Trời đã vào đông, phần lớn các tỉnh khu ở phương Bắc bông tuyết đầy
trời, một số tỉnh nhiệt độ đã xuống dưới âm mười độ, mặt đất tích tụ dày đặc bông tuyết, rất nhiều người cầm xẻng sắt xúc từng xẻng một, muốn
dọn dẹp sạch tuyết đọng trên đường, để mọi người có thể thuận tiện đi
lại, xe chạy cũng an toàn hơn.
Mùa đông năm nay ở Hải Nam lại trái ngược với bình thường, đã là hạ tuần* tháng 12 rồi, vậy mà thời tiết lại như mùa hè, mặt trời chói chang, nhiệt độ
giảm nhẹ, rất nhiều người ở đây vẫn mặc áo ngắn tay, tận hưởng những
hoạt động mùa hè, bơi lội, câu cá, bóng chuyền bãi biển...
* Hạ tuần: chỉ 10 ngày cuối tháng, phân biệt với thượng tuần và trung tuần
Diệp Hàm đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, rất nhiều người mặc áo bệnh nhân, áo blouse trắng đi lại trên con đường đá nhỏ, có người
vội vàng, cũng có người chậm rãi, những người đi vội vàng hầu như là các bác sĩ và y tá.
Cô đã ở bệnh viện một tuần, tuy rằng thương thế
của cô có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể xuất viện, yên ổn ở nhà
dưỡng bệnh, nhưng mà Diệp Hàm không làm như vậy, không phải vì cô thích ở bệnh viện, mà vì cô gái kia đến nay vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói vết thương trên ngực của cô ấy chỉ cần sâu thêm mấy milimét nữa thôi thì
mạng cũng khó cứu. Chuyển từ bệnh viện cấp huyện ở Ngũ Chỉ Sơn đến bệnh
viện cấp thành phố ở Hải Khẩu, trải qua hai lần phẫu thuật mới giữ được
mạng, nhưng mà đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói trên
phương diện y học thường có rất nhiều tình huống phát sinh không thể
đoán được, tuy rằng trước mắt có thể tạm thời giữ được tính mạng, nhưng
di chứng xuất hiện không ai có thể đoán được, có thể rất nhanh cô ấy có
thể tỉnh lại, nhưng cũng có thể..., sẽ không nhanh như vậy, thậm chí sẽ
còn rất lâu nữa.
Nhớ đến cảnh tượng Lãnh Dương rơi xuống từ trên
đài cao lúc ấy, trong lòng Diệp Hàm vẫn chịu không được mà phát run,
thời khắc khủng hoảng đó cho đến bây giờ vẫn khiến cô nhớ rất rõ, cô ấy
nhất định phải sống sót, nếu không sẽ phí công cô ở đây chịu đựng mùi
thuốc khó ngửi, ở cùng cô ấy cho đến tận bây giờ.
Ở bệnh viện, cô còn phát hiện ra được một chuyện rất kinh ngạc, không ngờ Cố Miễn Quân
của khoa pháp chứng lại là bạn trai của cô ấy, tuy vậy nhìn hai người họ đúng là rất xứng đôi, bất kể là ngoại hình, phẩm chất, hay là bản lĩnh, họ đúng là một cặp đôi khiến người khác phải ca ngợi. Cô cũng công nhận Cố Miễn Quân là một người bạn trai rất tốt, ngay khi Lãnh Dương được
chuyển tới bệnh viện cấp thành phố ở Hải Khẩu thì anh ta đã có mặt ở đó, hằng ngày ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì đều túc trực ở bệnh viện.
Hằng ngày ngồi bên cạnh giường Lãnh Dương, trò chuyện với cô, hai mắt
Lãnh Dương vẫn đang nhắm chặt, cũng không biết có nghe được lời nói của
anh ta hay không, nhưng anh ta vẫn kiên trì, tin tưởng Lãnh Dương nghe
được lời nói của mình, nghe được những chuyện mà mình đã nói, sau đó mau chóng tỉnh lại. Cũng nhìn ra được, Cố Miễn Quân thật sự rất quan tâm
đến Lãnh Dương, chỉ có vài ngày thì anh ta đã tiều tuỵ hơn nhiều.
Phòng bệnh của Lãnh Dương cách phòng bệnh của cô không xa, đi vài chục bước
đã đến, ngay lúc này cô đã đứng trước cửa phòng bệnh của Lãnh Dương, vừa định bước vào thì nghe được câu nói, khiến chân cô không thể bước tiếp, có lẽ lúc này cô nên tránh đi mà quay về phòng.
"Dương Dương,
anh đã quyết định rồi, cũng đã nói rõ ràng với ba mẹ, chờ khi nào em
tỉnh lại thì chúng ta kết hôn đi. Trải qua khoảng thời gian này, anh
thật sự rất sợ, sợ em cứ vậy mà rời xa anh, đời người vô thường, anh
không muốn để bản thân hối hận cả đời, không thể chỉ vì ba mẹ phản đối
mà có lỗi với em. Dương Dương, em nhanh tỉnh dậy đi! Em xem, nhẫn cưới
anh cũng mua xong rồi, anh muốn chúng ta nhất định phải hạnh phúc..."
Đây là những lời Diệp Hàm nghe được Cố Miễn Quân nói với Lãnh Dương, cô
giật mình, lặng yên mà nhìn người đàn ông đang ngồi trước giường, đưa
lưng về phía cô, sau đó im lặng quay người rời đi. Chậm chạp, từng bước
một mà đi, ánh mắt rơi trên mặt đất, xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó,
lướt qua phòng bệnh của mình mà vẫn hoàn toàn chưa phát hiện.
Cả
ngày hôm nay Diệp Hàm không qua thăm Lãnh Dương, chỉ ngồi ngốc trong
phòng bệnh của mình, trong lúc đó Cố Miễn Quân có qua thăm cô một chút,
cũng chỉ tán gẫu vài câu. Buổi tối, chờ cho Cố Miễn Quân rời đi, Diệp
Hàm mới qua phòng bệnh Lãnh Dương, nhìn dung nhan trắng bệch không có
chút máu kia, suy nghĩ xuất thần.
"Lãnh Dương, ngày mai tôi sẽ
xuất viện, quay về Hồng Kông, cô nhất định phải khoẻ lại, tôi ở Hồng
Kông chờ cô, nhất định phải bình an trở về có biết không?" Diệp Hàm lẩm
bẩm nói. Ban đầu cô muốn chờ đến khi Lãnh Dương tỉnh lại, sau đó cùng
nhau về Hồng Kông, nhưng mà ở đây có bạn trai của Lãnh Dương, cũng có
bạn bè chăm sóc cho cô ấy, cô cũng có thể yên tâm, hiện tại cô ở đây
cũng là dư thừa, cho nên cô quyết định về Hồng Kông trước.
Diệp
Hàm chỉnh lại chăn cho Lãnh Dương, "Lãnh Dương, tôi đi rồi, cô nhất định phải tỉnh lại, nếu không ơn cứu mạng của cô tôi phải báo đáp như thế
nào? Còn nữa, sư phụ cô vẫn đang ở Hồng Kông chờ cô về, nên cô phải cố
gắng lên, nhanh tỉnh lại. Nhưng mà cô yên tâm, chuyện cô bị thương chúng tôi không nói cho sư phụ cô biết, không muốn ông ấy lo lắng cho cô, vì
vậy cô cũng không được để chúng tôi thất vọng, không được để lão nhân
gia thương tâm, biết không?..., tôi đi đây, chúng ta gặp lại ở Hồng
Kông."
Diệp Hàm chăm chú nhìn Lãnh Dương một hồi lâu rồi quay người rời đi.
Rạng sáng hôm sau, cô làm thủ tục xuất viện, trong ngày lên máy bay trở về Hồng Kông.
Về đến Hồng Kông, cô cũng không đi làm ngay, bởi vì vết thương trên người
cô vẫn chưa hoàn toàn lành lại, đặc biệt là nơi bị trúng tên, hiện tại
vận động mạnh vẫn còn bị đau nhức, bác sĩ dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều một
chút, ít vận động, để miệng vết thương có thể từ từ lành lại. Ngoài ra,
trên người cô còn có vết thương do cương thi cào, cũng chỉ mới đóng vảy, không cẩn thận sẽ khiến miệng vết thương lại rách ra, cho nên cô có thể đi đi lại lại, nhưng không thể chấp hành nhiệm vụ, cấp trên phê duyệt
cho cô một kỳ nghỉ, để cô ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, chờ khi nào thân thể hồi phục, có thể chịu được cường độ vận động cao thì mới đi làm lại.
Sau khi về Hồng Kông ngay lập tức cô hỏi Triệu Lượng về vụ án của Trương
Viễn Minh, Triệu Lượng nói chứng cứ không đủ nên Trương Viễn Minh đã
được thả ra, hơn nữa anh ấy cũng đã giúp Diệp Hàm viết một bản báo cáo,
gửi cho cấp trên, lấy lý do vụ án này điểm đáng ngờ chồng chất, tạm thời gặp trở ngại. Xem ra vụ án này đã trở thành vụ án tồn động trong cảnh
cục rồi, cuối cùng sẽ bảo lưu trong tủ của phòng hồ sơ.
Diệp Hàm
âm thầm thở dài, không nghĩ tới trong tay cô lại có án tồn đọng, nhưng
mà cô cũng đành bất lực, bởi vì hung thủ không có cách nào để lộ ra với
thế giới bên ngoài, vì vậy cho dù cô có liều mạng phá án thì cũng chỉ có thể che lấp đi, không thể công khai.
Diệp Hàm về đến nhà, hai
ngày nay lòng vòng trong nhà tịnh dưỡng, nhàm chán nên lên mạng tìm hiểu một số tư liệu về pháp thuật đạo gia và quỷ hồn âm giới, đặt một số
cuốn sách liên quan đến đề tài này, sau khi trải qua chuyện này, cô cảm
giác bản thân phải bổ sung thêm tri thức, lỡ như lần sau còn gặp phải
thì bản thân cũng có khả năng giúp đỡ một chút, không để cho người khác vất vả bảo hộ họ như vậy, khiến cho người đó..., nghĩ đến Lãnh Dương
vẫn còn đang hôn mê, đại não của cô lại chạy như xe không có phanh, ngơ
ngác xuất thần, không còn suy nghĩ gì nữa. Có lẽ cô nên gọi điện thoại
để hỏi thử xem cô ấy tỉnh hay chưa.
Khi cô cầm điện thoại lên,
chuẩn bị bấm gọi cho Cố Miễn Quân, ánh mắt rơi lên khung cảnh bên ngoài
cửa sổ, mới giật mình nhận ra hiện tại đã khuya rồi, không chừng anh ấy
đã ngủ. Diệp Hàm nhìn điện thoại trên tay, bất đắc dĩ nhếch khoé miệng,
nên để ngày mai rồi gọi hỏi thăm, hiện tại cũng không vội, tuy hiện tại
cô rất muốn biết tình hình của Lãnh Dương, nhưng..., cô cảm giác bản
thân vẫn nên nhịn một chút! Bởi vì tuy các cô đã từng trải qua hoạn nạn
cùng nhau, nhưng quan hệ của hai người vẫn chưa thân mật đến mức...,
nói tóm lại, dựa trên quan hệ hiện tại của hai người, nên đợi trời sáng
rồi gọi điện thoại hỏi thăm tình trạng của Lãnh Dương vẫn thích hợp hơn.
Diệp Hàm để điện thoại di động xuống, chuẩn bị đi rửa mặt, nghỉ ngơi thì
chuông điện thoại lại vang lên, cô có hơi kinh ngạc, đã trễ như vậy rồi
còn có ai gọi đến?
Diệp Hàm cầm điện thoại nhìn, số điện thoại
hiện trên màn hình là của Cố Miễn Quân, trễ như vậy rồi còn điện thoại
cho cô, không lẽ Lãnh Dương xảy ra chuyện? Trong lòng Diệp Hàm run lên,
kinh hoảng nhanh tay bắt máy: "Alo, sếp Cố, có phải Lãnh Dương xảy ra
chuyện gì hay không?"
"Cô rất muốn tôi xảy ra chuyện sao?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái, có hơi hư nhược, mang theo ý cười.
Nghe được giọng nói này, Diệp Hàm khẽ giật mình, lập tức đại hỉ, "Cô tỉnh rồi? Cô tỉnh lại khi nào vậy?"
"Vừa mới tỉnh, cô xem tôi có tốt hay không, vừa tỉnh dậy thì đã điện thoại
cho cô, vậy mà cô vừa nghe máy thì đã hỏi tôi xảy ra chuyện phải không,
cô muốn tôi gặp chuyện không may nhỉ?" Lãnh Dương bắt đầu đùa giỡn, cô
biết rõ Diệp Hàm hỏi như vậy là vì lo lắng cho cô.
"Còn đùa được
nữa, không sao thì tốt rồi, cơ thể cảm thấy như thế nào? Sau khi tỉnh
lại có gọi bác sĩ kiểm tra một chút chưa?" Tâm trạng khẩn trương của
Diệp Hàm đã khôi phục bình thường, giọng nói ôn hoà mà hỏi thăm.
"Ừ, bác sĩ tới rồi, nói không còn gì đáng ngại, thương thế của cô như thế
nào?" Lãnh Dương vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện,
người ngồi cạnh giường bệnh dĩ nhiên là Cố Miễn Quân, cô biết mình đã
tránh được một kiếp, chỉ không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào. Cô đang ở bệnh viện, vậy ba người còn lại thì sao? Vì vậy câu đầu tiên cô
nói, không phải hỏi Cố Miễn Quân tại sao lại ở đây, mà là hỏi ba người
còn lại đâu? Cô lo lắng sau khi mình hôn mê còn có tình huống gì khác.
Cố Miễn Quân tóm tắt tình hình thực tế cho cô biết, để cho cô yên tâm, rồi đi tìm bác sĩ đến kiểm tra cho Lãnh Dương, sau đó Lãnh Dương mượn điện
thoại của Cố Miễn Quân, bấm số điện thoại của Diệp Hàm, tuy điện thoại
của Diệp Hàm đã hư lúc ở trong mộ rồi, thẻ sim cũng bị ngâm nước, không
thể dùng được nữa, nhưng sau khi cô ấy quay về Hồng Kông thì đã đi làm
lại thẻ sim, cho nên số điện thoại cũng không có thay đổi.
"Tôi
chỉ bị vài vết thương nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi, vết thương ở
ngực cô bác sĩ thật sự nói không sao?" vết thương nghiêm trọng như vậy,
suýt chút nữa đã giết chết Lãnh Dương, Diệp Hàm cảm thấy không thể xem
nhẹ, sợ Lãnh Dương cố ý lừa gạt cô, không để cô lo lắng.
"Thật sự không sao, ngày mai tôi sẽ về Hồng Kông, đến khi đó cô có muốn đi thăm
người bệnh này không?" Lãnh Dương tỉnh lại, Cố Miễn Quân nhanh chóng đề
nghị cô chuyển viện về Hồng Kông, cô thấy Cố Miễn Quân cũng phải đi làm, để cho anh ấy ở Hải Nam lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc, còn
nữa, cô thật sự muốn quay về thành phố quen thuộc kia, vì vậy ngày mai
sẽ về Hồng Kông.
"Vết thương của cô như vậy, có thể tuỳ tiện di
chuyển hay sao? Bác sĩ nói thế nào?" Lãnh Dương tổn thương không nhẹ,
Diệp Hàm sợ cô đi đường xóc nảy cực khổ, sẽ ảnh hưởng đến thương thế.
"Bác sĩ nói có thể, chỉ kêu tôi cẩn thận một chút, miệng vết thương ở ngực
tôi cũng đã khép lại không tệ, chỉ cần không nhảy lên nhảy xuống thì có
lẽ miệng vết thương cũng không có vấn đề gì, nhưng vì lý do an toàn, bác sĩ khuyên tôi nên ở trong bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi."
"Ừ, ngày mai mấy giờ cô về Hồng Kông? Có muốn tôi ra sân bay đón hay không?"
"Không cần đâu, sau khi đến bệnh viện tôi sẽ gọi cho cô, đúng rồi, trễ như vậy còn gọi cho cô, không biết có ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi hay không?"
Lãnh Dương cũng muốn chờ trời sáng rồi mới gọi, nhưng cô lại rất muốn
biết tình huống hiện tại của Diệp Hàm, tuy rằng Cố Miễn Quân đã nói với
cô rồi, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Diệp Hàm xác nhận, bởi vì cô
không biết được Cố Miễn Quân có vì lo lắng cho cô mà cố ý nói bọn họ
không có chuyện hay không.
"Không sao, tôi còn chưa ngủ, mà sao cô không nghỉ ngơi đi?"
"Cũng đã ngủ nhiều ngày vậy rồi, cũng không muốn ngủ thêm nữa, ngày mai, phải nhớ đến thăm tôi đó nha!" Kỳ thật cô muốn nhìn tận mắt tổn thương của
Diệp Hàm có thật sự không còn gì đáng ngại hay không, như vậy vẫn yên
tâm hơn, vì cô biết rõ trên người Diệp Hàm cũng đầy thương tích. Mặc dù
cô biết Diệp Hàm không còn nằm viện nữa, xác thực thân thể cô ấy đã ổn
rồi, nhưng mà, cô vẫn muốn gặp đối phương...