng trả lời: "Nói qua nói lại, anh thấy Tiểu Dạ sẽ dùng
dùng biện pháp gì để tiêu hao tinh thần lực và thể lực của Huyễn thú?"
Bọn họ liếc nhau, hai bên đều đã nghĩ đến cùng một điểm, A tiên phong phá vỡ sự im lặng: "... Vận động?"
Khế ước đỏ như máu lan tràn trên làn da trắng như tuyết, một tay Thanh
Trường Dạ duỗi ra đằng trước, tư thế cánh tay như thể trốn chạy khiến
Huyễn thú sau lưng nửa dụ dỗ nửa ép buộc mà mười ngón tay đan nhau cùng
hắn, tựa hồ chỉ giữ tất cả của Thanh Trường Dạ ở nơi có thể đụng tay đến mới có thể khiến Huyễn thú an tâm. Thanh Trường Dạ nhìn hai tay bọn họ
quấn quýt, rõ ràng mới thành niên mà bàn tay của Huyễn thú đã lớn hơn
của hắn rồi. Đường vân đỏ máu mà khế ước mang tới lan thẳng đến cổ tay,
giống như gông xiềng nhốt kỹ cả người hắn. Huyết vân khế có một điểm vô
cùng đặc biệt, tuy nó có thể làm hai bên trong khế ước cảm nhận được vị
trí của đối phương, nhưng phải là trong một cự ly nhất định, Carrie từng nói nếu hai bên cách nhau một cái tinh hệ, thì ảnh hưởng huyết vân khế
mang tới gần như không đáng kể, nói cách khác, chỉ cần rời khỏi Huyễn
thú yếu ớt trong thời kỳ thích ứng, hắn sẽ có một khoảng thời gian khá
dài để cởi bỏ khế ước đối phương đặt lên trên người mình.
Âm
thanh bức tường rạn nứt phá vỡ sự ám muội, Thanh Trường Dạ liếc mắt, một chiếc phi hành khí màu xám bạc đỗ lại ở nơi cách hắn mấy mét, chân dài
gầy nhỏ vươn ra từ phía trên, vạt váy nữ màu champagne chỉ vừa khéo che
khuất nửa đùi, Natasha cầm súng tự động trong tay, cô thấy Thanh Trường
Dạ lăn cùng một chỗ với Huyễn thú, như cổ vũ mà huýt sáo một cái.
"Mỹ cảnh nhân gian này."
Thân thể Huyễn thú càng ngày càng cứng ngắc, theo lý thuyết nó không thể nào thờ ơ với việc Natasha đến, Thanh Trường Dạ miễn cưỡng đẩy nó ra. Quả
nhiên, thời kỳ thích ứng của Huyễn thú đến rồi, nó không di chuyển. Thấy Natasha nhắm nòng súng thẳng vào Huyễn thú không thể động đậy, Thanh
Trường Dạ mặc quần áo nhặt lên từ sô pha: "Đừng giết nó."
"Anh
vẫn còn đứng được." Natasha liếc nhìn ngón tay run rẩy của hắn, lúc này
mới biết Thanh Trường Dạ thực ra cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên
ngoài: "Anh chắc chắn không giết nó à, Tiểu Dạ? Cơ hội thế này chỉ có
một lần, nó là Huyễn thú cấp SSS, từ xưa tới nay chưa từng có ai gặp
phải Huyễn thú đẳng cấp này, giá trị phân chia cấp SSS lẽ ra chỉ nên tồn tại trên lý thuyết, lần này không giết nó, sau này anh vĩnh viên không
giết nổi nó đâu."
"A Dạ..." Huyễn thú bỗng nhiên lên tiếng vào
lúc này, âm sắc của nó hơi khàn, rõ ràng việc nói chuyện đối với nó đã
vô cùng khó khăn: "Đừng... đi."
Thanh Trường Dạ dùng tay ra hiệu bảo Natasha ra ngoài, bản thân cất bước trở lại bên người Huyễn thú.
Thể chất mị cốt khiến Thanh Trường dạ lúc này vẫn giữ được tỉnh táo như
trước, nếu người bình thường trải qua tất cả lúc nãy, không chết cũng
phải vứt nửa cái mạng, nhưng hắn không giống vậy, hắn chỉ thấy mệt mỏi.
Huyễn thú thấy thanh niên tóc đen mắt đen ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ
nâng cằm nó lên: "Anh đã nói là chúng ta rất không hợp nhau rồi, sao
phải một mực quấn lấy anh không thả?"
Bởi vì, thả không được.
Người này đối với nó mà nói như ban ngày, cũng lại như đêm tối, hắn đã trở
thành nỗi đau khổ và nguồn vui sướng của nó. Tất cả về Thanh Trường Dạ
giống như có hoa cắm rễ ở trái tim, hoa đâm chọc làm người thương tật
đầy mình, thỉnh thoảng mới nở hoa một lần, vừa ngửi được mùi thơm liền
ra quả lăn qua trái tim của nó, ngoại trừ làm loạn lòng người ra thì
chẳng thừa lại cái gì.
"Em sẽ giết người sao?"
Huyễn thú không nói gì, ánh mắt lại ảm đạm đi. Thanh Trường Dạ liệu được phản ứng của nó, tiếp tục nói: "Em sẽ không cho anh cướp thời gian, cũng sẽ
không làm hại người khác, chúng ta ở cùng một chỗ chỉ làm liên luỵ đối
phương."
Hắn đứng dậy, Huyễn thú vào lúc này kéo mắt cá chân hắn lại, thanh âm hơi thở mong manh, lại chấp nhất đến mức làm người khác
tan nát cõi lòng: "Đừng..."
Natasha đứng ở đằng xa giơ giơ súng
về hướng hắn, cô đang khuyên hắn đừng nhẹ dạ, sự cố chấp của Huyễn thú
làm Natasha cảm thấy bất an. Thanh Trường Dạ rũ mắt: "Quên mất em vẫn
còn là một đứa nhỏ. Ở trong nhà người bình thường thì bây giờ em sẽ sống ổn lắm, em không nhất thiết phải ở cùng với anh đâu," Ánh mắt hắn lướt
qua đôi cánh của Huyễn thú: "Năng lực càng cao, đường phải đi càng dài,
em sẽ gặp được người tốt giống em, quên anh đi tương đối có lợi."
"A Dạ! Đừng --" Trong đôi mắt caramel của Huyễn thú xẹt qua vẻ kinh hoảng, nó biết mình đã đến cực hạn, nếu bây giờ không bắt được đối phương, đây có thể là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau: "Xin anh...!"
Đừng đi.
Thanh Trường Dạ vùng tay nó ra, từ bên Huyễn thú đi ra ngoài không quay đầu
lại, Huyễn thú ở tại chỗ mở to hai mắt, nó thấy cô gái tóc vàng kia ôm
Thanh Trường Dạ một cái, cô kéo hắn lên tinh hạm, nhìn qua trông thân
mật khắng khít như thế. Ngón tay của Huyễn thú sau khi bị Thanh Trường
Dạ hất ra cũng không còn thừa hơi sức để nhúc nhích, cánh chim đen kịt
vì sức lực kiệt quệ mà rũ xuống, lông vũ của nó rụng xuống từng sợi một, nó có thể cảm thấy sinh mạng dần dần trôi đi, trong thời kỳ thích ứng,
vận động và tâm tình vượt quá giới hạn sẽ làm tổn thương sinh mạng Huyễn thú.
"Đừng bỏ em lại..."
Thanh âm của nó vừa thấp vừa yếu ớt, tựa như lời cầu xin mong mà không được, cuối cùng thì tan theo mây gió.
Chương trình không người lái A soạn ra vô cùng thuận tiện, trên đường vượt qua các vì sao Thanh Trường Dạ tiện thể ngủ một giấc, Natasha ở cạnh hắn
chán muốn chết, nhưng biết điều không phát ra bất cứ âm thanh nào. Lúc
bọn họ trở lại tinh hạm của A, người sau đang đang uống bia ăn bỏng ngô. Hiếm khi thấy A không lập trình, mặc dù gu đồ ăn vẫn geek. Hắn và A
nhìn nhau.
"Cậu để lại cho mình một cái tai hoạ ngầm rồi, có điều thế này khiến cậu có vẻ nhân đức đấy," A nói: "Đáng được khuyến khích."
Thanh Trường Dạ đáp một tiếng.
"Cậu nhất định muốn phá bỏ khế ước, nhưng trong lịch sử chưa có một ai xoá
bỏ huyết vân chú cả, nếu cậu thực muốn làm được, tháng 3 thử đến tinh
cầu Vatican City xem. Nữ vu khoảng tháng 3 sẽ ám sát Giáo hoàng, tung
tích của hắn như âm hồn lơ lửng không cố định, bỏ qua lần này sẽ rất khó tìm lại được, nếu như trên đời có ai có thể xoá bỏ huyết vân, chỉ có
thể là hắn."
"Nữ vu," Gần đây luôn nghe thấy cái tên của đại tinh đạo này, Thanh Trường Dạ thoáng lưỡng lự: "Hắn sẽ giúp?"
"Khả năng chắc là lớn hơn cái kẽ móng tay một chút. Hắn không thích tiền
tài, hỉ nộ vô thường, hơn nữa tính tình khát máu. Có khi cậu để hắn chém nghìn đao, hắn sẽ đồng ý giúp cậu giải chú."
Lời mỉa mai của A
làm Natasha cười khúc khích một tiếng: "Không nghiêm trọng đến thế đâu," Cô nhớ lại: "Tôi từng thấy hắn một lần, là một, ừm," Natasha liếc mắt
đưa tình với Thanh Trường Dạ: "Đại mỹ nhân siêu cấp xinh đẹp vô song,
chân dài eo nhỏ da trắng."
"Chờ tí," Thanh Trường Dạ dừng một chút: "Nữ vu là nam mà?"
"Đúng. Nhưng hắn thực sự rất đẹp, lần nọ chính phủ Liên bang phái người đến
đàm phán cùng hắn, trưởng lão cơ quan chủ quản và thư ký nhỏ đều nhìn
hắn, hắn chói mắt như mặt trời vậy. Có điều cuối cùng hắn móc mắt của
những người đó ra, nửa đêm đầu người treo từng hàng trên tinh hạm Liên
bang, cuộc đàm phán nát hẳn."
"..." Thanh Trường Dạ im lặng chốc lát, hắn thu tầm mắt lại: "Tôi nghỉ trước đã, ngủ một giấc rồi nói."
Kiểm tra DNA gần như không tốn chút thời gian nào, cửa hợp kim kéo sang hai
bên, sau khi trở lại phòng mình, sự mệt mỏi khiến Thanh Trường Dạ ngã
một phát xuống giường, hắn rì rì kéo quần xuống, thông qua tấm gương lớn sát đất, hắn nhìn thấy nơi bị sưng đỏ trên người mình. Không ngờ sức
lực của cái con giống như thiên sứ kia lại lớn như vậy, rõ ràng nhìn
trông thèm chịch như vậy, mà bị lăn qua lộn lại lại là hắn. Lời cầu xin
cuối cùng của đứa nhỏ kia ở trong đầu không xua đi được, sinh linh mạnh
mẽ như vậy lại vì hắn mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất thảy tôn nghiêm, bản thân cự tuyệt nó lần này, lần sau gặp lại thực sự khó mà đoán được
đối phương sẽ biến thành bộ dạng gì, nhớ tới đôi mắt caramel sắp khóc
thút thít kia, tấm gương và chính mình không có cách nào phản kháng,
Thanh Trường Dạ chậc một tiếng. Hắn thực sự vô cùng không thích tình
huống không thể khống chế như vậy.
Cho dù Nữ vu không giúp hắn
giải trừ chú, về sau cảm ứng được Huyễn thú liền chạy hẳn cũng không có
vấn đề gì, chắc là... không gặp lại nữa đâu.