Lý Nhã Tuệ xoắn xuýt nhăn mặt. Từ sau cái hôm bị phạt vừa chạy vừa học thuộc lòng công thức đó, cô ta cũng có hơi sợ hãi, càng sợ hãi hơn là đến cả Ngôn gia cũng không làm gì được người đó. Ngôn gia thì thế nào, dù không phải là gia tộc lớn mạnh gì thế nhưng cũng hơn hẳn Lý gia gấp mấy lần. Ngôn gia không được, Lý gia làm sao dám ra tay?
Nói đến, cô ta cũng không phải con một trong nhà, ba mẹ thì yêu thương đó, nhưng tình cảm cũng không sâu sắc đến nỗi vì Lý Nhã Tuệ mà đem mình ra mạo hiểm. Vậy nên, Lý Nhã Tuệ sau một đợt khóc lóc van xin cũng không thể làm họ mảy may nao núng, bị đưa ra nước ngoài.
Giận không? Giận chứ! Thế là Lý Nhã Tuệ trước khi bị đóng gói đem đi còn nói cả đống lời chính nghĩa, nói đến mức cha Lý, mẹ Lý xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng cũng chỉ có vậy, ý định đã quyết là không thể thay đổi. Họ không ngu, người đó đến cả Ngôn gia còn dám lơ là đắc tội thì chắc chắn là có chống lưng, hơn nữa còn rất vững, Lý Nhã Tuệ thì lại không biết phân tích tình huống, nghĩ gì nói đấy không kiêng nể ai, nếu để cô ta ở lại trong nước thì đắc tội người ta là cái chắc, vì vậy không thể không tống đi.
Rốt cuộc Lý Nhã Tuệ càng nói càng hăng, nói mình có đi cũng có thể tự kiếm sống, không cần tiền trợ cấp dơ bẩn của bọn họ, nói mình không có cha mẹ ruồng rẫy con như vậy. Nghe lời này, kíp phát nổ trêи người cha Lý trực tiếp bị kϊƈɦ, nổi giận đẩy cô ta đi, nói không cần thì không cần, đùng một cái đáp ứng nguyện vọng của Lý Nhã Tuệ, không cho cô ta một đồng tiền nào, cứ thế tống đến London.
Lý Nhã Tuệ lúc đầu rất có cốt khí, cái gì cũng xin làm, thế nhưng thói quen ăn sung mặc sướиɠ đã nuôi cô ta thành một con đần vụng về chính hiệu. Cắt tóc thì cắt trúng lỗ tai người ta, rửa bát thì liên tục làm bể chén, bồi bàn thì đắc tội khách hàng, quét dọn thì không đâu vào đâu. Lý Nhã Tuệ ở nơi xa lạ có thể ngẩn người hơn mười ngày cũng nhờ vào đống tiền lương thực tập ít ỏi này, có nơi còn không thèm trả tiền, cứ thế đuổi đi cho bớt việc.
Người đời thường nói cơ duyên xảo hợp. Cũng không biết là thuộc loại duyên nào, Lý Nhã Tuệ cư nhiên đụng độ với người mẫu nổi tiếng đỉnh danh - Harvey. Sau đó lại người đẩy người đưa, cuối cùng cũng cứ ở bên nhau.
Tuy nhiên, cô ta sống ở đây cũng không quá thoải mái. Kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta, sống trong một căn biệt thự lớn, vì không thể công khai tình cảm nên vẫn luôn bị nhốt trong nhà.
Lý Nhã Tuệ nghĩ đến đây, bất mãn oán giận: "Còn không phải bị anh nhốt ở đây đến điên rồi? Harvey Williams! Em đồng ý ở bên anh là một chuyện, nhưng hình thức ở bên nhau là một chuyện. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chia tay đi! Anh cũng đừng lo, em sẽ trả đủ tiền cho anh."
Từ trước đến nay Lý Nhã Tuệ chưa bao giờ là một người biết nhượng bộ. Cô ta biết Harvey rất thích mình, làm sao dám chia tay đây.
Quả nhiên, sau khi cô ta dứt lời, Harvey liền luống cuống: "Tuệ à, nói linh tinh cái gì thế! Anh đâu nào nhốt em. Được, muốn về liền về, nhưng em hãy cố gắng đợi thêm ba ngày nữa được không?"
Lý Nhã Tuệ bây giờ mới hoà hoãn, "Xem như anh còn dùng được. Ổn thôi, ba ngày thì ba ngày."
"Ừm." Harvey nắm tay cô ta, đáy mắt hiện lên ý cười dạt dào, "Đến lúc đó cho em gặp một người."
"Người nào?" Cô ta tò mò hỏi.
"Đến thời điểm ắt sẽ biết."
_______
Trêи hành lang u tối, hai bóng người vội vã xẹt qua.
Harvey lại một lần nữa nghiêm giọng: "Cô ta gì chứ, em phải gọi cô ấy là chị. Còn nữa, hai người quen biết?"
Lý Nhã Tuệ không thể tin trừng mắt, chỉ tay vào Lâm Mặc, uất ức cao giọng: "Sao anh lại lớn tiếng với em! Anh có biết cô ta đã từng làm gì với em không? Chính là vì cô ta mà em mới bị ép buộc phải rời khỏi nước sống cuộc sống khắc nghiệt như vậy, cũng tại cô ta mà quan hệ giữa em cùng cha mẹ mới bị rạn nứt! Anh không biết thì thôi, thế nhưng bây giờ lại vì cô ta mà to tiếng với em!"
Nghĩ đến người đàn ông này vẫn luôn rất thương cô ta, chỉ cần cô ta thương tổn một tí cũng chịu không nổi, thế nhưng lần này lại to tiếng với mình vì một người phụ nữ khác, Lý Nhã Tuệ càng nghĩ càng ủy khuất, quyết định dù anh ta có dỗ dành thế nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tuy nhiên lần này Harvey cũng không như trong suy đoán của Lý Nhã Tuệ, anh ta không đồng ý nhăn mặt, "Anh cùng lắm chỉ là nghiêm giọng, to tiếng với em khi nào? Còn nữa, em vốn nhỏ tuổi hơn cô ấy, không nên gọi cô ấy bằng chị hay sao? Cộng thêm anh cũng không biết chuyện giữa hai người, thế nhưng Frances từ trước đến nay làm việc luôn có chừng mực, sẽ không quá đáng như em nói."
Harvey cũng muốn gọi cô ta lại, thế nhưng lễ giáo được học bao nhiêu năm lại kiềm chế thân thể, anh ta ảo não thở dài, uống một ngụm cà phê.
"Không đâu." Harvey đáng thương đáp, sau đó nháy mắt: "Frances là quan trọng nhất."
Nếu lựa chọn giữa việc đuổi theo Lý Nhã Tuệ và ở lại với Lâm Mặc, anh ta đương nhiên sẽ chọn vế sau. Dù sao cũng là một người vừa mới gặp, chưa thể so được với mối quan hệ thân mật bao năm.
Lâm Mặc cũng không để ý anh ta làm trò, ngồi bất động như núi, giọng điệu nghiêm túc mở miệng: "Harvey, cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi."
Anh ta nghe xong cũng chỉ hào phóng mỉm cười, "Anh đã nói sẽ bỏ được em, đúng chứ?"
Không đợi Lâm Mặc đáp lời, anh ta tiếp tục: "Cô ấy là người đầu tiên cho anh được cảm giác này. Em yên tâm, anh là loại người gì, em thừa sức biết."