(Update: Mình vừa sửa lại tên của nhân vật Yara thành Jala cho đúng với nguyên tác hơn nhá.)
(Tóm tắt chương 6: Quide trong cơn say rượu đã bước vào Nhà Bỏ Hoang
để bắt đầu quá trình đồ sát của hắn. Bắt đầu bằng việc giết chết Ensola
và Ned. Thấy thế Thales đã rút con dao găm được cậu trộm từ quán bar ra
và cố đâm nhưng đã bị hắn tóm được. Hắn định tra tấn Thales bằng cách
hun nóng một đồng bạc và ấn vào mắt cậu. Rồi Ryan cố ngăn cản nhưng bị
hắn cưa mất bàn tay phải, Sinti thì bị rút trật khớp chân. Sau đó hắn
hoàn thành việc tra tấn Thales bằng việc ấn đồng bạc vào ngực cậu, và
rồi quay ra định hành hạ nốt Coria. Kellet đứng ra bảo vệ cô nhưng bị
hắn cứa cổ chết. Coria thì bị ấn đồng bạc vào má. Nhờ một “phép màu?”
nào đó mà con dao xuất hiện ở cạnh tay Thales. Cậu dồn toàn bộ sức lực
cùng với sự phẫn nộ và đâm một phát chí tử vào cổ Quide.)
“Cắn chặt miếng gỗ này sẽ giúp cậu thấy dễ chịu hơn một chút. Thật xin lỗi, mình chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.”
Thales nhíu mày và quỳ gối xuống trước người Ryan.
Cậu nhóc ăn mày bị thọt này nằm dựa nửa lưng vào bức tường, nửa lưng
trên sàn và thẫn thờ giơ cánh tay “dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng” lên
trước mặt. Những giọt máu vẫn chậm rãi chảy ra từ đó. Ryan nhìn Thales
đang mài con dao găm trên một cục đá vỡ một cách đờ đẫn. Cậu mặc kệ cho
Thales cầm một miếng gỗ và nhét vào miệng mình.
Phía sau Thales, bé gái Coria đang ngồi trên bậc thang nối giữa sân
và phòng với vẻ mặt thất thần. Má trái bị bỏng của cô đã được bôi qua
thuốc và che lại bởi một mảnh vải. Còn tay cô thì đang nắm chặt đồng bạc cháy đen.
Bỗng nhiên cô bé mở trừng hai mắt ra nhìn xung quanh, cô nhìn nơi
này, ngó nơi kia một chút, rồi ngẩng đầu lên xem mặt trăng. Sau đó, cô
cười rộ lên như một kẻ thần kinh.
Đằng sau cô, cái xác đến chết vẫn mở trừng hai mắt ra của Quide nằm im cạnh bức tường.
Chợt, Thales cảm thấy một cơn buồn nôn ập đến.
Cái cảm giác này … cái cảm giác khi mà kim loại đâm vào da thịt. Nó cứ quay trở về mỗi khi Thales cầm vào con dao.
Cậu thở dài, cố nén cảm giác khó chịu khi giết người lần đầu tiên
lại. Cơn đau bỏng rát ở trước ngực cũng giúp cậu một phần nào trong việc quên đi nó.
‘Những đoạn văn hắc ám, sát phạt, quyết đoán ấy, những vai chính máu
lạnh vô tình ấy, họ có thể giết người mà không có chút biểu cảm gì, họ
có thể trò chuyện vui vẻ mỗi khi giết người xong, họ có thể bĩnh tĩnh
như thường để tiếp tục lên kế hoạch giết người tiếp theo.’
‘Tất cả đều là bốc phét a.’
Thales cười nhạo. Trong lòng cậu tràn đầy sự bi ai.
Suy cho cùng, cậu đã cướp đi sinh mệnh của một con người, vô luận
Quide đã làm những gì, dù cho hắn đáng chết hay không đáng chết. Ở trên
một mặt ý nghĩa nào đó, hắn và cậu vốn cùng là một giống loài đi lại
bằng hai chân.
‘Mà chính mình đã cầm con dao găm đâm thẳng vào cổ hắn.’
Thales cảm thấy đố kỵ với những kẻ sát nhân máu lạnh trời sinh đó.
Bọn họ có thể dễ dàng chịu đựng, thậm chí là chẳng thèm để ý cảm giác
ghê tởm sau khi giết người ấy. Đối với cậu mà nói, cái cảm giác trơn
trượt và sền sệt ở bàn tay phải vẫn còn nguyên đó. Âm thanh con dao cứa
vào cổ tên Quide thì như văng vẳng bên tai.
Cơn xúc động nhất thời và sự giận dữ có thể giúp cậu giết người,
nhưng nó không thể nào giúp cậu giải quyết được những dư chấn về mặt
tinh thần sau đó.
Cho dù trong xương cốt cậu là một người trưởng thành. Mà một người
trưởng thành thì có thể, cũng như cần phải phụ trách về những hành vi
của mình gây ra.
‘Quan trọng hơn là …’ Thales quay đầu và nhín về phía Coria. Tốc độ mài con dao trên tay của cậu ngày càng nhanh hơn.
‘Những đứa bé đó, có lẽ chúng vừa trải qua một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời chúng đi.’
Một đoạn ký ức kiếp trước chợt ùa về trong đầu cậu. Ánh sáng từ máy
chiếu cùng với những dòng chữ trên slide cứ thế hiện lên như những cơn
sóng vỗ vào bờ.
“… Bài báo cáo luận văn hôm nay của tôi sẽ tập trung chủ yếu vào lĩnh vực tâm lý học. Nhìn nhận dưới góc độ tâm lý học đối với quá trình phát triển của một con người mà nói, thì thời kì nhi đồng và thanh thiếu
niên là thời kỳ mấu chốt trong việc hình thành tính cách và tâm hồn của
người đó. Theo các nghiên cứu của nhà tâm lý học Benjamin Bloom, thì môi trường xung quanh, sự tương tác, hành vi của những đứa trẻ ở giai đoạn
này có mối quan hệ rất lớn đến quá trình phát triển tính cách và tâm lý
của chúng về sau này. Cũng có một số lý luận và nghiên cứu khác chỉ ra
rằng các tác động này có thể ảnh hưởng đến chúng suốt cả cuộc đời …”
Thales lắc lắc đầu. Cậu đem mảnh ký ức vừa được tìm về này giấu vào sâu tận trong đáy lòng.
‘Vấn đề về sức khoẻ tâm lý cho lũ trẻ là việc về sau này, làm sao để
sống sót mới là việc quan trọng cần phải giải quyết ngay bây giờ.’
Thales kìm nén lại sự thương cảm và ghê tởm trong lòng mình. Cậu đem sự chú ý dời sang con dao găm ở trên tay.
Con dao găm này có độ dài ngắn hơn cẳng tay của một người lớn. Một
mặt của nó được mài bén, mũi dao có vẻ hơi cong cong về phía trước.
Chuôi dao được quấn quanh bởi một cái thắt lưng màu đen để tránh trơn
trượt, còn hai mặt của lưỡi đao thì sáng bóng …
‘Ơ!’
Thales đột nhiên phát hiện một việc sau khi rửa sạch con dao dính đầy máu tươi. Đó là có hai chữ cái được khắc lên một mặt của con dao: “JC”.
‘JC?’
Mắt cậu khẽ nháy. Thales chợt nghĩ trong đầu.
‘Ha ha, bao nhiêu mánh khoé, bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu thông minh, cũng chẳng có tác dụng bằng con dao găm “JC” này.’
Sau đó, ánh mắt cậu bỗng trở nên lạnh lùng. Con dao găm vừa mới mài sắc được cậu đặt ngay cạnh cái tay bị đứt của Ryan.
‘Xoẹt!’
Thales vung con dao xuống không chút do dự.
Lưỡi dao cắt đứt một chút da thịt còn sót lại ở cổ tay Ryan.
“A! A! Hmm … Hmm!”
Cả người Ryan bỗng co giật dữ dội như những con tôm Mariahilf vừa bị thả vào nước sôi.
Cậu cắn chặt miếng gỗ, những âm thanh đau đớn phát ra từ cổ họng cậu. Hai mắt Ryan nhắm chặt, khuôn mặt cậu trở nên vặn vẹo vì thống khổ.
Nước mắt và nước mũi cũng không ngừng chảy xuống như mưa.
Thales đặt loại thuốc trị thương tốt nhất lên một mảnh vải (tốt nhất
nhưng thực ra đó cũng chỉ là vài nhánh Long Diệp Thảo bị giã nát) rồi
quấn nó vào đoạn tay đứt của Ryan và thắt chặt lại.
‘Hy vọng làm như vậy sẽ giúp cầm máu. Cầu mong là nó không bị nhiễm
trùng, nếu không thì …” Thales lắc lắc đầu và nhìn về đống lửa.
Ryan bắt đầu lên cơn co giật vì đau đớn. Thales dùng một tay đè vào
cánh tay bị đứt của cậu, còn tay còn lại thì vòng ra ôm chặt Ryan vào
ngực mình.
“Kiên trì lên, Ryan. Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi. Cố gắng lên.”
Thales nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói ra những lời an ủi cho dù chỗ
bỏng trước ngực cậu bị Ryan cọ vào làm cho những cơn đau thấu tim lại
quay trở về.
Rồi Thales đưa ánh mắt nhìn về phía bên kia. Kellet, Ned và Ensola đang nằm yên tĩnh dưới ánh trăng.
Cứ như là họ đang ở trong một giấc mơ đẹp vậy. Có lẽ trong những giấc mơ đó họ ngày ngày không phải đi ăn xin, không phải giành giật nhau
từng miếng cơm ăn, từng mảnh áo mặc. Họ có những người yêu thương và
quan tâm đến mình.
Hơi thở của Ryan dần trở nên ổn định. Thế nhưng Coria lại bắt đầu khóc nức nở.
“Thales, hu hu, mình sợ quá. Coria rõ ràng đã khỏi bệnh thương hàn rồi mà. Coria không còn bị ốm nữa. Ô ô …”
Thales buông Ryan ra, rồi xoay người và ôm Coria vào trong lòng. Cậu
cẩn thận tránh vết thương trên mặt trong lúc nhẹ nhàng vỗ về, an ủi cô.
“Không có việc gì. Coria. Mọi chuyện đã ổn rồi.”
‘Thật xin lỗi.’
‘Là do mình đã không bảo vệ được mọi người.’
“Thales!”
Thales mở to mắt ra. Cậu nhìn thấy Sinti chạy hồng hộc trở về và bình tĩnh đặt câu hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Sinti là đứa bé bị thương nhẹ nhất trong phòng số sáu. Sau khi được
Thales cố định lại phần xương bị trật khớp (cuộc sống ăn mày khốn khó
làm những đứa trẻ học được cách tự chữa trị các vết thương như bẻ khớp,
…), cậu đã chạy ra ngoài để nghe ngóng tình hình xem liệu Hội Huynh Đệ
có cử thành viên đến đây không.
“Không có người nào từ trụ sở chính tới. Không thấy Rick, không thấy
bất cứ một tên côn đồ nào của Hội Huynh Đệ, cứ như là không có một ai
bên ngoài biết về những việc vừa xảy ra ở khu Nhà Bỏ Hoang vậy.”
Sinti là cậu bé nhiều tuổi nhất trong phòng, và cũng là người hợp tác ăn ý nhất với Thales nên mỗi câu cậu nói đều là những vấn đề trọng điểm cần quan tâm.
“Dường như Quide đã đi qua khá nhiều ngôi nhà trước khi đến đây. Mặc
dù có một số người trốn đi được, nhưng trừ phòng của bọn mình và phòng
số mười bảy ra, thì có ít nhất sáu, bảy phòng không có động tĩnh gì.”
Ánh mắt của Thales trở nên buồn bã. Phòng số sáu không phải là căn
phòng gần cổng chính Nhà Bỏ Hoang nhất, cho nên cậu đã đoán được số phận của những đứa trẻ trong mấy căn phòng đó.
“Hiện tại tất cả trẻ ăn mày đều đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Mọi
người đang đồn với nhau rằng Hội Huynh Đệ muốn xử lý toàn bộ chúng ta.
Một số người trốn ở trong phòng không dám đi đâu, nhưng phần lớn mọi
người đều chạy ra ngoài đường. Số ít thì định bỏ trốn.”
“Khoan đã, cậu nói là không có bất cứ tên côn đồ nào canh gác ư?” Hai mắt của Thales bỗng sáng lên.
Sinti biết Thales đang nghĩ đến điều gì. Cậu lắc đầu, nói với giọng
chua xót: “Vô dụng, cổng lớn bị khoá trái từ bên ngoài rồi. Karak với
phòng của hắn đứng hò hét một lúc lâu ở đấy, nhưng chẳng có ma nào đến
cả. Trừ phi tìm ra cách vượt qua các chiến hào chứa đầy cọc nhọn ở bên
trong, còn không thì bọn mình chẳng có cách nào để trốn thoát cả.”
“Bọn mình …” Ryan giãy người. Cậu ôm cánh tay phải và cố ngồi dậy,
rồi nói với một sắc mặt tái nhợt: “Bọn mình cần gì phải bỏ trốn. Bọn
mình có thể ở đây chờ đến buổi sáng mà. Lúc đấy chắc ngài Rick và những
người khác sẽ đến và bọn mình có thể nói với họ rằng Quide lên cơn điên
mà …”
“Không được!” Thales dứt khoát cắt đứt lời Ryan. “Quide đã bị giết ở
Nhà Bỏ Hoang. Nếu bọn họ cố truy tìm hung thủ, thì bọn mình chết là cái
chắc. Kể cả khi không tìm thấy hung thủ, thì họ cũng sẽ lấy đám trẻ ăn
mày ra để đổ lỗi. Huống hồ, bố của Quide là một trong những thủ lĩnh của Hội Huynh Đệ, bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế đâu.”
“Với lại.” Thales nhìn chằm vào Ryan, nói: “Chẳng nhẽ cậu còn định
đợi họ phái tên Quide thứ hai đến đây sao? Kể cả thủ lĩnh tiếp theo
không phải là người như Quide, nhưng lúc mà hắn biết người tiền nhiệm
mình đã chết trong tay lũ trẻ ăn mày, thì liệu hắn có cống nạp những của ngon vật lạ rồi cầu xuống quỳ xin cậu đừng giết hắn không?”
Ryan, Coria và Sinti dường như đều không hiểu lắm về những gì mà Thales vừa nói. Ba người chớp chớp mắt, tỏ vẻ bối rối.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, Thales bất đắc dĩ thở dài một
hơi rồi nói: “Ai da … Nói một cách đơn giản thì bọn mình cần phải chạy
trốn.”
“Ồ!”
Lúc này ba đứa nhỏ mới tỏ ra vẻ ‘bừng tỉnh đại ngộ’ và đồng thanh gật đầu.