Cô biết, việc này hẳn là có người đứng sau chỉa mũi vào, nếu không thì tại sao người dân lại chuyển thái độ như vậy? Phải biết trước Lâm Ngộ còn có biết bao nhiêu doanh nghiệp muốn thu vào tay khu đất này, cuối cùng người đại diện đều bị cư dân ở đây đánh đuổi đến mức rách cả quần.
Lâm Mặc là người nhìn trúng khu đất này đầu tiên nhưng cũng không ngay lập tức ra tay. Cô trước điều tra rõ từng hộ dân và mặt bằng kinh tế của các khu lân cận, trong thời gian đó những doanh nghiệp khác liên tục đến chào mời mua lại, sau đấy lại lộ ra càng nhiều các thông tinh cần thiết.
Lâm Mặc cười nhạo một tiếng, gập máy tính lại, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi sắp xếp hành lí cho cô ở trêи giường. Trong đầu nhớ lại lời của người phụ trách mới nãy.
Hai ngày trước, nhân viên của Khúc Thần có tới đàm phán với hộ người dân bên này, sau đấy thì không có một doanh nghiệp nào động tay vào nữa.
Mà Khúc Thần cũng không hề có ý định với khu đất đó.
Đơn giản suy nghĩ liền biết, anh cố ý làm lộ liễu như vậy, như thể sợ người ta không biết đó là mình.
Cô nheo mắt lại, đầu ngón tay cong lên, gõ từng nhịp lên máy tính.
Theo lời anh nói, nguyên nhân là bởi vì chính cô?
Là cô không cho anh một ước hẹn, một điều gì đáng tin tưởng?
Vô nghĩa.
Lâm Mặc này, đối với anh còn chưa đủ tốt hay sao?
Lâm Mặc lắc đầu thở dài, chậm chạp lên giường nằm, tiện tay cầm quyển sách lên đọc.
Khúc Thừa nãy giờ ngồi một bên nhìn như chuyên tâm xếp hành lí cho cô, nhưng thật ra mọi lời nói giữa hai người đều bị anh thu hết vào tai.
Anh biết, với năng lực lý giải của Lâm Mặc, chỉ tùy tiện nghĩ là có thể phát giác ra được. Nhưng mà cô vẫn như cũ vân đạm phong khinh, một lời ngọt ngào cũng không chịu nói với anh.
Ghét!
Khúc Thừa gắn móc xong xuôi, sau khi đem quần áo treo vào tủ thì bò lên giường, cướp lấy cuốn sách từ trêи tay Lâm Mặc, quăng nó đi nghe một cái "bộp".
"Không có gì muốn nói với anh sao?" Anh hỏi.
Trước kia là chính tay anh đẩy cô đi, nhưng là... anh cũng không nghĩ mình lại lún sâu như vậy.
Nghĩ đến đây, nội tâm Khúc Thừa chợt hốt hoảng.
Nếu như, nếu như anh không trùng hợp có thứ mà cô cần, có khi nào lúc này ngay cả ở bên cạnh cô, anh cũng không làm được?
Tim như bị ai đó đánh mạnh một phát, đánh cho anh tỉnh lại.
Anh lại sơ sẩy một lần nữa.
Chỉ vì đêm qua phát hiện cô không ở bên người đàn ông kia thế nhưng trở về với anh, vậy mà nội tâm lại hưởng một chút sung sướиɠ.
Một chút sung sướиɠ đó đã làm cho anh tham lam nhiều hơn, tham lam cô có thể dành cho mình một tia cảm tình, tham lam cô có thể sinh động khi ở bên mình, tham lam cô sẽ buồn, sẽ vui, sẽ... nổi giận.
Có như vậy anh mới biết được, ở bên cạnh mình là một Lâm Mặc có cảm xúc, có tình yêu, chứ không phải là một cái xác không hồn đến bên anh chỉ vì nơi đây có thứ mà cô cần, khi lấy được rồi thì sẽ đem vứt bỏ anh đi.
Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thẳm, đen tối, trùng lặp với màn đêm lạnh lẽo.
Nếu anh có thể giam Lâm Mặc lại.
Luôn khóa cô ở bên người mình...
Như vậy trong mắt cô sẽ chỉ còn có anh.
Anh cũng không còn sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa mình, cô sẽ...
Mẹ kiếp!
Đôi đồng tử của Khúc Thừa chợt co rút lại.
Anh đang có cái suy nghĩ thối nát gì thế? Sao lại có thể nghĩ đến việc đem cô giam cầm lại, bẻ gãy đôi cánh của Lâm Mặc?
Khúc Thừa tự cười mình một cái.
Vớ vẩn!
Anh nhanh chóng vứt cái ý định khốn nạn đó ra khỏi đầu.
Chỉ là, không một ai biết...
Ngay giây phút này, có một hạt giống đang chậm rãi nảy sinh. Mà nơi nó phát triển từng ngày... Là ở trong lòng Khúc Thừa.
----
Lâm Mặc cũng nhận ra chỉ số cảm xúc của anh đang có sự dao động rất lớn.