Ngón tay thiếu niên xoa lòng bàn chân Thanh
Trường Dạ, chạm tay vào làn da còn trơn nhẵn non mịn hơn tưởng tượng.
Thấy nó chỉ vuốt ve từ đầu ngón chân đến mu bàn chân, thanh niên nằm
trên giường nhắc nhở: "Dùng sức chút."
Thân thể Huyễn thú đã
được cường hoá, chỉ hơi dùng sức là rất có thể sẽ không cẩn thận phế bỏ
cả chân Thanh Trường Dạ. Càng khiến thiếu niên nghi ngờ nơi dưới thân
vốn đã lắng xuống lại bắt đầu phát nhiệt, dường như chỉ vừa chạm phải
người này nó sẽ biến thành dáng vẻ kỳ quái này. Thiếu niên do dự một
chút, dùng ngón cái nhẹ nhàng đè xuống lòng bàn chân Thanh Trường Dạ.
Xương cốt của bàn chân trong tay nó trông đặc biệt xinh đẹp, cộng thêm
làn da trắng của chủ nhận, cùng mắt cá chân thon gọn nối liền chân,
khiến cho hai chân này trông như có ma lực. Trước khi thiếu niên lấy lại tinh thần, nó đã bất cẩn làm ra hành động đã làm đi làm lại nhiều lần
trong lòng.
"Liếm cái gì?"
Thanh Trường Dạ uể oải quay
đầu nhìn nó, vì hắn cử động, thiếu niên mới theo bản năng liếc nhìn dáng vẻ lúc này của Thanh Trường Dạ, động tác vươn lưỡi cũng không khỏi dừng lại. Sợi tóc đen như mực của thanh niên có một phần hơi ướt, vừa vặn
dán lên cổ như bạch ngọc, đường cong cặp chân xinh đẹp tuyệt trần giấu
trong chăn như ẩn như hiện, thiếu niên biết vì động tác ban nãy của
Thanh Trường Dạ, gối và chăn bị hắn ném qua một bên đều bị ướt. Thân thể nhân loại lại có thể tiết ra nhiều nước như vậy, ngẫm lại đã cảm thấy
khó tin.
Đầu ngón tay thiếu niên theo chỉ đạo của Thanh Trường Dạ vân vê bóp hai
chân hắn, đôi mắt caramel như ma xui quỷ khiến liếc cặp chân kia, lần
đầu tiên nó nghiêm túc quan sát Thanh Trường Dạ như vậy. Chân đối phương trắng lại dài, theo cặp chân dài đó đi lên, có thể hơi thấy cái gì đó
ngẩng đầu... Huyễn thú trẻ tuổi cảm thấy càng ngày càng nóng.
Thanh Trường Dạ bỗng nói: "Hôm nay em gặp phải ai à? Lúc đi siêu thị."
"Gặp một cô bé bị cướp, em giúp nhỏ lấy túi của nhỏ về, còn gặp hai tên cướp giật đồ của nhỏ nữa," Thiếu niên lơ đãng trả lời, tất cả sự chú ý của
nó đều đặt vào bộ vị mấu chốt bị che khuất dưới chăn, nó cực kỳ muốn dị
năng hệ hoả đốt sạch: "Nhỏ tên Carrie."
Thanh Trường Dạ nhíu
mày. Thân thể hắn tuy bên trong mị, nhưng nước chảy không ngừng như hôm
nay thực sự hiếm thấy, may là hắn khoá cửa, lúc Huyễn thú đi vào đã qua
giai đoạn nguy hiểm nhất, bằng không hắn có thể sẽ quỳ bên chân đối
phương vứt bỏ tất thảy tôn nghiêm xin nó chiếm lấy hắn. Hắn nhớ kỹ cái
tên Carrie này, trước đây thông qua Natasha giới thiệu, bọn họ hợp tác
với cô ta một lần. Đó là một ma nữ sống không biết bao nhiêu năm, vì
thích giả bộ nai tơ nên bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ một cô bé. Thứ khiến
Thanh Trường Dạ ấn tượng nhất là Carrie lần đầu liếc mắt đã nhìn thấu
thể chất mị cốt của hắn, đồng thời cô ta cũng nói thẳng linh hồn hắn
không ổn định, tựa như người nửa chết hoặc đến từ thời không khác. A nói cô gái kia sở hữu "Quỷ nhãn": Có thể thấy linh hồn người chết, cũng có
thể thấy tính chất bên trong sinh vật.
Thấy Thanh Trường Dạ im
lặng, thiếu niên chủ động nói: "Nhỏ cho em một chai... nước hoa? Em
không muốn, nhỏ xịt một ít lên người em. Anh biết nhỏ à?"
"Trước đây từng hợp tác," Thanh Trường Dạ ra hiệu Huyễn thú dừng lại động tác
bóp chân, trong giọng nói của hắn tiêu tán sự dính dớp mập mờ ban đầu,
một lần nữa trở nên nhạt nhẽo: "Lần sau đừng nhận đồ của cô ta, nhìn
thấy cô ta thì đi vòng."
"Vì sao?"
Huyễn thú vô tội nhìn Thanh Trường Dạ, trong lòng có chút hối hận lúc trước mình không nhận
lấy bình nước hoa kia. Nó vẫn không hiểu phản ứng của Thanh Trường Dạ có ý nghĩa gì, nhưng nó có phần thích dáng vẻ đối phương rút đi mũi nhọn.
"Vì cô ta giả bộ nai tơ. Cô ta ít nhất 2500 tuổi rồi, tuy rằng lựa chọn vẻ
ngoài thế nào là tự do của mỗi cá nhân." Thanh Trường Dạ suy nghĩ một
chút, thoải mái thừa nhận: "Anh có thành kiến với cô ta."
"..."
Hiện thực luôn đi ngược lại với lý tưởng. Chiều ngày hôm sau, một cô bé vóc
người nhỏ nhắn xinh xắn gõ cửa biệt thự. Vừa lúc Huyễn thú không ở nhà,
Thanh Trường Dạ nhìn khuôn mặt trên màn hình, không biểu cảm mở cửa cho
Carrie. Đợi cô ta vào trong nhà, Thanh Trường Dạ đeo một nụ cười khéo
léo bên môi, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng hắn:
"Tiểu thư Carrie, lâu ngày không gặp, cô vẫn toả sáng như xưa."
"Thanh Thanh~" Carrie đi dạo một vòng trong phòng, bước nhẹ nhàng ngồi lên ghế salon, cô ta dùng mắt ra hiệu quầy bar: "Nhà anh đẹp quá. Thanh Thanh,
cho tôi một ly rượu hồi hương huyết hồng đi."
Thanh Trường Dạ
cười cười, quay đầu lại mặt không biểu cảm đổ ra loại rượu Carrie muốn,
hắn đặt ly rượu lên bàn trà, Carrie nói cảm ơn hắn: "Hôm qua tôi quan
sát trong trận thạch anh thấy trong nội thành Wimbledon đột nhiên xuất
hiện linh hồn không ổn định, số linh hồn không ổn định tôi chỉ đếm được
trong một bàn tay, cộng thêm vua Liên bang đang truy nã anh, tôi đã cảm
thấy là bạn cũ tới, quả đúng là vậy."
Nhớ tới nước hoa trong
miệng Huyễn thú, ý cười trong mắt Thanh Trường Dạ càng sâu: "Phương thức chào hỏi bạn cũ của tiểu thư Carrie thật đặc biệt."
Carrie nhấp một hớp rượu hồi hương. Thành thực mà nói, cô bé nhỏ như vậy uống loại
rượu này quả là có chút sai trái, có điều bề ngoài Carrie đẹp như búp bê cao cấp bày trong tủ kính, nên không khiến người ta chán ghét. Cô ta
nhảy vào trọng tâm câu chuyện: "Thanh Thanh, anh có biết Huyễn thú của
anh là cấp S không?" Không đợi Thanh Trường Dạ nói, Carrie nói tiếp:
"Lần trước hợp tác các anh lấy đi một món đồ của ngôi sao xanh cổ đại.
Từ khi anh và A ở cùng nhau, trên thị trường càng ngày càng có nhiều
người mua đồ cổ từ ngôi sao xanh cổ đại. Theo lý thuyết thì những món đồ cổ giá trên trời này sẽ chẳng có nhiều người mua, ngoại trừ những kẻ
hiếu kỳ thừa thời gian không có chỗ tiêu. Trong 1 năm, A thay anh dùng
thân phận giả mua hơn 100 món đồ cổ của ngôi sao xanh cổ đại, tổng giá
trị mấy thứ này ít nhất 100 triệu năm. Tôi không tò mò anh lấy được
nhiều thời gian như vậy từ đâu ra, cũng không hỏi tới mục đích anh thu
thập đồ cổ là gì. Tôi muốn làm giao dịch với anh."
"Giao dịch gì?"
"Tôi đây trùng hợp có một món đồ của ngôi sao xanh cổ đại, đây là con bài
thương lượng của tôi. Ma dược tôi luyện chế gần đây còn thiếu 1 nguyên
liệu, còn 3 tháng nữa là Giải đấu ma dược mở rộng thế giới, tôi đã bại
dưới tay Nữ vu trong trận đấu này 10 năm rồi. Lần đầu tiên đánh bại tôi, hắn mới 14 tuổi." Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Carrie xẹt qua một
tia không cam lòng: "Nếu tôi có thể luyện ra loại ma dược này, tôi nhất
định sẽ thắng giải đấu. Nguyên liệu ma dược còn thiếu 1 thú hồn của
Huyễn thú cấp S. Loại nguyên liệu này quá hiếm, lúc đầu tôi đã định
buông tha, nhưng hôm qua tôi gặp Huyễn thú của anh trên đường."
"Cô muốn tôi giết nó?"
"Đúng," Carrie thừa nhận: "Nó quá mạnh, tôi không giết được nó. Vì cảm ứng linh hồn của Huyễn thú cấp S và cảm ứng linh hồn của anh cùng xuất hiện trên trận thạch anh, tôi đoán nó là Huyễn thú của anh, nên mới hạ mị dược
nhằm vào anh lên người nó, rồi lần theo dấu vết đến chỗ ở của các anh.
Tôi vô cùng xin lỗi đã mạo phạm, nhưng tôi thật lòng thật dạ muốn làm
giao dịch này với anh, việc này có lợi cho cả hai chúng ta."
"Tiểu thư Carrie," Mặt mày thanh niên đẹp như bức tranh thuỷ mặc, hắn khẽ nói: "Vì sao cô chắc chắn tôi sẽ giết nó?"
"Anh còn chưa đặt tên cho nó mà? Hôm qua từ đầu đến cuối nó chưa từng nói ra tên mình," Carrie cười, trong đôi mắt thật to lộ ra vẻ nắm chắc, phong
thái chỉ ở phụ nữ trưởng thành mới có đặt trên khuôn mặt trẻ con trông
đẹp đến kinh người: "Anh ngay cả tên cũng không chịu đặt, anh quan tâm
nó đến mức nào chứ?"
Ngón tay đặt trên tay nắm cửa chợt tuột
xuống, sợi tóc nâu che mất đôi mắt màu caramel. 5 giác quan của Huyễn
thú cấp S không hề tầm thường, thiếu niên đã thu cuộc đối thoại trong
nhà vào trong tai không sót một câu từ lâu. Nó nên đi vào, bắt đầu từ
lúc nghe thấy Carrie thuyết phục Thanh Trường Dạ giết nó. Nó nên vào từ
lúc đó để chất vấn, nhưng nó muốn đợi người kia trả lời, muốn nghe thấy
Thanh Trường Dạ cự tuyệt bằng chính tai mình. Nhưng sau khi nghe thấy
câu nói về tên kia, cánh chim to lớn của thiếu niên lặng im rũ xuống.
Nó không có tên, cho tới bây giờ, Thanh Trường Dạ vẫn chưa từng đặt tên cho nó.
Rõ ràng tất thảy Huyễn thú vừa sinh ra đều sẽ có tên, vì sao chỉ mình nó
không có? Mọi nghi ngờ như thế đều bất tri bất giác gần như biến mất
sạch khi nhìn khuôn mặt trắng nõn mỉm cười của thanh niên, thiếu niên từ đầu đến cuối đều không hỏi ra lời nghi ngờ. Bản năng sinh vật khiến nó ý thức được Thanh Trường Dạ cũng chẳng phải người đơn thuần, ngược lại,
lột bỏ tầng áo khoác tao nhã kia, kỳ thực hắn hình như vô cùng máu lạnh, nhưng cho dù như vậy, thiếu niên vẫn thích ở bên cạnh đối phương. Dù
cho nó lờ mờ nhận thấy tư tưởng của Thanh Trường Dạ và nó khác nhau thì
cũng không nghĩ tới việc rời đi, mà mãi cho tới khi Carrie đẩy cửa đi
ra, thiếu niên vẫn chưa được nghe thấy giọng nói dễ nghe của người nọ
nói ra lời cự tuyệt.
"Này, ngài Huyễn thú." Thấy thiếu niên đứng ngoài cửa không nói lời nào, Carrie sử dụng phép thuật cách âm, đảm bảo Thanh Trường Dạ ở trong nhà không nghe được cô ta và Huyễn thú nói
chuyện: "Bọn tôi cũng không phát hiện ra anh ở đây, thực sự xin lỗi đã
để anh nghe được những lời này."
"..."
"Tôi cho hắn một
chai thuốc, bảo hắn mỗi ngày bỏ một giọt vào đồ ăn của anh. Huyễn thú ăn loại thuốc kia đến một lượng nhất định liền có thể ký kết khế ước chủ
tớ với con người. Tôi để Thanh Thanh ký khế ước với anh trước, rồi lấy
mạng của anh, vì hồn Huyết thú quá mức ngang ngược khi không có khế ước
áp chế, tôi sợ tôi sẽ nguyền rủa đến chết mất." Carrie thấy sắc mặt nó
không đúng, giải thích: "Đây là lừa hắn, tôi cũng không muốn mạng của
anh, tôi chỉ muốn cho anh biết mình đi theo tên chủ nhân kém cỏi cỡ nào. Nếu hắn thực sự cho anh ăn loại thuốc kia, thì cậu bỏ hắn luôn đi.
Thuốc là vị táo, bỏ vào cơm hoặc vào trong rượu đều cực kỳ rõ ràng."
Nét mặt Carrie mặc dù không luống cuống, nhưng thực ra cực kỳ mong đợi phản ứng của nó. Một lúc lâu sau, cô ta nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói: "Vì sao hắn muốn sưu tập đồ cổ?"
Carrie sững sờ. Cô ta không
ngờ con Huyễn thú này lại ngu xuẩn đến mức đó, nó không căm hận Thanh
Trường Dạ, thậm chí ngay cả phẫn nộ cũng gần như không. Giọng cô ta
không ổn lắm: "Tôi không biết, dù sao Thanh Thanh vẫn luôn thu gom những thứ này, mấy tên đồng bọn kia có lẽ biết vì sao."
"Mị cốt là gì?"
Nghe nó hỏi điều này, Carrie cười nói: "Mị cốt là một loại thể chất, hàng
trăm triệu người mới có một. Anh không thấy quái lạ à? Ngài Huyễn thú,
kể cả có địa vị như vua Liên bang, muốn mỹ nhân dạng gì cũng dễ như trở
bàn tay, anh nghĩ vì sao vua lại đuổi theo hắn không tha? Hắn là quyến
rũ từ bên trong, vì trong xương cốt hắn vừa lẳng lơ vừa phóng túng, dạy
bảo một chút, báu vật hơn nữa cũng chẳng sánh nổi. Anh vừa chạm vào hắn, sẽ cảm thấy lòng bàn tay cũng mềm, nhất là khi hắn hứng lên, thân thể
có thể khiến người dây dưa tới chết."
Cô ta nhét vào tay nó một chai thuốc.
"Hôm qua anh không muốn nhận quà cảm ơn," Carrie nói: "Anh quá thiện lương,
nếu như hắn hạ thuốc anh, thì anh cũng hạ thuốc hắn. Chỉ cần đổ 3 giọt
bên cửa phòng hắn, hắn sẽ khóc lên ở trong suốt đêm."
Nghe thấy
ngoài cửa truyền tới động tĩnh, Thanh Trường Dạ hơi nghiêng đầu, thiếu
niên phi phàm tuấn mỹ tiến vào từ ngoài cửa, cánh chim màu đen to lớn
càng thêm thần kỳ khi mở ra. Thanh Trường Dạ đặt xuống màn hình LCD
trong tay nhìn về phía nó, ánh mắt thiếu niên đảo qua màn hình, ở trên
là món đồ cổ Carrie giao dịch với Thanh Trường Dạ. Nó tới bên cạnh thanh niên, bỗng nhiên nói.
"Anh muốn bóp chân không?"
Không
đợi Thanh Trường Dạ trả lời, nó nắm lấy hai chân thanh niên kéo qua,
giày và tất bị năng lượng vô hình triệt tiêu, đường nét mu bàn chân trần đẹp đẽ, thiếu niên cúi đầu, cánh chim khép lại ôm lấy cả người Thanh
Trường Dạ vào trong.
Hắn không nhẹ không nặng bị cắn một cái.
"A!" Thanh Trường Dạ cau mày. Đầu ngón chân vừa ướt vừa ấm, cảm giác dính
nhớp khiến hắn cảm thấy như nuôi một con chó lớn đang liếm láp chủ nhân
của mình, hắn muốn thu chân lại, nhưng mắt cá chân bị Huyễn thú dùng sức nắm chặt: "Đừng có mút chân anh."