Vài lọn tóc xoăn màu mật rủ xuống bờ vai hắn,
đầu cô gái sau lưng tựa vào cổ Thanh Trường Dạ, thanh niên bị cô ôm mặt
hơi cúi xuống, lông mi che khuất tròng mắt đen nửa sáng nửa tối.
"A Dạ," Siren thấy hắn không nói gì, như làm nũng cạ cạ cổ hắn: "Em không có gì muốn nói với ta sao?"
"Nói cái gì?" Thanh Trường Dạ xoay người, ngón tay xoa hai gò má trắng nõn
của cô gái: "So với khuôn mặt này, tôi thích bộ dạng ban đầu của em hơn. Không biến về à?"
"Không chỉ thích đâu, em còn muốn móc mắt ta ra."
Đối mặt với nhân ngư oán trách, Thanh Trường Dạ cười nhạt. Tầm mắt hắn lướt qua bác sĩ ngã dưới đất. Trước khi hắn mất ý thức sau khi bị chuốc
thuốc, hắn nhớ rõ giọng bác sĩ đề nghị đập gãy tay chân hắn, những thợ
săn khác thì cẩu thả, còn Nancy lại là một cô gái, có khả năng nhất là
chính bác sĩ tự cắt gân tay chân hắn. Bây giờ, khả năng chiến thắng trò
chơi gần bằng 0, cho dù có thắng thì hắn cũng chẳng định kết nhóm với
bác sĩ, hơn nữa hắn có tính ghi thù, chẳng thà mượn tay nhân ngư giết
hết mọi người, rồi sau đó mới nghĩ cách thoát khỏi nhân ngư.
Hắn không phải người dùng lý trí hoàn toàn, A từng nhổ nước bọt hắn vô số
lần vì thói xấu cuồng sắc đẹp của hắn, Natasha thì vẫn cùng một chiến
tuyến với Thanh Trường Dạ. Việc nhân ngư nguỵ trang không phải vấn đề
lớn, nó bắt chước từng người rất giống, điều kỳ lạ duy nhất là, từ đầu
đến cuối chỉ có Nancy gọi tên Siren, cô gọi nó là Siren, mà không phải
nhân ngư. Cái ôm ấp yêu thương tối qua càng khắc sâu hoài nghi của Thanh Trường Dạ, nếu hắn không nhìn nhầm, thì Nancy vẫn luôn thích thầm Alan.
"Nếu chúng ta mãi mãi ở chung một chỗ, ta cho em một con mắt
của ta," Siren do dự một chút rồi hứa hẹn: "Chỉ cần em thề trước mặt đá
ma thuật --"
"Không cần," Thanh Trường Dạ cắt lời nó: "Bây giờ thích không có nghĩa là mãi mãi thích."
Hắn cực kỳ có mới nới cũ, là một tật xấu khác bị A nhổ vào.
"A Dạ," Giọng nói ma mị của nhân ngư tràn đầy nhu tình, thân hình nó dần
thay đổi, vẻ mềm mại của cô gái biến mất: "Ta không nhịn được nữa, nhân
loại các em quen thuộc việc trên giường đúng không?" Nó cắn cái cổ trắng nõn của Thanh Trường Dạ, rút máu thơm ngọt ra từ đó: "Chúng ta lên
giường đi..."
Một tia nắng phá vỡ bầu trời xám xịt, những ngày
ấm áp nhưng u ám thế này dễ dàng khiến người ta buồn ngủ. Lúc nhìn trên
cao, cảnh ở tinh hệ Nhân ngư đẹp hơn bất kỳ tấm bưu thiếp nào, nước biển xanh đậm ở gần biến thành màu vàng hồng ở xa. Thanh niên ngồi trên
giường bị trói hai tay ra sau lưng, chân dài một trái một phải bị trói
lên cột giường. Hắn nhìn trông cực kỳ truỵ lạc, môi hồng sưng đỏ lướt
qua là biết bị giày vò một thời gian dài. Vậy mà đôi mắt thanh niên lại
tối đen như bóng đêm, điều này khiến hắn giống như một con báo chỉ tạm
thời bị giam hơn là một con vật nhỏ bé đáng thương.
Nghe thấy tiếng động từ cửa, Thanh Trường Dạ nghiêng đầu.
"Siren, tôi muốn uống nước."
【Không được, A Dạ,】Giữa bàn tay trắng xanh xinh đẹp của nhân ngư là bốn viên
tròn như ngọc trai, nó hôn trán hắn một cái:【Ấp trứng cho ta đã, rồi em
mới có nước uống.】
Bọn họ nhìn nhau, Thanh Trường Dạ ra hiệu
Siren cúi đầu. Lúc người sau nhích lại gần mình, hắn dán môi với Siren.
Trước khi gặp đối phương, nhân ngư chưa từng biết hôn môi là chuyện đáng hưởng thụ như vậy, môi hơi sưng đỏ, đầu lưỡi mềm mại, khoang miệng và
răng ẩm ướt. Hơn 10 phút sau, nó rốt cuộc cũng nhận thấy hành vi của
mình vô tình bị Thanh Trường Dạ dắt mũi, Siren có chút thẹn quá thành
giận. Một lát sau, Thanh Trường Dạ khẽ thở dốc, Siren thì bắt đầu vuốt
ve bờ môi hắn, nhận ra đối phương muốn làm gì, ánh mắt Thanh Trường Dạ
trầm xuống.
"Tôi không làm được."
【Em vẫn còn miệng mà,】Siren hình như hơi bất mãn việc hắn buông lỏng:【Kẹp chặt chút nào, chúng nó sắp lăn ra hết rồi.】
Nhớ tới nhân ngư không để tâm lời khuyên của hắn mà thả vào nhiều viên như
vậy, Thanh Trường Dạ có chút bất đắc dĩ: "Siren, em thích ngược đãi tôi
à?"
【Không phải, chỉ là ta --】
Nó lại gần hắn, âm thanh hải yêu nghe gần cực kì dụ người đoạ lạc, Siren ôm lấy đầu hắn.
【Ta muốn nhìn em khóc.】
Trên thực tế, hắn cuối cùng thực sự khóc lên. Hắn đã quen với việc ấp trứng
cho Siren, nhưng lúc này đối phương quá thô bạo, Thanh Trường Dạ bị hành hạ đến suýt nữa không phát ra được tiếng nào. Nhân ngư là sinh vật ma
pháp thượng cổ, dưới vẻ ngoài vô tội như hoa lan, bên trong chúng chảy
dòng máu chiến đấu và chinh phục. Hai mắt thanh niên trong ngực Siren
thất thần, trong mắt hắn đầy nước mắt, con ngươi đen nhánh như ôn ngọc
ngâm dưới suối, Siren mê muội nhìn hắn rơi lệ, hình ảnh này đủ để khiến
bất cứ kẻ nào đánh mất lý trí. Ổ của nó đẹp đến mức nó sợ hãi.
"A Dạ, em đẹp quá." Siren xích lại gần tai hắn, nó ôm chặt hắn: "Không
biết vì sao, ta càng ngày càng không thể rời bỏ em, một ngày không thấy
em," Nó vẫy vẫy đuôi cá đỏ tươi: "Chóp đuôi như ngứa ngáy, xương cốt
cũng vậy."
Thanh Trường Dạ không nói gì, nước mắt trong suốt
chảy xuôi xuống theo gò má hắn, nhân ngư có chút ngạc nhiên mà hôn hôn
mặt hắn, ngay sau đó cười mút vào nước mắt hắn. Thanh Trường Dạ giật
giật hai tay trói chặt ở đầu giường, xác định thực sự không có cách nào, hắn hơi khép mắt.
Lúc cuối cùng hắn cố tình chỉ ra bác sĩ,
ngoài việc mượn đao giết người còn có suy tính sâu xa hơn. Khoái cảm do
thắng lợi mang tới làm tê liệt thần kinh Siren. Từ khi bị bắt vào gian
phòng này, hắn chưa từng có cơ hội bước xuống giường nửa bước, cách
trông nom khống chế biến thái này của Siren đối với hắn cũng sẽ mang lại cho đối phương áo giác tuyệt đối áp chế. Đến khi Siren lầm tưởng tất cả đã chắc chắn, chính là lúc hắn phản công, à không phải, phản kích.
Trong tư liệu A cho hắn, ban đầu chỉ có một người coi nhân ngư là tà ác,
người nọ là người sống sót sau tai nạn trên biển, gã gọi nhân ngư là ác
quỷ. Mà ở trong chiếc tinh hạm 200 năm trước kia, Thanh Trường Dạ tìm
thấy nhật ký bên trong cũng có người gọi nhân ngư là ác quỷ, mà người
này cuối cùng không rõ tung tích. Cho dù bọn họ đến cùng có phải là cùng một người hay không, chỉ cần có người sống sót, như vậy sau khi gặp
phải nhân ngư nhất định phải có cách rời khỏi tinh hệ Nhân ngư. Từ thái
độ của người sống sót với nhân ngư, chúng nó không thân thiện với gã, cơ bản là giống tình cảnh của y. Mạnh dạn hơn chút, hai người này là một,
nhật ký người kia dừng lại ở ngày khi một lượng lớn nhân ngư vây quanh
tinh hạm, có sự tấn công phạm vi lớn vào loài người, ngày như vậy là có
nhiều khả năng rời khỏi tinh hệ Nhân ngư nhất.
Hiện chưa rõ tung tích của những thợ săn tiền thưởng đã chết trên tinh hạm, không biết
cuối cùng Siren xử lý thi thể Nancy thế nào, nhưng dựa trên thực tế là
hắn chưa từng ngửi thấy mùi thối rữa của thi thể mấy ngày nay, trên hạm
cũng không còn thi thể, cơ bản là giống với tình huống trên chiếc tinh
hạm trống rỗng 200 năm trước kia. Siren thích uống máu hắn, kết hợp liên tưởng, có thể nhân ngư sẽ ăn máu thịt loài người. Đến nay hắn chưa từng thấy những nhân ngư khác, cũng không có cuốn nhật ký nào về khốn cảnh
nhân ngư vây công tinh hạm, điểm khác biệt giữa bọn họ và nhóm người 200 năm trước kia là trên thuyền có thêm một con nhân ngư. Có thể đoán
Siren nằm ở vị trí lãnh đạo giữa đám nhân ngư, để lôi kéo thuộc hạ, hoặc để báo đáp chủng tộc, rất có khả năng nó đã thưởng toàn bộ thợ săn đã
chết cho những nhân ngư khác. Nhưng trong phần còn lại của tư liệu, nhân ngư xuất hiện với hình tượng xinh đẹp yếu đuối, như vậy chúng nó có lẽ
biểu hiện dị thường khi bắt đầu giết người uống máu. Suy đoán lúc trước
về việc nhân ngư vây quanh tinh hạm, công kích nhân loại ở phạm vi lớn
chính là thời điểm loại dị thường này đến đỉnh điểm, nói cách khác, khi
nhân ngư nóng nảy nhất, là lúc hắn có thể rời đi.
Trước đó thì...
"Được rồi Siren," Thanh Trường Dạ mỉm cười nói: "Đừng làm nũng nữa, em nặng quá, tôi bị đè chết mất."
【A Dạ,】Siren bám dính trên người hắn, nhưng rồi nghe lời trượt ra mép giường:【A Dạ A Dạ A Dạ...】
Vừa đọc tên hắn, Siren bỗng ngừng di chuyển, nó nỉ non cái gì, Thanh Trường Dạ mơ hồ nghe thấy từ trong đầu mình những chữ không đầu không
đuôi【không được】,【rời đi】này, bất chợt Siren biến mất. Đối với năng lực
xuất quỷ nhập thần của nhân ngư đã luyện thành thói quen, Thanh Trường
Dạ không thèm quan tâm nhắm mắt lại.
Dù sao nhân ngư cũng không
biết hắn đang nghĩ gì, nên giờ nghĩ cách loại bỏ đống rong biển dưới
biển sâu trên tay chân là được. Trời mới biết Siren tìm ra loại rong
biển xanh lá nhạt nhẽo tầm thường này ở đâu, càng giãy buộc càng chặt,
lần đầu tiên bị trói hắn suýt nữa đứt cổ tay.
【A Dạ!】Không biết
qua bao lâu, nhân ngư lại xuất hiện cạnh hắn, nó ném màn hình LCD trong
tay xuống, Thanh Trường Dạ tỉnh táo hết sức nhìn thấy những trang ở trên màn hình được giữ lại ở trong cuốn ebook "Bách khoa toàn thư giải
phẫu":【Ta mới vào tìm trong phòng bác sĩ, quả nhiên hắn có giữ một bộ
sưu tập những thứ này.】
"Cái gì?"
Lòng Thanh Trường Dạ trầm xuống.
Không thể nào, con cá đần mở mang đầu óc rồi.
Đôi mắt đỏ tươi của nhân ngư tràn đầy hưng phấn, gò má tái nhợt xinh đẹp
vào lúc này thực sự không khác gì ma quỷ. Thanh Trường Dạ miễn cưỡng giữ nụ cười nghe nó nói trong đầu mình.
【Ta nghĩ rồi, để phòng ngừa tai nạn, ta phải cắt gân chân của em.】
"..."
Nếu để Siren cắt gân tay chân hắn, vậy tất cả mọi chuyện hắn vừa nghĩ đều
hoàn toàn không còn tác dụng, dù sao hắn cũng không thể chạy trốn trong
tình huống mất đi tay chân.
【Sẽ không đau lắm đâu,】Siren nói:【Cắt xong ta sẽ liếm sạch vết thương giúp em.】
Nhân ngư bóp eo Thanh Trường Dạ, nó có lẽ đang nghĩ tới điều gì, đôi mắt đỏ
tươi như đang rực cháy, viên tròn như trân châu xung quanh càng ngày
càng nhiều, viên bạch châu nho nhỏ sáng bóng ấm áp này vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân. Lúc đầu những thứ này đã chất đầy giường, giờ nhân ngư lại ra thêm lần nữa, toàn thân Thanh Trường Dạ đều phủ đầy bạch châu toả ra ánh sáng lấp lánh, Siren giữ lấy cổ tay hắn, mái tóc
dài màu trắng rũ xuống bả vai trần truồng của thanh niên.
Trong
đôi mắt đỏ tươi loé lên vẻ khác thường, Siren không để ý Thanh Trường Dạ giãy dụa, dùng tay còn lại đến gần cổ tay xinh đẹp của hắn, móng tay
nhọn của nhân ngư toả sáng lấp lánh, hắn biết tay của Siren là vũ khí
sắc bén hơn bất kỳ loại dao găm nào.
【Lúc trước A Dạ nói muốn
cắt đuôi của ta,】Nhân ngư cười như có chút thẹn thùng nói:【Cả khóc và
xin lỗi, vặn eo nữa, ta nhớ hết, chúng ta làm từng cái một thôi.】