Lorbec ngừng cơn thịnh nộ lại và thở hổn hển. Hắn nới lỏng cái cổ áo đang làm mình cảm thấy khó thở ra.
Kohen đã im lặng, đôi bàn tay để ở hai bên sườn của anh nắm chặt lại.
“Cho nên, bây giờ, đội trưởng Kohen Karabeyan …” Lorbec ngừng lại một chút, rồi hắn nói với giọng điệu bình thường: “Ngươi có thể đi ra
ngoài, bĩnh tĩnh ngẫm nghĩ lại những gì ta vừa nói. Và tự hỏi vì sao cha của ngươi lại gửi ngươi đến sở cảnh sát khó nhằn nhất cả vương quốc
Tinh Thần, thậm chí là toàn bộ phía Tây đại lục. Còn có, nhớ giúp tiểu
thư Jorah ngoài cửa nhặt đống văn kiện kia lên … tất cả đều là lỗi của
ngươi.”
Cửa mở. Kohen chậm rãi bước ra, nhưng trong ánh mắt của anh bây giờ tràn đầy sự cô đơn và bất đắc dĩ.
Nó khiến cho tiểu thư Jorah đang nhặt văn kiện bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng thay.
‘Tất cả những gì cảnh sát trưởng Lorbec vừa nói với ta, ta đều biết.’
Kohen yên lặng suy nghĩ.
Anh đưa tay về hướng cái giá để kiếm ở ngoài văn phòng cảnh sát trưởng để cầm về bội kiếm của mình.
‘Nhưng mà, ngay cả một vị cảnh sát trưởng trẻ tuổi nhất với những mưu tính sâu xa như vậy, cũng không dám đối mặt trực diện với các băng đảng xã hội đen đang thống trị thế giới ngầm này.’
‘Vậy thì phải làm thế nào để có thể thay đổi được vương quốc đây?’
Kohen chậm rãi đưa tay xuống.
Anh bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt tiểu thư Jorah đang thu nhặt văn kiện. Mặt cô bỗng trở nên đỏ bừng. Cô tự hỏi mình rằng nên dùng
giọng điệu gì để cảm ơn anh ta.
‘Nhiệt huyết sao?’
Kohen cười khổ ở trong lòng.
‘Từ lúc bò ra khỏi đống xác chết ở chiến trường phía Tây, thứ này có lẽ đã không còn tồn tại trong con người mình nữa rồi.’
‘Đây không phải là nhiệt huyết!’
Kohen nắm chặt tay, cúi đầu. Nỗi cô đơn trong đôi mắt anh bỗng chợt bị thay thế bằng ngọn lửa giận và niềm kiên định.
‘Đây là một việc cần làm. Một việc cần thiết phải làm!’
Mặt của tiểu thư Jorah ngày càng đỏ hơn. Cô chợt nhận ra rằng, từ góc độ của Kohen, anh ấy có thể nhìn thấy đôi ngọn núi hùng vĩ doạ người
nằm gọn bên trong bộ đồng phục của cô. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là:
anh ta quá đẹp trai, anh ta quá đẹp trai, thực sự anh ta quá đẹp trai …
‘Phố Chợ Đỏ à!’
Đôi mắt của Kohen chợt nheo lại.
Ngay sau đó, khuôn mặt anh ta bỗng chở nên lạnh lùng. Kohen lật bàn
tay phải đang nắm chặt của mình xuống, và rồi như thể có một cơn gió
mạnh quét qua cửa phòng cảnh sát trưởng.
‘Vút!’
Chờ đến khi cơn gió tan đi, Kohen đã biến mất.
Biến mất cùng với anh ta là cây kiếm đang đặt ở trên giá đỡ.
Chỉ còn lại tiểu thư Jorah đang nghiến răng nghiến lợi mà chỉnh lại bộ tóc dài màu đỏ đã bị rối tung vì cơn gió vừa rồi.
Bên cạnh người nàng, không biết từ lúc nào, đống văn kiện bị rơi toán loạn đã bị gió thổi thành một chồng, xếp chỉnh tề ngay ngắn trên mặt
đất.
………
Trong phòng cảnh sát trưởng, Lorbec nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi trong sự bất đắc dĩ.
Vị đại nhân vật kia còn đưa ra cho hắn một yêu cầu hết sức phiền toái.
Đó là điều tra những tín đồ Hoàng Hôn ra vào cửa thành phía Tây để
xem có thông tin gì thêm về việc vì sao Thần Điện Hoàng Hôn lại phong
toả tế đàn hay không?
‘Những tín đồ điên rồ ấy á.’ Lorbec lắc lắc đầu. ‘Còn liên quan cả
đến vấn đề ‘thần dụ’ nữa cơ chứ. Mình làm sao dám động vào họ.’
‘Đặc biệt là nữ thần Hoàng Hôn, người đàn bà đanh đá chua ngoa kia nữa!’
‘Phi! Phi! Phi!’
Lorbec lắc đầu, cố gắng vứt cái suy nghĩ này ra khỏi óc.
‘Nếu là 300 năm trước thì có lẽ mấy tay tài phán của Thần Điện đã
tống giam và đem mình đi hiến tế chỉ bởi vì mấy cái suy nghĩ này rồi!’
‘Xem xét từ góc độ này thì mặc dù tính tình hai vị Nữ Hoàng Ma Pháp
còn kém cỏi hơn người đàn bà đanh đá này, nhưng ít nhất những việc họ đã làm còn giúp ích hơn bà ta.’
‘Phi! Phi! Phi!’
Lorbec lắc đầu, tiếp tục đem cái suy nghĩ này vứt ra khỏi óc.
‘Nếu là 100 năm trước thì có lẽ Ma Vệ ở lãnh địa của Nữ Hoàng Ma Pháp cũng sẽ đem mình tống vào ma ngục chỉ bởi vì cái suy nghĩ này đi?’
………
Quay trở về thời điểm hiện tại.
“Em nói em giết Quide?” Jala nhìn Thales một cách khiếp sợ, cứ ngỡ như đây là lần đầu tiên cô gặp con người thật của cậu vậy.
“Đúng vậy, hơn nữa.” Thales hết sức bình tĩnh. Cậu chậm rãi đưa ra
một kiến nghị nghe có vẻ quá sức với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại
cực kì nguy hiểm này.
“Xin chị hãy giúp bốn đứa bọn em chạy ra khỏi ba khu Hạ Thành.”
Thales cũng không phải là đang thử vận may của mình.
Trong quãng thời gian bốn năm đi ăn xin, thế giới của cậu cũng không
chỉ có hắc ám. Ngoại trừ sự hỗ trợ của mấy đứa trẻ cùng phòng, cô giúp
việc Yanni ở cửa hàng thuốc Bụi Cây, thì còn có cả cô Bartender trông
hết sức lạnh lùng này. (Thực sự nàng là chỉ là một bartender thôi hay
sao?) Đây là số ít màu sắc ấm áp mà Thales tìm được trong cuộc sống sau
khi trọng sinh đến nơi này.
‘Ba năm trước đây, nếu không có cô ấy, thì có lẽ mình đã bị mấy con
chó điên mà Morris nuôi cắn chết khi đang bới đống rác ở sau quán bar
Hoàng Hôn rồi.’
(Sau đấy Morris đã càu nhàu rất lâu rằng đống chó săn mình nuôi mất sáu năm tự nhiên chạy hết đi đâu mất không thấy.)
“Em nói lại một lần nữa cho chị nghe.” Jala trông như thể vừa mới
nghe được một điều khó tin nhất từ trước đến nay. Tỷ như ác ma địa ngục
quay về nhân gian hoặc chư thần trên trời giáng xuống.
“Em nói là em muốn nhờ chị giúp …”
Nhưng Jala cắt ngang lời cậu.
“Em vừa mới giết chết Quide Rode, con một của ‘Trái Tim Sắt’ Shanda
Roda, một trong số sáu vị thủ lĩnh phụ trách hoạt động buôn bán súng
ống, đạn dược cho Hội Huynh Đệ Phố Đen thành Vĩnh Tinh, thế lực đáng sợ
nhất trong thế giới ngầm vương quốc Tinh Thần!”
Jala tuôn một tràng xong, rồi cô dùng ngón trỏ mảnh khảnh của mình chọc mạnh vào trán Thales với vẻ mặt giận dữ.
“Sau đó, em nhờ chị bảo hộ em, và phản bội cái “thế lực đáng sợ nhất
của thế giới ngầm vương quốc Tinh Thần” để giúp em … chạy trốn khỏi sự
truy lùng và đuổi bắt điên cuồng của chúng?”
“Ẹc, không chuẩn lắm.” Thales xoa xoa dấu ngón tay ở trên trán. Trong ánh mắt như muốn giết người của Jala, cậu cười cười: “Nhưng, đại khái
nó là như vậy.”
Jala phải mất đến một lúc lâu để tiêu hoá thông tin này. Trong lòng
Thales tuy rằng rất sốt ruột, nhưng cậu vẫn yên lặng chờ đợi.
Jala lấy lại tinh thần, rồi thở dài một hơi. Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng và hờ hững.
“Hừ, đối kháng với toàn bộ Hội Huynh Đệ vì em? Em cảm thấy chị là
người tốt như vậy sao? Không, phải là em nhìn chị trông giống như là một người tốt hay sao?”
“Chị không cần đối mặt trực tiếp với Hội Huynh Đệ đâu!” Thales vội vàng giải thích.
“Bọn em có kế hoạch chạy trốn của riêng mình. Chị chỉ cần cung cấp
một ít đồ ăn và vật tư, và giúp bọn em trốn thoát khỏi tai mắt của Hội
Huynh Đệ trên đường chạy từ ba khu Hạ Thành đến Phố Chợ Đỏ là được. Việc này đối với chị mà nói dễ như trở bàn tay!”
“Cầu xin chị đấy!” Thales tỏ vẻ nghiêm túc. “Bọn em chỉ có thể dựa vào mỗi chị mà thôi, chị Jala!”
Nhưng mà Jala dường như cũng không thèm để ý đến những lời cầu xin của cậu.
“Hừ, em cũng chỉ là một thằng nhóc ăn mày mà thôi!”
Jala lạnh lùng cười: “Tốt xấu gì thì chị cũng là người của Hội Huynh
Đệ. Dựa vào cái gì mà em cho rằng, chị sẽ không đem hung thủ giết hại
một trong những tay quản lý của Hội Huynh Đệ, cùng với đồng loã ra giao
nộp cho bọn họ?”
Thales im lặng một lúc.
Jala nghiêng đầu, chờ đợi cậu trả lời và nở một nụ cười mỉm.
“Bởi vì, em tin tưởng chị.”
Jala ngẩn hết cả người vì không theo kịp logic của Thales.
“Cái gì?”
Cô chỉ thấy Thales gằn lên từng chữ một, kiên định nói:
“Bởi vì em tin tưởng chị muốn làm một người tốt!”
Jala ngây ngốc.
Lấy nhầm kịch bản rồi sao?
‘Ặc … thằng nhóc cư nhiên lại thốt ra được những lời nói, … dựa theo
những ngôn từ cổ quái của nó thì là những lời nói sến súa (“trung nhị”), ngu ngốc đó sao!’
‘Từ trước đến nay chẳng phải tên nhóc này luôn tỏ vẻ thành thục à?’
‘Hơn nữa tốt xấu gì cũng là người của Hội Huynh Đệ, xuất thân từ ổ ăn mày, thế mà lại … Chẳng nhẽ dạo gần đây nó xem quá nhiều kịch nói của
Thần Điện Minh Dạ à? Hay là đọc được câu chuyện về tình bạn hữu nghị
giữa anh hùng Salah và tiên tri Kaplan?”
‘Cũng có thể là nó bị Quide đánh cho ngu người rồi?’
Nhưng Thales hít một hơi, rồi nói một câu khiến cho cô bối rối:
“Em biết, hầu hết Hội Huynh Đệ đều là những kẻ cặn bã, ác ôn, đều là
những tên biến thái mang theo nợ máu, những con sói và ác ma khoác lên
mình lớp da người. Đối với bọn chúng mà nói, thiện ý cùng đồng tình,
lương tri cùng lòng thương hại chẳng khác gì nước bùn dưới cống ngầm.”
“Bọn họ bán những cô gái trẻ tuổi mất gia đình vào kỹ viện, đánh tàn
phế những đứa trẻ mồ côi, đem ma tuý bán cho những cô gái mới mười mấy
tuổi, tống tiền những thương nhân cần cù chăm chỉ đến mức không còn xu
dính túi, bức ép những người nông dân gặp cảnh thiên tai phải bán con
gái của mình đi khiến họ uất ức đến chết, đem những người không trả nổi
nợ nần bán đi đại hoang mạc làm nô lệ, bí mật hợp tác kinh doanh cùng
với những quý tộc xấu xa.”
“Nhưng em cũng biết, rất nhiều người trong số bọn họ đều bị bức bách
vì kế sinh nhai, một số thì vì bất đắc dĩ, số khác thì do mưa dầm thấm
lâu, hoặc là vì sinh tồn, vì lý do ‘ta không thể không làm như vậy’ nên
mới trở thành những tay côn đồ tàn nhẫn nhất, những nanh vuốt độc ác
nhất của Hội Huynh Đệ.”
“Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân như thế, nên em mới cảm thấy, có người ở hoàn cảnh như vậy, còn có thể giữ vững, giữ vững một chút đồng tình,
một phần thương hại, một tia thiện ý, một niệm lương tri, kiên trì làm
việc tốt, làm người tốt, có thể từ bỏ việc kiếm tiền bẩn một cách dễ
dàng dựa vào đao pháp của mình, có thể cho một người nghèo túng một ly
rượu lúa mạch, có thể tặng một chiếc áo choàng cho một người kỹ nữ, có
thể trong gió lạnh ngợp trời, không sợ giết chết ái khuyển của lão đại
Hội Huynh Đệ chỉ vì cứu một đứa trẻ không quen biết. Hơn nữa trong bốn
năm sau đó, người ấy vẫn luôn giúp đỡ nó, hỗ trợ nó, quan tâm nó …”
Jala cau mày thật chặt. Cô không nhận ra rằng chính mình đã bắt đầu cắn chặt môi dưới lại.
Nói đến đây, Thales ngẩng đầu lên nhìn Jala. Ánh mắt cậu chan chứa sự chân thành và niềm mong đợi.
“So với việc trở thành một tên côn đồ thuần tuý ở Hội Huynh Đệ, và
trở thành một người xấu vứt bỏ đi tín niệm và lương tri của mình để có
thể vui vẻ thực hiện những tội ác kinh tởm thì em tin rằng những điều mà người kia làm được quả là một việc phi thường, nó còn gian nan và nguy
hiểm hơn gấp vạn lần …”
“Dừng!” Jala không cam lòng ngẩng đầu lên, hốc mắt cô đỏ bừng. “Nhóc
con, em thậm chí còn không phải người thân của chị, sao em dám, sao em
dám …”
Nhưng Thales cắt đứt lời nói của cô mà không cần suy nghĩ.
“Jala Chalton!”
“Em đã thấy chị dùng đao chém lũ chó thành ba phần, cũng đã thấy chị
chặt đứt ngón tay của lũ khách gây rối, cũng biết người đến uống rượu ở
quán bar rất sợ chị, cho dù đó là Rick, Quide, hay thậm chí là lão đại
Morris cũng phải khách khí khi nói chuyện với chị. Cho dù chị hạ thấp
giá thành khi nhập hàng, họ cũng chỉ dám chửi rủa ở trong lòng. Em không biết dòng họ Chalton có ý nghĩa gì ở Hội Huynh Đệ, nhưng em đoán rằng
tay chị cũng đã từng dính đầy máu tươi, rằng chị đã giết rất nhiều
người, rằng gia tộc của chị và những người thân quen đều là thành viện
của Hội Huynh Đệ, rằng anh chị em của chị đều đã phạm vào rất nhiều tội
ác.”
Lần này, Jala không cắt ngang lời cậu nữa. Khuôn mặt cô hiện lên sự cô đơn, chết lặng.
“Cho nên, thực ra em cũng không rõ chị có phải là người tốt hay không nữa!”
Thales lặng lẽ lấy ra một con dao găm.
“Con dao găm này, là em trộm từ quán bar của chị về. Nhưng em biết
rõ, chẳng qua là ngày hôm đó em đã nói với chị một câu: “Em không có
dao, làm sao có thể chém được củi?”. Và rồi ngay buổi chiều hôm đó, con
dao găm này liền được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà kho, chỗ mà
chúng ta vẫn hay đến.”
“Trước đây em vẫn nghĩ con dao găm này là của người khác, Edmund
chẳng hạn. Cho đến tận hôm nay, sau khi dính máu nó mới hiện ra hai chữ
“JC” ở một bên mặt.”
Thales ngẩng đầu lên, cậu nhìn thẳng vào Jala. Những tia sáng loé lên trong mắt cậu làm cô rùng mình.
“Đấy là tên họ viết tắt của chị đúng không, JC.”
“Em vừa mới nghe được tên đầy đủ của chị từ mồm tên Quide.”
Jala cắn chặt hàm răng lại.
Cô còn chẳng để ý đến việc vì sao một đứa trẻ ăn mày hạ đẳng từ trước đến nay chưa bao giờ có cơ hội đọc sách, lại có thể đọc được chữ cái ở
trên con dao và nhận ra đó là họ tên viết tắt của nàng.
“Jala Chalton, tiểu thư JC, em muốn cho chị biết, em nhất định phải
cho chị biết, con dao mà chị đưa cho em, ngày hôm nay đã cứu lấy tính
mạng này của em, và cứu được cả ba đứa trẻ ăn mày bên kia nữa, ba đứa mà nhìn bánh bao không khác gì một bữa tiệc lớn của vương quốc cả.”
Jala siết chặt hai nắm đấm. Ánh mắt của cô dần hội tụ lại.
‘Thằng nhóc đáng chết này.’
“Cho nên, mặc dù em không biết con người trước đây của chị như thế
nào, cũng không biết con người của chị về sau sẽ ra làm sao, nhưng em
tin tưởng một điều rằng, ngay hiện tại …”