Mà dù cho anh có cuồng nhiệt cỡ nào, Lâm Mặc vẫn chỉ một bộ dáng dửng dưng, tùy ý để anh bám lên người mình.
Khúc Thừa thả cô ra, đôi mắt phiêu đãng trong không trung không có điểm dừng chân, anh không thể tin được nhìn cô, móng tay cứng cáp cấu vào da thịt đến bật máu nhưng vẫn cố chấp mặc kệ.
"Không, Mặc..." Anh thì thầm, đau khổ lắc đầu, một hồi lại chạy đến ôm lấy vai cô: "Em...tại sao?"
Anh run run đưa tay lên, bàn tay to lớn áp vào mặt cô, ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má bên phải, đôi mắt nhu tình như đầm nước ngọt, một lát sau anh thở dài như chấp nhận điều gì đó: "Chuyện sáng nay, anh xin lỗi. Nếu em vẫn còn giận anh thì thôi vậy, ngày mai chúng ta lại nói tiếp được không?"
Lâm Mặc chủ động kéo anh về phía mình, hai khuỷu tay chống lên thành lan can, chăm chú nhìn anh vài giây rồi cười khổ một tiếng: "Tôi phải làm gì với anh đây."
Tôi phải làm gì với anh đây...
Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi như ngừng đập, tần số dao động này làm cho cổ họng anh nghèn nghẹn. Anh vòng hai cánh tay ấm áp của mình qua eo cô, ánh mắt khẩn cầu dò xét: "Không cần làm gì hết, chỉ cần trở lại bên anh thôi, được không?"
Khúc Thừa chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng sẽ không kìm được mà quay qua nhìn cô một cái, đôi lúc dừng đèn đỏ thì ngang nhiên nâng bàn tay trắng mịn của cô lên môi mà âu yếm.
Trong cả quá trình, Lâm Mặc vẫn luôn không có hành động gì, tùy ý để cho anh tung hoành. Quan trọng là bây giờ cô cũng không biết phải làm gì, trong lòng nặng trĩu chất đầy tâm sự.
Rất nhanh xe đã tới nơi, hai người di chuyển xuống xe. Lâm Mặc vừa mới đặt hai chân xuống đất, ngước mắt lên thì đã thấy Khúc Thừa đang mau lẹ đi tới, cười với mình một cái rồi lại tập kϊƈɦ bàn tay cô trong chớp nhoáng.
Đến khi vào nhà, cởi giày rồi đi lên phòng ngủ thì anh vẫn chưa chịu buông ra. Lâm Mặc đưa tay còn lại lên chống trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Sao đây?"
Anh cười cười buông tay cô ra, đổi thành ôm eo Lâm Mặc, hôn lên trán cô một cái, hỏi: "Ăn cơm nha?"
Động tác tự nhiên như đã làm vô số lần, cô phiền muộn gật đầu, trong lòng muốn anh rời khỏi càng nhanh càng tốt.
Anh nói: "Vậy em tắm trước, anh đi nấu cơm."
"Ừ."
Khúc Thừa đóng cửa lại, tươi cười trêи mặt thay bằng sự nhẫn nhục, bàn tay run run nắm thành quyền, đôi mắt thống khổ. Một lát sau, anh chậm rãi thả lỏng cơ thề rồi bước chân xuống lầu.
Lâm Mặc ngồi trong phòng ngẩn người hồi lâu, cô biết hôm nay cô rất bất thường, nhưng mà...cô thở dài một hơi rồi đứng dậy di chuyển đến tủ đồ.
Đồ trong tủ vẫn còn y nguyên, trong phòng tắm vẫn còn bàn chải, khăn tắm, đồ đạc của cô chưa hề bị chuyển dời, lúc rời đi cô cũng đã quyết định sẽ không quay lại lấy về. Hơn nữa mọi thứ nhìn còn như đã được sắp xếp lại rất cẩn thận, một hạt bụi cũng không thể lẻn vào.
Lâm Mặc tắm xong cũng không có thói quen soi gương, cô bước thẳng đến bồn rửa tay, cầm bàn chải của mình lên chuẩn bị đánh răng, lúc đẩy kem xuống thì cô bỗng khựng lại một cái, sau đó nhíu mày đưa bàn chải đến gần mặt quan sát.
Lông bàn chải phía hai bên hơi tưa ra so với lúc ban đầu, trêи bề mặt còn lưu lại vài giọt nước, nhìn qua trông như nó được dùng thường xuyên, hoặc là...mỗi ngày.
Cô lại nhìn sang bên đặt bàn chải của Khúc Thừa, khô ráo từ trêи xuống dưới.
Vài phút sau, Lâm Mặc đi xuống lầu, cô tùy tiện lướt mắt nhìn vào phòng bếp một cái, Khúc Thừa vẫn còn đang loay hoay, hẳn là còn chưa xong bữa tối. Cô đứng lại ngắm anh vài giây rồi thu tầm mắt, di chuyển đến cái ghế đệm dài cầm lấy điều khiển bật ti vi lên, lười biếng tựa lưng vào đệm êm, sau đó chăm chú xem.
Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là một bộ phim hành động trinh thám, có hơi kinh dị máu me một chút nhưng cô cảm thấy kịch bản này rất ổn, diễn viên chính có kĩ thuật khá tốt, từ dàn dựng cho đến kĩ xảo đều vô cùng tỉ mỉ.
Cô biết đến bộ phim này cũng nhờ có Harvey, sau khi được công chiếu thì anh ta cứ lải nhải bên tai cô miết, Lâm Mặc bị làm phiền đến nỗi không thể không thỏa hiệp, ngồi hơn hai tiếng xem phim cùng anh ta, đến đoạn có mặt mình thì cứ réo rắc cả lên, tua đi tua lại hỏi cô đã thấy rõ chưa, cuối cùng hai tiếng thành ba tiếng.
Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên có một vòng tay ấm áp luồng qua cổ, hơi thở nóng hổi phả bên tai: "Xem gì đó?"
Khúc Thừa ngước mắt lên nhìn về phía màn hình, trong một thoáng qua, gương mặt anh âm trầm sắc xuống, hắc ám lạnh lẽo như đang xâm lược toàn thân, trông như một con ác thú càn rỡ đang ẩn mình nơi vực sâu không đáy.
Lâm Mặc nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó hơi vươn người cầm lấy điều khiển trêи bàn tắt ti vi, khuôn mặt mĩ mạo của Harvey nhanh chóng bị màn hình tối đen thay thế.
Hai người cơm nước xong thì Lâm Mặc bỏ lên lầu trước, để anh ở lại dọn dẹp.
"Em đây."
Khúc Thừa vừa mở cửa phòng thì đã thấy cô đang đứng nghe điện thoại, anh thả chậm bước chân, đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu cuối xuống đặt sát bên tai cô. Lâm Mặc hơi nheo mắt lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Tiểu Mặc, bọn chúng đổi đối tượng rồi."
"Em biết. Chị hai, chuyện này không đơn giản như chị nghĩ."
Đỗ Giai bên kia có chút gấp gáp hỏi: "Ý em là sao?" Phải biết là tình hình của bọn học sinh lớp 10A này luôn làm cho cô thấp thỏm.