Mau Xuyên: Ngược Tra Chỉ Đạo Sổ Tay
Nước mắt Thịnh Tình nóng hổi mà tuôn ra, lời nói ra lại chẳng khác nào
con dao cắm vào trong lòng Đường Cẩn Niên, đau đớn không gì sánh được,
anh ta vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, đi ra ngoài đến bất kỳ nơi nào,
nhân viên đều sẽ tôn xưng một tiếng Đường thiếu gia, người người đều
tâng bốc anh ta tựa như vương tử.
Mấy ngày này, Đường Cẩn Niên không phải là không cảm giác được chênh lệch, anh ta cảm thấy chứ!
Trước đây khi tâm tình anh ta không tốt, muốn có người uống rượu cùng, luôn
luôn chỉ cần một cuộc điện thoại, những hồ bằng cẩu hữu đó sẽ lập tức
chạy vội tới.
Mà bây giờ, số điện thoại của anh ta đã bị rất nhiều người kéo vào danh sách đen.
Những người mà ngày thường làm đàn em sau lưng anh ta, lúc này đều chạy biến như một làn khói!!!
"Thịnh Tình, em nói đi, có phải là anh làm người rất thất bại không?"
Đường Cẩn Niên nghĩ không ra, anh ta chỉ là mất đi tư cách kế thừa tập đoàn
Đường thị, dựa vào cái gì mà biến thành bộ dạng ngày hôm nay, ngay cả
Phàm Minh Vũ từng thua kém anh ta mọi chuyện cũng dám trêu chọc anh ta
như vậy!
"Không, Cẩn Niên, không phải anh không tốt, là bọn họ
quá xấu, Cẩn Niên của em là người giỏi nhất trên thế giới này!" Thịnh
Tình ôm mặt Đường Cẩn Niên, thâm tình đối mặt cùng anh ta, "Thật ra như
vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta biết ai là thật lòng, ai là giả dối, đúng không?"
Đường Cẩn Niên theo bản năng gật đầu, đúng vậy, hết thảy đều là giả, chỉ có Thịnh Tình trước mặt, mới là thật!
Ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ anh ta, chỉ có cô đối với mình không rời không bỏ!
"Thịnh Tình..."
Đường Cẩn Niên làm ra vẻ sẽ ôm Thịnh Tình, bị Thịnh Tình tỉnh bơ đẩy ra.
"Cẩn Niên, thực ra em có một biện pháp, anh muốn nghe không?"
Đường Cẩn Niên không thể biến thành kẻ nghèo hèn, cô ta không dễ dàng gì lấy
được tiền tới tay, không có khả năng cứ như vậy đi vào thua lỗ, dựa vào
cái gì có tập đoàn Đường thị lớn như vậy, còn cần Đường Cẩn Niên tự mình đi gây dựng sự nghiệp!
Hai lão bất tử kia của nhà họ Đường, thực sự là hết sức ngu xuẩn.
Giao tập đoàn Đường thị cho Đường Cẩn Niên thì như thế nào? Dù sao cô ta
cũng không sinh được con, cuối cùng còn không phải là làm lợi cho đứa
con kia của Linh Tê sao?
Nếu bọn họ tâm ngoan không nhận Đường Cẩn Niên, cũng đừng trách cô ta thủ lạt!
"Biện pháp gì?" Trong mắt Đường Cẩn Niên hàm chứa khẩn thiết trông đợi.
Thịnh Tình ấm giọng nói, "Cẩn Niên, nếu không chúng ta đi tìm cha mẹ nói một
chút, cho dù giao Đường thị lên tay anh, anh cũng không thể nào một mực
cầm lấy, đợi sau khi chúng ta qua đời mới truyền cho đứa trẻ trong bụng
Linh Tê là được rồi... Anh cảm thấy đây là một cách làm tốt chứ?"
Đường Cẩn Niên vừa nghe lời này của Thịnh Tình, im lặng lắc đầu, "Không,
Thịnh Tình, anh cũng là người có cốt khí! Bọn họ vậy mà không nhận anh,
anh cũng sẽ không nhận bọn họ!"
Thịnh Tình thực sự là hận không thể đạp Đường Cẩn Niên một đạp, anh có ngu hay không hả? Ai lại đi băn khoăn tiền bạc?
"Không cần nhận, chỉ cần tiền đến trên tay chúng ta là được rồi. Cẩn Niên,
chẳng lẽ anh không muốn hung hăng chèn ép Phàm Minh Vũ, thằng cha Phàm
Minh Vũ kia nhục nhã anh như vậy, anh cứ như vậy mà chịu đựng hay sao?
Đợi sai khi anh trở thành người cầm quyền tập đoàn Đường thị một lần
nữa, những người coi thường anh kia, những người kéo anh vào danh sách
đen kia, đều sẽ giống như con chó quỳ gối trước mặt anh, nịnh hót lấy
lòng... Như vậy không tốt sao?"
"Được, Thịnh Tình, tất cả nghe theo em, em nói anh phải làm sao?"
Đôi mắt Đường Cẩn Niên lóe lên ánh sáng, theo lời Thịnh Tình thì thầm ở bên tai anh ta càng ngày càng nhẹ, biểu cảm trên mặt anh ta cũng càng ngày
càng thả lỏng.
Đúng, Thịnh Tình nói rất đúng.
Nhà họ Đường vốn chính là của anh ta.
Dựa vào cái gì mà anh ta phải chắp tay nhường lại?
Bắt được toàn bộ Đường thị... Chỉ cần đổi toàn bộ Đường thị đến dưới danh
nghĩa của anh ta, anh ta mới xem như là chân chính nắm giữ Đường thị!
"Được, cứ làm như vậy." Đường Cẩn Niên cúi đầu hôn môi Thịnh Tình, "Anh sẽ
khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất nhất trên thế giới này."
...
...
Đăng báo thoát khỏi quan hệ cha con, đối với hai người nhà họ Đường mà nói
chỉ là một loại thủ đoạn, thủ đoạn dùng để mê hoặc người nhà họ Cố.
Ngày hôm đó, hai người lớn nhà họ Đường cầm một phần đơn ủy thác chuyển
nhượng cổ phần vào cửa nhà họ Cố, cùng đi theo nhà họ Đường không chỉ có luật sư, còn có nhân viên làm việc ở văn phòng công chứng.
Nhà họ Cố hai người thấy khí thế kia, không khỏi sửng sốt một chút, "Các người đây là ý gì?"
Cha Đường ấm giọng nói, "Đại ca, đây là đơn ủy thác chuyển nhượng cổ phần
của tôi và em dâu anh, có thể Linh Tê sẽ chê Đường thị chúng tôi nhỏ,
khinh thường chút cổ phần công ty ấy, nhưng những cổ phần này cũng là do vợ chồng chúng tôi một tay một chân dốc sức làm ra mấy năm nay, vốn
muốn truyền cho Đường Cẩn Niên, thành thật mà nói, Cẩn Niên đứa trẻ kia, kể từ sau khi ở bên Thịnh Tình thì thay đổi cả người, thay vì giao vào
tay nó rồi thua không còn một phần, còn không bằng bây giờ cho Linh Tê,
để Linh Tê cùng quản lí giúp đỡ đứa bé..."
Cha Cố biết rõ bản tính cha Đường, tuyệt đối không phải loại người sẽ nói lung tung, ông nói như vậy, ý đồ làm gì đã rõ ràng.
Rất rõ ràng chính là vì cháu nội mà bỏ qua Đường Cẩn Niên.
Linh Tê đối với việc hai người nhà họ Đường làm như thế, không chút ngoài ý
muốn nào, "Bác trai bác gái, mọi người làm vậy thật sự là quá khách khí, con đây làm sao lại chê nhiều tiền chứ? Mọi người cho đứa bé, con dĩ
nhiên là thu thay nó, có điều chuyện này, con mong tốt nhất là mọi người nên giữ bí mật."
Cha Đường và mẹ Đường khó hiểu, bọn họ còn đang chuẩn bị mở một buổi họp báo tin tức đây.
Tỏ vẻ tập đoàn Đường thị có người kế thừa!
"Linh Tê, đương nhiên chúng ta sẽ bảo mật."
Cháu nội còn chưa ra đời, hai người lớn nhà họ Đường đương nhiên là coi Linh Tê như tổ tông mà cung phụng.
Cháu nội ra đời rồi, chỉ sợ lại là một tình cảnh khác.
Dưới sự chứng kiến của hai bên luật sư và nhân viên công chứng, đơn chuyển
nhượng một phần cổ phần này là có hiệu quả pháp luật.
Cha Cố là
người đến giải quyết chuyện này, mỗi một nhân viên công tác ở đây đều
được một phong bì thật dày, thứ nhất là tỏ vẻ cảm ơn, thứ hai mà nói tất nhiên chính là phí bịt miệng.
Làm xong chuyện, theo lễ phép,
cha Cố khách khách khí khí giữ hai người nhà họ Đường ở lại nhà dùng
cơm, đều là người quen cũng không chú ý nhiều như vậy, giúp việc hai nhà cùng nhau làm một bữa cơm lớn.
Linh Tê lại tự mình rót cho bốn vị trưởng bối mỗi người một ly vang đỏ.
Cách ngày sinh dự tính càng ngày càng gần, tâm tình Linh Tê cũng hết sức
giảm sút, nhưng người nhà họ Cố đều cho rằng là do Linh Tê sắp sinh, có
thể có hơi đôi chút khẩn trương.
Chỉ có Linh Tê biết, một ngày đứa trẻ ra đời kia, chính là lúc cô rời đi.
Cha mẹ nuôi của cô đã từng đối xử với cô không tốt, mà khi ở cùng nhà họ
Cố, cô mới sâu sắc cảm nhận được ấm áp của gia đình, chỉ sợ mẹ Cố có hơi ngây thơ đơn thuần, cô cũng sẽ không đi so đo, thực ra người ngây thơ
cũng có một chỗ tốt, chính là đối tốt với một người sẽ thật lòng xuất
phát từ nội tâm, ít nhất sẽ không ngấm ngầm đâm sau lưng một đao!
Cô có hơi luyến tiếc...
Có chút muốn ở lại thế giới này, ở lại thật lâu thật dài.
Cô cũng đã từng hỏi qua Diệp Chi Hành, cô có thể nán lại sống ở đây hay không...
Diệp Chi Hành cự tuyệt, nói tuổi thọ Cố Linh Tê vốn đã hết, cô không thể
nghịch thiên mà đi, nếu cô dùng thân phận Cố Linh Tê nán lại thế giới
này, như vậy chẳng khác nào biến tướng hao tổn phúc khí của người nhà họ Cố.