Editor: Alice
Cuối tuần, sau khi làm xong hết công việc
quan trọng, Hàn Thiên Âm mới có chút rảnh rỗi. Hiếm khi cô nổi lên hứng
thú quét dọn nhà cửa, làm xong xuôi mọi việc, cô ngồi trên sô pha lướt
weibo.
Lướt qua phần hot search, cô đột nhiên nhìn thấy một bức
ảnh, trong căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo, một bác sĩ đang nằm gối đầu
lên cánh tay ngủ co ro một góc trên sàn nhà. Có lẽ vì căn phòng hơi lộn
xộn nên anh phải cựa mình khổ sở bên cạnh những dụng cụ phẫu thuật kim
loại. Bức ảnh tuy chỉ chụp góc nghiêng, bác sĩ đó cũng đội mũ và đeo
khẩu trang, nhưng đôi mắt quen thuộc đó Hàn Thiên Âm chỉ cần liếc nhìn
cũng biết là ai.
Là anh, Đỗ Kiêu.
Dòng caption trên bức
ảnh ghi: "Đã mười một giờ đêm rồi nhưng đồng nghiệp của tôi vẫn còn một
ca phẫu thuật gấp nữa, đau lòng cho anh ấy ba giây."
Hàn Thiên Âm sững sờ, đột nhiên cảm thấy rất thương anh, một lúc sau mới nhớ ra phải vào đọc bình luận.
"Làm bác sĩ thật khổ."
"Tuy nghành y có rất nhiều kẻ khốn nạn, nhưng người chính trực vẫn chiếm đa số."
"Mẹ tôi cũng là bác sĩ, còn là trưởng khoa cấp cứu, làm cực khổ mười đến ba mươi năm mới được đổi công việc sang hậu cần. Haha, xem mẹ tôi vất vả
như thế, dù có cho tiền tôi cũng không muốn làm bác sĩ."
Hàn
Thiên Âm đọc một hồi lâu, vài phút sau lại phát hiện có hot search mới,
vẫn là bức ảnh chụp Đỗ Kiêu ngủ trong phòng phẫu thuật, nhưng lần này
bên cạnh có thêm hình chụp chính diện, Đỗ Kiêu còn mặc áo blouse trắng.
Hàn Thiên Âm nhớ đây chính là bức ảnh được treo trong phòng Đỗ Kiêu.
Đúng là ảnh chụp căn cước công dân hủy hình tượng thật, chứ với gương
mặt của Đỗ Kiêu, lúc anh làm bộ cười như không cười mới thực đẹp trai
xuất thần.
Giờ mới thấy bức ảnh này mà được đăng lên mạng thật
sự không thua kém mấy tiểu thịt tươi đang hot ngoài kia, vừa có nhan sắc vừa có khí chất.
Bình luận phía dưới cũng muôn hình muôn vẻ:
"Đẹp trai quá, muốn gả cho anh ấy phải làm sao bây giờ?"
"Đây là chồng tôi mà."
"Sao các người lại tự ý đăng ảnh bạn trai tôi thế này??"
Đọc bình luận xong Hàn Thiên Âm có chút bực bội. Cô nghĩ bụng sau này tán
được Đỗ Kiêu rồi nhất định phải thường xuyên phát cẩu lương trên mạng để mấy con tiểu yêu tinh kia sáng mắt ra.
Buổi chiều Đỗ Kiêu mới khám xong ca bệnh cuối cùng, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Người gửi là Hàn Thiên Âm: "Chú nhỏ hôm nay có rảnh không?"
"Không."
"Tôi chờ chú dưới bãi đỗ xe đến khi nào chú rảnh thì thôi, nhớ là chiếc xe đầu tiên cạnh bồn hoa bên trái, rất dễ nhận ra."
Đỗ Kiêu không trả lời.
Lúc anh từ phòng bệnh ra đã là sáu rưỡi, vừa ra khỏi khoa ngoại Đỗ Kiêu
liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe
Mercedes-Benz SUV màu đỏ tím (*).
(*) Hình ảnh xe:
Anh vốn muốn lờ cô đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngông nghênh của cô, Đỗ Kiêu chợt có chút bực bội, không nhịn được đi tới.
"Không phải em nói bỏ thuốc rồi sao?" Anh đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô, tắt lửa rồi ném vào thùng rác.
Hàn Thiên Âm nghĩ ngợi, rồi dùng ánh mắt thật thà đến thành khẩn nhìn anh:
"Nếu em nói...thật ra em hút thuốc chỉ để đổi lấy sự chú ý của anh, có
phải quá tâm cơ không?"
Đỗ Kiêu nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của cô, có chút cạn lời.
"Vậy rốt cuộc có chuyện gì?"
Hàn Thiên Âm nhìn anh đầy trông mong: "Chú nhỏ, em cảm thấy anh quá vất vả
rồi, vậy nên từ nay về sau em quyết định sẽ đưa anh về nhà mỗi ngày."
"..."
Lên xe, Đỗ Kiêu ngồi ở ghế phụ lái, Hàn Thiên Âm vừa khởi động ô tô vừa lơ
đãng hỏi: "Đúng rồi, từ bây giờ trở đi anh có thể cười nghiêm túc hơn
được không?"
Đỗ Kiêu khó hiểu.
"Mỗi lần thấy anh cười đều lạnh lùng chết đi được, cảm giác như anh chuẩn bị phóng đại chiêu đến nơi ấy."
Đỗ Kiêu ngẩn ra.
Phóng đại chiêu? Sao trong đầu cô ấy toàn ý tưởng kỳ quái thế?
"Hôm nay trên weibo đăng ảnh chụp căn cước công dân của anh, trông khó coi thật sự, rõ là bên ngoài đẹp trai hơn nhiều."
Đỗ Kiêu ngả người ra phía sau, nhẹ nhàng thở ra, có vẻ cô cũng biết chuyện rồi. Thực ra bản thân anh cũng không quen với kiểu phô trương thế này,
bức ảnh này là do đồng nghiệp chụp, lúc đầu đăng lên weibo cũng chỉ với
mục đích trêu mà thôi, không ngờ lại được người ta chú ý đến vậy.
Hàn Thiên Âm nhìn anh chẳng thèm đáp lại mình, lại hỏi: "Các anh thường phải phẫu thuật đến khuya vậy sao?"
"Cũng không phải thường xuyên lắm."
"Nhưng em lại luôn thấy anh ở bệnh viện đến nửa đêm."
"Cũng bình thường, quen rồi mà." Giọng anh rất nhạt, giống như việc này chẳng có gì phải vội vàng, những lần tăng ca kia đều là do anh tự nguyện.
"Gì mà bình thường chứ?" Hàn Thiên Âm dừng một chút: "Nếu cứ vậy mãi thì phải lấy vợ thế nào đây?"
Lấy vợ?
Đỗ Kiêu ngửa đầu, giống như đang thảo luận về một vấn đề rất xa xôi.
Hàn Thiên Âm yên lặng trong chốc lát mới trịnh trọng nói: "Nếu như quá mệt
mỏi thì dừng lại cũng được. Cùng lắm thì sau này em nuôi anh, em sẽ tìm
một công việc ở phòng thí nghiệm, cũng không cần lo đi xa nữa, còn có
thể làm thêm nghề tay trái, phụ giúp ba em việc buôn bán.
Thấy
Đỗ Kiêu không nói lời nào, cô lại nói tiếp: "Em đang nghiêm túc đấy, tuy em không giỏi việc buôn bán, nhưng vẫn có thể kiếm ra tiền. Chiếc xe
này là do em dùng tiền của mình mua đấy, thấy em siêu không?"
Cô càng nói càng hăng: "Nghe không tồi đúng không?"
Vừa đến ngã tư đường, cô quay đầu liếc nhìn người bên cạnh một cái, thấy
gương mặt bình thản của anh, cũng không có vẻ hào hứng cho lắm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Hàn Thiên Âm, em hiểu tôi được bao nhiêu?"
Hàn Thiên Âm sững sờ, không ngờ tự nhiên anh lại hỏi câu này.
Cô thành thật trả lời: "Hoàn toàn không hiểu gì."
"Vậy sao còn đòi nuôi tôi?"
Hàn Thiên Âm dừng lại, phen này bị hỏi đúng câu khó rồi, nhưng cô cũng
không trả lời theo kiểu hoa mỹ buồn nôn, chỉ đơn giản nói: "Bởi vì việc
nuôi chú nhỏ rất có tính khiêu chiến á."
Một lúc sau cô lại quay ra nhìn Đỗ Kiêu, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh càng trầm ngâm.
Đỗ Kiêu về đến nhà, càng lúc càng thấy bực bội trong người, sau khi tắm
nước lạnh xong, tâm trạng lại càng có những cảm xúc kì quái đan xen.
Anh gọi điện thoại cho Doãn Dương.
"Này, tôi hỏi...một người phụ nữ nói muốn bao nuôi mình là ý gì?"
"Ý là gương mặt cậu có thể kiếm cơm được đó, còn ý gì nữa." Doãn Dương ở
đầu bên kia suy nghĩ câu hỏi của Đỗ Kiêu, chợt nhận ra đây là lần đầu
tiên anh chủ động hỏi về vấn đề tình cảm, có chút thú vị đây: "Sao thế,
có phú bà nào muốn bao nuôi cậu à, thật đúng là không biết tự lượng sức
mình."
Đỗ Kiêu không đáp, lại mơ hồ nhớ đến câu nói của cô: "Anh đi theo em", còn có: "Cùng lắm thì sau này em nuôi anh." Càng nghĩ càng mất tự nhiên.
"Vậy nói bao nuôi tôi rất có tính khiêu chiến là ý gì?"
"Ý rõ ràng rồi, cô ta muốn chinh phục cậu."
Chinh phục?
Có vẻ như cũng không còn câu trả lời nào hợp lý hơn.
Đỗ Kiêu hừ lạnh một tiếng.
"Thế cuối cùng cậu có đồng ý làm trai bao không?"
Đỗ Kiêu hiếm khi nổi giận: "Tôi trông nghèo thế sao?"
"Aiza, đùa tí làm gì căng. Cái chủ nghĩa đàn ông của cậu đúng là hết thuốc chữa."
Có lẽ vì buổi nói chuyện hôm ấy khiến Đỗ Kiêu không thoải mái nên anh lạnh nhạt với Hàn Thiên Âm mấy ngày. Cô nói muốn đưa anh về giờ tan tầm,
đương nhiên anh chưa từng cho cô cơ hội.
Thời gian đầu, Hàn Thiên Âm vẫn nhắn tin ân cần như vậy:
"Chú nhỏ, anh thích đồ ăn Pháp đúng không, cuối tuần đi ăn nhé?"
Đỗ Kiêu không trả lời.
"Gần đây có mấy bộ phim điện ảnh hay lắm, có muốn đi xem không?"
Mười phút sau, lại nhắn thêm một tin: "Em bao."
Đỗ Kiêu vốn định trả lời lại, nhưng sau khi nghe thấy câu này, không biết
lại chạm phải dây thần kinh mẫn cảm nào của anh, lập tức đen mặt, bơ cô
thêm vài ngày nữa.
Đến cuối tuần, cô đột nhiên nhắn tới một tin: "Chú nhỏ, nếu còn bơ em, em sẽ tức giận đó."
Đỗ Kiêu cũng không để ý lắm. Nhưng anh không ngờ rằng, từ đó trở đi, Hàn Thiên Âm quả thật không hề "quấy rầy" anh nữa.
Vất vả lắm điện thoại mới yên tĩnh được vài hôm, còn Hàn Thiên Âm thì bặt
vô âm tín. Trong lòng Đỗ Kiêu một mặt là thở phào nhẹ nhõm, nhưng một
mặt lại vô thức bất an. Mãi hôm sau gặp Doãn Dương mới hay tin cô đi du
lịch Hàn Quốc.
Giữa trưa hôm đó, anh đang nằm trên ghế sô pha
của phòng nghỉ ngơi khu phẫu thuật xem tin tức, đột nhiên nghe thấy một
giọng nữ vang lên bên cạnh: "Chú nhỏ."
Anh sững sờ quay đầu lại, hóa ra chỉ là hai cô gái điều dưỡng đang bàn tán về thú nuôi lạ lùng,
lúc này mới nhận ra cô gái đó nói: "Nhện con"
Đối mặt với việc
này, Đỗ Kiêu càng tâm phiền ý loạn, nghĩ ngợi một lúc mới lật tìm số của Hàn Thiên Âm nhắn: "Bao giờ đi Hàn Quốc về?"
Đợi một phút, người bên kia chưa trả lời.
Ban đêm trên đường về nhà, Đỗ Kiêu qua cửa hàng tiện lợi gần nhà mua chút
đồ gia dụng. Lúc tính tiền, anh trông thấy quầy thuốc lá có loại thuốc
mà Hàn Thiên Âm từng hút.
Thấy chủ cửa hàng cầm đồ lên chuẩn bị
tính tiền, Đỗ Kiêu chợt cắt ngang ông ta, chỉ vài bao Marlboro trong
quầy thủy tinh, nói: "Chờ một chút."